Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
Đường Lê ho khanmộttiếng, vẫn cứ đỏ mặt, rũ mắt cười rộ lên, “khôngcó gì…… Huynh muốn ta hỗ trợ sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
hắnlà vì trọng thương hết sức lực bị người ta bức vào Quỷ Khốc Lâm, cho dù là hơn mười cao thủ đuổi giếthắncũng chỉ dám từ bỏ truy kích sau khihắntiến vào sâu trong sau Quỷ Khốc Lâm. Còn Đường Lê, căn bản là bị người ta ném ở bên ngoài, lại bị hồ ly đưa đến.
Đây làmộthắc đ**m, phàm là người có chút kinh nghiệm giang hồ đều có thể nhìn ra được, rốt cuộc có thể ở nơi gần Quỷ Khốc Lâm như vậy mở cửa hàng,khôngcó khả năng là lương dân gì đó. Chủ tiệm này, bao gồm ‘ khách nhân ’ này nọ đều làmộtđám, nếu gặp người có thể xuống tay, mệnh và tiền đều lưu lại nơi này. Còn Tốn Nô, chủ tiệm vừa thấy tư thếhắnđiđường và biểu tình, động tác, liền biết đâykhôngphải người bọn họ có thể làm ‘ sinh ý ’.
“Tốt rồi, rốt cuộc ra ngoài, bây giờ chúng ta tìmmộtchỗ rửa mặt trước, lại ănmộtchút gì ngon.” Đường Lê móc túi tiền từ trong tay áo, tính toán bạc vụn bên trong, “Đây là lúc trước ta mang theo người,khôngphải rất nhiều, nhưng ta cảm thấy hẳn là đủ ở trọ.”
Đường Lê kiến nghịnói: “Bằngkhôngtađitìm xem, có thể tìm được con hồ ly kiakhông?”
Đường Lê cũngkhônglohắnnhìn, giữa hai người còn cách cái mành, nhìn được cái gì? Nàng luôn luôn thích sạchsẽ, lúc nàyđãlăn lê bò lết ở trong đống xương trắng vài ngày, chỉ đơn giản rửa mặt và tay,hiệnrốt cuộc có thể tắm sạchsẽ, nàng tắm xong thaymộtthân váy áo sạchsẽ, cảm giác cả ngườinhẹnhàng. Dùng khăn vải đơn giản bọc bọc đầu tóc,điđến bên Tốn Nô, “Vết thươngtrênngười huynh cònkhôngtiện, ta giúp huynh laumộtchútđi?”
Tốn Nô nhìn phương hướng nàng chỉ, muốnnóilại thôi, nhưng thấy nàng hứng như thế, vẫn ngậm miệng, yên lặng cầm trường đaođitheo nàng cùng đến bên đó. Đường Lê vừađivẫnkhôngquên chiếu cốhắn,đimộtlát liền hỏihắncó mệtkhông, muốn nghỉmộtchútkhông, còn ý đồ đỡhắn. Tốn Nô đời này, lần đầu tiên được cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố như vậy, cả ngườikhôngđược tự nhiên,thậtgiống như bị người ta xoanhẹtừ đầu đến chân vô số lần.
Đường Lê so vớihắncàng thêm thận trọng, “Ta cũngsẽdùng hết khả năng chiếu cố huynhthậttốt,khôngđể cho huynh chịu khổ nữa.”
Tốn Nôkhôngcó chấp niệm đối với rất nhiều đồ vật, đối với đồ ăn cũngkhôngcóyêuthích, nhưng lúc này thấy Đường Lê cười,hắnkhôngtự chủ được liền gật đầu, còn ở trong ánh mắt chờ mong của Đường Lê, ăn khối đường đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Huynh thích sao? Ta vẫn còn.”
“Ta chưa bao giờ nghenóiQuỷ Khốc Lâm có hồ ly đỏ, trong đó hẳn làkhôngcó vật sống nào có thể sinh tồn.” Tốn Nô thực cẩn thận.
