Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
Giao diện thành hình hơn phân nửa lại tán loạn.
đãnhiều ngày cùngnóichuyện vớihắn, Đường Lê thường xuyên thử trấn an, nhưng mà hiệu quả cũngkhônglý tưởng. Ban đêm Tốn ở bên nàng, cũngkhôngnghỉ ngơi, chỉ trông giữ nàng, khả nănghắnsẽlâm vào giấc ngủ ngắn ngủi, nhưng giấc ngủ thực nông, đặc biệt dễ bừng tỉnh. Đường Lêkhôngnhìn thấy, ban đêm vì biếtrõràng Tốn có nghỉ ngơi haykhông, nàng kiên nhẫn chờ, kết quả pháthiệndù khi nào mình có bất kì động tác gì, Tốn đềusẽlập tức có phản ứng, nhìn rahắnkhôngchỉkhôngngủ, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào nàng chưa từng dờiđi.
Đường Lê thỏa mãn nhìnhắncười, có chút mê muội sờ sờ gương mặthắn.thậttốt, vẫn là Tốn Nô của nàng, trung trinh, chấp nhất, lại đáng thương đángyêunhư vậy.
“Huynh muốn ăn cái gì, ta đều làm cho huynh, mấy năm nay khẳng định huynhkhôngtử tế ăn cơm, nhìn xem, mặt đều gầy thành như vậy, lúc trước ta vuốt lên cảm thấy gương mặt này đều có thể cắt rách tay, vậy sao được.” Đường Lê tâm tình tốt, đặc biệt muốn làm đồ ăn.
—— “Liên tiếpkhôngổn định, khôi phục thất bại, nhân cách thức tỉnh thất bại.”
Nam Cung Hiền trở lại xe ngựa của mình, mặt lập tức kéo xuống, trong miệng mắng ra tiếng. Hạ Hầu Huyền Ngự thiên tư hơn người, sớm kế thừa Bắc Thành, được nâng đến quá cao,thậtsựquá mức cao ngạo, thái độ như vậy, nếukhôngphải Nam Cung Hiền có chuyện mưu đồ,đãsớmkhôngthể nhịnhắnta.
Vũ Văn Kim: “……” Tốn huynh cười? Cái gì, người này thế nhưngsẽcười sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái phòng bếp lớn này có các loại nguyên liệu nấu ăn, là phong phú nhất so với Đường Lê từng thấy, nàng thi thố tài năng làmmộtbữa cơm trưa phong phú, còn làm mấy thứ điểm tâmnhỏ, chưng hai loại, nướng hai loại, còn có chè ngọt.
Hạ Hầu Huyền Ngự chậm rãi hồi lại, hồi phục rồi,hắnkhôngbiết từ đâu tớimộttrận lửa giận, chỉ cảm thấy mình càng thêm chán ghét Tốn kia, hậnkhôngthể g·i·ế·t nhanh hơn.
Nàng ghé vàotrênthau tắm cười, “Tốn Nô, sức lực của huynh càng ngày càngnhỏ, huynh yên tâm,sẽkhôngbị huynh bóc ramộtlớp da.”
Tốn nhìn ra nàng đùa giỡn,khôngtrả lời nàng, chỉ cẩn thận búi mái tóc dài rũ ởmộtbên lên, lại chà lưng cho nàng, lực độ mềmnhẹ. Đường Lê pháthiệnhắnchỉ xoamộtkhối sau lưng nàng,khôngcó ý tứ xoa chỗ khác, phụt cười rộ lên.
Tốn: “khôngvội, cho dù lúc nào nàng tốt lên, đều có thể lập tức nhìn thấy ta.”
Tốn đột nhiên cảm nhậnmộtloạiyêusâu sắc,hắnthấp giọng đáp ứng, yên lặng uống xong canh, loại cảm giác ăn đến no căng là quen thuộcđãlâu, là vào thời gian trước sinh sống ở Bạch Lộc thành cùng Đường Lê, cơ hồ mỗi ngày đều có thể có, khiến người ta hoài niệm lại…… bất đắc dĩ.hắnmới vừa buông chén, trước mặt liền xuấthiệnmộtđôi tay ngọcnhỏdài, trong tay bưng vài đĩa điểm tâm xinh đẹp lại mới lạ.
Vũ Văn Kim áo mũ chỉnh tề, phong lưu tiêu sái cười, “Đương nhiên có thể, Nam Cung tiểu thư mời tự tiện. Bất quá Nam Cung tiểu thư thế nhưng muốn đích thân xuống bếp sao,khôngbiết chúng ta có thể có lộc ăn cùng nếm thử tay nghề của Nam Cung tiểu thư haykhông?”
“Tốn, lại là người này!”hắnđương nhiênkhônghoài nghi Nam Cung Cầm, ở trong trí nhớ củahắn, Nam Cung Cầmyêumìnhyêuđến nguyện ý từ bỏ sinh mệnh, sao có thể phản bộihắn, truyền ra loại đồn đãi này, khẳng định chính là Tốn khiêu khích.hắnkhôngnên mặc kệ nam nhân chướng mắt này sống lâu như vậy,khôngđến trước mắthắnlắc lư cũng thôi, nếu mà dám xuấthiệnở trước mặthắn,hắnnhất định phải hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc.
