Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .


“Nghenóinàng mang thai?” Tư Mã Tiêu hỏi.

Ngươi mẹ nó nghe ainóita mang thai, ta mang thai haykhông, trong lòng ngươikhôngtính toán được sao?! Nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi ra vấn đề này, Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữakhôngkhống chế được biểu tình dữ tợn.

Nàng cố cườinói: “Bệ hạnóigiỡn cùng thiếp đâu, thiếp sao có thể mang thai ha hả.”

Lạinóitiếp chính mình thế nhưng béo lên, việc này có phải có vẻkhôngkhoa học haykhông? Có nhân vật tuyệt thế mỹ nữ Mary Sue nào trong tiểu thuyết mànóibéo liền béo?khôngkhôngkhông, lý trí phân tích, kỳthậtnàng cũngkhôngphải là béo rất nhiều, chính là bởi vì lúc trước dáng người quá tốt, eo quá mảnh, cho nên vào thu, gần đây lại luônđitheo Tư Mã Tiêu cùng nhau ngủ cả ngày, mới có thể đầy ra bụng mỡ —— chờ đến sang năm mùa hè thời tiết nóng ănkhôngvào, dáng người tự nhiênsẽkhôi phục.

Nhất định là cái dạng này.

Lúc Liêu Đình Nhạn tự an ủi mình, Tư Mã Tiêu amộttiếng, nhìn nhìn bụng nàng, còn vươn tay s* s**ng, lại nhéo nhéonói: “Khó trách lúc ôm nàng cảm giác mềm mại hơn rất nhiều, nguyên laitrênbụng thêmmộtvòng thịt.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Tự mình an ủi thất bại, trái tim đóng băng rồi.

Tư Mã Tiêu: “Cũng khó trách, mỗi ngày nàng ăn nhiều như vậy, chưa từng gặp ai còn có thể ăn nhiều như nàng.”

Liêu Đình Nhạn thẹn quá thành giận, cẩu hoàng đế này còn có thểnóichuyện haykhông,khôngphải rất am hiểu xem ánh mắt người khác sao, thế nào bây giờ lại hoàn toàn nhìnkhôngra nàng sắp nhịnkhôngnổi?! Hơn nữa đây là lỗi của ai? Người này cả ngày tự mìnhkhôngthích ăn cái gì, lại thích xem người khác ăn, mỗi lần nhìn nàng ăn cái gìhắnđều giống như những đại lão ở thế giớihiệnđại phát lễ vật,khôngchỉ đưa cho nàng bảo bối, còn luôn làm phòng ăn biến đổi biện pháp làm các loại mùi vị điểm tâm ăn ngon, dưỡng nàng béo đến mức độ này,hắncòn có mặt mũi trang bức ở đây!

Tư Mã Tiêu thấyrõsắc mặt nàng, đột nhiên cười ra tiếng, duỗi tay muốn ôm nàng, nhưng làm bộ làm tịch bế lênmộtchút rồi buông ra, miệngnói: “thậtbéo, ômkhôngnổi a.”

mộtkích này đánh Liêu Đình Nhạn mấtđilý trí, giương nanh múa vuốt lao tới. Tư Mã Tiêu giang hai tay đón được nàng, cười ha ha, “khôngcần xúc động, Quý Phi yếu đuối mong manh ôn nhu như nước sao có thể hung hãn như vậy.”

Hung con bà ngươi! Liêu Đình Nhạn dồn khí đan điền chuẩn bị đè đứt eohắn.

Tư Mã Tiêu: “Thựcsựcó tức giận như vậy? Ta đây đưa nàngđixem bảo bối, nàng thích cái gì đều đưa cho nàng.”

Cũngkhôngphải toàn bộ nữ nhân đềusẽbởi vì thu được lễ vật quý giá đến hù c·h·ế·t người mà từ bỏ tức giận, nhưng Liêu Đình Nhạn lại như thế.

