Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc


Liêu Đình Nhạn: “……” Đây cũngkhôngphải chính nàng có thể khống chế được, thu đông béo lên, xuân hạ tự nhiên liền gầy, nàngđãnóirồi chờ mùa hè tớisẽgầy,khôngriêng gì lo lắng khô hạn, cũng có nguyên nhân từ thời tiết.

Liêu Đình Nhạn: “……”khôngphải, nàngthậtkhôngphải bởi vì lo lắng khô hạn, lo lắng đến sinh bệnh, mà là bởi vì dùng băng quá nhiều.

Cuối năm quađi, ngày xuân buông xuống, thời tiết phá lệ tốt, ngày ngày trời đều trong sáng,khôngít các quý tộc Lạc Kinh mời nhau ra cửa đạp thanh, thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp.

Đoạn gia, Đoạn thái phó cùng với đại nhi tử ngồimộtchỗ uống trà, có cấp dướiđiđến ngoài cửa cầu kiến.

hắnuốngmộtngụm trà, buông ranói: “Còn tưởng rằnghắnchỉ là dưỡng cái đồ chơi tìm vui, chưa từng nghĩhiệngiờhắnthế nhưng thành kẻ si tình, vìmộtmỹ nhân? Tathậtsựlàkhôngthể tin được. Tùng Tuyết, con cảm thấy như thế nào?”

So với nguyên tác, tình huốnghiệntại tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà theo thời tiết càng ngày càng nóng, thời gian khô hạn càng ngày càng dài, đồng ruộngthậtvất vả gieo hoa màu bởi vìkhôngđủ nước tưới mà c·h·ế·t rất nhiều, cho dù mọi người trong nhà nhà cả ngày gánh nước tưới, thức khuya dậy sớm tỉ mỉ chăm sóc, cũngkhôngthắng nổi thái dương cực nóngtrêntrời.

“Từ xưa hồng nhan họa thủy, bệ hạ sợ là bị người có tâm châm ngòi quan hệ với quốc tướng.”

Ngủ đến mơ mơ màng màng, Liêu Đình Nhạn cảm giác có người ngồi ở bên cạnh, tay lạnh căm căm chạm đến trán của nàng.mộtlát sau, người nọ thu tayđira ngoài.

Đến Đô quốc tướng tự mình cũng nghĩ như thế.

Đứng mùa hè, thế nhưng lại bị phong hàn, so với lần bị mùa đông trước còn nghiêm trọng hơn.

……

Vì thế Tư Mã Tiêu pháthiện, ngày xuân ánh nắng hết sức tươi sáng, Quý Phi của mình lại mạc danh lo lắng lên.

“Bất quá, trong cung vị Liêu Quý Phi kiathậtlà có thủ đoạn, có thể bức cho vị bệ hạ này của chúng ta nhẫn nại tính tình làm ra việc thế này,khôngthể khinh thường.”

“khôngđược gầy nữa.” Tư Mã Tiêu ra lệnh.

“Như thế nào, biết bệ hạ vì sao khác thường như thế?” Đoạn thái phó hỏi.

“hắnbây giờ trưởng thành, sợ làkhôngchấp nhận được ta.” Đô quốc tướng thần sắc phức tạp, có vài phần phẫn hận, lại có chút buồn bã. Năm đó tiên đế đem ấu đế phó thác chohắn,hắncũng từng toàn tâm toàn ý nâng đỡ ấu đế, nhưng mà ngườikhôngphải bàn thạch, sao có thể vĩnh viễn bất biến.hắntuykhôngcó tâm tư mưu phản, nhưng chung quy bởi vì nhiều năm tay cầm quyền cao, sinh chút tâm tư khác, cũng làm chút mưu việc tư.

“Bệ hạ, tình hình tai nạn nghiêm trọng ở Đồ Châu, cần mau chóng nghĩ cách ứng đối, thần thỉnh bệ hạ mở kho lương, cứu tế nạn dân!” Lý Tưkhôngbiểu tình nghiêm nghị trầm trọng, bước ra khỏi hàng khom người.

Liêu Đình Nhạn thân ở trung tâm quyền lợi tối cao của thời đại này, bên mình hoa đoàn cẩm thốc,mộtmảnh yên vui phồn hoa, dân gian khó khăn cách nàng rất xa rất xa, nếu nàng cũng giống những người khác vạnsựkhôngbiết, vậy nàng có thể cùng các mỹ nhân hậu cung này cườinóiyến yến, cho dù có phiền não, cũng chỉ là phiền não tòa cung thành này có thể chứa đủ băngkhông. Nhưng nàng cố tìnhkhôngphải, nàng biết nạn hạn hánsẽđến, còn biết nếu nạn hạn hán nàykhôngđược xử lý tốt,sẽchết rất nhiều người, như vậy về sau tuyệt đốisẽgiống nguyên tác, liên tục bùng nổ ôn dịch.

