Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện
Mắt thấy biểu tình của Tư Mã Tiêu càng ngày càng kh*ng b*, Liêu Đình Nhạn quả thực muốn kêu hai nữ hầu diễn kịch kia câm miệng. Lúc nàythậtsựlà sắp c·h·ế·t người, Liêu Đình Nhạn nhìn khuôn mặt đáng sợ của Tư Mã Tiêu, sau lưng lông tơ dựng thẳng.
Tư Mã Tiêu nắm chặt mộc châutrêncổ tay mình, “côbiếtkhôngphảihắn, nhưng người Đoạn giahắnlàm ra chuyện ngu xuẩn này, nếukhôngtìm ra người phụ trách, vậy đểhắntới chịu trách nhiệm.”
Phía nam, Tần Nam Vương ngo ngoe rục rịch.
Lắc lắc đầu, Đoạn thái phó thất vọng nhìn đứa con trai này, “Mấy năm naythậtsựcon làm quá nhiều việc sai.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuynóivừa rồi nàng cũng bị Tư Mã Tiêu dọa sợ tới mức chưa hồi thần, nhưng nàng cũngkhôngcảm nhận được loại sợ hãi cực đoan này của Quế Diệp.
“Phụ thânkhôngphảiđãbiết rồi, còn muốn hỏi nhi tử làm gì.” Đoạn Tùng Phong trào phúng trả lời: “Nhi tử cũngkhôngcảm thấy là đạisựkhó lường gì, bất quá nhắc nhởmộtchút bệ hạ của chúng ta, huyết mạchtrênngườihắncó bao nhiêu dơ bẩn.”
Nàng lần đầu tiên ở trạng thái thanh tỉnh tận mắt nhìn thấy quá trình Tư Mã Tiêu phát bệnh, so với bất luận việc gì nàng từng gặp trước đây đều kh*ng b* hơn.hắnhai mắt lan tràn tơ máu, nhìn có vẻ kỳ quái mà đáng sợ, biểu tình củahắncũng trở nên hung ác táo bạo, giống như áp lực thống khổ gì đó,khôngngừng thở hổn hển.hắnbị hung hăng chọc giận, dáng vẻđãkhôngcònmộttia vô hại khi đối mặt với nàng trước đây, hoàn toàn chỉ còn lửa giận và sát ý.
Hoạn quan áo xanh trở lại Thái Cực Điện phục mệnh, lúc này trong hậu điện Thái Cực Điệnmộtmảnh hỗn độn, Tư Mã Tiêu ngồi ở trung ương, xoã tóc, đốt ngón tay tái nhợt dùng sức chống lên trán gân xanh bạo đột.
“Từ Ngọc công chúa điện hạ?! Đókhôngphải thân muội muội của tiên đế sao? Vậy bệ hạ, bệ hạ cònkhôngphải là từ huynh muội loạn luân sinh ra?!”
Xuấthiệnrồi, định luật sau lưngnóidàinóingắn người khác nhất địnhsẽbị chính chủ nghe thấy, còn có định luật nghe thấy bí mật tất nhiên bị người ta pháthiện! Cho nên, vì cái gì thời gian lại trùng hợp như vậy đây? Tràn ngậpmộtloại cảm giác giống như bị người khác an bài, có đúngkhông.
Liêu Đình Nhạn nhắm mắt lại xoay đầuđi, nhưng tiếng kêu thảm thiết kia càngrõràng, đồng thời còn vang lên thanhâmlạnh lẽo của Tư Mã Tiêu,hắnnói: “Trong thời gian này,côquá mức khoan dung, làm cẩu đồ vật nàyđãquên chính mình rốt cuộc là ai. Dẫnđihỏirõràng, nếukhôngchịunói, liền lột da, giống như trước đây, treo ở trước Thái Cực Điện.”
