Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
Đoàn người bọn họ buổi tối cũngkhôngnghỉ, tiếp tục lên đường, Na Nhật Tùng cho mọi người giơ đuốc, để xua tan bầy sói.trênthảo nguyên nhiều nhất chính là sói hoang, bọn chúng ngửi được mùi người,sẽtụ tập tới,đitheo phái sau đám người tùy thời mà động. Nếu s·ú·c sinh đói thảm, người ở trong mắt chúng nó cũngkhôngcó gì khác động vật khác, chúng nó đều dám nhào lên túm người cắn xé.
Cứ như vậyđiđidừng dừng, rốt cuộc buổi sáng ngày thứ hai bọn họ tới nơi bộ tộc Ô Đồ dựng trại mùa này.
Nàng ngơ ngẩn nhìn, trong lòng nháy mắt an tâm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc nàyhắnmới phát giác mình ôm nàng cả ngày cũngkhôngbiết nàng tên là gì, đành phải gọi là công chúa.
Ân Như Hứa cứ như vậy ngủ ởtrênngựa, tộc trưởng Ốc Đột lúc này trong ngực ôm tức phụ,thậtra cũngkhôngvội lên đường, chậm rì rì cho ngựađivề phía trước. Chung quanh là phong cảnhhắnnhìnđãquen,đãkhôngcó cảm giác gì mới mẻ, nhưng công chúa tức phụ trong lòng ngực, có thể chohắnnhìn đủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ốc Đột ý tưởngthìtốt, đáng tiếchắnthô tay thô chân, bọc Ân Như Hứa lạiđãlàm cho nàng bị đánh thức, Ân Như Hứa nghẹn ở trong da cừu dày, mới vừa mở mắt, còn chưarõràng mìnhđangở phương nào, theo bản năng trái tim căng chặt, trong mắt đều kinh hoàng. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy cằm Ốc Độtkhôngcạo râu, còn có đỉnh đầu là mặt trời lặntrênthảo nguyên.
Ân Như Hứa mới vừa ăn vài thứ, uốngmộtchén trànhỏ, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng sói tru bên ngoài. Các nàng những người này đều là nữ tử yếu ớt sinh hoạt ở trong thâm cung, nhìn thấy sói đều là da sóiđãbị chế thành đồ vật, có bao giờ gặp sói sống sờ sờ, bị thanhâmnày dọa, mấy cung nữ lập tức ngậm miệng, chen đến bên Ân Như Hứa, run giọngnói: “Công, công chúa, có,thậtsựcó sói a!”
“Có da cừukhông?đilấy da cừu tới.”
Ân Như Hứa bị Ốc Đột ôm vào trong ngực ngủmộtđêm, Ốc Đột tuổi trẻ, thân thể cường tráng vẫn luôn tản ra nhiệt khí, hun nàngmộtkhuôn mặt hơi tái nhợtđãnhiễm hồng,khôngcảm thấy lạnh chút nào. Nàng còn thấy được mặt trời mọctrênthảo nguyên, là Ốc Đột riêng đánh thức nàng dậy để cho nàng xem.mộtvòng hồng nhật mới mọc, huy hoàng mênh mông cuồn cuộn, khắp thảo nguyên cũng tỉnh lại theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nơi này rất đẹp.” Nàng dời đề tài, nhìnkhôngtrung phương xa.
“Chàng…… nhìn được sao? Tối như vậy, lại xa như vậy, thế nhưng cũng bắn trúng?” Ân Như Hứa kinh ngạcnói.
“Còn có càng đẹp hơn, thảo nguyên bốn mùa đều đẹp, nàng mới nhìnmộtchút như vậy, về sau có rất nhiều cơ hội, ta dẫn nàngđixem càng đẹp hơn.” Ốc Độtthậtcao hứng, bởi vìhắnnghe ra được nàng thích nơi này.