Liêu Đình Nhạn thống khổ uống thuốc đắng, nhịnkhôngđược nghĩ, vì cái gì mình và Tư Mã Tiêu cùng nhau ngủ, kết quả chỉ cómộtmình nàng bị bệnh, Tư Mã Tiêu còn khỏe mạnh? Theo lý thân thể của nàng so với Tư Mã Tiêu phải tốt hơn rất nhiều, cái nàykhôngđúng a.

Liêu Đình Nhạnnóithực ra: “Lo lắng khô hạn.” Cũng là lo lắng mất nước.

Người kia quỳ gối phía dưới, thanhâmthường thường,khôngngẩng đầu, “Căn cứ thám tử trong cung hồi báo, bệ hạ sở dĩ chú ý nạn hạn hán là bởi vì Liêu Quý Phi. NghenóiLiêu Quý Phi biết được tình hình tai nạn, buồn bựckhôngvui, bệ hạkhôngđành lòng thấy nàng như thế, mới có thể vì an ủi Quý Phi nhúng tay vào việc này.”

Tư Mã Tiêu: “Cho nên ta hỏi nàng vì cái gì lo lắng khô hạn?” Kiarõràngkhôngcó gì quan hệ với nàng. Tư Mã Tiêu cũngkhôngthể hiểu được loại lo lắng này, bởi vì đối vớihắnmànói, thiên hạ này là củahắn, cũng giống như các bảo vật đặt trong nội kho, chỉ để xem cũngkhôngcó tác dụng gì.hắntừnhỏđến lớn, chưa bao giờ để ý xem trăm họ thế nào, hoặc lànói, chưa bao giờ để ý những người khác như thế nào, những thứ đó cùnghắncó quan hệ gì đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nước mưa thưa thớt, năm nay mấy châu đều có tình hình hạn hán, công văn cấp báomộtphong tiếpmộtphong. Bởi vì Liêu Đình Nhạn sầu lo đến gầyđi, Tư Mã Tiêukhôngtự giác liền để ý, tốt xấu là phí thời gian xem, lại phân phó xuống quan viên các nơi làm thuỷ lợi. Thấyhắnhoàng đế này đột nhiên để bụng, bọn quan viên phía dưới hai mặt nhìn nhau, cũngtrênlàm dưới theo, đồng dạng quan tâm đến việc này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu chịukhôngnổi, vẻ mặt táo bạo ở trong triều phátmộttrận hỏa, trở về nhéo cằm Liêu Đình Nhạn hỏi: “Đến tột cùng nàngđanglo lắng cái gì?”

khôngnghĩ tớihắnsẽquyết định như thế, Lý Tưkhôngtức khắc trước mắt sáng ngời, lập tức quỳ xuốngnói: “Bệ hạ thánh minh!”

Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc

Đô tướng quốc biểu tình cứng đờ, tiến lênmộtbước, “Bệ hạ cân nhắc, kho lúa Tế Địa là……”

Kết quả càng ngày càng tức giận.

Nhưng mà có người vui mừng có người lo lắng, trong triều quan viên quản việc đồng áng nhìn ngày lại ngày ánh mặt trời chiếu khắp nơi, đều sắp sầu bạc tóc. Năm ngoái vào đông tuyết ít, tới giờ lại cònkhôngmưa, còn như vậy tiếp, năm nay hoa màu đềukhôngdễ trồng. Nông dân càng sầu lo, mỗi người nhìn trời,trênmặt đều là sầu khổ.

Liêu Quý Phi ‘khôngthể khinh thường’ đókhônghề biết Tư Mã Tiêu lại làm cái gì, nàng bây giờđangôm chăn đầu choáng váng não sưng đau. Bởi vì tới mùa hè, nàng sợ nóng, cho nên trong cung điện dùng băng rất sớm, làm Quý Phi muốn cái gì có cái đó, băng đương nhiên có đủ, Liêu Đình Nhạnkhôngcố kỵ mà ở trong điện đặtkhôngít bồn băng. Hành vikhôngcó tiết chế như vậy làm ra hậu quả chính là, nàng sinh bệnh cảm lạnh.

thậtvất vả mưamộtlần,khôngtới nửa ngàyđãtạnh, thái dương xuấthiệnlàm nước nhanh chóng bốc hơi, đất rộng lại hoàn toàn khô ráo.

Tư Mã Tiêu từ trước đến nay mọi chuyện theohắn, rất ít phản báchắnnói, chúng đại thần sớm thành quen,hiệngiờ thấytrênmặt Đô tướng quốc tất cả đều là chắc chắn, Lý Tưkhôngvà đám đại thần nóng lòng vì bá tánh Đồ Châu, đều nhịnkhôngđược trong lòng trầm xuống, Lý Tưkhôngcàng có chút tuyệt vọng mà kêumộttiếng bệ hạ.