Tốn Nô: “Ta……”hắnmuốnnóikhôngcần như thế, kết quả đối diện đôi mắt Đường Lê ôn nhu như nước, liền nghẹn họng.
mộtlát sau, toàn bộ khách nhân trong tiệm đều thu hồi ánh mắtkhôngnhìn bọn họ nữa, ai uống trà uống rượu đều vùi đầu tiếp tục uống. Lão bản khách đ**m vừa địnhnóikhôngcó phòng cho khách, Tốn Nô lãnh đạm nhìnhắnmộtcái, lão bản thân mình cứng đờ, kéo kéo khóe miệngnóivới Đường Lê: “…… Phòng cho khách đương nhiên là có.”
Hai ngày sau, hai người chuẩn bị rờiđi, làm Tốn Nô kinh ngạc chính là, con hồ ly đỏ thế nhưngthậtsựxuấthiện,khôngchỉ như thế, nóthậtsựđưa hai người ra khỏi Quỷ Khốc Lâm. Quỷ Khốc Lâm trong truyền thuyết có thể nhốt người đến c·h·ế·t, bọn họ cứ đơn giản như vậy màđira.
Tốn Nô cảm thấy mình hẳn là nên nhắc nhở nàngmộtchút, vì thếnói: “Ta là nam tử.”
“Lúc trước tađitheomộtcon hồ ly đỏ tiến vào, huynhnóinếu có thể lại tìm được con hồ ly đỏ đó, nó có thể mang chúng tađira ngoài sao?” Đường Lê hỏi.
khôngbao lâu, hai người nhìn thấymộtnhà khách đ**m ở ven đường, hai tầng lâu, phía sau có chuồng ngựa,mộttầng dùng làm quán trà cho người qua đường nghỉ chân.mộtđịa phương hẻo lánh như vậy, chỉ cómộtnhà khách đ**m này, người trong tiệm thế nhưngkhôngít. Đường Lê vừa vào cửa liền pháthiệnmọi người đều nhìn sang, nàngkhôngđể ý,điđến trước quầy dò hỏi lão bản có phòng cho khách haykhông, Tốn Nô liềnđitheo phía sau nàng,hắnđương nhiên có thể nhận thấy tầm mắt chung quanh, mặt vô biểu tình giật giật ngón tay cái, Tốn Đaokhôngtiếng động ra khỏi vỏ hai tấc.
Quamộthồi lâu,hắnnói: “Ta chắc chắn bảo hộ nàngthậttốt.”
Đường Lê có lực hành động kinh người, trưa hôm đó chỉ dùngmộtkhối đường dẫn ramộtcon hồ ly đỏ từ chỗ cây cối gần Quỷ Khốc Lâm. Nàng cảm thấy đó chính là con vật mang mình vào.
Nghe vấn đề của Đường Lê,hắnsuy tưmộtlát, trầm ổnnói: “Chỉ có thể thông qua phía bắc Quỷ Khốc Lâm, nhưng Quỷ Khốc Lâm có mê trận, rất khóđira ngoài, chờ thương thế của ta tốt hơn mới có thể mang nàngđira, bây giờ vào Quỷ Khốc Lâm, sợ là dữ nhiều lành ít.”
Tiểu tỷ tỷtrênmặt cười ha ha, trong lòng cảm thán tiểu nam thầnthậtlà ngoan,thậtlà tri kỷ, nắm tayhắnđivề phía trước.
Đường Lê cũngkhôngbiết nơi mình ở đây có bao nhiêu đáng sợ, tuy rằng ban đầu nàng sợ thi thể, nhưng dù cho có nhiều thứ đáng sợ, nhìn nhiều cũng thành quen, hơn nữa nàng còn phải cẩn thận chiếu cốmộtbệnh nhân, căn bảnkhôngcó thời gian mà sợ.
Đường Lê cảm giác có loại ngượng ngùng như đối diện với mối tình đầu,khôngdám nhìn nhiều, vội xoay ngườiđira trước gương chải đầu, thắt cái bím tóc, thắt xong rồi nàng pháthiệndây cột tóc của mìnhđangbuộctrênđầu Tốn Nô, lập tức túm đuôi tóc đứng ở đó.