Từ tư khố hoàng đế lấy ra cái mành treomộttrăm lẻ tám hạt trân châu, nghenóilà bảo vật tiền triều, từ trước là vật trân quýyêuthích nhất của Hoàng Thái Hậu. Liêu Đình Nhạn vô cùng cao hứng cho người thu thập tốt, chuẩn bị treo ở tẩm điện của Phù Dung Điện.

“Nhưng mà, nàng vẫn luôn ngủ ở nội điện của ta, treo ở chỗ nàng nơi này, cũngkhôngnhìn thấy.” Tư Mã Tiêu kiến nghị: “khôngbằng treo ở trước cửa điện làm rèm cửa.”

Liêu Đình Nhạn vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, cho người treo ở trước cửa điện, ra vào đều có thể thấy được. Bởi vì thái độ của Tư Mã Tiêu đối với bảo vật này nọ đều thực tùy tiện, ném chơi nghe tiếng động, tạp vào trong nước đánh cá, chọc đến thái độ của Liêu Đình Nhạn cũng tùy tiện theo, nhưng những cung nhân nữ hầu đóthìcẩn thận hơn nhiều, đến Quế Diệp cũng vậy, mỗi ngày xuyên qua mành trân châu kiađiào điện đều rất cẩn thận.

Bởi vì Liêu Đình Nhạn là người có phân vị tối cao nhất trong hậu cung, theo lý mànói, mọi việc hậu cung đều do nàng quản, nhưng bởi vì hậu cung của Tư Mã Tiêu phi thường hài hòa, căn bảnkhôngcó việc gì cần nàng ra mặt, việcnhỏcòn lại đều có Nội Đình Tư xử lý, cho nên Liêu Đình Nhạn trước mắt duy nhất cần làm, chính là vào mỗi mùngmộtvà mười lăm hàng tháng, tiếp nhận chư vị mỹ nhân các cung đến thỉnh an.

Nguyên bản mọi người thỉnh an đều ở bên ngoài điện, sau lại Liêu Đình Nhạn nhìn trời lạnh, liền cho các nàng tiến vào.mộtthời gian ngắn ngủi này, các vị mỹ nhân cũng vì tự mình chứng kiến đến mà hết thảy kinh tâmkhôngthôi.

Cái lư hương kia, hình như là vật trân quý bài trí ở thiên các của Huyền Vũ điện tiền triều, nghenóibên trong đốt hươngsẽcó chứamộtloại mùi thơm đặc thù;mộtkhối da cừu tuyết trắng to như vậykhônghề có tạp sắc, Quý Phi thế nhưng dùng để lót chân;trêncổ tay Quý Phi mang cái vòng ngọc điêu khắc hoa độc đáo, hình như là Tư Mã vương bốn đời trước vì Hoàng Hậu âu yếm, riêng sai người tạo hình, hao phí hơnmộtngàn ngọc thạch trân quý mới đượcmộtchiếc như vậy ……

Mà lần này, chúng mỹ nhân tới thỉnh an, còn chưa vào cửađãthấy cửa Phù Dung Điện treo mành trân châu. Đều là người có chút nhãn lực và kiến thức, mắt thấy mành trân châu này lai lịch bất phàm, trân quý vô cùng thế nhưng dùng để treo cửa điện, đều nhịnkhôngđược líu lưỡi.mộtvị mỹ nhân sắc mặt khó coi sờ sờ châu thoatrênđầu mình kia, châu thoa này trân châu oánh nhuận rực rỡ, là đông châu đỉnh cấp khó tìm, nàng ngày xưa thường xuyên lấy ra khoe, mỗi ngày đều đeo,thậtlà bảo bối, màhiệngiờ nhìn thấy mỗimộtviên trân châutrênmành trân châu này đều đẹp hơn viêntrênđầu mình kia, Quý Phi lại lấy nó làm rèm cửa, nàng ta cảm giác mặt mình bị bỏngmộtmảnh.

Qua vài tháng sống yên ổn,khôngít mỹ nhân ngầm bắt đầu có tiểu tâm tư, mà nay mắt thấy Quý Phi được sủng ái như thế, Phù Dung Điện tất cả đều là đồ vật hiếm quý, các loại trân bảo bệ hạ đều để Quý Phi tùy tiện ném, các nàng cũngkhôngkhỏi đỏ mắt.

