Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
Dùhiệntại Ốc Độtđãlà tộc trưởng bộ tộc, người lãnh đạo địa vị tối cao trong toàn tộc, Na Nhật Tùng vẫn cảm thấy tiểu đồng bọn giốngmột‘ dã hài tử ’. Người này ai cũngkhôngquản được,khôngcó việc gì là chạy khắp nơi, lạikhôngđể ý xử lý chính mình,khôngcó gì khác với những tiểu gia hỏa cùng bộ tộc.
Bộ tộc Ô Đồ là tộc du mục, di cư theo dòng nước và cỏ xanh, tùy theo thời tiết bọn họsẽở những nơikhônggiống nhau.hiệngiờ là mùa hạ, đúng là lúc thời tiết đẹp nhấttrênthảo nguyên, tuyếttrênTuyết sơn tan thành nước chảy xuống, tưới tắm đất rộng, làm hai bên bờ sông cùng ngàn dặm đất đai mọc đầy cỏ xanh.
“Tộc trưởng!”mộtđám thiếu niên chờ ở đó reo lên chạy tới, tất cả đều vây quanh mấy người Ốc Đột, “Tộc trưởng, ngườiđãđón thê tử trở về?”
Ân Như Hứa nháy mắt quay đầu, cung nữđitheo nàng cũng phát ramộttiếng kêu sợ hãi. Ân Như Hứakhôngthấyrõ, mang theo người muốnđi, nam nhân toát ra từ trong hồ lại cười gọi nàng, “Khiếu Khiếu!”
Thời gian này bên hồ cũngkhôngcó ai, nước hồ ảnh ngược trời xanh mây trắng rất đẹp. Ân Như Hứa cảm thấy nơi này cũngkhôngtệ lắm, tâm tình bình tĩnh màđiở bên hồmộtchút, nàngđiđến bênmộtcục đá, bỗng nhiên pháthiệnbêntrênđể hai cái quần áo.
Bọn họ nơi này vẫn như vậy, tất cả mọi người đềuđãquen, người lớn trẻ con đềukhôngthường tắm rửa, muốn tắm rửathìdứt khoát đến hồ tắm,khôngcó quá nhiều chuyện phiền toái.
……
“Thế nào, khó coi sao?” Ốc Đột hất mái tóc rũ phía trước mắt ra sau đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt Ân Như Hứa,khôngquá tự tin mặt mình liệu có thể lọt vào mắt tức phụ haykhông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ốc Đột tính toán thất bại, cònkhôngthể tức giận với Ô Thiên Châu, bởi vì đây là trước khihắnđiđón ngườiđãtự mình phân phó. Khi đóhắnnghĩ, bản thân mình cũngkhôngmuốn chomộtnữ nhân xa lạ nghênh ngang đến ở lại lãnh địa riêng của mình, cho nên bảo Ô Thiên Châuđithu thập trướng công chúa. Dù sao từ trước cũngđãcó tiền lệ công chúa gả tới, các nàng phần lớn đều tự mình có lều trại riêng, vẫn gọi là trướng công chúa.
Ốc Đột cạo râu ngoài dự đoán là nam nhân có vẻ thực trẻ, đôi mắthắnthâm thúy, mũi cao thẳng,khôngquá giống người Trung Nguyên.nóiđến cũng buồn cười, Ân Như Hứa kỳthậtchưa bao giờ gặp bộ dáng Ốc Đột cạo râu,đãbiếthắnrất nhiều đời, nhưng mỗimộtđời,hắnđều để râu, nàng cũngkhôngyêucầuhắncạo. Rốt cuộc khi đó quan hệ hai ngườikhônggiống như bây giờ.
“Loảng xoảng ——”
Ô Thiên Châu tới tìm Ân Như Hứa, cũng gặp đượcmộtmàn này, sang sảng vỗ tay cười to. Tộc trưởng của bọn họ quả thực giống tiểu tử non nớt tình đậu sơ khai, vậy cũng quá buồn cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ban ngày mành lều lớn nhấc tới, bên cạnh có vải màn, cho nên trong đại trướng cũngkhôngtối,trênthảo nguyên dương quang mãnh liệt, giữa trưa bắt đầu nóng. Ân Như Hứa cảm thấy mình rakhôngít mồ hôi, muốn lau rửa, vì thế hỏi thăm Ô Thiên Châu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám thiếu niên nhìn tộc trưởng cao hứng, lại nghehắnsaimộtđám ngườiđixuống chuẩn bị mỹ thực và rượu, trong lòng đềunóithầm, tộc trưởng cao hứng như vậy là bởi vì công chúa tức phụ kia hay là gặp chuyện tốt khác?thậtlà khó được nhìn thấyhắnvui vẻ như vậy.
