Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn


“thậtlà bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cho nênnóia, phụ nữ dù bằng cấp lại cao tìm được công việc tốtthìthế nào, cònkhôngbằng lớn lên đẹp, gả cho kẻ có tiền.”

“Đúng vậy, tôi nghenóiTân thái thái mới gả vào đây lúc trước làm việ ở hội quán suối nước nóng đó, ai da, cái loại địa phương này ai biết là người kiểu gì nha, tôi còn nghenóicó những hội quán suối nước nóng ngầm còn làm chút chuyệnkhôngchính đáng.”

Nhà họ Tân chuyên môn mời chị Dương làm bảo mẫu chăm sóc trẻ em cùng với dì Phan nấu cơm, hai người này mặt ngoài đối với Tân thái thái Hà Như Mộng khách khách khí khí, ngấm ngầm lại luôn ở trong phòng bếpnóixấu, hoàn toànkhôngtiếc dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán quá khứ của Tân thái thái.

Hai ngườiđangnói, chị Dương trong lúc vô ý nghiêng nghiêng mặt, bỗng nhiên pháthiệncửa phòng bếpkhôngbiết bị mở ra khi nào,mộtbóng người lẳng lặng đứng ở cửa. Chị ta hoảng sợ, tức khắc im bặt, nhìn chăm chú mới pháthiệnlà Tân Tiểu Lộ.

“A…… Tiểu thư, có phảicôđói bụngkhông, cơm lập tức xong rồi.” Chị Dương căng da đầunóixong, liền nhìn thấy Tân Tiểu Lộkhôngnóimộtlời lại rờiđi.

“Đứanhỏnày kì quái thế nào, ánh mắt cũng làm người ta sợ hãi, dì Phan, chúng tanóichuyệnkhôngphải nó cũng nghe thấy rồi?”

“Sợ cái gì,mộtđứa bé mà thôi, biết cái gì, nghe thấythìnghe thấyđi.” Trong lòng dì Phan cũng có chútkhôngdễ chịu, nhưng miệng vẫnnói: “Chúng ta đều làm ở nhà nàyđãbao nhiêu năm,nóihai ba câu nhàn thoại chẳng lẽ còn bị đuổi sao, thôi thôi,khôngnói, nhanh chuẩn bị đồ ăn, tiên sinh sắp trở về.”

Từ lúc Hà Như Mộng mang theo Tân Tiểu Lộ vào ở nhà họ Tân, ngày tháng biến thành gà bay c·h·ó sủa,khôngchỉ có bảo mẫu, giúp việc trong nhànóixấu, chính yếu vẫn là con trai bảo bối Tân Viên của Tân tiên sinh kia. Tuy rằng tuổinhỏnhưng tính tình rất lớn, hơikhônghài lòng liền đập đồ đạc mắng chửi người khác, la lối khóc lóc, Hà Như Mộng vừa tới ngày đầu tiênđãbị Tân Viên hất cơm đầy người, đứa bé đó chỉ vào bà hét ầm lên, bảo bà cútđi, khiến cho Hà Như Mộng xấu hổ vạn phần, khóc lócmộtngày.

Đến Hà Như Mộng còn bị đãi ngộ như thế, làmmộtđứa con chồng trước, tình cảnh của Tân Tiểu Lộ lại càng xấu hổ, hơn nữa Hà Như Mộng người mẹ ruột này đềukhôngquan tâm gì đến nàng, những người khác lại càng như vậy. Lúc trước Tân tiên sinh bảo Tân Viên gọi nàng là chịgái, kết quả Tân Viên nhấc chân muốn đá nàng, đầy mặt chán ghét khinh thường, “Nó cũng xứng làm chị của con,khôngbiết là thứ gì sinh ra, dù sao cũngkhôngphải chị của con!”

Mấy ngày quađi, Tân Viên luôn làm ầm ĩ, Tân tiên sinh bị nó nháo phiền, dứt khoát làm rất nhiều loại thẻ cho Hà Như Mộng, để ban ngày bà ấy ra cửađikhắp nơi bảo dưỡng thân thể, cùng các thái thái khácđidạo phố gì đó,khôngcho bà gặp gỡ Tân Viên. Chỉ buổi tối mỗi ngày,mộtnhà bốn người tụ tập bên nhau ăn cơm, Tân Viên đều phải nháomộthồi, ai cũng ănkhôngngon.

Ngày hôm nay cũngkhôngngoại lệ, Tân Viên theo thường lệ đập đồ ăntrênbàn đến nát nhừ, trong tiếng Tân tiên sinh tức giận mắng mỏ, giận dỗi chạy về phòng nó.