Ainóicác nàngsẽkhôngcơ hội được sủng ái đâu?

Nhân tâm vừa di động như vậy, Liêu Đình Nhạn liền pháthiệnbên người mình xuấthiệnrất nhiều mỹ nhân. Nàng ăn xongđidạo tiêu thực trong hoa viên, lâm viên lớn như vậy, dĩ vãng đềukhônggặp ai,hiệntại nhiều lần đều có thể nhìn thấy nhóm các mỹ nhân e lệ ngượng ngùng ở chung quanh.

Dù là nàng, cũng cảm giáckhôngthích hợp, hỏi Quế Diệp: “Chư vị mỹ nhân, có phải có ý tưởng gì haykhông, ta thấy các nàng gần đây thực sinh động.”

Quế Diệp thần sắc nghiêm nghị, “Các nàng chỉ sợ là ghen ghét Quý Phihiệngiờ được bệ hạ sủng ái, Quý Phi cần phải cẩn thận các nàng tranh sủng!”

Liêu Đình Nhạn: “……”

Kịch cung đấu rốt cuộc online? Nhưng phương thức các nàng tranh sủng có phải quákhônggiống bình thường haykhông? Nếunóimuốn tranh sủng, vì cái gì lúc Tư Mã Tiêu bồi nàng dạo hoa viên lạikhôngcómộtmỹ nhân nào xuấthiện, chỉ có lúc nàng mang theo mấy cung nhân rađidạo là có thể ngẫu nhiên gặp được rất nhiều mỹ nhân, hơn nữa các mỹ nhân này đó giống như đềuđangcố ý lấy lòng nàng?

“Bệ hạ xây dựng ảnh hưởng rất nặng, thiếpkhôngdám vọng tưởng ơn trạch của bệ hạ, chỉ nguyện có thể hầu hạ Quý Phi……” Mỹ nhân hàm hàm s·ú·c s·ú·c mà thổ lộ tâm ý, khinóiđến Tư Mã Tiêuthậtđúng là tại chỗ run rẩy hai cái.khôngsai, quyén rũ hoàng đế Tư Mã Tiêu, các nàngkhôngdám, rốt cuộc những người trước trải qua quá thảm thiết,hiệngiờ mỹ nhân còn ở trong cung đềukhôngthể quên thời kỳ hắc ám trước khi Liêu Quý Phi tiến cung. Cho nên đổi lại ý nghĩ, nếukhôngchiếm được bệ hạ sủng ái, có thể được đến Quý Phi sủng ái cũng như vậy, đồng dạng có thể tăng lên đãi ngộ và địa vị, cònkhôngcó sinh mệnh nguy hiểm lớn như vậy, được nhiều hơn!

Liêu Đình Nhạn: Nếukhôngnghe lầm các mỹ nhân này hình như là muốn ôm đùi ta?

Trải quamộtít thời gian quan sát, Liêu Đình Nhạn pháthiệncác mỹ nhân đúng là tranh sủng, bất quákhôngphải tranh sủng ái của Tư Mã Tiêu, mà là của nàng. Mỗi người đều muốn ở chỗ nàng xuất đầu, lạikhôngmộtai dám ở trước mặt Tư Mã Tiêu tranh tiên, cho dù ngẫu nhiên gặp phải Tư Mã Tiêu ở đây, các mỹ nhân này đều thànhthậtsúc ởmộtbên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Liêu Đình Nhạnkhôngbiết Tư Mã Tiêu lúc trước cụ thểđãlàm cái gì, mới khiến các mỹ nhân sợ thành như vậy, làm cho xuấthiệntrường hợp tranh sủng kỳ ba này, nàng chỉ biết chính mình gần đây được mỹ nhân vây quanh, lúc trở về nhìn thấy Tư Mã Tiêu còn có loại chột dạ nhàn nhạt. Cái gì vậy, xu hướng giới tính của nàng vẫn bình thường, nàng cũngkhôngđộng đến các tiểu lão bà của Tư Mã Tiêu, dù những mỹ nhân đóthậtsựcó chút đángyêuôn nhu làm người ta động tâm, nàng cũngkhôngcó bất luận ý tưởng gì!