Tư Mã Tiêu kéo kéo khóe miệng, “Nếu Quý Phikhôngmuốn, vậy quênđi……”
Đoạn thái phó từ trước đến nay hỉ nộkhônghiệnra sắc, thấy nhi tử như thế, tức giận lại áp lựckhôngđược, chất vấn: “Có phải ngươi làm haykhông?”
“Tra ra chưa, là ai cố ý tặng chocômộtcái ‘lễ vật’ đặc biệt như vậy?”
Hoạn quan áo xanh trắng mặtđixuống rồi, Cao thái bảođiđến. Nhìn thấy bộ dáng Tư Mã Tiêu,hắnlộ ra chút thần sắc lo lắng, “Bệ hạ, có cần ăn chút dược?”
hắnnóilời này, dùng sức xảmộtcái, dây mộc châu kia tức khắc đứt gãy, hạt châu ào ào lăn xuống tứ tán, bắn lung tungtrênmặt đất.
Cuối cùng hoạn quan áo xanh cắn răngmộtcái, vẫn lựa chọn nghe theo Liêu Đình Nhạn phân phó, chỉ cho đội hoạn quan phía sau tới bắt hai nữ hầu cầm hoa kia mangđi.
Trong cung chưa bao giờ có ai cãi lại quyết định của Tư Mã Tiêu, nếu là những người khác, hoạn quan áo xanh cũngkhôngcần nghĩ nhiều, trực tiếpkhôngđể ý tới mà mạnh mẽ mang ngườiđi, nhưng Liêu Đình Nhạn lại khác, mấy ngày nay nàng ở chung với bệ hạ, bọn họ là người hầu hạ tất cả đều nhìn ở trong mắt,khôngchừng bệ hạ có thể khoan thứ vị Quý Phi này, đáp ứngyêucầu của nàng, bởi vậy thập phần do dự.
Hoạn quan áo xanh chần chờnói: “Nhưng mà…… vẫn luôn như thế, kẻkhôngcó quy củ ……”
Trong rừng hoa mai khôi phục an tĩnh, Liêu Đình Nhạn nhất thờikhôngbiết nên làm sao, lại nghe thấy Quế Diệp bên cạnh mang theo khócâmnói: “Quý Phi, cứu mạng a, nô, nôkhôngmuốn c·h·ế·t!”
Liêu Đình Nhạn trầm mặcmộtlát, nghe thấy phía sau mọi người tuyệt vọng khóc nức nở, nàng nhéo nhéo ngón tay mình, chỉ vào hai vị nữ hầu nâng hoa, “Chỉ mang hai người nàyđi, những người khác ta muốn lưu lại.”
Hoạn quan áo xanh vội cười làm lành, “Quý Phi ngàinóiđùa, đương nhiên chỉ có cung nhân phía sau ngài, ngài yên tâm,đãtuyểnmộtđám cung nhân mới tới hầu hạ, người mới này càng biết nghe lời, càng hợp tâm ý ngài.”hắncong eo, thái độ thập phần kính cẩn.
Bọn họ vừađi, bọn người Quế Diệp có cảm giác tìm được đường sống, lập tức quỳ xuống cảm kíchnói: “Tạ ơn Quý Phi! Tạ ơn Quý Phi!”
“Đặc thù? đặc thù như thế nào?”
Liêu Đình Nhạn lại nhìn về phía nữ hầu và cung nhân khác những người bồi nàng tới đây, bọn họ đều có vẻ mặt tuyệt vọng. Nàng nhìn thấy hai nữ hầu cố ý vô tình dẫn nàng tới đây, cũng cả người run rẩy, cực kỳ sợ hãi, nàng nhíu nhíu minói: “đivề trướcđi.”
Quế Diệp lắc đầu khóc ròngnói, “khôngphải, chúng tađãnghe thấy những việc này, bệ hạ nhất địnhsẽxử lý.”
Tư Mã Tiêumộtchân dẫm lên ngón tay nữ hầu, thanhâmlãnh khốc, “Là ai sai các ngươi cố ýnóira những lời này ở đây?”
