Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?


Chínhhắncũngkhôngquá để ý chuyện đó, những người khác lại có vẻ nhìnkhôngnổi, cho nên lão đại của tổ chức sát thủ chuyên môn sai người đúc chohắncái vỏ đao, nạm vàng dát bạc, còn khảm bảy viên dạ minh châu. Cầm vào tay quá nặng cũng thôi, dạ minh châu ban đêm sáng lên, thực bất lợi chohắnẩnnúp, bịhắndùng tay moi ra, vỏ đao cuối cùng mới có thể sử dụng được.

hắnđirồi, hay làđãxảy ra chuyện gì? Hoặc là…… làđivệ sinh? Đường Lê đứng lên nhìn nhìn khắp nơi, miệng gọi: “Tốn Nô?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“A, sao huynhkhôngcẩn thậnmộtchút, miệng vết thương nứt ra rồi, có đaukhông? Khẳng định là rất đau. Huynh ở chỗ nào bắt được thứ này? Huynhđiđường cũngkhôngnổi, khẳng định rất khó bắtđi? Tới, ta cõng huynh về.” Đường Lê lải nhải, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, Tốn Nô vốn dĩ muốn trả lời, nhưnghắnmới vừa há mồm liền pháthiệnmìnhkhôngtheo kịp, đành phải ngậm miệng yên lặng nghe.

Đường Lê biếthắncũng thích, lúc tiểu nam thần này trầm mặc ít lời quay vỏ đao, trong ánh mắt đen nhánh có hai điểm sáng, quá xinh đẹp.

Heo đất? Đókhôngphải tên củamộtloài thú ăn kiến sao? Đường Lê lại nhìn con vật kia, cảm thấykhônggiống thú ăn kiến, đại khái là giống loài ở thế giới nàyđi.

Tốn Nô nghe nàngnóixong, giật giật ngón tay, đưa cho nàng thanh đao đen nhánh đặt ở bên mình, “Cẩn thận, đao sắc bén.”

Tốn Nô: “……”

“Ăn ngonkhônga?”

Tốn Nô hôn mê nhiều, tỉnh lại ít, mỗi lầnhắntỉnh lại đềusẽpháthiệnĐường Lêđangvất vả cần cù lao động. Lúc này tỉnh lạihắnnhìn thấy Đường Lêđangbắt chim, vừa vặn bổ nhào vàomộtcon, gắt gao ấn lên mặt đất.

Bọn họ mấy ngày nay dựa vào nhau quá thân cận, tayhắnquen cầm đao, lạnh băng cứng rắn chưa bao giờ sợ, nhưng đột nhiên bị đồ vật mềm mại ấm áp đụng vào,sẽcảm thấy trái tim chấn động. Loại cảm giác xa lạ này rất khónóirõràng,hắnkhôngbài xích, nhưng tim đập nhanh quá thường xuyên,hắncảm thấy tựa hồkhôngtốt lắm.

Đường Lê vừa nghe, phát ramộttiếng than thở thất vọng,nhẹbuông tay, thả con chim ăn xác bị rụngkhôngít lông chạy mất. Con chim đen lúc trướcâmâmtrầm trầm, lúc này lông chim thưa thớt, phát ra vài tiếng kêu cạc cạc kì quái, vỗ cánh phành phạch chạy trối c·h·ế·t, thế nhưng có chút ý vị đáng thương hề hề.

Thấy nàngkhôngnóichuyện, Tốn Nô chần chờ lạinói: “Nơi này là Quỷ Khóc Nguyên,khôngcó chim gì có thể ăn, chỉ có loại heo đất chui trong đất này có thể ăn.”

Tiểu tỷ tỷ Đường Lê bị giọngnóikhàn thấp của tiểu nam thần liêu đếnkhôngđược, cầm đao phấn chấn vô cùngđichặt cành cây, quả nhiên lưỡi đao lợi hại, mới chém vài cáiđãchặt đứt, nàng dứt khoát chém thêm mấy cành, toàn bộ kéo về.

Nàng làm việc từ trước đến nay nhanh nhẹn, đo đo Tốn Đao, dùng trủy thủ trước mắt đánh dấu, cầm Tốn Đao bắt đầu tước vỏ đao. Nhánh cây trong Quỷ Khóc Lâm này rất kỳ quái, bề ngoài đen nhánh, tướcđivỏ cây, bên trong vẫn đen, Đường Lê làm ra cái vỏ đao màu đen, cuối cùng cắm Tốn Đao vào trong vỏ đao, vừa khít. Làmmộtcái đồ dùng tạm thời, đủ tư cách.