Tân Tiểu Lộ từ đầu tới đuôikhôngcómộtchút phản ứng, ăn xong cơm trong chén mình cũng lên lầu, để lại Hà Như Mộng khóc sướt mướtđangđược Tân tiên sinh an ủi.

Phòng của nàng sát với phòng Tân Viên, đứa bé nàynhỏhơn nàng ba tuổi, mỗi lầnđingang qua trước cửa phòng nàng đều phải đámộtcái. Nhìntrêncửa có dấu chân bị cố ý đá ra, Tân Tiểu Lộ bỗng nhiên kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười quỷ dị.

Nửa đêm cùng ngày, Tân Viên bị đói tỉnh. Thằng bé mỗi ngày buổi tối cáu kỉnh đềukhôngăn cái gì, nửa đêmsẽđói tỉnh.đãliên tiếp vài ngày nửa đêm nó tự mình dậyđivào phòng bếp tìm đồ ăn, chị Dương bảo mẫu chiếu cố nósẽlặng lẽ để lại cho nómộtmiếng bánh kem, để buổi đêm nó lấp đầy bụng.

Hôm nay nó cũng từtrêngiường bò dậy, duỗi tay muốn mở đèn, nhưng ấn hai lượt đèn cũngkhôngsáng lên.

Mất điện? Tân Viên sửng sốt.

Ngoài cửa sổ trờiđangmưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách nện lên cửa kính, phía chân trời tiếng sấm nổ ầm vang, trong nháy mắt chiếu sáng cả gian phòng. Cũng trong nháy mắt đó, Tân Viên pháthiệnbên cửa sổ cómộtngười đứng lặng yênkhôngmộttiếng động.

Sét còn dư lạimộtchút sáng, trong phòngkhôngcó ánh sáng, chỉ có bạch quang lộ ra bên kia cửa sổ, nó kinh sợ mà nhìn hắc ảnh hình người kia, sợ đến mứcmộtcâu cũngnóikhôngnên lời. Rốt cuộc chỉ là đứa bé mấy tuổi, trước cảnh tượng quỷ dị đáng sợ, nước mắt nó lập tức rơi xuống.

Nókhôngdám ra tiếng, run run rẩy rẩy xuống giường, hoảng sợ vạn phần mà bổ nhào vào cạnh cửa, mở cửa chạy ra ngoài, dùng sức đập cửa phòng Tân tiên sinh: “Ba ba! Ba ba! Có quỷ! Trong phòng con có quỷ!”

Tân tiên sinh bị nó đánh thức, ông mở cửa, đèn cảm ứng ở hành lang liền sáng lên.

Tân Viên hoảng sợ mà nắm chặt quần áo ông, “Vừa rồi ngắt điện, trong phòng con có quỷ!” Tân tiên sinh đương nhiênkhôngtin con mìnhnói,trênthế giới này chỗ nào có quỷ, ông chỉ cho rằng đứa bé bi ác mộng, đưa nó về phòng, bảo nó nghỉ ngơi.

“Ngủđingủđi,khôngcó quỷ, đèn bật rồi,khôngsợ a, ba ba ngày mai còn phảiđilàm,đingủ, con ngoanmộtchút,khôngcần náo loạn nữa.”

Tân tiên sinh vừađi, Tân Viên lại sợ hãi lại tức giân, ôm chăn ngồitrêngiườngthậtlâu. Như vậy lăn lộnmộttrận, bụng nó càng đói, nó làmộttiểu thiếu gia nào có từng bị đói bụng,thậtsựchịukhôngnổi, do dựthậtlâu vẫn bò dậy. Nó mở tất cả đèn ra, phòng khách, phòng bếp, tất cả các chỗ đều sáng ngời. Lúc này nó mới cảm thấy an tâm hơn, ngồi xổm trước tủ lạnh lấy bánh kem của mình ra.

Nó mới vừa lấy bánh kem ra, còn chưa đóng tủ lạnh lại, toàn bộ căn nhà nháy mắt lại lâm vào bóng tối.

Khí lạnh sâu kín từ tủ lạnh chui vào áo ngủ, Tân Viên kinh sợ mà nhìn bóng tối bốn phía. Tất cả đồ vật lúc có đènthìcó vẻ bình thường vô cùng, trong bóng tối phảng phất đều thay đổimộtloại. Nó cứ cảm thấy có cái gì ở nơi tối tăm nhìn mình. Bánh kem trong tay rơi xuống đất, nó cũng mặc kệ, nhấc chân chạy lêntrênlầu.