……
Hai cha con đứng ở dưới hành lang, Đoạn thái phó giơ tay đón đượcmộtmảnh lá rụng, buồn bãnói: “Lạc Kinh gió lạnh thấu xương,khôngbiết gió xuân phía nam có thể thổi đếnkhông?”
Liêu Đình Nhạn: “Lưu lại bọn họ, tasẽtự mìnhnóivới bệ hạ.”
“A?!”
Cáchmộtbức tường, hai nữ hầu cònđangnóitiếp, “Lúc trước Từ Ngọc công chúa điện hạ bị bệnh điên, ở trong Thuấn Hoa điện cách mai viên nàykhôngxa, cómộtngày cháy lớn, cả tòa cung điện gồm công chúa điện hạ và hơn mười cung nhân ở bên trong đều bị thiêu c·h·ế·t.”
Trong nhà chính Đoạn gia, Đoạn thái phó hung hăng tátmộtcái làm đứa con thứ hai củahắnngã xuống đất, “đồ hỗn trướng.”
Đoạn Tùng Phong dùng ánh mắt thất vọng y hệt nhìn phụ thân, “Takhôngcảm thấy ta làm gì sai, ngược lại, phụ thân và đại ca mới làm sai, takhôngthể lý giải, vì sao sau khi ở Tư Mã Ngu g·i·ế·t muội muội và hài tử của nàng rồi, các người còn có thểkhôngcó khúc mắc mà tiếp tục trung tâm vớihắn, thậm chíhiệngiờ còn muốn tiếp tục nâng đỡmộtcái tạp chủng làm hoàng đế như vậy, nơi chốn chịu đựng, đâykhôngphải quá buồn cười sao?!”
A ——
“Vâng.” Hoạn quan áo xanh khẩn trương trả lời, cũngkhôngdám nhìn vào mắthắn.
Liêu Đình Nhạn xua xua tay, im lặng xuyên qua mành trân châuđivào trong điện. Mành trân châu tách ra lại rơi xuống, va chạm phát ra tiến lách cách nhonhỏ.
“Ăn dược…… Ăn dược? Cái loại dược ăn vàosẽlàm ta trở thành giống như người c·h·ế·t sao?” Tư Mã Tiêu đột nhiên bùng nổ, đá ngã xuống đất thứ duy nhất còn bàytrênán kỉ cùng với giá đèn. Cao thái bảo tập mãi thành quen, lông mày cũngkhôngđộngmộtchút, chỉ chờhắnphát tiết xong,mộtlần nữa ngồi trở lại, lúc sau mới tiếp tụcnói: “Bệ hạ nếukhôngmuốn ăn dược,khôngbằngđigặp Quý Phi?”
Liêu Đình Nhạn đỡ lấy trán mắngmộtcâu th* t*c, ta thao, đúng làmộtbí mậtthậtlớn! Nghe được loại bí mật này khẳng địnhsẽxảy ra chuyện, cho nên thừa dịphiệngiờ còn chưa xảy ra, nhanh mang theo người chạyđithôi!
Tư Mã Tiêu thần sắcâmtrầm, “khôngcần, nàng bị ta dọa rồi, để nàng bình tĩnh trong chốc lát.”
Tư Mã Tiêu đỏ con mắt, dưới chân nghiềnmộtcái,mộttiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng vang lên cùngmộtđợt tiếng kêu thảm thiếtđãđổi giọng truyền vào lỗ tai mọi người ở đây.
“Quý Phi, nô phụng ý chỉ bệ hạ, tiến đến dẫn người.” Hoạn quan áo xanh tiến lênnói.
Hoạn quan áo xanh nghe xong lời này, tim nhấc lên lúc này mới thả lỏng. Nhưng mà ngay sau đó,hắnnghe thấy Tư Mã Tiêunói: “Nhưngcôcảm thấy rất nhiều người cần phải c·h·ế·t, nếu những người đó tránh đượcmộtkiếp, người đáng c·h·ế·t do ngươi chọn từ những người trước đây ra. Rốt cuộc, các ngươi làm việc bất lợi, phải vì thế phụ trách.”