Đường Lê chỉ giúphắnxoa xoa miệng vết thương sau lưngkhôngdễ lau, lại giúphắnrửa rửa tóc, rồi chờ ở bên ngoài. Tốn Nôkhôngyên tâm nàng chờmộtmình, thực nhanhđira, tóc cònđangnhỏnước.
Đường Lê nhấp môi cườimộtcái, có chút ngượng ngùng, “Bởi vì ta thực thích huynh, cho nên muốn đối tốt với huynhmộtchút.”
“Ta giúp huynh lau lau tóc.” Đường Lêđiđến phía sau Tốn Nô giúphắnlau tóc. Tóc củahắnkhôngdài, chỉ tới chỗ xương bả vai, Đường Lê lau khô tóc chohắn, thuận tay móc ra cái lược chải mấy lần, cuối cùng lấy ramộtdây cột tóc màu trắng buộc tóc lên chohắn.
Tốn Nôkhônghổ là sát thủ, thể chất b**n th**, cứ như vậy mấy ngày sauhắnđãcó thểđilại, tuy rằng cònkhôngthểđiquá nhanh.
cônương trước mắt làmộtnữ tử nhu nhược,khônghiểu võ công. Nhưnghắnquay đầu nhìn cái lều ra hình ra dạng cùng với đồ dùng sinh hoạt lục tục được tạo nên, lại cảm thấy Đường Lênóihình nhưkhôngcó gìkhôngđúng.
Tốn Nô mặt vô biểu tình nhìn nàng. Nửa ngàyhắnvẫnkhôngthể phục hồi tinh thần, nghe thấy biểu đạtyêuthích trắng ra như vậy, cả ngườihắnđềukhôngthể phản ứng.
Tốn Nô cũngkhôngcó ý chọc phiền toái, nhìn chủ tiệm tìm ra hai bộ quần áo, lấy nước ấm đưa vào trong phòng. “Khách nhân, thỉnh ngài tự tiện.”
Nhìn Đường Lê đút khối đường cuối cùng cho hồ ly, phất tay tạm biệt nó, trong lòng Tốn Nôkhôngbiết vì sao có loại mê mang nhàn nhạt. Ở trong kiếp sống sát thủ, mấy ngày nay thời gianhắnmê mang tựa hồ nhiều quá mức bình thường.
Từ trước tùy ý những người khác thổ lộ lòng dạ thế nào,hắnđều cảm thấykhônghề gợn sóng, nhưng nghe Đường Lênóinhư vậy, Tốn Nô lập tức lâm vào trạng thái mờ mịt khẩn trương,khôngbiết nênnóicái gì mới tốt. Cho dù nội tâm gợn sóng vạn trượng, bề ngoài vẫn bình tĩnhkhôngdấu vết.
Đường Lê cảm thấy lão bản và tiểu nhị trong tiệm này thái độ đều khá tốt, nàng cầmmộtbộ váy màu lam nửa cũđivào trong phòng, nhìn thấy Tốn Nôđitheo.
Đường Lê càng nghehắnnóinhư vậy, lại càng muốn thửmộtlần, lôi kéo tayhắnnói: “Takhôngthể để huynhđitheo ta chịu cuộc sống khổ sở này, ta muốn sớmmộtchút cho huynh sinh hoạt càng tốt hơn.”
Tốn Nô nghe thấy cảm thấy giống như có chỗ nàokhôngthích hợp.
Cho nên sở dĩ nàng muốn rời nơi này,khôngphải bởi vì sợ, mà là vì hai nguyên nhân rất thực tế,mộtlà bởi vì nơi nàykhôngcó nguồn nước, hai là bởi vì nơi này thiếu đồ ăn.khôngcó nguồn nước, sinh hoạt ngày thường đềukhôngthuận tiện, chỉ dựa vào nước mưathậtsựlà khổ sở, thứ có thể ăn chỉ có loại heo đất này, còn cần phải bệnh nhân Tốn Nô miễn cưỡng đứng dậyđibắt, điều kiện quá gian khổ.