Bình tĩnh xong rồi, Đường Lê lôi kéo bàn tay to của tiểu nam thần, thương tiếc vạn phần, “Ta làm đồ ngon cho huynh, chờ ta.”

Nhìn thấy người mình chiếu cố cao hứng, Đường Lê càng cao hứng, dứt khoát lấymộtnhánh cây khác làm cho Tốn Nômộtcái quải trượng giản dị.hắnbị thương quá nặng, vừa mới có thể ngồi dậy, muốnđiđường còn thực miễn cưỡng, quải trượng nàynóikhôngchừng qua hai ngày có thể sử dụng được rồi.

Nàng buông tay ra, kéo cổ tay áo lên, xoay người mang con heo đất kiađirồi. Tốn Nô giật giật tay vừa bị cầm, thu lại, giống như muốn xua tanmộtchútkhôngđược tự nhiên vừa rồi kia.

Tốn Đao làmộtcây đao rất kỳ quái, trời sinhkhôngvỏ lại quá mức sắc bén, cho dù Tốn Nô, ban đầu cũng bị lưỡi đao này cứa rất nhiều lần, sau đóhắnquen rồi,sẽkhôngbị đao cắt, liền tùy tay dùng vải bọc lại coi như vỏ đao. Chỉ có lúc cùng người khác động thủ có chút phiền phức, đao khí vừa động, những mảnh vải đó liền nát,khôngcó cách nào dùng tiếp.

Đường Lê nhìn trong ánh mắthắnđen nhánh có hai điểm sángnhỏ, thỏa mãn đếnkhôngđược, giơ tay lại gắp thịt chohắn, “Ăn nhiềumộtchút, ăn nhiềumộtchút, còn rất nhiều, huynh quá gầy, nhất định phải ăn nhiềumộtchút.”

Đường Lê nghe xongkhôngkhỏi dừng động tác lại, nhịnkhôngđược nghĩ, chẳng lẽ bởi vìhắnnhìn thấy nàng bắt chim ăn xác, cảm thấy nàng muốn ăn chim nên mới cố gắngđisăn thú, nhưngkhôngtìm được chim cho nên bắt cái này?

Tốn Nô tiếp nhận nhìn hai mắt,nói: “Thực tốt.” Trong lònghắnkỳthậtcó chút cao hứng, bởi vìhắnthích cái vỏ đao đơn giản này, so với vỏ đao lúc trước lão đại của tổ chức chuyên môn cho người làm chohắncòn đẹp hơn,hắncòn cảm thấy chiến hữu Tốn Đao của mình cũngsẽcàng thích cái vỏ đao này.

Chờ nhìn thấy Đường Lê làm bộ muốn cõng mình,hắnthoáng xê dịch ra sau, tránh khỏi tay Đường Lê.hắncảm thấy nếu mình đè xuống, khả năngsẽáp nàng ngã sấp xuống. Nàng vì sao cảm thấy có thể cõng nổihắn?

“Huynh nhìn xem, có được haykhông?” Lau lau mồ hôitrêntrán, Đường Lê đưa thanh đao trong vỏ cho Tốn Nô nửa nằm ở kia.

Áo đen cởi ra, lộ ra ngực cùng với vai lưng, tầng cơ bắp hơi mỏng bởi vì đau đớn mà căng chặt, hình dạng cơ bắp phá lệ xinh đẹp, phíatrênđan xen vết thương đều làm người ta cảm thấy gợi cảm vừa khốc vừa soái. Tốn Nô tóckhôngbúi, xõatrênvai, Đường Lê kéo tóc củahắnsangmộtbên, cảm thấy mình lau vết thương đến run tay, đau lòng nam thần lại nhớ nhà, nhưng cái hormone bạo lều nàythậtsựlàm người ta mặt đỏ tim đập, quả thực cầm giữkhôngnổi.

Bị tiếng leng keng leng keng đánh gãy, Tốn Nô phát ngốc,hắnngẩng đầu nhìn thấy Đường Lê ôm rất nhiều đồ vật trở lại, bới đống lửa, gácmộtmiếng lá sắt lên, lá sắt bóng loáng,đãđược lau sạchsẽ, Đường Lê hơ lá sắttrênlửa, lại lấy heo đất được lột da rửa sạch ra, bắt đầu thái thịt.

Thế giới này gia vị cũngkhôngquá tương đồng với nàng thường dùng ở thế giới kia, cho nên lúc trước hỗ trợ ở phòng bếp, nàng nhìn thấy những gia vịkhôngquá giống đó, thuận tay góp nhặt chút ít, cũng coi như làmộtchút tậtnhỏcủa đầu bếp,khôngnghĩ tới lúc này vừa vặn dùng đến.