Đoạn thái phó thần sắc lãnh đạm, “Còn có thể giải quyết thế nào, bên cạnh Tư Mã Tiêu có Cao thái bảo con c·h·ó trung thành và tận tâm đó, tra tới cửa cũng là sớm hay muộn.”
Cho dù nhìnhắnlớn lên, Cao thái bảo cũng cảm thấy kinh hãi, cẩn trọng khuyên nhủ: “Bệ hạ, Đoạn thái phómộtlòng vì gia tộc phồn vinh, cũngkhônggiống như ngườisẽlàm ra loại việc xúc động này, hơn nữa việc này nơi chốn đều có sơ hở,khônggiống bút tích nhất quán của Đoạn thái phó.”
“côthậtsựnhịn bọn họ quá lâu rồi.” Tư Mã Tiêu đầy mặt sát ý,khôngchút nào che dấu.
Nữ hầu kêu lên đau đớn, “Bệ, bệ hạ,khôngcó,khôngcó ai a…… Nô…… Nô chỉ là, chỉ lànóibậy, a ——”
Liêu Đình Nhạn hỏi: “Bao gồm cả ta?”
Cao thái bảo: “Tuy rằng còn chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưngkhôngthể thoát được can hệ với Đoạn gia.”
“Nhi tử minh bạch.” Bỏ xe giữ soái, thế cục phải vậy.
Lời này vừanóira, hai hoạn quan phía sauhắncúi đầuđira, bước nhanh qua hành lang dài, chuyển đến phía sau bắt được hai nữ hầunóichuyện đó. Liêu Đình Nhạn chỉ nghe thấy hai tiếng kêu sợ hãi, hai nữ hầu hoảng sợ vạn phầnđãbị kéo tới trước Tư Mã Tiêu.
“Kỳthật, mẹ đẻ của bệ hạ cũngkhôngphải là mỹ nhân bất kì nào trong hậu cung của tiên đế, mà là vị Từ Ngọc công chúa điện hạđãmất sớm kia.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoạn thái phó nhìn nhi tử điên điên khùng khùng, tức giận lại đá ramộtcước. “Cái thứ được việcthìít, hỏng việcthìnhiều! hoàng đế nhà Tư Mã đều là kẻ điên,hiệngiờ vị bệ hạ này, so với tiên đế còn điên hơn,đãbiết, ngươi còn muốnđitrêu chọc, là cảm thấy Đoạn gia chúng tahiệngiờ sống đến quá an ổn sao!”
Liêu Đình Nhạn: “……”
………… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Về saukhônglâu, lại xảy rasựkiện Thái Cực Điện kia.”
“Tùng Nhithậtsựquá làm ta thất vọng, mấy năm nay tađãchohắnvô số cơ hội,hắnvẫn đắm chìm trong cừu hận cá nhân,khôngthấyrõhiệngiờ thế cục hỗn loạn, lại đểhắnxằng bậy nữa,sẽcómộtngày gặp phải phiền toái càng lớn hơn. Đoạn gia chúng takhôngcần người như vậy tồn tại,hắncũng nên vì chính mình ngu xuẩn mà phụ trách.”
Hạ quyết tâm vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình đứng ở cách đókhôngxa, hiển nhiênđãnghe thấy mấy câunóivừa rồi kia, bởi vì phía sauhắnnhững cung nhân đó đều giống như sắp bị hù c·h·ế·t.
Nghe hoạn quan áo xanh đáp lời, Tư Mã Tiêu giương mắt, “A, cho nên ngươi cũng chỉ mang theo hai người về?”
Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài cửa người trung niên râu dài đứng đó, thấy Đoạn thái phóđira,hắnnói: “Phụ thânkhôngcần tức giận như thế, nhị đệ nhất quán tùy hứng làm bậy, bây giờ quan trọng nhất vẫn là giải quyết việc này như thế nào.”
“Vậy phụ thân ý tứ là?”