Chạy đượcmộtnửa, ở chính giữa thang lầu nó thấymộthắc ảnh cao gầy lắc lư, tựa như hắc ảnh lúc trước lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ phòng nó kia.

Tân Viên sợ tới mức cả người cứng đờ, lui ra sau hai bước,khôngcẩn thận đụng vào thứ gì, bị vướng chân ngã xuống đất. Rốt cuộc nó nhịnkhôngđược, sợ quá khóc ầm lên.

“Ba ba! Ba ba! Có quỷ!”

Lúc nó ôm đầu co thànhmộtđoàn, hắc ảnhtrênthang lầu kia rờiđi. Nàngđimở công tắc nguồn điện, sau đó về phòng của mình, nghe bên ngoàimộthồi ầm ĩ.

Ngày hôm sau, Tân Viên sinh bệnh phát sốt, cũng may chỉ sốtnhẹ. Tân tiên sinhkhôngở nhà, công việc của ông ấy rất bận, Hà Như Mộng cũng được ông mang theo ra cửa. Nếukhôngbà ở lại trong nhà, tiểu ma vương Tân Viên kia càngkhôngchịu nghỉ ngơi tử tế, chỉ muốn nháo lên.

Dì Phan làm xong cơmđirồi, trong nhà còn lại chị Dương bảo mẫu chăm sóc Tân Viên phát sốt, còn cómộtTân Tiểu Lộ an an tĩnh tĩnh.

Chị Dương sáng sớm hôm nay bị Tân tiên sinh mắngmộttrận,nóichịkhôngnên đặt bánh kem trong tủ lạnh cho Tân Viên, làm cho nó ăn rồi sinh bệnh, chị Dươngthậtủy khuất muốn mệnh, chiếu cố Tân Viên cũngkhôngphải tận tâm, thấy nó nghỉ ngơi liền chạy xuống dưới lầu xem TV, gọi điện thoại tố khổ với chị em mình.

trênlầu Tân Viênđangngủ bị tiếng khóc đánh thức, nó mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy thanhâmgiống như là quỷ khóc từ phía dưới giường vọng ra, cẩn thận nghe lại hình như là ở vách tường.

Hôm nay trời đầy mây, giống như tùy thờisẽmưa, thựcâmtrầm, trong phòng cũng thực tối, Tân Viênmộtmình ở trong phòng, nghe tiếng khóc quỷ dị kh*ng b* này, cả người sợ tới co cuộn lại.

“A! A!”

Dưới lầu chị Dươngđanggọi điện thoạithìnghe thấytrênlầu Tân Viên hét to, vội vàng chạy lên, “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

Tân Viên dùng sức túm lấy chị, “Có quỷ! Có quỷđangkhóc!”

Chị Dươngkhôngnghe thấy cái gì, nhưng bên ngoài tiếng sấmẩnẩn, lại sắp mưa, trong phòng tối tăm, đứa bé này từ trước đến nay ương ngạnhkhôngnóiđạo lý lại sợ tới giống như đụng phải tà, sợ hãi này giống như lây bệnh, chị cũngkhônghiểu thế nào phát lạnh từ sau lưng.

“Tôikhôngmuốn ở nơi này, tôikhôngmuốn ở nơi này! Tôi muốnđitìm ta ba, chị gọi điện thoại bảo ông ấy trở về!”

Chị Dương miễn cưỡng an ủi nó vài câu, nhưng hoàn toànkhôngtác dụng, vừakhôngcẩn thận nóđãnhảy xuống giường chạy ra ngoài. “Ai! Viên Viên, cậu cònđangsinh bệnh, trở về ngủđi!”

Tân Viên mãnh mẽ kéo cửa ra, bị người đứng bên ngoài dọa sợ. Tân Tiểu Lộ đứng ở cửa, rất gần như sát vào nó, tựa hồ vừa rồi là cả người đứng dán vào cửa. Thanhâmnàng thựcnhẹ,trênmặt luôn luônkhôngcó gì biểu tình mang theo tươi cười kỳ quái.

“Em trai, em bị bệnh sao, sinh bệnhthìphải ngoan ngoãn.” Nàng duỗi tay kéo tay Tân Viên.

Tân Viên chỉ cảm thấy cái tay kia lạnh như băng, vào mùa hè thậm chíkhônggiống như làmộtcái tay người sống.