Trời quá tối, chỉ có thể thấyrõtrong phạm vi cây đuốc, Ân Như Hứakhôngthấyrõ,khôngbiết Ốc Đột có bắn trúng haykhông,trênthực tế nàng cũng chưa phản ứng lại chuyện Ốc Đột bắn tên, bởi vì động tác củahắnthậtsựquá nhanh, giống như tia chớp. Miệng cònđangnói, tay cũngđãlàm xong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Các cung nữ vội vàng cầm áo choàng lụa chạy tới, Ốc Đột vừa thấy, ghét bỏ đếnkhôngđược. Hoa văn đẹp như vậy có ích lợi gì, vừa thấy là biếtkhôngthể giữ ấm, bọc cái này cònkhôngbằngkhôngbọc đâu.
Ốc Đột lại càngkhôngsợ,hắnmang theo Ân Như Hứađira khỏi đội ngũ. Ân Như Hứa nghe sói hú, tay có chút khẩn trương túm lấy vạt áo Ốc Đột. Ốc Đột phát giác nàng sợ hãi,khôngđitới gần, trực tiếp gỡ cung tiễn xuống, dương cung cài tên nhắm ngay điểm xanh nơi xa.
Nhìnthậtlà có bao nhiêu săn sóc,hắncũng chưa nghĩ được đến thế.
Vừa rồihắncòn lo lắng, sợ nữ tử ôn hương cẩm tú này tới đây rồisẽkhôngquen.hắnbiết, người Trung Nguyên đều cảm thấy bộ tộc thảo nguyên bọn họ là dã nhân ăn tươi nuốt sống, tuy rằng khinh thường bọn họ, nhưng lại sợ hãi bọn họ. Lúc trướchắnkháng cự công chúa Ân quốc cũng là vì chuyện này,hắnkhôngmuốn lấymộtnữ nhânkhôngthích quê nhà mình làm vợ. Nơi này tuy rằng phồn hoakhôngso được với Trung Nguyên, nhưng cũng có những thứ Trung Nguyênkhôngcó,khôngkém bất kì địa phương nào.
Những hán tử Ốc Đột mang đến lạikhôngsợ, đối với bọn họ mànói,trênthảo nguyên này sói hoanng nhìn quen rồi, cũng giống như c·h·ó,khôngcó gì sợ.
Vừa rồi thấy nàng đoan chính ngồi trong xe ngựa,hắnliền có cảm giác nữ nhân này như là cá chậu chim lồng, cả người tinh xảo yếu ớt. Khi đó ý niệm thứ nhất củahắn, thế nhưng là muốn nâng nàng, để nàng bay lên, tự mình phục hồi tinh thần rồi cũng cảm thấy buồn cười.
“Công chúa, tộc trưởng chúng ta là đệ nhất dũng sĩ bộ tộc, đôi mắt củahắnkhác với chúng ta, dù ban đêm cũng có thể thấyrõràng đồ vật nơi xa, cái khoảng cách này đối với người thườngthìthực khó khăn, nhưnghắnkhôngthế, cái cung đó là đặc chế, thực nặng, chỉhắnmới kéo nổi, ngay cả ưngtrêntrời còn có thể bắn trúng, thứ khác càngkhôngthành vấn đề.” Na Nhật Tùng ở trước mặt Ân Như Hứa thổi tộc trưởngmộtđợt, tự giác mình ca ngợi đếnkhôngsai biệt lắm, giục ngựađisang bên đó kéo con sói c·h·ế·t về.
Tộc trưởng này của bọn họ, chưa bao giờ biết chiếu cố người, Chínhhắncònkhôngbiết chiếu cố bản thân, sống tùy tiện như dã langtrênTuyết sơn, trong đầu căn bản làkhôngcó sợi gân kia. Na Nhật Tùng cảm thấy hẳn là do trời sinh, rốt cuộc ưu tú ở những chỗ nào đóthìmộtvài chỗ khác khó tránh khỏikhôngbiết gì. Kết quả hôm nay lại biết thêmmộtmặt,khôngphải tộc trưởngkhôngcó tâm tư tinh tế, mà làkhônggặp được người có thể làmhắnnguyện ý tốn tâm tư.
Quyển 6 - Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?
Ốc Độtkhôngbuông Ân Như Hứa khỏi lưng ngựa, cứ như vậymộtđường ngồi ôm nàng, Ân Như Hứa cũngkhôngyêucầuđixuống, an tâm cùnghắnở bên nhau.
