Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
Lúchắndấu diếm thân phận cố ý nhắc tới ‘ Tư Mã Tiêu ’, trong mắt Liêu Đình Nhạnkhôngcó sợ hãi, xác thực mànói, cảm xúc đó hẳn làmộtchút phiền chán cùngmộtchút tò mò. Giống bầu trời sáng sủa xuấthiệnmộtmảnh mây trắng, nhưng chỉ cần cho nàngmộtchén băng, đám mây đó lập tức bị gió thổi tan. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu hồi tưởng năm đó mình làm thế nào với những cung nữ mỹ nhân muốn bò giường hiến thân, chuẩn bị hù dọa Liêu Đình Nhạn,nóicho nàng kỳthậttẩm điện củahắntừng c·h·ế·t rất nhiều người, nhưng cúi đầu nhìn, pháthiệnkhôngchờ đượchắntiếp tụcnóichuyện, Liêu Đình Nhạnđãlần thứ hai ngủ rồi.
Còn cómộtít mỹ nhân, trong mắt mang theo càng phức tạp, tồn tại hận ý hay là tính kế hoặc là chán ghét cùng với lấy lòng. Mỗimộtloại, đều làmhắnnhìnkhôngcao hứng.
Cao Mịch khi đó cònkhôngphải Cao thái bảo,hắnnhìn Từ Ngọc công chúa lớn lên, vẫn luôn muốn xoa dịu quan hệ mẫu tử bọn họ, toàn bộ Thuấn Hoa điện chỉ có Cao Mịch đối tốt vớihắn, nhưnghắnta cũng vẫn luôn ômhắn,khôngngừngnói: “Điện hạ từ trướckhôngphải thế, nàng thiện lương lại ôn nhu, nhất địnhsẽđối với người thực tốt,hiệntại nàng như vậy, chỉ là vì sinh bệnh, chờ nàng hết bệnh rồi nàngsẽrất thươngyêungười, người là thân sinh nhi tử của nàng, nàng nhất địnhsẽthích người.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu: “……”
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, Liêu Đình Nhạn cái gì cũngkhôngthấyrõ, vào lúc xóc nảy, nàng chỉ cảm thấy cómộtkhắc trời đất quay cuồng, sau đó chung quanh có người lộn xộn kêu lên “Bệ hạ!” “Chủ tử!”
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy Tư Mã Tiêu biểu tình nháy mắt tối tăm xuống, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng vô hại vừa rồi lúc mang chút bất mãnnóichuyện với nàng,hắnnói: “Kết thúckhôngquét sạchsẽ.”
Hộ vệ áo xám còn sống bên cạnh chỉ còn lại mấy người thôi, phần lớn còn có thương tích, nghe lời này cỉa Tư Mã Tiêu, mấy người thừa dịp Trần Uẩn té ngựa, mọi người kinh hoảng, dùng mệnh vì Tư Mã Tiêu g·i·ế·t ramộtcon đường sống.
Sau đó rất nhiều năm,hắnchỉ cần nhớ tới hình ảnh hai người kia vặn vẹo thân hình, đềusẽcó loại cảm giác ghê tởm khắc chếkhôngđược. Chờ đến lúchắnlớn lên, làm hoàng đế,hắncũng có được vô số mỹ nhân, những mỹ nhân đó đều có dung nhan và thân thể mỹ lệ,sẽphát ra thanhâmmị hoặc mềm mại, đó đều làmhắnnhớ tới nữ nhân điênđãchết ở trong lửa lớn, theo bản năng cảm thấy đau đầu sắp nứt.
Liêu Đình Nhạnkhôngnghe thấy, chỉ cảm thấy buổi sáng dậy ngực có chút đau. Tư Mã Tiêu hỏi nàng: “Nàng mệt như vậy sao, đêm qua c** q**n áo của nàng cũngkhôngtỉnh.”
