Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu


Trần lão bịhắnnóiđến nghẹn họng, trong lòngnóithầmmộttrận, tâmnóihai cháugáibảo bối của ta như hoa như ngọc, tuổi tác như hoa, lớn lên lại đẹp, ngươi chướng mắt cũng thôi, sao thái độ cònkhôngkiên nhẫn như thế, như vậy cũng coi là nam nhân sao. Ngoài miệng lạithậtra liên tục đáp ứng, chỉnóilần sau quyếtkhôngcho các nàng theo tới.

hắnrờiđixong, Ân Như Hứakhôngngủ được, dứt khoát cũng dậy. Các cung nữ hầu hạ nàngđãsớm muốn tới nhưng lúc trước Ốc Đột ở đây,khôngcho các nàng thò lại gần vướng bận, các nàng đành phảiẩnnúp ở chung quanh vương trướng, pháthiệnỐc Đột vừađi, nhìn chuẩnkhôngsai lập tức mang đồ vậtđivào hầu hạ công chúa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần lão cũng kéo xuống cái mặt già, mới mời được Ốc Độtđiqua. Đối với ‘con trai lang thần’ nổi tiếngtrênthảo nguyên này, ban đầu Trần lão nghe xongsựtích củahắncũng phi thường cẩn thận, nhưng vài lần giao tế xong ôngđãpháthiện, nam nhân vốn bị mang tiếng hung thần ác sát ở Ngạch bộ này, kỳthậtcực dễ ở chung, cũngkhôngcó ra vẻ, lúckhôngtức giận cơ hồ chính làmộtngười trẻ tuổi bình thường ở tộc Ô Đồ.

Ốc Đột lười lại cùng bọn họ lãng phí thời gian, xử lý xong rồi liềnđitìm Ân Như Hứa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưnghiệntạiđãkhác,mộtvùng thảo nguyên này bị bộ tộc Ô Đồ toàn bộ thu vào dưới trướng, lại liên minh cùng Ân quốc,hiệngiờ cuối cùngđãbảo đảmmộtthương lộ an toàn, cho dù Ân Như Hứakhôngphân phó, ngày sau thương đội tới nơi này cũngsẽcàng ngày càng nhiều.

Công chúa điện hạmộtlờiđãra,khôngthể thiếu thương đội Ân quốc tới nơi này. Kỳthậtthương đội Ân quốc du tẩu giữa các quốc gia, cũng có người muốn tới thảo nguyên, nhưng lức trướctrênthảo nguyênkhôngyên ổn, các bộ tộc thường tranh đấu, khoảng mục trường hôm nay là của người này, ngày maiđãlà của người khác, thương đội lui tới buôn bán lo lắng sinh mệnh an toànkhôngđược bảo đảm, nếu chẳng maykhôngchú ý, trực tiếp bị g·i·ế·t người đoạt hàng, bởi vậy từ trước thương đội tới bên này rất ít.

“Đinh Hương, ngươiđigọi Từ trung sử tới.” Từ trung sử là quảnsựtrong điện công chúa trước đây, đương nhiên làđitheo cùng tới,hiệngiờ quản hết thảy mọi việc của Ân Như Hứa —— cái gì cũng quản, chỉkhôngquản được công chúa.

Trần lão chỉ cómộtđôi cháugáinhư vậy, từ trước đến nay sủng ái các nàng, liền dưỡng ra hai tiểu nữ hài khó chơi. Hai người này đều có ý tứ với Ốc Đột, nhưng Ốc Độtkhôngthích, ban đầuđãson sắtnóicho các nàng,khôngthích những nữ nhân Trung Nguyên yếu ớt, để các nàng thu lại tâm tư này, nênđiđâuthìđiđấy, đừng quấn lấyhắnlà được.

Hai nữ hài tuổi trẻ cùng ông nội các nàng có tâm tư giống nhau, lúc này thấy Ốc Đột, các nàng đầu tiên là sửng sốt, bị tộc trưởng cạo râu xong làm cho hoa mắt, sau đó liềnmộtbộ dáng lã chã chực khóc, lấy ánh mắt chỉ trích oán trách nhìnhắn.

Trần lão vừa nghehắnsấm rền gió cuốn như vậy cũng kinh hãi, vội đuổi theo giải thích, khuyên can cầu xin mãi nửa ngày, Ốc Đột mới liếc mắt nhìn ông tamộtcáinói: “Thương đội các ngươi có thể tới, lần sau hai nàng nàykhôngthể tới, chính mình có bao nhiêu phiền toái cònkhôngbiết sao.” Thay đổi là trước đây,hắncũng lười so đo cùng loại tiểu nữ hàikhônghiểu chuyện này, nhưnghiệngiờđãkhác, tức phụ ở trong đại trướng cách đókhôngxa, bị nàng biết việc này,hắncòn có thể có chỗ tốt sao?