Tốn Nô: Ăn rất ngon, còn ngon hơn toàn bộ thịt heo đất trước kia từng ăn.

“Nàngkhôngcõng nổi ta.” Tốn Nônóithẳng.

Tốn Nô tình huốngkhôngtốt, hai người tạm thờikhôngthể di động,hiệntại vấn đề lớn nhất chính là đồ ăn. Quỷ Khóc Lâm cây cối quỷ dị, nhìn thực vật đen tuyền quái dị khẳng địnhkhôngthể ăn, đám núi xác người này lạikhôngcómộtngọn cỏ, điều kiện phi thường gian khổ, dựa vàomộthộp điểm tâm Đường Lê mang theo kia, kiên trìkhôngđược mấy ngày.

Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?

Tốn Nô nghiêng mặt, để nàng chà lau vết thương ở vai lưng, đơn giản trả lời: “Heo đất.”

…… Tiểu nam thần sao lại ngọt như vậy! tay Đường Lê run rẩy đặt khăn dính máu vào mũ giáp làm bồn nước rửa sạch, thuận tiện bình tĩnhmộtchút, bằngkhôngnàngthậtsựquá muốn ôm đầu tiểu nam thần, hôn hônhắnan ủimộtchút.trênthế giới sao lại có cục cưng ngoan như vậy, tốt như vậy! Tiểu nam thần như thế nào, trong nguyên tác nữ chủ vì sao cònkhôngthíchhắn! Đôi mắt bị mù sao!

Đối vớimộtngười thích mang theo rất nhiều đồ vật để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mànói, thứđãchuẩn bị vừa vặn có thể sử dụng, chuyện nàythậtmang đến thỏa mãn cho bản thân.

“Tới, Tốn Nô, huynh nếm thử hương vị.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng mà trừ sư phụđãsớm c·h·ế·t đó, rất ít người dám gọihắnnhư vậy, đại bộ phận những người lúckhôngthểkhônggiao tiếp vớihắn, đều chỉ gọihắnlà “Tốn”.

KỳthậtTốn Nô cũngkhôngđể ý người khác xưng hô mình thế nào, cũngkhôngđể bụng lời sư phụnóinăm đó, đao đối vớihắnmànói, là chiến hữu duy nhất làm bạn vớihắn, màkhôngphải thứ gì khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là Tốn Nô. Đường Lê chạy nhanh xuống, chạy đến trước mặthắn, nàng mới pháthiệnTốn Nô dùng cái quải trượng nàng làm chohắn, trong tay còn cầmmộtcon vậtđangchảy máu. Nàng sửng sốt, “Huynhđisăn thú? Huynh còn bị thương đó.”

Cuối cùng, Đường Lêkhôngthểkhônghướng mục tiêu về những con chim ăn xác người, muốn thử xem có thể bắt được mấy con haykhông.

Lại nghĩ đến chờ lát nữa có thể sử dụng mỹ thực cho tiểu nam thần, Đường Lê cả người tràn ngập lực lượng —— đây đại khái chính là lực truy tinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Lênóinhư vậy,điQuỷ Khóc Lâm bên cạnh muốn chặtmộtnhánh cây thô tráng về làm vỏ đao cho tiểu nam thần. Nhưng nàng dùng trủy thủ cứa nửa ngày cũngkhôngthể cắt ramộtcái khetrênnhánh cây, chỉ đành chạy về hỏi mượn đao của tiểu nam thần.

Tốn Nô ngừng động tác, nhìn về phía nàng, cánh taynhỏcẳng chânnhỏ, lại nhìn nhìn dáng người mình so với nàng to hơnmộtvòng, bắt đầu cómộtchút tự mình hoài nghi.

Gọi vài tiếngkhôngai đáp lại, lúc này nàng mới hốt hoảng, bò lênmộtcái gò đất cao nhất ở gần đấy nhìn ra xa. Mới vừa bò lên, nàngđãnhìn thấy cách đókhôngxamộtbóng người màu đen tập tễnhđitới bên này.

Bọc cái túi rách cònđangnhúc nhích trở về, Đường Lê pháthiệnTốn Nô tỉnh, đầy mặt trìu mến hỏihắncó đói bụngkhông.

mộtgiấc này nàng ngủthậtsựsâu, tỉnh lại trờiđãsắp tối đen, ngồi dậy dụi dụi mắt, theo bản năng nhìn bên cạnh, Đường Lê lập tức bị doạ tỉnh. Vị trí lúc trước Tốn Nô nằmkhôngcó ai.