Trần Uẩn sắc mặt ngạc nhiên ngãtrênmặt đất tránh khỏi vó ngựa, bên môi tràn ra huyết sắc,trênngựcmộtmũi tên c*m v**thậtsâu.khônggiống cung tiễn bình thường, cái này tựa hồ làmộtloại mũi tên bỏ túi được đặc chế, Liêu Đình Nhạn chưa kịp phản ứng lại, Trần Uẩn trúng tên như thế nào, cũngkhôngthấy ai b*n r* mũi tênnhỏnày, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tiêu, lại cảm giác thấy có chất lỏng dính ởtrêntay mình.
Trần Uẩn nâng mũi tên muốn bắn, nhưng bận tâm vạn nhất ngộ sát nữ chính, chỉ đành ném cung tiễn xuống, đồng thời rút kiếm xông thẳng về Tư Mã Tiêu, trong chớp mắt hai con ngựa tới gần.
Liêu Đình Nhạn: tại sao ta cũngkhôngcó ấn tượng? Cánh tay đau c** q**n áo chính làkhôngthuận tiện.
Gặp lại nàng, nàng vẫn cứkhôngthay đổi. Trong mắtkhôngcó khói mù, dù trời mưa, hay là trời nắng. Ôm người vào trong ngực, Tư Mã Tiêu mới cảm thấy trong thời gian nàyẩnẩnđau đầu chậm rãi thả lỏng xuống, nàng so vớihắnthả lỏng còn nhanh hơn, chớp mắt liền nằm liệt.
Mắt thấy thị vệ áo xám bên cạnh càng ngày càng ít, Tư Mã Tiêu lập tức giơ tay rút ra trường kiếm, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể ngồi ở trước ngườihắn, nhấp môi nhìn cảnh tượng máu tươi vẩy ra trước mắt.
Có mỹ nhân, trong mắt chỉ là sợ hãi và nhút nhát,hắncó thể từ trong mắt các nàng nhìn thấy sợ hãi đối với tử vong, đối với những người này mànói,hắnlà ma quỷ g·i·ế·t người. Người như vậyhắnthấy nhiều nhất, về sauhắnthậm chí lười g·i·ế·t loại này, bởi vìthậtsựnhàm chán.
Liêu Đình Nhạn nằm ởtrêngiường kéo quần áonóiđếnnóiđi, Tư Mã Tiêu căn bảnkhôngphản ứng lại đến tột cùng nàng có ý tứ gì, rốt cuộc lúc làm động tác này đầy mắt nàng viếtrõràngthậtphiền toái, chỉ muốn ngủ, căn bản làkhôngphảimộtánh mắt cầu hoan. Tư Mã Tiêu từng nhìn rất nhiều ánh mắt mang theo câu dẫn mị hoặc, ánh mắt này,mộtchút cảm giác câu dẫn người cũngkhôngcó, ai biết nàng biểu đạt ý tứ gì.
Tư Mã Tiêu cũngkhôngtin lời này, chínhhắncó mắt để nhìn, có đầu óc để nghĩ, nữ nhânhắngọi là mẫu thân, vừa sợhắnlại hậnhắn,mộtchút cũngkhôngthíchhắn, bởi vìhắnvà phụ thânhắncàng ngày càng giống nhau.
Nhóm người hầu áo xám lập tức toàn bộ quỳ xuống.
khôngcó ainóichohắnđúng sai, dạyhắnđạo lý, từ khi sinh rahắnnhìn thấy chính là lồng giam và kẻ điên. Mẫu thân Từ Ngọc công chúa lúc điên cũngkhôngnhận rahắn, làm nhưkhôngthấyhắn, lúc ngẫu nhiên thanh tỉnh,sẽdùng ánh mắt chán ghét cùng sợ hãi nhìnhắn, lẩm bẩmnói: “khônghổ là hài tử củahắn, ngươi cũng là kẻ điên, kẻ điênnhỏ!”
Mà khi nàng bị bắtđi, sinh tửkhôngrõ, Tư Mã Tiêu mới pháthiện, mình thế nhưng ở trong phẫn nộ vô biên cảm thấymộtchút sợ hãi.hắnchưa bao giờ sợ hãi bất kì kẻ nào bất kì chuyện gì, lại vàomộtkhắc kia, sợ nàngthậtsựđãchết.
Trong điện có cột cao lớn,trênmặt đất phủ kín thảm mềm, treo màn che phiêu đãng, trong lò thời khắc đều thiêu đốtmộtloại hương có thể làm người ta mơ màng sắp ngủ. Đây làmộttòa lồng giam trong hoàng cung hoa lệ, nhốtmộtnữ nhânđãbị làm cho phát điên, còn có Tư Mã Tiêu cái sản phẩm hỏng này. Đối với thân phận củahắn, mọi người kiêng kịthậtsâu, nhưng Tư Mã Tiêu biết, mẫu thân mình là nữ nhân điên điên khùng khùng kia, Từ Ngọc công chúa, còn phụ thân là chủ nhân tòa cung cấm này, Hoàng đế bệ hạ,hắncũng biết hai người này là thân huynh muội. (đọc tại Qidian-VP.com)
mộtđám người cưỡi ngựa, tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mà Trần Uẩn có thể làm nam chủ nguyên tác, cũngkhôngphải nhân vật đơn giản, hai ngày sau, vẫn tìm được tung tích bọn họ,hắnphái ra trăm người tới bao vây Tư Mã Tiêu cùng mấy chục hộ vệ, chờ Tư Mã Tiêu từ vòng vây chạy ra, bên cạnh chỉ còn hơn hai mươi người.
Cầm thú ngẫu nhiênsẽđến Thuấn Hoa điện, sau đó nữ nhân điên kiasẽbịhắnkéo vào trong điện, phát ra tiếng kêu ô ô. Tư Mã Tiêu khi đó mới chỉ vài tuổi, nhưnghắnđãtận mắt nhìn thấy loại chuyện này rất nhiều lần.hắnan vị ở bên cửa điện nhìn, nam nhân và nữ nhân xé rách bên nhau, phát ra tiếng cười cùng với khóc kêu.hắncảm thấy hết thảy trước mắt nhìn thấy mạc danh làm người ta ghê tởm,hắnnhớ mình ở ngoài điện Thuấn Hoa thấy hai con c·h·ó chạy ra khỏi ổ c·h·ó, những s·ú·c sinh đó cũng làm giống như vậy.
Hỏi xong rồi nàng mới pháthiệnkhôngđúng, cúi đầu nhìntrênngười, “Quần áo của takhôngphải vẫn mặc tử tế sao,khôngbị cởi ra a.”
hắnlà hoàng đế, tùy vào nàngnóimuốn ngủ liền ngủ,khôngcần ngủ liềnkhôngngủ sao?
hắnthích người này, liền muốn cho nàng càng nhiều thứ, làm cho nàngkhôngcần thay đổi mà lưu lại bên mình. Tư Mã Tiêu chưa từng cẩn thận nghĩ tới tâm tình này đến tột cùng là cái gì, chỉ cần nàngkhôngthay đổi,hắnvẫn luôn thích như vậy là được rồi.
Tư Mã Tiêu, “…… Lá gankhôngnhỏ.”
hắntừng gặp cung nhân ở sau lưng khe khẽnóinhỏ, đềunóibệ hạ và công chúa hoang đường như thế nào, đứa con bất luân là bất tường dơ bẩn như thế nào, ngày sau nhất địnhkhôngđược c·h·ế·t tử tế.hắncảm thấy tức giận, vì thế cho người bắt hai cung nhânnóichuyện đó, tự tay dùng đế đèn đúc hình hoa điểu, c*m v** mắt và miệng hai người, máu bắn đầy người đầy tay.
Tư Mã Tiêu chỗ ngực cũng bị máu tươi ướt sũngmộtmảnh. Trong chớp nhoáng, Liêu Đình Nhạn nhớ tới vừa rồi Tư Mã Tiêu đột nhiên nghiêng ngườimộtcái, ấn nàng sangmộtbên.
“G·i·ế·t, kéo xuống g·i·ế·t.” Chờ lấy lại tinh thần,hắnnhìn thấy người hầu kéo thi thể ra ngoài,trênmặt đất lưu lạimộtvết màu đỏ kéo dài.
mộtngười lạimộtngười mỹ nhânđivào trước mặthắn, khuôn mặt đều đồng dạng tinh xảo làm người ta hoa mắt, nhưng thứ toát ra trong những ánh mắt đó lạikhônggiống nhau. Có người trong ánh mắt là dã tâm, dù giả vờ ôn nhu hoặc lãnh đạm, khát vọng đối với quyền thế, đối vớihắnđều phản chiếurõràng.hắnở trong mắt các nàng, dường như trở thành bậc thang, bậc thangđiđến đỉnh quyền lợi.
Nằm xuống rồi, Tư Mã Tiêu mới đột nhiên phản ứng đây,khôngnhìn đôi mắt, từ động tác đại khái có thể coi như câu dẫn tiêu chuẩn.hắntức khắc tâm tình phức tạp, đẩy tỉnh nàng dò hỏi, được đếnmộtcái trả lời khẳng địnhkhôngtiếng động mà.
Tuy rằng Liêu Đình Nhạn muốn làmrõràng, nhưng Cẩn Đức đến hồi báo tin tức làm nàngkhôngcòn tâm tư tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Trần Uẩn đuổi sátkhôngbỏ, thậm chí tự mình mang người đuổi theo.
Tư Mã Tiêu cưỡi hắc mã, lông đen nhánh mượt mà giống như sa tanh, nó hí vangmộttiếng, bỏ lại truy binh chưa kịp phản ứng, nhanh chóng nhảy vào rừng cây.
Tư Mã Tiêu nhớ được rất sớm, vào lúc hài tử bình thường cònkhônghiểurõthế giới chung quanh,hắncũngđãcó thể từ thái độ cùng với giọngnóicủa người xung quanh hiểu được tin tức mình muốn biết. Khi đó,hắncòn ở trong điện Thuấn Hoa cùng mẫu thân Từ Ngọc công chúa. Thuấn Hoa điện lạnh lẽo to như vậy, mọi cung nhân hầu hạ đều giống như cái bóng.
Tất cả mọi ngườinóihắncàng ngày càng giống bệ hạ, nhưng Tư Mã Tiêukhôngthích nghe thấy lời này, đối với phụ thânhắnđồng dạng tràn ngập chán ghét, so với kẻ điên,hắncàng muốn gọi người kia là cầm thú.
Tư Mã Tiêu đứng lên, “Đối phương phản ứngthậtnhanh,đichuẩn bịmộtchút, bỏ lại xe ngựa, cưỡi ngựađicon đường khác lúc trướccôđịnh ra.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người đáp vâng, sôi nổi lui ra. Tư Mã Tiêu quay đầu kéo Liêu Đình Nhạn tới, sửa sửa vạt áo cho nàng, ngữ khí bình tĩnh tùy ý, “Ta mang nàng cưỡi ngựa, đừng sợ.”
điHà Hạ làmộtlần ngoài ý muốn, thấy vị Liêu mỹ nhân mỹ danh truyền xa kia cũng chỉ là tâm huyết dâng trào. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng, lần đầu tiên Tư Mã Tiêu thấy đượcmộtđôi mắt bất đồng. Cặp mắt kia chỉ có sáng sủa —— chỉ làkhôngbiết có thể trong sáng bao lâu.
Khi đóhắncònnhỏnhư vậy, tính tình bạo ngược cũngđãsơhiệnmanh mối. Pháthiệngiết người rồi, đau đầu bởi vì tức giận lại giảm bớt rất nhiều, Tư Mã Tiêu liền thích cảm giác này. Người chọchắntức giận nên c·h·ế·t, dù sao c·h·ế·t cũngkhôngcó việc gì, cung nhân mới cuồn cuộnkhôngngừng.
Nàngkhônggiống những người khác,khôngcó ‘ tâm tiến tới’ của những mỹ nhân đó, tùy tiện cho cái gì đều có thể vui vẻ. Trừ ăn và ngủ, hình như cũngkhôngtheo đuổi gì khác, ở bênhắnthế nhưng còn có thể ngủ được.
Đột nhiênkhôngkịp phòng ngừa biết thân phậnhắnngày đó, Tư Mã Tiêu cho rằng có thể ở trong mắt nàng nhìn thấy sợ hãi kinh hoàng, kết quảhắnpháthiệntrong mắt nàng có ngạc nhiên nghi hoặc, trừ cái đó ra, nàng rất bình tĩnh, còn có thể ngay trước mặthắnphát ngốc.
Khả năng là thường xuyên ở trong lòng nghĩ xấuhắn, hơi dọamộtchút cái liềnsẽco lại, giả vờ ôn thuần, nhưng kỹ thuật diễn lạikhôngtốt, cả người có loại ngốc nghếch thiên chânkhôngtự biết. Nhưng muốnnóinàng ngốc, nàng lạikhôngphải ngốcthật, ít nhất rất nhiều việc nghĩ đến thông thấu, cũngkhôngrối rắm.
khôngđúng, vấn đề lớn nhấthiệntạikhôngphải cánh tay có thương tích, c** q**n áokhôngthuận tiện, mà là Tư Mã Tiêu muốn c** q**n áo của nàng làm gì? Nàng thử mấy lần,hắnkhôngphải lãnh cảm hoặc là công năng t*nh d*c có chướng ngại sao, đột nhiên phát tao làm cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu chưa từng gặp được người nào làmhắncảm thấy thoải mái như vậy. Nằm ở bên nàng, nhìn nàng gặm trái cây, nhing nàng ngủ thanh thản ổn định, đều mạc danh làmhắncảm thấy bình tĩnh.
“Bệ hạ, phụ cận xuấthiệnngười của Tần Nam Vương phủ, ở phạm vi rộng truy tìm tung tích chúng ta,hiệngiờ chúng ta còn chưa ra khỏi phạm vi Nghiêu Châu,mộtkhi bị pháthiệnhành tích liền nguy hiểm.”
Nàng là mỹ nhânkhôngquá bình thường, ít nhất, Tư Mã Tiêu chưa bao giờ gặp nữ nhân nào lười như vậy.
Quyển 1 - Chương 30: Lao ra
Tư Mã Tiêu: “Ai bảo nàng vẫn luôn kêu ‘ đau đau đau ’, ai cởi tiếp được.”
Cung thành lớn như vậy, trong mắt mọi người đều che giấumộttầng khói mù, như là u ám phíatrêncung thànhkhôngtanđi, làm người takhôngthở nổi, tâm tình bực bội.
Cũngkhôngbiết vào cung, nàng có thể trở nên giống những mỹ nhânkhôngthú vị kia, làmhắnphiền chán haykhông.
Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình, ôm nàng chặt hơn, “Lao rađi.”
Có người ngã xuống ngựa. Liêu Đình Nhạn cái gì cũngkhôngnghĩ, theo bản năng túm lấy quần áo người phía sau, sau đó mới pháthiện, rơi xuống ngựakhôngphải Tư Mã Tiêu, là Trần Uẩn.
Liêu Đình Nhạnkhôngthể hiểu được, “Bệ hạ buổi tốikhôngngủ được, c** q**n áo của ta làm cái gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.