Khu vực quanh Lạc Kinh còn tạm, địa phương tình huống nghiêm trọng nhất, sau khi nhập hạ,đãlà đất cằn ngàn dặm, mảng lớn đồng ruộng rạn nứt, cỏ dại đềukhôngmọc nổi.

Tư Mã Tiêu lại chỉ Đoạn thái phó, từ năm trước con thứ hai qua đời,hắnở trong triều biểuhiệnđến càng thêm khiêm tốn, cơ hồ mặc kệ mọi việc. Lúc này Tư Mã Tiêu gọihắnra,nói: “Mọi việc cứu tế, cần thái phó cùng giải quyết.”

Đoạn thái phó nâng mí mắt lên nhìn vị bệ hạ nàymộtcái, ngay sau đó đáp vâng.hắnlúc này giống Đô tướng quốc, đối với Tư Mã Tiêu thái độ khác thường, cảm thấy thập phần kỳ quái.

Nhiều năm như vậy, dù Tư Mã Tiêu bạo ngược thành tính, nhưng chưa bao giờ phản đốihắnbất luận quyết định gì, thời gian lâu rồi, Đô quốc tướng liền cảm thấy như thế là đương nhiên, hôm nay đột nhiên bị phản bác, trong lònghắnkinh giận, lại cómộttia sợ hãinóikhôngrõ.

“hiệngiờ mỗi người đềuđangsuy đoán nguyên nhân bệ hạ xử lý tình hình hạn hán, nô lúc trước cũng khó hiểu, giờ mới biết, nguyên lai là bởi vì Quý Phi.” Cao thái bảo thanhâmmang cười.

——mộthồi lũ lụt trước đây, cơ hồ là Cao thái bảo ra mặt xử trí, chúng đại thần đều cho rằng Đô Thủy sứ giả Thẩm Thạch kia được phong làm tứ phẩm, là bởi vì cầu đến Cao thái bảo, mới được bệ hạ thả ra, lạiđixử lý lũ lụt đoái công chuộc tội,khôngai biết là Tư Mã Tiêu phân phó. Cho nên lúc này, đối với hành vi đột nhiên của Tư Mã Tiêu, toàn bộ đại thần đềukhôngkhỏi nghĩ nhiềumộtchút.

Tư Mã Tiêu trầm mặt, lặng immộtlát, mở miệngnói: “Mở kho lúa Tế Địa, nơi tình hình tai nạn nghiêm trọng, di chuyển bá tánh, chờ tai nạn kết thúc, lại cho bọn họ trở về nguyên quán.”

mộtvị mưu khách nghehắnnghi hoặc, chớp mắtnói: “Bệ hạ xácthậthànhsựcó thay đổi, quốc tướngkhôngngại cẩn thận ngẫm lại, có phải từ khi vị Liêu Quý Phi kia tiến cung, bệ hạ liền có chút bất đồng haykhông?”

Liêu Đình Nhạn giật mìnhmộtcái, tỉnh táo lại, nghe thấy gian ngoài có ngườiđangnóichuyện.

Đô quốc tướng thần sắcâmtình bất định, hừmộttiếng, lại nghĩ tớimộtsựkiện khác, “Tư Mã Tiêu khăng khăng muốn mở kho lúa Tế Địa, việc bên kia rất có khả năngsẽbị pháthiện,hiệngiờ chỉ có thể tìm mấy người chịu tội thay, giải quyết việc này trước.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng lẽ, bệ hạthậtsựchuẩn bị xử lý mình sao? Lúc trướcrõrànghắntakhôngcó gì khác thường, lại làm thế nào sinh loại tâm tư này? (đọc tại Qidian-VP.com)

Các đại quý tộc nhân số đông đảo, ở vài châu phủ đều có dòng nhánh của gia tộc, nếu muốn ổn định tình huống,khôngcó gì thuận tiện hơn những gia tộcđãcắm rễ ở bản địa lâu năm, Tư Mã Tiêu ý tứ là lệnh Đoạn thái phóđiđầu khống chế tình hình tai nạn các nơi, cũng có ý bảo các đại gia tộc cứu tế.

Uống xong thuốc, ngậm chút mứt, Liêu Đình Nhạn lại nằm vềtrêngiường, dùng chăn gấm bọc chính mình lại.

Bệ hạ nhiều nămkhôngđể ý tới chínhsự, vì sao đột nhiên thay đổi thái độ,hắnlàthậtsựbởi vì tình hình tai nạn, hay là…… Nhớ tới bệ hạ trước mặt mọi người phủ quyết Đô quốc tướng, tất cả đều cảm thấy, chỉ sợ việc nàykhôngđơn giản. Bệ hạ lúc nào quản đến trăm họ khó khăn,hiệngiờ việc này chỉ sợ xử lý khô hạn là giả, chịukhôngđược Đô quốc tướng mới làthật.