Đường Lêkhôngpháthiệndị thường, lại dò hỏi chủ quán có thể bán hai bộ quần áo cho bọn họ thay đổimộtchútkhông. Tốn Nô vẫn cứ nhìn chằm chằm lão bản kia, lão bản chỉ có thể đồng dạng cười trả lời, “Ha ha ha đương nhiên có thể.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồ ly tựa hồ rất thích nàng, ngậm đường từ trong tay nàng rồi còn cọ cọ lòng bàn tay nàng. Đường Lê sờ sờ đầu hồ ly, thương lượng với nó có thể hỗ trợ dẫn đườngđira ngoài haykhông, tiểu hồ ly thực linh tính chớp chớp mắt, xoaymộtvòng.
Ở bên kia Quỷ Khốc Nguyên làmộtmạch núi nonthậtdài đến chân trời, dãy núi này cơ hồ chặn đường Quỷ Khốc Nguyên thông đến nơi khác, cao ngất trong mây, lại hoang vu mù mịt. Rất lâu trước đây, dãy núi này được gọi là Thánh Sơn, thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết cũng ở trong này, nhưng từ lúc nơi này chếtđimấy chục vạn người, Thánh Sơn liền biến thành ma sơn, tất cả mọi người cảm thấy, là Thánh Sơnđãcướpđisinh mệnh nhiều người như vậy.
Bởi vì ba tử địa liền bên nhau, người bình thường tiến vào chỉ cómộtkết cục là c·h·ế·t, cho nên phàm là muốn g·i·ế·t người diệt khẩu, tra tấn địch nhân, hoặc là vứt xác, đều thích tới nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tốn Nô cũngkhôngtán đồng, nhìn nàng nghiêm túcnói: “Quỷ Khốc Lâm quá nguy hiểm,khôngnên tự tiện hành động. Nầng chờ ta thêm hai ngày, đợi thương thế có chuyển biến tốt, ta lập tức mang nàng rời khỏi nơi này.”
Kỳthật,hắnđãgặp rất nhiều lần có người tự xông đến, tuổihắnkhônglớn võ công lại cao, có thanh danh đệ nhất sát thủ, hơn nữa mày kiếm mắt sáng, dáng người đĩnh bạt, lại làmộtbộ dáng lãnh đạm cự người ngàn dặm, thực dễ dàng được nữ tử ưu ái, trong tổ chức có nữ sát thủ nhìn trúng dung mạo hoặc năng lực củahắn, muốn tiếp cậnhắn, còn có nữ tử dây dưa nhiều hơn nàng, nhưnghắnchưa bao giờ để ý, dù saohắntrừ bỏ tiếp nhiệm vụ, đại bộ phận thời gian đềusẽtrốnđi,khôngai có thể tìm được.
“Tốn Nô, chúng ta làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này đây?” Đường Lê nhìn tay áo mình xám xịt, thương lượng cùng Tốn Nô chuyện rờiđi.
Năm đó chỉ có rất ít người chạy thoát ra ngoài, theo bọn họ miêu tả, lúc ấy tất cả mọi người lâm vào điên cuồng, bắt đầu tấn công những người khác, toàn bộ doanh địa biến thànhmộtbiển máu luyện ngục, chém g·i·ế·t nhau mấy ngày mấy đêm, thi cốt chồng chất, oán khí mọc thành cụm, chọc đến chung quanhkhôngcònmộtngọn cỏ.
Sương mù bao phủ Quỷ Khốc Lâm, người bình thườngđivào đềukhôngtìm thấy đường ra, chỉ có thể bị lạc mất phương hướng ở bên trong, phía sau Quỷ Khốc Lâm là Quỷ Khốc Nguyên. Nghenóirất nhiều năm trước, có mấy chục vạn quân đóng ở đây, bọn họ phụng thiên lệnh của thánh đế, tới tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão, nhưngkhôngbiết vì sao trongmộtđêm toàn bộ c·h·ế·t ở chỗ này.
Tốn Nô vẫn luôn chú ý nàng, nhìn thấy tình cảnh này, đại khái cũng hiểu được,khôngrênmộttiếng đưa bàn tay ra sau đầu kéomộtcái, kéo rơi dây cột tóc sau đầu, đưa đến trước mặt Đường Lê. Sau đó tựhắnxémộtmảnh vảinhỏmàu đen, tùy tay buộc mái tóc lên,khôngbuộc chỉnh tề được như Đường Lê, nhưng loại tùy tính này làm chohắnnhìn càng gợi cảm.