Na Nhật Tùng ném con sói ở dưới cây đuốc, Ân Như Hứa pháthiệnsói bị bắn thủngmộtcon mắt. Vậythìphải sức lực lớn cỡ nào và thị lực tốt cỡ nào a, nàng từng thấymộtthống lĩnh bắn tên trong cung thành Triệu Quốc, tất cả mọi người khenhắnghê gớm, Triệu Tư cũng thực thưởng thứchắn, nhưng so sánh với Ốc Đột, hình như kém rất nhiều.
“Tới.” Ốc Đột duỗi tay với nàng. Ân Như Hứa theo bản năng đặt tay lên, chỉ cảm thấy thân mìnhnhẹbỗng, lập tức bịhắnmang theo rồi.
ThanhâmỐc Đột vang lên ở bên ngoài xe ngựa,hắngõ gõ khung cửa sổ xe ngựa, ngữ khí thoải mái mà lớn tiếng hỏi: “Công chúa, nàng muốnđixem sói haykhông?”
Đại khái là bịhắnkinh sợ, đám người càng náo nhiệt lên, vô hình khí thế bên trong càng tăng lên, những con sói hoangkhôngdám bồi hồi chung quanh nữa, kẹp chặt đuôi chạy mất. Mọi người náo nhiệt xong,mộtlần nữa lên đường.
Ốc Đột,hắnlợi hại như vậy, nhưng dưới gót sắt Triệu Quốc,hắnvẫn mấtđibộ tộc mình, tựa như nàng mấtđicố quốc.
“Râu của ta, mấy ngày gần đây tương đối bận nênkhôngcạo, trở vềsẽcạo, bảo đảmkhôngđâm vào nàng.”hắncòn giải thích. Dùng tay sờ sờ râu mình, tuy rằnghắncảm thấykhôngquá cứng, nhưng tức phụ mềm nonkhôngchịu nổi, có lẽ vẫn ghét bỏ râuhắn.
Vài người Na Nhật Tùng ởmộtbên cười trộm, cái gì gần đây tương đối bận,hắnta cũng chẳng có chuyện gì, mỗi ngàykhôngphảimộtmình chạytrênthảo nguyên đuổi ngựa hoang, chính làđibắn ưng,khôngcạo râu thuần túy là vì lười.
“Nàng nhìn nơi đó, đó là Tuyết sơn của Lang thần, chính là đoạn núi vắt ngang mà các ngườinói,trênđó quanh năm tuyết đọng, trong núi lại có hồ nước nóng, cho dù mùa đông cũngkhônglạnh, chỗ khác chất đầy tuyết trắng, chung quanh hồ lại bốc hơi nóng, mọc cỏ xanh, còn nở hoa, nàng muốn nhìnkhông, chờ đến mùa đông năm nay ta dẫn nàngđixem.” Ốc Đột chỉ vào Tuyết sơn liên miên nơi xanóivới Ân Như Hứa.
Ân Như Hứa an tĩnh nghe, trong lòng chờ mong, hai mắt ảm đạm theo thanhâmcủa Ốc Đột trở nên càng ngày càng sáng ngời.
Ân Như Hứa trở lại xe ngựa thay quần áo, các cung nữ đưa lên thức ăn cho nàng,mộtcung nữnói: “Công chúa, thoạt nhìn khí sắc tốt hơn trước.”
Ân Như Hứa vén rèm lênđira, đứng ởtrêncàng xe, bởi vì xe ngựa cao, nàng lập tức pháthiệnmộtđám đông ở ngoài trong bóng tối, có vài đạo ánh sáng xanh lấp loáng, đó là mắt sói. Mà Ốc Đột đứng ở trước người nàng, đôi mắt cũng màu xanh lục, dưới cây đuốc chiếu rọi, so với ban ngày, nhìn qua thế nhưng còn có vẻ càng sáng quắc hơn. Như vậy càng giống sói, khó tráchnóihắnlà con của Lang thần.
“khôngphải……” Ân Như Hứanói. Nàngkhôngphải ghét bỏ râu của Ốc Đột, chính là đột nhiên như vậy, nàng có chút chịukhôngnổi.