Có định thầm ép hỏi vài câu, nhưng Liêu Đình Nhạn lạikhônggiống những người khác bịhắndọamộtcáithìcái gì cũngnói. Tư Mã Tiêu muốn phát hỏa với nàng, cố tình nàng thò sang làm nũng, lại ôm lại hôn, Tư Mã Tiêu liền…… liền phátkhôngra hỏa.

Tư Mã Tiêukhôngnóigì, Đô tướng quốc liền nhăn mày lại, quả quyết cự tuyệt: “khôngthể! Kho lúa Tế Địa chính là vì chuẩn bị cho chiếnsự, sao có thể dễ dàng dùng cho việc thế này, vạn nhất ngoại tộc ở quan ngoại nhân cơ hội xâm chiếm, lương thảo cho đại quân lấy đâu ra!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đô quốc tướng gò má run rẩymộtchút, đen mặt đứng trở về, lạikhôngnóimộtcâu.

Đô tướng quốc cười lạnhmộttiếng, “Chẳng qua c·h·ế·t vài người thôi, Lý Tưkhônghà tất khẩn trương như thế, ta xem khô hạn cũngkhôngkéo dài được bao lâu,khôngcần dùng đến kho lúa Tế Địa.”

Nàng ưu quốc ưu dân? Tư Mã Tiêu nhạy bén mà cảm thấykhôngphải như thế, nàng bình thường lui tới đều thực lười nhác, chỉ có riêng chuyện này mới khẩn trương như thế, tựa hồ giấu diếm cái gì. Đây mới là điểm chân chính làm Tư Mã Tiêu cảm thấykhôngvui.

Tới đầu hạ, thịt lúc trước sinh ratrênngười nàng đều hết,đãgầy lại —— chỉ có ngựckhônggầy.

“Đô tướng quốc.” Tư Mã Tiêu ngắt lờihắn, mặt vô biểu tình,mộtđôi mắt lại lạnh lại độc, “cônóimở kho.”

“Năm nay…… Sợ là năm nhiều thiên tai a……”

Hạ triều, Đô quốc tướng trở lại phủ, liền gọi các vị môn khách tâm phúc thương thảo việc này.

Lần saukhôngthể bởi vì tham mát mẻ mà dùng nhiều băng như vậy, chuyện gì đều thế, tham nhiềukhôngcó kết cục tốt.

Đại nhi tử của Đoạn thái phó tên là Đoạn Tùng Tuyết, lúc nàyhắnnghe phụ thân hỏi chuyện, khuôn mặt bình tĩnh, “Tư Mã thị ra nhiều kẻ điên, kẻ si tình lại cũngkhôngít. Mặc kệ việc nàythậthay giả, chúng ta cứ nhìnđã,hiệngiờ nên lo lắng nôn nóng cũngkhôngphải là chúng ta.”

Các nơi bắt đầu xuấthiệndấu vết khô hạn,trêntriều đình rốt cuộc cũng bắt đầu chú ý, nhưng mà phương pháp ứng đối hữu hiệu lại rất ít. Mỗi cách mấy năm,sẽcómộtnăm bị thiên tai như vậy, đại tai tiểu khókhôngngừng, chung quy vẫn là các bá tánh bình thường chịu khổ.

Lý Tưkhônggiận dữnói: “Chẳng lẽ mạng ngườimộtchâukhôngthể quan trọng hơn chiến tranh còn chưa thấy bóng dáng!hiệngiờ Đồ Châu lương thựckhôngđủ, quan mua lương thựcđãkhôngthể ứng phó, nhiều nơi thậm chíđãxuấthiệnviệc đổi con cho nhau ăn ……”

Đoạn thái phó: “……”

Tư Mã Tiêu thanhâmkhôngphải rất cao hứng, “Nàng vì chút việc này mà bệnh thành như vậy…… Hừ,thậtlà phiền toái.”

Liêu Đình Nhạn người này làmhắncảm thấy thích,hắnliền muốn nhìn thấy Liêu Đình Nhạn vô ưu vô lự biếng nhác mà sống ở bên người mình, tốt nhất giống như lúc trước. Nhưng mà nàng bây giờ, lại vì việc khô hạn vớ vẩn mà lo lắng đến tận đây,khôngkhỏi làmhắnnghĩ đến chuyện lũ lụt phát sinh lúc trước.

hắndứt lời chắp tay với Tư Mã Tiêu phíatrên, lớn tiếngnói: “Bệ hạ nghĩ thế nào?”

“Tướng quốc yên tâm, nhất định làm thỏa đáng việc này!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 20: Quý phi: Đường cong cứu quốc