Đường Lê chạy về thương lượng việc này với Tốn Nô, Tốn Nô vẫnnóilại chờ thêm hai ngày nữa,hắncòn lo lắng vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chínhhắnbị thương nặng,khôngthể bảo hộ người khác, Đường Lê ngẫm lại cũng đáp ứng, kéo tayhắn, thảmộtkhối đường vào trong lòng bàn tay.
Tốn Nô làmmộtsát thủ,trênngười kỳthậtcũng mang theo bạc, chỉkhôngmang nhiều lắm, sau đó còn bị rơi mất trong lúc chém g·i·ế·t, cho nênhiệntạikhôngxu dính túi, nghèo vô cùng.
Tốn Nô đưa lưng về phía nàng ôm đao ngồimộtbên, nhắm mắt lại, “Tasẽkhôngnhìn, chỉ bảo vệ nàng.”
Đường Lê: “Tốn Nô?”
Tuy rằng hiển nhiênhắnta bị thương, nhưng cho dù như vậy, chủ tiệm vẫn cứkhôngdám hành động thiếu suy nghĩ.hắnchỉ cầu mong hai vị này nhanh chóng nghỉ ngơi xong rờiđi, đừng trở ngại bọn họ làm ‘ sinh ý ’.
Tốn Nô liếc nhìn nàngmộtcái, cảm thấy nàng quá mức yên tâm với mình, lúc trướchắnbị thương nặngkhôngthể động đậy là như thế này, bây giờ vẫn là như vậy, nàng đối với bất luận kẻ nào đềukhôngphòng bị sao?
Quyển 2 - Chương 36: Ta chắc chắn sẽ bảo hộ nàng thật tốt
“Bên kia hình như có khói bếp, chúng ta qua nhìn xem!” Đường Lê bước chânnhẹnhàng, nghĩ lập tức có thể tắm rửa ăn cơm tử tế, nàng cảm giác cả người đều có lực.
Lúc hỗ trợ ở phòng bếp, Tôn đại nương cho nàng vài khối đường, vẫn luôn đặt ở túi bao trong tay áo, hôm nay lấy ra cho tiểu hồ lymộtkhối, nàng liền nhớ tới Tốn Nô.
“Huynh thích ăn ngọt sao?” Đường Lê cười đến ôn ôn nhu nhu, trong tươi cười đều đựng đầy mật đường.
Tốn Nô duỗi tay ngăn cản lại,nói: “Tuổi ta còn lớn hơn nàng.” Vì sao muốn dỗhắn, coihắntrở thành hài tử?
“Xong.”
Trầm mặcmộtlát, Tốn Nônói: “Được.”
Tốn Nô cầm đao yên lặng đứng lên,hắnvai rộng chân dài,mộtkhuôn mặt lớn lên phá lệ trẻ trung, dáng người đặc biệt tốt, là cái loại gợi cảm của nam nhân thành niên, lúckhôngnóilời nào thực an tĩnh, dù chỉ lẳng lặng đứng ở đó cũng có cảm giác sắc bén nguy hiểm có thể kinh sợ người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu tỷ tỷ bị bạn trai tiểu nam thần đánh bại, mặt đỏ tim đập.
Ai ngờ Đường Lê vừa nghe,khôngbiết vì cái gì đột nhiên đỏ mặt, hơn nữa càng ngày càng đỏ, lỗ tai cũng đỏ. Tốn Nô vốn dĩtrênmặtkhôngcó biểu tình gì, thấy nàng như vậy,khôngthể hiểu được cũngmộttrận đứng ngồikhôngyên, sau lưng ra mồ hôi, đôi mắt cũngkhôngkhỏi dờiđi.hắnkỳthậtkhôngcó ý gì khác, nhưng Đường Lê phản ứng làmhắncảm thấy mình giống như làm cái gìkhôngtốt lắm.
Bạngáitiểu tỷ tỷ áp đảo tiểu nam thần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.