“Nàng gần đây luônđidạo ngự viên?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.

Liêu Đình Nhạn thànhthậtgật đầu: “Đúng vậy, nhưng ngự viên quá lớn,hiệngiờ còn chưađihếtmộtnửa.”

“Ta còn nghenóirất nhiều mỹ nhân thường xuyên ở trong vườn ‘ ngẫu nhiên gặp được ’ nàng?” Tư Mã Tiêu lại hỏi.

Liêu Đình Nhạn cười gượng: “A ha ha —— tựa hồ là vậy.”

Tư Mã Tiêu sáchmộttiếng, kéo nàng đến bên người, “khôngcần để ý tới các nàng ấy, nàng đừng tưởng nhìn các nàng nhu nhược liền cho rằng làthậtsựnhu nhược, có thể ở hậu cung của ta sống đến bây giờ,khôngcó nhân vật nào đơn giản, nếu nàng tin tưởng các nàng ấy,thìsẽbị lợi dụng. Các nàng ấy am hiểu dùng bề ngoài lừa gạt người khác, am hiểunóidối, nàng cái gì cũngkhôngbiết, cho nên tốt nhất rời xa các nàng ấy, miễn cho bị hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc.”

Liêu Đình Nhạn: “……” hình tượng của ta ở trong lòng Tư Mã Tiêu chẳng lẽ là thiểu năng trí tuệ sao?

“Cái gì cũngkhôngbiết” là để hình dung nàng? Cho dù xácthậtnàng vào cung rồi chỉ bày ra năng lực ăn với ngủ cũngkhôngthể xem thường nàng như vậyđi, tốt xấu gì ở thế giới cũ cũngđãtrải qua tranh đấu chức quyền.

Còn có, lúc trướcnóicho nàng các đại thần đềukhôngphải thứ tốt, nàng ở trong triềukhôngđượcnóichuyện,hiệntại lại cảnh cáo nàng rằng mỹ nhân hậu cung đềukhôngphải thứ tốt, nàng ở hậu cungkhôngđược kết bạn, người nàykhôngphải có chứng vọng tưởng bị hại, cảm thấy toàn thế giới này, tất cả mọi người đềukhôngthể tin được a, hay lànói, đây là bệnh chung của hoàng đế?

Tư Mã Tiêu nhìn nàngmộtlúc, như đành từ bỏ ý niệm giáo d·ụ·c nàng,nói: “Xem vẻ mặt nàng mờ mịt, nghĩ đến hẳn là nghekhônghiểu, thôi nàng tùy ýđi, dù saokhôngthích aithìnóichocô, giếtđilà được.”

Xemnhẹcâunóiphía sau củahắn, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên pháthiệnở trong lòng hai người bọn họ, hình tượng đối phương phảng phất đều là thiểu năng trí tuệ.

Có những lờinóiđó của Tư Mã Tiêu, lúc Liêu Đình Nhạn lại ‘ ngẫu nhiên gặp được ’ mỹ nhânthìcảm giác liền có chút vi diệu, chỉ cảm thấy những mỹ nhân nhu nhược như cừu con đều là sói đội lốt cừu.

“Quý Phi, ngài nhìn, tuyết rơi rồi!” nữ hầu Phù Dung Điện cười ngâm ngâm nângmộtcành hồng mai vào điện, “Năm nay tuyết cực ít,đãbắt đầu mùa đông lâu như vậy mới có trận tuyết đầu tiên, bất quá hồng maithậtra nở sớm. Nôđingang qua mai viên, thấy hoa nở đẹp, liền cắt hai cành về.”

mộtnữ hầu khácnói: “Nghenóihồng mai trong mai viên năm nay nở đẹp hơn bình thường, bất quá hồng mai trong tuyết mới là đẹp nhất, cắt như vậy đặt trong điện lại có chút đơn điệu.”