Nghe cung nữnóihai nữ hài nhi thương đội kia tự tiến chẩm tịch vân vân, Ân Như Hứa giơ tay ý bảomộtchút, tỏ vẻkhôngcầnnóinữa.

hắnđời này chưa từng theo ý ai, phiền nhất lànóichuyện nhão nhão dính dính như vậy,nóixong cũngkhôngthèm nhìn mấy ngườiđangngây người trong trướng,đira ngoài trực tiếp phân phó với người bộ tộc, “Về sau thương đội bọn họkhôngcần lại tới đây nữa.”

Ốc Đột ngẫm nghĩ, Khiếu Khiếu đây là nghenóichuyện thương đội bên kia?

“Thế nào, nàng có chuyện gì muốnnói?” Ốc Đột nhìn ra nàng có việc muốn thương lượng, cũng đoan chính ngồi lại.

Ở chỗ này, bí mật rất ít, bên kia mànđãxảy ra cái gì, trong chốc lát cơ hồ toàn bộ tộc đều biết.

Ô Thiên Châuthậtoan uổng c·h·ế·t mất, đều làmộtđám nữ hài tử tuổi trẻ,nóichuyện lại dễ nghe, nũng nịu gọi bà là a Mỗ, bà có thể bắt làm việc nặng sao,khôngphải còn có nhiều tiểu tử choai choai nhàn rỗikhôngcó chuyện gì như vậy, nào đến phiên mấy người bên cạnh công chúa này.

Thế gian có nam nhân háo sắc, tất cả nữ nhân chỉ cần lớn lên đẹp đều như nhau, nhưnghắnkhôngphải như vậy.hắnchỉ muốn Ân Như Hứa nàng, vừa liếc mắtmộtcáihắnđãcoi trọng. Quản nàng có phải công chúa haykhông, chỉ muốn nàng.

Ốc Đột bởi vì việc nàyđãbịkhôngít người trêu ghẹo, nhưnghắncũngkhôngphải thánh nhân tính tình tốt gì,khôngphải ai cũng có thể dùng việc này đùa giỡnhắn.hắnvừa nhíu mi, ngừng ở cửa, xoa taynói: “Sao vẫn phiền người như vậy, Trần lão, thương đội có chuyện gì tìm ta, nếukhôngcó việc gìthìtađiđây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ốc Đột, chàng tới.” Ân Như Hứa vẫy tay với Ốc Đột, bất luận ngồi hay nằm nàng đều thực đoan trang, phảng phất trong xương cốt đều tràn đầy thanh quý lịchsựtao nhã.

Ân Như Hứa cũng biết những việc này, thậm chí so bất kì kẻ nào nàng đềurõràng thanh tỉnh hơn. Hoà bình là nhất thời, cuối cùngsẽcómộtngày chiến tranh bị khơi mào, xakhôngnói, đó là Triệu Quốc cũngđãnhư hổ rình mồi với Ân quốc, với bộ tộc Ô Đồ, Triệu Tư chắc chắnsẽkhôngbỏ qua, nàng biết người nam nhân nàysẽlàm cái gì.

Vì việcnhỏbực này, đắc tội với tộc trưởng, chính là cử chỉkhôngsáng suốt.

Cho nên, nàngsẽthúc đẩy Ân quốc và bộ tộc Ô Đồ cùng với mấy nước khác liên hệ với nhau, chỉ cần liên hệ đủ chặt chẽ, Triệu Quốcsẽkhôngdễ dàng đoạt được sáu nước như vậy, chỉ cần có thời cơ dưỡng sức, bọn họ nhất định có thể lớn mạnh,sẽkhôngcòn ai bị mấtđigia viên cố quốc nữa.

“Nàng xem, dãy Tuyết sơn nằm ngang kia.” Ốc Đột chỉ hướn núi tuyết g nơi xa, “Dãy núi tuyết liên miên là lá chắn của chúng ta, cũng là chướng ngại của chúng ta.” Núi non vừa cao vừa rộng cản trở thông lộ bọn họđivề bên kia, mà nếu bọn họ muốn có sinh hoạt càng tốt, càng có diện tích đất đai rộng lớn phong phú, chỉ có thể khuếch trương về bên này, cũng chính là Ân quốc và Tấn Quốc, trong đó Ân quốc và bọn họ có vùng giáp giới càng nhiều.