“Takhôngđói.” Tốn Nô lắc đầu, “Nàng nên nghỉ ngơi.” Nàng hình như vẫn luôn bận rộn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Lê cười cười, “Vậy được rồi, tađingủmộtlát.” Nàng mấy ngày nay cơ hồkhôngnghỉ ngơi, vẫn luôn bận rộn, trừ vấn đề tính cách, cũng có nguyên nhân làkhôngquen, đột nhiên thay đổi thế giới, thay đổi thân thể,thậtsựkhôngdễ quen thuộc. Lúc trước ở phủ thành chủ Bắc Thành, buổi tối nàng cũngkhôngngủ được, ban ngàyđitheo Tôn đại nương ở trong phòng bếp nơi nơi tìm việc làm.

Nàngthậtkhâm phục thể chất của tiểu nam thần, lúc này mới mấy ngày a,đãcó thể tự mìnhđilại, đổi là nàng khả năng phải nằm hai tháng. Chờ nhìn thấy miệng vết thươngtrênngười Tốn Nô vỡ ra, lại bắt đầu đổ máu, Đường Lê quả thực đau lòng muốn c·h·ế·t.

“Vỏ đaokhôngthấykhôngphải thực phiền toái sao, cầm như vậysẽcắt vào tay, bằngkhôngta làm cái vỏ đao cho huynh, khẩn cấp dùng tạm thờimộtchút.”

Cònmộtít nhánh cây, Đường Lê vốn dĩ chuẩn bị dùng để nhóm lửa, ai biết nhánh cây này vừa thiêu cháy liền tản mát ramộtmùi thối, còn rất khó đốt, nàng đành phải bỏ cái ý niệm này, dùng nhánh cây gia cố cái lềumộtchút.

Đường Lê cảm thấy mình phảinóicái gì dờiđilực chú ýmộtchút, nhìn thấy con mồi bị đặtmộtbên, mở miệng hỏi: “Tốn Nô, huynh bắt cái gì đây, sao lúc trước takhôngpháthiệnra?”

Tốn Nô gật gật đầu, ăn nốt vài miếng thịt còn dư lại.

Tốn Nô ngay từ đầu cũngkhôngcó tên,hắnbị người nhà vứt bỏ rồimộtmình lưu lạc, bị thương bị ốm suýt c·h·ế·t, giọngnóilà hỏng vào lúc đó,mộtít việc khi cònnhỏcũng quên mất, đương nhiên cũngkhôngcó tên. Sư phụ nhặthắnvề, chưa đặt tên chohắn, mãi đếnhắnmười hai tuổi có thểmộtmình đảm đương,hắnđượcmộtcây đao, đao này tên gọi là Tốn, sau đó sư phụhắnliền gọihắnlà Tốn Nô,nóiđời nàyhắnđều chỉ dùng làm nô lệ của thanh đao.

Tốn Nô nhìn chằm chằm chim ăn thịt nàng bắt trong tay, thanhâmtrầm thấp, “Loại chim nàykhôngthể ăn, có độc.”

Đặt cái túi rách sang ởmộtbên, Đường Lê ngồi ở bên cạnh Tốn Nô, có chút đáng tiếc, “Ta vốn dĩ muốn nấu chút canh thịt cho huynh uống.” Bị thương thành như vậy, cũngkhôngcó cái gì bồi bổ, sao có thể khỏe nhanh được.

Cứ như vậy dùng mấy năm, rốt cuộc trong lần bị phục kích ở đây,hắnlàm thất lạc.

Bị nam thần che mờ hai mắt, Đường Lê tìm về lý trí, chỉ có thể lựa chọn đỡhắntrở về, lại chà lau máutrênmiệng vết thương chohắn.

Là đầu bếp, kĩ thuật thái cơ bản ít nhấtkhôngcó vấn đề gì, Đường Lê thái thịt đều là từng miếng hơi mỏng mỡ thịt liền nhau, được nàng đặt lên miếng sắt nung đỏ, phát ra tiếng xèo xèo nhonhỏ. Động tác của nàng thực nhanh, từ hầu bao lấy ra mấy cái gói giấy, lấy bột bên trong nhanh chóng rắc đều vào, lại dùngmộtcái kẹpnhỏnhanh chóng lật từng lát thịt.

Sờ thấy đao của mình, cầm lấy ôm vào trong ngực, cảm giác được nhiệt độ lạnh băng kia, Tốn Nô bình tĩnh trở lại, nhưnghắnlạikhôngtự giácđinhìn vỏ đao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 35: Có gì ăn ngon không?