Liêu Đình Nhạn trái phảikhôngcó việc gì, nhìn hồng mai, vừa nghe hai nữ hầunóithế, liền có hứng thú muốnđixem hồng mai. Hai thị nữ nâng hoa lặng lẽ liếc nhau, cười hầu hạ nàng ra cửa.

Tuyếtkhônglớn, chỉ có chút bông tuyếtnhỏvụn bay bay, Liêu Đình Nhạnkhôngngồi liễn, thay đổi đôi giày da, bọc áo choàng dày, tay ôm lònhỏchuẩn bịđi. Quế Diệp như cũđitheo bên nàng, còn có hai nữ hầu bưng hoa cùngmộtđội cung nhân, chuyên phụ trách bung dù cho nàng.

Lúc này mai viên xácthậtcó rất nhiều hoa mai nở, chẳng qua bởi vì thời tiết rét lạnh, trừ các nàng hình nhưkhôngcó ai ở đây.trênmặt đất mới tíchmộttầng tuyết hơi mỏng,trêncành maiđãbao phủmộtmảnh màu trắng trong suốt.

Liêu Đình Nhạn ở trong mai viên lung laymộtlúc, cảm thấy kỳthậtcũngkhôngcó gì đẹp, có ý muốnđivề. Vào thời điểm này, dư quang khóe mắt bỗng nhiên liếc thấymộtcái bóng trắng ở cách đókhôngxa chợt lóe lên. Quay đầu xem lại, chỉ nhìn thấymộtcon vật lông trắng chui vào rừng cây,trênmặt đất lưu lại mấy cái dấu chân.

“Đó là cái gì?” Liêu Đình Nhạn tò mò hỏi.

“Tựa hồ làmộtcon hồ ly trắng?”mộtvị nữ hầunói.

“Hồ ly trắng?” Liêu Đình Nhạn có hứng thú, dưới chân vừa chuyển mang theo vài ngườiđivề bên kia, “đixem.”

Các nàng xuyên qua mảnh rừng cây, nhìn thấymộthành lang dài cùngmộttòa đình lục phương, đây là chỗ dùng để thưởng cảnh trong mai viên lúc vào đông,mộtbên xây tường và cửa sổ hoa,mộtbên khác lại mở ra. Liêu Đình Nhạn nhìn thấytrênnền gạch cómộthàng dấu chân hoa mai, liềnđitới.khôngthể tìm được con vật lông trắng kia, nhưng màđiđến bên cửa sổ hoa, nàng lại nghe thấy bên kia truyền đến thanhâmhai ngườinóichuyện với nhau.

Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ hoa, pháthiệnngoài cửa sổ dưới cây mai, có hai nữ hầu đưa lưng về phía nàngđangcắt cành mai, trong đómộtngườinói: “NghenóiQuý Phi có thai, cũngkhôngbiết có phải làthậthaykhông, tỷ tỷ ngườinóiđi?”

“Nếu làthật,thìcũng quá đáng thương, ai biếtsẽsinh ra cái dạng hài tử quái dị gì đây.”mộtnữ hầu lớn tuổi khác thở dàinói: “Rốt cuộc, huyết mạch của bệ hạ, chính là cấm kỵ……”

Liêu Đình Nhạn: Chờmộtchút, tình tiết này chẳng lẽkhôngphải là tình tiết điển hình sắp xảy ra chuyện sao? Kế tiếp hai người này khẳng địnhsẽbại lộ ramộtcái bí mật lớn kinh thiên cho nàng nghe thấy.

Nghĩ vậy, Liêu Đình Nhạnkhôngchút do dự xoay người muốnđi.

Biết càng nhiềusẽchết càng nhanh, cònkhôngnhanh chạyđi!

Tác giả có lời muốnnói: Chương sau báo động trước năng lượng cao.

Ta lặp lạimộtchút, A Kiều là bạo quân, là cẩu hoàng đế,thậtsự.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 14: Huyết mạch của bệ hạ, thế nhưng là cấm kỵ. . .