Ân Như Hứa an trí ở trong lều công chúa, nhóm cung nữ người hầu sửa sang lại đồ vật cho nàng, Ô Thiên Châu bưng nước ấm và thức ăn tới cho nàng. Hiển nhiên bà cũngkhôngquá quen đối diện với công chúa mảnh mai như vậy, có vẻthậtcẩn thận, hoàn toànkhônggiống khí thế ngày thường nắm tay to đánh nhi tử gấu nhà mình.
Ánh mắthắnnóng bỏng quá trực tiếp, Ân Như Hứa bịhắnnhìn mạc danh ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu. Cúi đầu, liền nhìn thấy quầnhắn.
Ốc Đột lúc này mới nhớ ra việc này, cầm cungđinhanh vào vương trướng. Na Nhật Tùng đứng ở bên ngoài, chỉ nghe thấy bên trong rối tinh rối mù ầm ĩmộttrận, tiếp theo có bụi bặm rũ xuống từ kẽ rèm tràn ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu niên gọi là Cát Đạt lớn tiếng đáp ứng, hoan hômộttiếng chạyđi, nhanh chóng biến mất ở trong dãy lều trại.
Ốc Đột thấy nàng quẫn bách như vậy, hậu tri hậu giác nhìn lên người mình, pháthiệnbộ dáng của mình hình nhưkhôngtốt lắm, đành phải lạiđithay đổi cái quần sạchsẽ.
Pháthiệnlà Ốc Đột, Ân Như Hứa định nhìn ra phía sau xem, nhưng nhớ tới vừa rồi nhìn thấy ngựchắn, nàng lại nhịnkhôngđược đỏ mặt, chỉ nhìn cỏ xanh dưới chân mình.
Nàng ăn, nghỉ đủ rồi, cho người dắt đến hồ.trênđường cơ hồ tất cả mọi người đều lén nhìn nàng, đối với người bộ tộc Ô Đồ mànói, công chúa này xa gả mà đến, chính là nhân vật hiếm lạ, từ đầu đến chân đềukhônggiống bọn họ. Đến tiểu hài tử nghịch ngợm nhất cũng ngượng ngùng kêu kêu gào gào. Cũng kỳ quái, đám tiểu gia hỏa đó ngày thường đều dám quấn lấy tộc trưởng muốn treo lên cánh tayhắnchơi đùa, lại sợ hãi mà nhìn Ân Như Hứakhôngdám tới quá gần.
Tự mình tìm c·h·ế·t, dùhiệngiờ có hối hận cũng vô dụng, Ốc Đột chỉ có thể trơ mắt nhìn Ô Thiên Châu đưa công chúa tức phụ tớimộtcái đại trướng riêng rẽ ở nơi xa.
Ân Như Hứakhôngquá quen, nhưng nàng nghĩ có lẽ mình phải ở lại chỗ nàythậtlâu, do dự rồi vẫnnói: “Tađixemđã.”
“Nơi này sao lại có quần áo, là ai làm rơi lại……” Lời còn chưa dứt, trong hồ bỗng nhiên toát ra cái đầu, là nam nhân, nửa người trơn bóng, lộ ra ngực và cánh tay, bọt nước chảy xuốngrõràngtrêndahắn.
Ốc Đột hối hận đến cắn răng, cònkhôngchịu từ bỏ, chânđãđitheo sát bên cạnh nàng, “Nếukhông, nàngđixem vương trướng của ta? Vương trướng rất lớn, bên trong còn có da sói trắng và da gấu trắng ta săn được, to đến mức có thể vừa cả người nàng.”
Ân Như Hứa có nhũ danh, gọi là Khiếu Khiếu.trênđường Ốc Đột hỏi tên nàng, nàng liềnnóinhũ danh chohắn. Có thể ở chỗ này gọi ra nhũ danh của nàng, đương nhiên chính là Ốc Đột.
Có chút…… đáng sợ.
Quyển 6 - Chương 131: Ta đã thích, có gì không thể làm
Thân sinh mẫu thân của Ốc Đột c·h·ế·t sớm, khi cònnhỏhắncũngkhôngphải thực được coi trọng, bởi vì có danh hiệu là con trai lang thần, lão tộc trưởng chán ghét sói cũngkhôngthíchhắn, xa cách lãnh đạm, cũngkhôngchiếu cốhắn, cho nên từnhỏhắnchính là dã hài tửkhôngai quản. Mẫu thân của Na Nhật Tùng và mẫu thân của Ốc Đột quen biết, liền đưa Ốc Đột về nhà ăn cơm, Na Nhật Tùng mới dần dần chơi cùng vớihắn.
Các nàng mới đến, cái gì cũngkhôngbiết, Ô Thiên Châu nhiệt tình giảng giải cho các nàng ở bộ tộc phải chú ý cái gì, ngày thường thức ăn nước ấm đến lấy ở chỗ nào vân vân. Nghe Ân Như Hứanóimuốn tắm rửa, bà liềnnói: “Gần đây có cái hồ, các nam nhân tắm rửa đều ở bên kia, nữ nhân tắm rửa ở bên đó, nếu công chúakhôngquen, có thể lấy nước về tắm.”
Ân Như Hứakhôngquá tự tại, hơi rũ mắt, bị mọi người nhìn chăm chúđixuống phía hồ.
Bà biếtnóitiếng Trung Nguyên, nhưngnóikhôngphải thực giỏi, mang theo chút khẩuâm, kỳthậtỐc Độtnóichuyện cũng như thế, Ân Như Hứa cảm thấy còn rất đángyêu.
“Tộc trưởng, công chúa đẹp sao?” tiểu thiếu niên mườimột, mười hai tuổi cũng ở phía sau kiễng chân hỏi.hắnđánh cuộc công chúa là khó coi, cho nên vội vã muốn biết đáp án, đôi mắt nhắm thẳng vào xe ngựa phía sau.
Cung nữkhôngnghĩ tới nhĩ lựchắntốt như vậy, cách xa thế còn có thể nghe được, sợ tới mức rụt rụt về phía sau Ân Như Hứa.
Ân Như Hứa tính toán hẳn làhắnmặc xong quần áo, xoay đầu lại, kết quả liền pháthiệntuy rằnghắnđãmặc quần áo, nhưng vẫn còn ướt, tóckhônglau, tóc đennhỏnước, quần áo trước ngực đều dán sát vào da thịt, đôi mắt nàngkhôngbiết nên nhìn nơi nào, chỉ có thể đặt ởtrênmặthắn. Vừa nhìn, nàng sửng sốt hỏi: “Ốc Đột?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghenóinữ nhân Trung Nguyênkhôngphải thực thích nam nhân cường tráng có thể đánh nhau, càng thích mặt mũi đẹp đẽ.
“Ta vừa rồiđãdọn sạch vương trướng, nếu nàngkhôngthích trướng công chúa, có thểđichỗ ta nơi đó!” Ốc Đột vội thay xong quần áo, lại tới lôi kéo tức phụ.
Na Nhật Tùng hoàn hồn, nhìn thấy Ốc Đột némmộtđống lớn đồ vật ra trước mặt, “Na Nhật Tùng, giúp ta vứt những thứ nàyđi.”
Phía sau truyền đến tiếng nước rì rào, Ốc Đột từ trong hồđira, xoa xoa nướctrênngười, tròng quần áo lên.
Ốc Đột vẫy vẫy tay với bọn họ: “Tản ra tản ra, chặn ở chỗ này làm gì, người vừa mới tới,đitrước nghỉ ngơiđã, buổi tối lại xem.”hắnlạinóivớimộtthiếu niên trong đó: “Cát Đạt,đitheo mẹ đệnói, đêm nay g·i·ế·t thêmmộttrăm con dê.”
Đuổimộtđám thiếu niên ồn ào nhốn nháođi, Ốc Đột tự mình dắt Ân Như Hứa ngồi xe ngựađivào lều lớn. An trí những người khác đương nhiênkhôngcầnhắnquản,hắnchỉ lo chiếu cố tức phụ mình là được. Tuy rằnghắnmuốn trực tiếp đưa người tới lều lớn của mình, nhưng mà tính toán thất bại, vừa đến cửa lều lớn củahắn, Ô Thiên Châu liền chạy tớinói, lều lớn của công chúađãchuẩn bị tốt rồi.
Bọn họ tuổi này là lúc tò mò hiếu động nhất, luôn có tinh lực nháokhônghết. Sớm từ lúc Ốc Đột và Na Nhật Tùng mang theo ngườiđinghênh công chúa, bọn họđãlén lút đánh cuộc, đánh cuộc công chúa kia đẹp haykhông, còn đánh cuộc tộc trưởng có thể thích công chúa haykhông, cho nên lúc này đều tụ tập bên nhau chờ xem kết quả.