Muội muội vội vàng ngăn trởhắnnói: “Tộc trưởng đừng nóng giận, tỷ muội chúng takhôngcó ác ý. Tâm tư chúng ta người cũng biết, chúng ta nguyện ý lưu lại bên cạnh người, nếu người có thể tiếp thu công chúa, hẳn là cũng có thể tiếp thu chúng ta mới đúng, trừ phi tộc trưởng chướng mắt hai chúng ta là nữ tử thương đội, ghét bỏ chúng takhôngxứng với tộc trưởng.”

Ân Như Hứa buông đồ ăn trong tay,nhẹnhàng chậm chạp mà ừmộttiếng, “Vấn đề như thế.” Nàng lẳng lặng tự hỏi,đivào bộ tộc Ô Đồ mấy ngày, nàng cònkhôngcó cẩn thận nhìn xem các nơi trong bộ tộc, chỉ có bị Ốc Đột mang theo chạy điên, là lúc nên làm chút việc.

Nàng thuận miệng giận dỗimộtcâu, lại nghe Ốc Độtnói: “Vậy các ngươi cũng đừng tới, chuyện lải nha lải nhải sao lại nhiều như vậy.”

Hai nữ hài tuổi trẻkhôngmuốn từ bỏ, mỗi năm đều phải theo thương đội tới đây, tóm được cơ hội liền tìm Ốc Đột. Năm nay các nàng tới còn sớm hơn năm trước, Trần lão cũng bị hai cháugáicuốn lấy đến phiền, bất đắc dĩ mới tới đây trước, hai nữ hài nhi nghenóiỐc Đột cưới thê tử, còn là công chúa Ân quốc, đều có chút tức giận, thế nào cũng phải tìmhắnhỏimộtchút mới được.

“Hướng tây, có hành lang phía tây, nơi đó từ trước cũng thực tiêu điều,hiệngiờ thương mậu lui tới, phồn hoa có thể so với thủ đô Ân quốc. Ngày nào đó, nơi này cũng có thể trở thànhmộthành lang phía tây khác.” Ân Như Hứa lúc cùng Ốc Độtđidu lãm trong tộc,nóivớihắnnhư vậy.

Nàng cũngkhôngvì loại chuyện này cảm thấy phẫn nộ, ít nhấtsẽkhônggiống như các cung nữ này cảm thấy đồ của mình bị đoạtđi, bởi vì nàng cũng từng tuổi trẻ, cũng từng buồn cười như vậy. Suy bụng ta ra bụng người, chỉ cảm thấy thở dài cùng đau buồn, màkhôngcó ác ý.

“Tộc trưởngkhôngphảiđãnóikhôngyêunữ nhân Trung Nguyên chúng ta sao, sao nghe các a tỷ trong tộcnói, tộc trưởng cựcyêuthích công chúa Ân quốc kia!” Tỷ tỷ càng đanh đá hơn, tính tình cũng càng nóng vội,khôngđợi ông nộinóicho hết lời,đãkiều thanh hỏi.

Trong lòng ông ta cũng có vài phần tâm tư khác, xem trọng vị tộc trưởng tuổi trẻ này, cảm thấyhắntốt, hy vọnghắncó thể coi trọngmộttrong hai cháugáicủa mình, nếu có thể cưới làm thê tử đương nhiên tốt nhất.hiệntại tuy rằngkhôngnghĩ đến chuyện này, nhưng dù sao cũng là tộc trưởng lãnh đạo bộ tộc lớn như vậy cũngkhôngthể chỉ cómộtthê tử, nếu có thể, ông ta vẫn hy vọng gảmộtcháugáichohắn.

“Chờmộtlát, đám người tới lạinói.” Ân Như Hứa chính là chờ Từ trung sử, người thực nhanhđãtới rồi, quỳ gối trong trướng hành lễ với hai người.

Trần Thường là thương nhân Tấn Quốc, thương độihắnđãlui tới bộ tộc Ô Đồ ba năm. Bởi vì làm buôn bán công bằng,khônggiống thương đội khác tay nhẫn tâm hắc, người bộ tộc này đều rất hoan nghênh bọn họđãđến. Chỉ có Ốc Độtkhôngcao hứng, mỗi lần thương đội bọn họ tới đây,hắnđều ra bên ngoài chạy mấy ngàykhôngthấy bóng dáng, chờ bọn họđirồi lại trở về,thậtsựlà bởi vì đôi hoa tỷ muội trong thương đội kia quá mức phiền người.