“Cút ngay cút ngay!” Tân Viên hất tay nàng ra, giống như gặp quỷ chạy xuống dưới lầu. Chị Dươngkhôngbiết vì sao nó phản ứng lớn như vậy, cũng vội vàngđitheo.

Tân Tiểu Lộđivào phòng Tân Viên, từ phía dưới giường của nó lấy ra cái gì, đặt ở trong túi, lại bình tĩnhđira ngoài.

Tân Viên bị bệnhmộttrận,khôngcòn xốc đồ ăn vào lúc ăn cơm chiều, chỉ là tâm tìnhkhôngtốt vẫnsẽmắng Hà Như Mộng,đingang qua phòng Tân Tiểu Lộ cũng vẫn đá cửa phòng.

“Như Mộng, Tiểu Lộ, hai người đừng so đo với Viên Viên, cũng vì ngày thường tôi quan tâm nó quá ít, mới làm nó dưỡng thành cái tính tình này.” Tân tiên sinhkhôngcó biện pháp nào với con trai, chỉ có thể khuyên Hà Như Mộng thoái nhượng hơn.

Hà Như Mộng cái tính cách này, đương nhiênsẽkhôngnóigì, đối với bà ấy mànói,hiệntại cuộc sống nàyđãkhá hơn trước kia nhiều, “khôngviệc gì, Viên Viên cònnhỏ, có chútkhônghiểu chuyện cũng là bình thường, sao em lại trách nó.”

Tân tiên sinh liền vui mừng hôn hôn gương mặt bà. Tân Tiểu Lộ trước sau nhưmộtkhôngnóichuyện, cũngkhôngaiyêucầu nàngnóichuyện.

Vì Tân Viên làm ầm ĩ, nó đổimộtcái phòng mới, căn phòng cómộtcánh cửa sổ lớn có thể nhìn thấy vườn hoa dưới lầu. Nó dọnđirồi,khôngcó ai ở phòng bên cạnh cố ý dùng bóng đập lên vách tường, Tân Tiểu Lộ có thể ngủ tử tế, nửa đêm cũngkhôngđira ngoài lắc lư nữa.

Nhưng Tân Viênkhôngyên ổn được bao lâu, thấykhôngđối phó được Hà Như Mộng liền bắt đầu tìm Tân Tiểu Lộ mỗi ngày ở nhà để gây phiền toái.

“Ê, mày biết ba mày là ai sao? Mẹ mày có phải làm tiểu tamkhông?” Tân Viên tuổinhỏnhưng còn biết rất nhiều.

Tân Tiểu Lộ liếc nómộtcái, cười cổ quái, “Biết a, tôiđãgiết ba tôi.”

Tân Viên hoảng sợ: “Mày có bệnh à,nóibậy gì đó?”

Tân Tiểu Lộ mở to đôi mắt đen mà chỉ nhữngcôgáinhỏmới có, nhìn nó, “Ông ấy biến thành quỷ, tôi đưa ông ấy đến. Người lớnkhôngnhìn thấy quỷ, nhưng trẻ con có thể thấy được, cậu thấy ông ấy sao? Lúc trời mưa ông ấy cònsẽkhóc.”

Tân Viên nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt xoátmộtchút trắng bệch, quay đầu liền chạy, cách Tân Tiểu Lộthậtxa.

Nửa đêm, Tân Viên bị tiếng động đánh vào cửa kính đánh thức. Hình như là hòn đánhỏgõ cửa kính? Nó bò dậy, trộm dựa vào đầu giường nhìn ra cảnh bên ngoài trong đêm tối.

Nó liếc mắtmộtcái liền thấy vườn hoa phía dưới, trong bóng đêm nồng đậm cómộtcôgáimặc váy trắng nữđangngồi xổm bên bụi hoa, tựa như làđangđào đất.

Tân Viên: “!!!”

côgáiváy trắng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như thấy Tân Viên, cười cười với nó, lại chậm rãi rờiđi.

Ngày hôm sau, Tân Viên vẫn luôn tâm thầnkhôngyên, lặng lẽ nhân lúc chị Chị Dươngkhôngchú ý, chạy đến vườn hoa, tìm được bụi hoa nửa đêm hôm qua nhìn thấy, dùng gậynhỏđào đào ở nơi đó. Đất bị mưa ngâm rất lầy lội, có dấu vết bị người nào đào lên.

Bỗng nhiên, Tân Viên cứng cả người lại. Nórõràng nhìn thấy, cómộtdúm tóc màu đen bị đào ra từ chỗ đất bùn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 7 - Chương 150: Có một túm tóc màu đen bị đào ra từ trong đất bùn