“đi.” Tư Mã Tiêu từ kẽ răng bài trừ ramộtchữ này, giơ tay chỉ về cửa sổ hoa bên cạnh Liêu Đình Nhạn, “Kéo hai kẻ kia lại đây cho ta.”
Chỉ tiếc, động tác của Liêu Đình Nhạn quá chậm, còn hai nữ hầu diễn kịch lại quá nhanh miệng,khôngchờ nàngđira ngoài hai bước, hai người kia cũngđãnóixong trọng điểm.
mộttrận tiếng vang rào rạt, hai người kia bị che miệng kéo xuống. Liêu Đình Nhạn chỉ nhìn thấytrêntuyết lưu lạimộtbãi máu đỏ tươi, Tư Mã Tiêukhôngliếc mắt nhìn nàngmộtcái, quay đầuđãđirồi.
“Đoạn gia phải có người c·h·ế·t.”
“Ha ha, Đoạn gia.” Tư Mã Tiêu sắc mặt nhăn nhó, “côđãđoán được là Đoạn gia, bọn họ còn nhớ vị tiên hoàng hậuđãchếtđinhiều năm kia của Đoạn gia bọn họ, cùng với vị hoàng tửkhôngthể lớn lên đó, sao cam tâm nhìn thấycôcó con nối dõi…… Bọn họ là cố ý nhắc nhởcô, cũng cảnh cáo người duy nhất bên cạnhcô…… Ha, Đoạn gia.”
Nửa đêm, Liêu Đình Nhạn bị gió và tiếng mưa rơi làm bừng tỉnh, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấymộtbóng người đen tuyền ngồi ở mép giường.
Đoạn Tùng Phong từtrênmặt đất bò dậy, quỳ gối trước phụ thân, vẻ mặt vô vị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoạn thái phó chỉ nhìnhắn, bình tĩnh lắc đầu, “Tùng Nhi, conkhôngthích hợp làm người Đoạn gia.” Dứt lời,hắnphất tay áođira ngoài.
Mới vừa trở lại Phù Dung Điện, Liêu Đình Nhạn nhìn thấymộthoạn quan áo xanh mang theomộtđội cung nhân đứng ở cửa đại điện chờ nàng.
Liêu Đình Nhạn đêm naykhôngđitẩm điện của Tư Mã Tiêu, nàng ngủ ở Phù Dung Điện của mình, chỗ Tư Mã Tiêu bên kiakhôngcó ai tới triệu nàng, tối nay trong cung an tĩnh đến quá mức bình thường.
Liêu Đình Nhạn pháthiệnnàng đầy mặt sợ hãi, trong mắt đều là nước mắt,khôngkhỏi ngạc nhiên, “Làm sao vậy, bệ hạ cũngkhôngcónóimuốn g·i·ế·t ngươi?”
“Ai có thể nghĩ đến bệ hạ kỳthậtkhôngphải do vị Đoạn Hoàng Hậu kia sinh ra đâu, sở dĩ ghi tạc dưới danh nghĩa Đoạn Hoàng Hậu, bất quá là bởi vì mẹ đẻ của bệ hạ đặc thù thôi.”
Đoạn Tùng Phong ngồi dưới đất,mộttay ấn ngực,khôngđể bụng phụ thân phẫn nộ, “hắncó điên, cũngkhôngphải ngốc, chẳng lẽ cònthậtsẽra tay với Đoạn gia chúng ta, a,hắndám sao,hắncũng cũng chỉ dám g·i·ế·t mấy cung nhân cho hả giận, tiểu s·ú·c sinh vô dụng kia. Ta chính là muốn nhìnhắnđoạn tử tuyệt tôn,khôngphảihắnsủng hạnhmộtnữ nhân sao, tathậtra muốn nhìn xêm, biết bí mật củahắn, còn có nữ nhân nào dám sinh hạ hài tử chohắn,hắnxứng đáng đoạn tử tuyệt tôn, ha ha ha ha!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.