Tỷ tỷ cũngnói: “Chúng ta chỗ nàokhôngtốt, các nhi lang bộ tộc khác đều coi trọng chúng ta đó, tộc trưởng nếu ghét bỏ chúng ta như vậy, chúng ta đây lần tớikhôngđến nữa!”

trênthảo nguyên đại bộ phận khu vực đều thực cằn cỗi, người trong các bộ tộc sinh hoạt phi thường đơn giản, rất nhiều vật tư đều dựa vào mậu dịch ở biên cảnh, đặc biệt là khi bộ tộc di chuyển đến chỗ sâu trong thảo nguyên. Những đồ vật mà thảo nguyênkhôngcó đều dựa vào thương đội tới đổi lấy. Bởi vậy mỗi khi có thương đội tới, trong bộ tộc đều thực náo nhiệt, mọi ngườisẽlấy ra đồ vậtđãtích góp ra để đổi lấy nhu yếu phẩm vàmộtít đồ dùng sinh hoạt với thương đội. Nếu có thương đội rất lớn tới, bộ tộc còn chuyên môn mở ramộtbãi đất trống làm cái chợ lâm thời.

“Chúng ta đời đời sinh hoạt như vậy, từ khi ta cònnhỏ, chúng ta chính là di chuyển theo bốn mùa, tathậtđúng làkhôngnghĩ tới cómộtngàysẽcó cái gì khác.” Ốc Đột gắt gao túm nàng, “Nhưng mà ta cũng cảm thấysẽcàng ngày càng tốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Các cung nữđãqua huấn luyện nhìn thấy công chúa kia bộ dáng eo đau chân mỏi, đều lặng lẽ lộ ra biểu tình ngầm hiểu, sau đó như thường hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt.mộtngười quỳ gối phía sau nàng búi tóc cho nàng,mộtngười bưng đồ ăn lên, ngoài trướng còn có cung nữ bưng nước ấm về, lặng lẽnóithầm với Ân Như Hứa chuyện mới vừa phát sinh trong lều thương đội.

“Chỉ là hai đứanhỏthôi,khôngcần ác ngữ như thế, khoan dung chútđi.” Ân Như Hứanóinói, các cung nữ liền ngậm miệng,khôngnóihai nữ hài kia nữa. Chỉ cómộtngười còn chút tức giận,khôngcam lòngnói: “Công chúa, các nàng còn định uy h**p tộc trưởng,nóicái gì lần saukhôngtới nữa, hừ,mộtthương đội Tấn Quốc nhonhỏmà thôi, thực hiếm lạ sao, hù dọa ai đâu.”

Ân Như Hứa gật đầu, trong mắt có chút mỉm cười, ngữ khí vẫn ấm áp bình thường, “Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêuthìsẽcó bấy nhiêu, sinh hoạt của bộ tộc cũngsẽcàng ngày càng tốt.”

Ốc Đột pháthiệnmình rờiđitrong chốc lát, tức phụ lại bịmộtđám cung nữ vây quanh rồi,hắnnghĩ thầm vẫn là Ô Thiên Châu cho các nàng quá ít việc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nàngđãbiết?” Ốc Đột cũngkhôngche giấu, thoải mái hào phóng hỏi.

Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu

Nàng là nữ tử nhu nhược, nhưng lúcnóira lời này, trong mắt quang mangnhỏvụn, nhìn qua cũngthậtsắc bén.

Ân Như Hứa giới thiệu Từ trung sử, ngữ khí bình đạmnói: “Chờ đến tháng sau bắt đầu,sẽlần lượt có thương đội Ân quốc tới đây, muối, trà, tơ lụa, gốm sứ…… cái gì cũngsẽcó.”

Thảo nguyênđãbình ổn nội loạn, kế tiếp bọn họ chỉ có thể phát triển về khu vực Trung Nguyên, quốc chủ Ân quốc đúng là cũng suy xét đến điểm này, mới có thể nhanh chóng quyết định nhắc đến liên hôn. Mà Ốc Đột sở dĩ tiếp thu là bởi vìhắncũng hoàn toànkhôngmuốn đánh Ân quốc. Tuy rằnghắntừng có ý niệm này, nhưnghắncũngkhôngngốc, thảo nguyên mới định,hắncần thiết phải bảo vệ tốt địa bàn,hiệngiờ muốn phát sinh chiến tranh với quốc gia Trung Nguyên, vậy còn quá sớm.

Ốc Đột của nàng,sẽkhôngphải tha hương ở dị quốc, bi thương hát tiếu khúc thảo nguyên mênh mông.hắnsẽvẫn luôn như bây giờ, tự do tự tại mà chạy băng băngtrênthảo nguyên này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 6 - Chương 135: Thương đội mà thôi, ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu