Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?


Liêu Đình Nhạn:……hiệnthực thảm như vậy, khẩu khí còn lớn như thế.

Bọn họ mang theomộtđoàn binh sĩ hộ vệ,quỳ xuống, “Bệ hạ!”

Tư Mã Tiêu móc ra cái bình thuốcnhỏném cho nàng. Liêu Đình Nhạn cầm bình dược kia, biểu tình phức tạp, “Bệ hạ, đây là dược gì?”

Liêu Đình Nhạn cũngkhôngbiết chính mình nghĩ như thế nào, chỉ nhìn Tư Mã Tiêu cẩu hoàng đế này tùy thời đều có khả năng tắt thở liền cảm thấy thực sợ hãi. Nàng giơ tay lau nước mắttrênmặt, lắc đầu.

Liêu Đình Nhạn: “Takhông!” Miệng vết thương vẫn còn chảy máu,khôngcần cố gắng ra vẻ đượckhông?

Tư Mã Tiêu: “Ngườikhôngcó dũng khí mới khóc.”

Liêu Đình Nhạnđãbiết mỗi lần nàng giả cười, vì sao Tư Mã Tiêu đều muốn cười, bây giờ nàng cũng muốn cười. Vừa muốn khóc vừa muốn cười, nghẹn đến mức khó chịu.

Liêu Đình Nhạn: Cự tuyệt, takhôngmuốn c·h·ế·t.

Ban đêm rừng cây thực tối, duy chỉ bầu trời cómộtmảnh tinh quang. Hắc mã dựa vào bên cạnh hai người bọn họ nghỉ ngơi, Liêu Đình Nhạn dựa vào trong ngực Tư Mã Tiêu, nghe nước sôngnhỏchảy róc rách bên cạnh, làm thế nào cũngkhôngngủ được.

Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm thấy làm cẩu hoàng đế nàyđitìm chếtthìtương đối tốt.

Từtrênngựa xuống, Liêu Đình Nhạn pháthiệntrênngười Tư Mã Tiêumộtthân quần áo nhiễm máu, có chút ghê người.hắnchống trường kiếm, ngồi xuống dựa vàomộtthân cây, nửa khép mắt, khuôn mặt so với ngày trước có vẻ càng thêm trắng bệch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu cũngkhôngngủ, nhưnghắnkhôngnóilời nào, an tĩnh có chútkhônggiốnghắn. Liêu Đình Nhạn cho rằnghắnmất máu quá nhiều nên mệt, hoặc là miệng vết thương đaukhôngmuốnnóigì, nhưng ngẫu nhiên,hắnlại giơ tay ch*m r** v**t v* tóc nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn thực hiểurõ, rất nhiều việc sức ngườikhôngthể thành, cho dù là Tư Mã Tiêu cũng có rất nhiều chuyệnkhônglàm được. Trong nguyên táckhôngphảihắncũng c·h·ế·t sao,hiệntại dựa vào cái gìhắnnóihắnsẽkhôngchết làthậtsẽkhôngchết đâu?nóikhôngchừng ngày mai buổi sáng thi thểhắnđãcứng rồi. Ôm eohắn, Liêu Đình Nhạn nhịn nửa ngày cũngkhôngnhịn nổi, phát ra tiếng khócnhỏvụn.

Núi rừng cỏ cây um tùm, nhánh cây rậm rạp, hai người ngồitrênlưng ngựakhôngthểkhôngcúi đầu thấp xuống, cơ hồ cúi rạp người. Hắc mãkhôngcần chủ nhân thúc giục, dường như biết đường, ra sức lao về phía trước ở trong rừng.

Tư Mã Tiêu người này, thực thần kỳ, bởi vìhắnnóithực chuẩn,nóimộtngàythậtsựchính làmộtngày. Ngày hôm đó quađi, quả nhiên có người tìm được nơi này,điđầu chính là Cẩn Đức lệ nóng doanh tròng, trong chốc lát, Cao thái bảo cũng tới rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chàng thế nào?” Liêu Đình Nhạn quỳ gối trước ngườihắn, giơ tay cởi vạt áohắn. Tư Mã Tiêukhôngcó phản ứng, chỉ rũ mắt nhìn nàng như vậy,khôngbiết suy nghĩ cái gì.

“…… Bệ hạ, ta xem tinh thần chàng còn khá tốt, miệng vết thương lớn như vậy chàng cũngkhôngđau?”mộtchút đềukhônggiống người sắp c·h·ế·t.

Giận dữ xong nàng lại pháthiệnTư Mã Tiêu vừa rồikhôngphảinóiQuý Phi, mà hình như là Hoàng Hậu.

“Trị tật trời sinh của ta, bất quá bên trong cũng thả chút dược liệu trân quý, ăn vào có thể làm cảm xúc ổn định, giảm bớt đau đớn.”

Oa nha,thậtlàmộtkỳ nam tử văn minh hài hòa. Liêu Đình Nhạn quả thực kinh ngạc đến ngây người, saumộtlúc lâu mớinói: “Người vốn dĩ cũng là động vật,nóiđến cùng so với động vật kháckhôngcó gìkhônggiống.”

Liêu Đình Nhạnkhôngkhỏi nghi ngờnói: “Bệ h* th*n thể thường xuyên lạnh băng, có phải là bởi vì dược này?”

Hoàng Hậu???

Liêu Đình Nhạn thở ramộthơi: “Nếu chàng c·h·ế·t, quốc gia làm sao bây giờ? Thiên hạ vô chủ, nơi nơi đềusẽlâm vàomộtmảnh hỗn loạn.”

Liêu Đình Nhạn cắn cắn môi, rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phíahắn, “Chàng…… Có thể c·h·ế·t haykhông?”

Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?

Mặc kệhắnnổi điên lúc này, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên bắt đầu c** q**n áo của mình. Miệng vết thươngtrêncánh tay nàng còn bó thuốc,hiệntạikhôngcó cách nào, trước lấy ra khẩn cấp dùng cho Tư Mã Tiêuđã.

Tư Mã Tiêu lạinói: “Nàng luônnóinày nọ, là ám chỉ ta hẳn nên làm loại chuyện này với nàng?”

Tư Mã Tiêu bả vai rung động, cười ra tiếng, xoa bóp cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu, “Được, nếu nàngnóinhư vậy, ta liềnkhôngchết, cũngkhôngmất nước.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu đứng dậy, thoáng dùng sức túm bả vai nàng, truy vấn: “Nàngkhôngmuốn ta c·h·ế·t?”

Tư Mã Tiêu vẻ mặt đương nhiên: “Cho nên nàng lại đây dựa vào ta ngủ a, như vậykhôngphải càng ấm áp.”

“Lúc đau đầu so với thế này càng khó chịu gấp trăm lần, đau này tính là gì.” Tư Mã Tiêu tùy ýnói: “Hơn nữa ta ăn dược.”

Tư Mã Tiêu: “Nàngkhôngpháthiệnthấy Cẩn Đứckhôngcùng chúng ta rờiđi?hắnđitìm Cao thái bảo. Cao thái bảosẽcó biện pháp tìm được ta, chờhắntới đón là được.”

Cảm giác sợ hãi trong nội tâm càng ngày càng cường liệt. Liêu Đình Nhạn nhịnkhôngđược nghĩ, có phải Tư Mã Tiêu sắp c·h·ế·t haykhông? Bọn họ có thể chạy được haykhông? Phía sau có phải còn truy binh haykhông?

Tư Mã Tiêu: “Nàng lại đây.”

Tư Mã Tiêu tháo đồ vật kia, ném sangmộtbên, “Giấumộtloại tụ tiễn, chỉ có thể bắnmộtmũi tên, nhưng uy lựcthậtlớn.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Ban đêm ánh mắt ngươi sao lại tốt như vậy, liếc mắtmộtcái cũng có thể lập tức bị pháthiện.

Trước nửa đêm, thân thể nàng dựa vào thực lạnh, làm nàng thời khắc đều cảm thấy kinh hồn táng đảm, sợhắnthậtsựlặng yênkhôngmộttiếng động chếtđi. Chỉ có lặng lẽ dựa vào ngực, nghe timhắncònđangđập, mới có thể cảm thấy thả lỏng.

Liêu Đình Nhạn khóckhôngđược, dứt khoát ngồi xuống: “Vậy bệ hạ ngài bây giờ chuẩn bị cầu cứu như thế nào đây?”

Liêu Đình Nhạn: “Chàng nóng lên!”

Trong yên tĩnh vô biên, bọn họ rúc vào cùng nhau, Liêu Đình Nhạn cảm thấy tựa hồ so với vô số lần ôm nhau trước đây có chỗ nào đókhônggiống. Có thể là động tác của Tư Mã Tiêu quá thong thả, nàng cảm giác đượcmộtloại ôn nhu gần như cực hạn, chậm rãi, thân thể lạnh lẽo củahắntrở nên càng ấm áp.

Liêu Đình Nhạn cảm giác thấy xóc nảy, phía sau Tư Mã Tiêu áp lên người mình, hô hấp hơi hơi trầm trọng. Đồng thời, nàng pháthiệnchất lỏng ướt át thấm lên vai mình, ẩm ướt dính dính, cómộtmùi tanh, đó là máu từ miệng vết thương hởtrênngười Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu xoa bóp cổ tay nàng, “khôngcần nghĩ đến chạy, nàngkhôngchạy thoát được đâu, nếu ta c·h·ế·t, ta nhất định phải để nàng bồi ta cùng c·h·ế·t. Bằngkhôngtới nơi nào cũngthậtsựnhàm chán.”

Tư Mã Tiêu: “khôngsao cả, mặc kệ thế nào đều có nàng bồi ta cùng c·h·ế·t.”

Vậy ngươithậtlà lợi hại nha, lúc g·i·ế·t người sao lạikhôngkhống chế mìnhmộtchútđi. Liêu Đình Nhạn bĩu môi,khôngmuốn thảo luận những việc này cùngmộthoàng đế cổ đại có thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan bất đồng.

Tư Mã Tiêu: “Người và cầm thú đương nhiênkhônggiống nhau, cầm thúkhôngbiết liêm sỉ, người lại có thể khống chế loại d*c v*ng này.”

Nàng vội đến đầu tócđãsớm tan tác, tóc mai buông xuống gương mặt, bởi vì quá nóng vội, quần áo tán loạnkhôngbuộc chặt cũngkhôngchú ý lộ ra bả vai, chỉmộtlòng ấn miệng vết thương chohắn.

nóithậtdễ dàng, nếu địch nhân tìm tới trước, hoặc là trước lúc đó Tư Mã Tiêuđãchết bệnh, lại hoặc là thời gian dàimộtchút hai người bọn họ đều c·h·ế·t đói, vậy chẳng phải là quá xui xẻo?

Tư Mã Tiêu: “Nàng cảm thấy thế nào?”

Tư Mã Tiêu kéo nàng ôm trở về, trong thanhâmcómộtchút suy yếu, càng nhiều hơn là trầm tĩnh, “Takhôngdễ c·h·ế·t như vậy.”

Liêu Đình Nhạn cả giậnnói: “Ta chính làkhôngcó dũng khí!” Nếu mà nàng có dũng khí, còn làm Quý Phi cái rắm, trực tiếp làm c·h·ế·t Tư Mã Tiêu lên làm hoàng đế rồi! Hơn nữa nàng đây chính là vìhắnrớt nước mắt, thẳng nam cẩu bức này đây là có phản ứng gì!

trênđường tìm được mấy loại quả dại, chua đếnkhôngthể cho vào miệng, trừ thứ đó ra, đồ ăn gì cũngkhôngtìm được. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm,thậtlà khôi hài,mộthoàng đế vớimộtQuý Phi khả năng sắp đói c·h·ế·t, nhiều năm như vậy nàng nghĩ tới vô số cách c·h·ế·t, nghĩ thế nào được đến cuối cùng là đói c·h·ế·t.

Vốn dĩ Liêu Đình Nhạnđangđầy mặt vui mừng: “……” Còn ăn cái gì, nhanh trở về mới là chínhsựa!

“Ta c·h·ế·t rồi, nàng cũng có thể tự do.”

Liêu Đình Nhạn cảm thấy đêm nay mình đặc biệt mệt mỏi, tuy rằng cái gì cũng chưa làm, chỉ cùng Tư Mã Tiêu đấu võ mồm. Ngày hôm sau, bọn họ cưỡi ngựa, dọc theo dòng sôngđilên thượng nguồn, tìm đượcmộtcái nhà tranh bỏ hoang trong núi, tạm thời nghỉ lại ở đó. Đó như là chỗ ở lâm thời của thợ săn, có đống lửađãđốt hết, đáng tiếc hai người bọn họ cũngkhôngmang mồi lửa linh tinh,khôngcó cách nào nhóm lửa.

Nàng lo tự mình gỡ rồi lại bóc ra, tùy tay khoác quần áo trở về, chạy đến bờ sông vắt khăn tay, lại trở về lau máutrênngực cho Tư Mã Tiêu, hơi rửa sạch rồi liền quấn thuốc và băng vải lên.

Thấy Tư Mã Tiêu gật đầu, Liêu Đình Nhạn ánh mắtkhôngtự chủ được ngắm đến vị trí nào đó củahắn, thầm nghĩ, nguyên lai là uống thuốc làm chokhôngđược.

Liêu Đình Nhạn quả thực sắp quỳ, lạikhôngcó thuốc, nàngkhôngbiết nên xử lý phát sốt như thế nào a, khăn ướt đắp lên trán thựcsựcó tác dụng sao? Nàng nhéo ấn đường đứng lên muốnđira bờ sông giặt khăn, bị Tư Mã Tiêu kéo tay lại. Cả ngườihắnnóng lên, biểu tình lại thanh tỉnh như cũ, “Sợ cái gì, trở về tiếp tục ngủđi.”

Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, kẻ điên nàykhôngphải là cố ýđi? Trần Uẩn muốn dùng nàng làm mồi dụ địch thâm nhập, Tư Mã Tiêu cũng dùng chiêu này, cố ý lấy thân phạm hiểm, lấy thế yếu đưa người tới lại nhân lúc chưa kịp chuẩn bị mà động thủ, những người khác khả năngkhônglàm được, nhưng Tư Mã Tiêu nhất định làm được, bằngkhôngvì saohắnthuần thục như vậy?

Vừa nghĩ, Liêu Đình Nhạn kéo xiêm y Tư Mã Tiêu ra, nhìn thấy miệng vết thươngthậtdài. Là bị kiếm đâm lên ngực vẽ ra, cơ hồ gọt mấtmộtmiếng thịt to, nhìnđãthấy đau, Liêu Đình Nhạn nhìn đến da đầu tê dại, chân tay luống cuống với miệng vết thương máu chảy đầm đìa, Tư Mã Tiêu lại còn cười được.

“Đây là……?”

Liêu Đình Nhạn: “Takhôngmuốn chàng c·h·ế·t, cũngkhôngmuốn chàng mất nước.”

Tư Mã Tiêu nhìn qua cũngkhôngđể ý, thái độ dị thường lãnh đạm: “khôngcó vương triều nào có thể trường thịnhkhôngsuy, giang sơn này cũngkhôngphải ngay từ đầu thuộc về họ Tư Mã, mất nướcthìthế nào,mộttriều đại tới con đường cuối cùng, tất nhiênsẽmất nước. Nhiều người hy vọng ta c·h·ế·t, nàngkhônghy vọng sao?”nóiđến những câu sau, ánh mắt Tư Mã Tiêu trở nên tìm tòi nghiên cứu.

Liêu Đình Nhạn đầy mặt mộng bức: “Dược gì, sao takhôngpháthiện?”

Hắc mã bỗng nhiên lao ra khỏi núi rừng, trước mắt thoáng chốc trống trải, Liêu Đình Nhạn pháthiệnđây làmộtđườngnhỏcó ngườiđiqua. Hắc mãkhôngdọc theo tiểu đạođilên quan đạo, mà lại tiếp tục chui vàomộtmảnh núi rừng, chạy vộimộthồi mới vượt quamộtcon sôngnhỏ,đivàomộtchỗ thượng du, dừng lại ở nơi có cỏ dại cao quá đầu gối.

Tư Mã Tiêu thực nhạy bén: “Nàngđangnhìn cái gì?”

Thấy nàng vẻ mặt ngạc nhiên, Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười, thế nhưng còn cười đến rất cao hứng.hắnnói: “hắnmuốn g·i·ế·t ta, còn dám truyền tin khiêu khích ta, ta đương nhiên phải giếthắn,trênmũi tên còn có đồ vật khác,hắnhẳn là phải chếtkhôngthể nghi ngờ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu vẫy vẫy tay, “Trướcđitìm chút đồ ăn cho Hoàng Hậu, nàng sắp c·h·ế·t đói.”

Liêu Đình Nhạn nhảy dựng lên, “Takhôngphải, takhôngcó, chàng đừngnóibậy a!”

…… Từ từ, thân thể trở nên ấm? Liêu Đình Nhạn ý thức được cái gì, đột nhiên ngồi dậy, giơ tay ôm đầu Tư Mã Tiêu, dán vào tránhắn. Quả nhiên nóng lên, mẹ kiếp gia hỏa này căn bản làđangphát sốt!

Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên hiểu được,mộtmũi têntrênngực Trần Uẩn khi đó, chính là Tư Mã Tiêu bắn! Cái vị trí kia, tinh tế nghĩ lại, hình như rất gần vị trí trái tim.

Tư Mã Tiêu phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của Liêu Đình Nhạn, lạnh căm căm ra tiếngnói: “côkhôngphảikhôngthể, chỉ làkhôngmuốn thôi. Nàngkhôngcảm thấy loại chuyện này giống như hành động của cầm thú, thập phần làm người ta ghê tởm sao.”

Tư Mã Tiêu: “Được, dám mắngcô, nàng bây giờ rất có dũng khí.”

Tư Mã Tiêu nhìn nàngkhôngnóilời nào.

Tư Mã Tiêu nằm trở về, nhéomộtbàn tay nàng, “Nếu vừa rồi nàngkhônglắc đầu, trước khi ta chếtđi, tasẽgiết nàng.”

Tư Mã Tiêu dựa ở ngoài phòng phơi nắng, thấy nàng ngồi xổm bên cạnh mặt ủ mày ê nhìn mấy quả dại, giơ tay vỗ vỗ đầu nàng, “Lại nhịnmộtngày.”

Liêu Đình Nhạn muốn điên rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 31: Liêu Đình Nhạn: Đây là, ta lại thăng cấp?