“thậttốt.” Ân Như Hứa vươn tay, đặt ởtrêncánh tay Ốc Đột,nói: “Cảm ơn chàng.” Nàngthậtsựkhônglàm được chuyện chủ động hơn, như vậyđãlà nàng khó được lộ cảm xúc ra ngoài.
trênthảo nguyên vừa vào đêm là lạnh, nhưng Ân Như Hứa chôn ở trong lòng Ốc Đột ngủ ngon lành, hoàn toànkhôngcó dấu hiệu tỉnh lại, Ốc Đột nghĩ nàngthậtkhác những hán tửtrênthảo nguyên thượng những cái đồkhôngsợ đánh nhau đó, dù dê con mới sinh ra nhìn qua còn khỏe mạnh hơn nàng, lo lắng nàng bị lạnh sinh bệnh, vì thế vẫy tay để những cung nữ thập thò ở phía sau cầm quần áo tới bọc cho nàng.
Càng nhìnhắncàng cảm thấy cái cảm giác cổ quái trong lòng kia, chua chát lại bồi hồi, chỉ muốn đưa nàngđixem thứ đẹp nhất, làm nàng vui vẻ lên, tốt nhất có thể giống những thiếu nữ trong bộ tộc, cườithậttươi đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“khôngmuốnđixem, ta đánhmộtcon cho người kéo về để nàng xem.” Miệnghắnnói, dây cung buông ra, phát ramộttiếng vang, sói tru thê lương đột nhiên cất cao, có mấy điểm xanh tựa hồ sợ hãi, lui ra sau, đều phát ra thanhâmô ô.
Nhưng cưỡi ngựa lâu rồi cũng phải nghỉ ngơi, sau nửa đêm bọn họ dừng lại, Ốc Đột trực tiếp ôm Ân Như Hứa nhảy xuống ngựa, để nàngđiănmộtchút gì.
“Đáng tiếc là chỉ là con sói lông tạp, màu lông khó coi, chờ thời tiết lạnh, tađiđánh mấy con sói da lông đẹp về cho nàng.” Ốc Độtkhôngnhìn trúng, liền ném con sói sangmộtbên, tùy ý để những người khác trong đội ngũ xem, mấy cung nữ tránh ởtrênxe ngựa cũng trộm nhìn xuống, vừa sợ hãi lại tò mò mà nửa che đôi mắt.
“Công chúa thời gian này cũngkhôngnghỉ ngơi tốt, buổi tối đềukhôngngủ được, còn thường có ác mộng, hôm nay lạithậtra ngủ được lâu.”mộtcung nữ khác có chút vui mừng.
Nàng biết Ốc Đột rất lợi hại, nhưng bao nhiêu đời trước như vậy, kỳthậtbọn họ ở chungkhôngnhiều lắm,hắnđãcứu nàng, đều dùng đao bình thường và chủy thủ, màkhôngphải cung tiễn.
Ốc Đột chú ý thấy nàng tỉnh, cũng thấy nàng có biểu tình biến ảo, giật mình, mặt lại cọ xuống.hắnthầm nghĩ, đây là tức phụ mình, thân thiếtmộtchút cũngkhôngphải chơi lưu manh. Đáng tiếc râu củahắnquá cứng, đâm vào người ta, mới vừa xông lênđãbị Ân Như Hứa theo bản năng đẩy đẩy. Tay nàngkhôngcó sức lực gì, Ốc Đột bị nàng đẩymộtchút, bình tĩnh hơn, cũngkhôngcó mặt mũi lại chiếm tiện nghi nữa.
Vệ binh người hầu tới đưa gả đều có chút sợ hãi, nghenóitrênthảo nguyên này sói càng hung ác hơn so với sói bình thườngtrênnúi, nhiều người giơ đuốc tụ lại đây, những con sói đó thế nhưng còn bồi hồikhôngđi, lá ganthậtlà lớn.
Ốc Đột trongmộtsợi quang huy cuối cùng của trời đất, cười ra với nàng,mộthàm răng trắng bóng, nhìn còn cao hứng hơn nàng.
Cam hồng rực rỡ còn có mây tía, oanh oanh liệt liệt đốt cháy hơn nửakhôngtrung, bên kia vẫn là bầu trời lam lục,trênđường chân trời xa xôi,mộtvòng mặt trời còn chưa biến mất, giống ngọn lửa trung tâm thế giới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.