đira ngoàimộtkhoảng, Ốc Đột quay đầu lạinói: “Ta thích, có cái gìkhôngthể làm.”
Tuy rằnghắndựa vàokhônggần, nhưng hơi thở cả người nhắm thẳng bên chỗ nàng, Ân Như Hứa cũng chưa ngherõhắnnóicái gì, chỉ cảm thấy cảm giáchắntồn tại quá mãnh liết, cònkhôngthể làm người ta hô hấp thông thuận.
Ốc Đột: “Đúng vậy, ta vừa cạo râu.”hắnsờ sờ cằm mình trụi lủi, còn có chútkhôngquen.
Bình thường bộ tộcnhỏcũng cần thường xuyên di chuyển, càng đừngnóiÔ Đồ là bộ tộc lớn nhất, bởi vì dân cư đông, dê bò nhiều, nếu ởmộtchỗ hạ trại lâu, rất dễ ăn hết sạch toàn bộ thảo nguyên chung quanh. Cho nên quamộtthời gian bọn họsẽđổi chỗ ở, nếukhôngphải là ngườitrênở đây, ngoại tộc rất khó tìm được nơi bọn họ hạ trạitrênthảo nguyên mênh mang này.
Ốc Đột: “Tắm rửa? Vậy khẳng định nàngkhôngquen cắm rửa giống như chúng ta, chờ tađilấy nước về cho nàng.”hắnnóiliềnđinhanh về phía trước.
“Sao nàng lại ở đây, là tới tìm ta sao?”
“Ta muốn tắm rửa, chờ lát nữa lạiđixem.” Nàngnhỏgiọngnói.
Cung nữ bên người Ân Như Hứa trợn mắt há hốc mồm, “Công chúa, ngài ấy, ngài ấykhôngphải tộc trưởng sao, sao còn tự mình làm loại việc này?”
“Rốt cuộc bỏ được vứtđi?” Na Nhật Tùng cườihắn, vừa mở miệngđãăn đầymột mồm bụi, “Phi phi ——”
Ân Như Hứa: “……” Nàng xoay đầu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ.
hắnđứng ở đó trừng mắt nhìn trướng công chúa mới tinh, nửa ngày cũngkhôngđộng đậy, Na Nhật Tùng trong lòng muốn cười lạikhôngdám cười ra, chỉ có thể trấn anhắn, “Ốc Đột, ngươi xem,đitrướng công chúa cũng tốt, vương trướng của ngươiđãlâukhôngthu thập,thậtbẩn thỉu công chúa người ta khẳng định là ghét bỏ. Nếuđivào, nhìn thấymộtmảnh lung tung rối loạn, ấn tượng của nàng đối với ngươi khẳng định làkhôngthể tốt được.”
Na Nhật Tùng: “……”thậtsựquá bẩn, cũng là lúc Ốc Đột nên có người quản.
Trongmộtđống lớn đồ vật còn cómộtkhối xương trâu to,khôngbiết là mấy năm trước Ốc Đột tìm được từ cái xó xỉnh nào,nóilà hình dạng đẹp nên khiêng về, kết quả vẫn luôn để đến bây giờ. Đúng, người này còn thích đemmộtsố đồ vật tan tác rơi rớt để vào trong vương trướng, làm cho vương trướng hoa lệ lúc trước bịhắnlăn lộn đến trở thành cái kho hàng cũ.
Ân Như Hứa ngồi xe ngựa tiến vào bộ tộc, từthậtxa nàngđãthấy lều trại liên miên, các loại màu sắctrênđỉnh lều trại, cơ hồkhôngnhìn thấy hết, bộ tộckhôngquá giống với trong tưởng tượng của nàng, người cũng rất đông.
Ô Thiên Châu là mẫu thân của thê tử Na Nhật Tùng, cũng là a mỗ ngày thường phụ trách chiếu cố Ốc Đột. Bộ tộc Ô Đồ và Ân quốckhônggiống nhau, dù Ốc Đột là tộc trưởng, cũngkhôngcó nhiều người hầu hạ.hắncũngkhônggiống lão vương đời trước,hắntuổi trẻ cường tráng,khôngthích hưởng thụ, giốngmộtcon lang tự do. Ô Thiên Châu trừ giặt quần áo chohắn, ngẫu nhiên còn thayhắnthu thập vương trướng, chuyện khácthìkhôngcó gì, nếukhôngỐc Đột cũngsẽkhôngđể cho tùy ý lôi thôi như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.