Vũ Văn Kim ợ nomộtcáiđiđến bên Tốn, nhìn bóng dáng Đường Lê đầy mặt tươi cườiđiđun nước đường, thiệt tình thực lòngnóivới Tốn: “Tốn huynh, về sau nếu mỗi bữa đều ăn như vậy, khẳng định huynhsẽbéo lên.”
Đại phu gỡ xuống vải trắng quấntrênđôi mắt cho Đường Lê, Mật Đà Sinh dántrênđôi mắt nàngđãtừ màu vàng nhạt trong sáng biến thành màu bụi.
Tay nàngđixuống v**t v* tóc của Tốn, chạm đến dây cột tóc sau đầuhắn, dây cột tóc kiađãbị tẩy trắng, ban đầu nàngkhôngnhận ra, nhìn đến phía dưới cómộthình vẽ lá cây nhonhỏ, nàng mới pháthiện, đó là sợi dây buộc tóc mình đưa cho Tốn Nô. Sợi dây nàyđãthực cũ, thậm chí đứtmộtđoạn, nhìn qua có chút keo kiệt, nhưng Tốn cònđangdùng nó.
“Nhất định là có hạng người xấu xađangcố ý hãm hại Cầm Nhi chúng ta! Huyền Ngựkhôngcần đa tâm, ngươi cũng biết, Cầm Nhi và ngươi tình cảm thâm hậu,khôngcó khả năng làm ra loại việc này……” Nam Cung Hiền có ý đồ giải thích, bị Hạ Hầu Huyền Ngự cao lãnh chặn lại.
Đường Lê cúi đầu, laumộtchút nước mắt, bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo Tốnđira ngoài.
“Aiz, Tốn huynh, tẩu phu nhân tay nghề thựckhôngtồi a.” Vũ Văn Kim thần thái tự nhiên tiếp đónhắn, “Tốn huynh cũng ăn a, tẩu phu nhân chuyên làm cho huynh.”
“Dư độc rútđigần hết, chỉ cầnmộtlần trị liệu nữa, đôi mắt có thể hoàn toàn hồi phục thị lực.” Đại phu vui mừngnói.
“Đao kháchsẽkhôngbéo.”hắnlạnh lùngnói.
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Huyền Ngự bỗng nhiên cảm thấy trong đầumộtmảnh thanh minh, trước mắt dần dầnhiệnramộttấm bảng,hắncảm giác mình đột nhiên tiến vàomộttrạng thái kỳ quái, giống như lập tức hiểu ra rất nhiều việc, nhưng mà tình huống như vậykhôngthể duy trì lâu,mộtlát sau,hắncảm giác đau đầu sắp nứt, những thứ xuấthiệnở trong đầu lúc trước đó, toàn bộ đều hóa thànhmộtđám hồ nhão,khôngchỉ cái gì cũngkhôngnhớrõ, còn đau suýt nữa ngất xỉuđi.
Tốn đột nhiên nhìnhắnmộtcái, Vũ Văn Kim mày nhảy dựng, theo bản năng liền thu liễm dáng vẻmộtchút, cọ cọ Đoạn Minh bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thấy Tốnđivào, đại phu thực nhanh cáo từ rờiđi,Tốn quỳmộtgối ở trước mặt Đường Lê, vạt áo trảitrênmặt đất.hắngiơ tay đỡ gương mặt Đường Lê, nhìn kỹ đôi mắt nàng, hai mắt vốn vô thần xácthậtdần dần có chút thần thái.
Mà lúc này Đông Thành,mộtmình Tốn đứng ở dưới hành lang, chờ đợi Đường Lê kết thúc trị liệu đôi mắt ở trong phòng. Cửa phòngkhôngđóng, chỉ cómộtcái bình phong che chắn, làmhắncó thể nhìn thấy thân ảnh Đường Lê.
Vũ Văn Kim: “Vậy chúng ta theo sau chẳng phải là người xấu gây chuyện?”
Tốn nắm tay nàng đặt lên hai mắt của mình, hútmộthơithậtmạnh bảo trì bình tĩnh, thanhâmnhư cũ có chútkhôngrõ, “Phải, nàngđãtrở lại.”
Đường Lê quay đầunóivớihắn: “Thành chủ, ta muốn mượn dùng phòng bếp làmmộtít đồ ăn, chẳng biết có đượckhông?”
Tốn hất văng tay Vũ Văn Kim đặttrênvai mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Văn Kim và Đoạn Minh tự giác ngồi xuống cùng ăn, Vũ Văn Kimyêusâu sắc mấy thứ khai vị điểm tâm Đường Lê làm, ăn mấy ngụm xong chưađãthèmnói: “Hương vị nàythậtmới mẻ, sao trước nay ta chưa ăn qua loại này?”
Tốn chỉ nhìn bộ dáng Đường Lê tâm tình tốt hátnhỏnấu ăn lái xuất thầnmộtlát, liền pháthiệnmấy thứ đồ ăntrênbàn Đường Lê bưng rađãsắp bị hai người khác ăn sạch.
Nhìn ánh mắt đầu tiên của Tốn, Đường Lê hoảng hốtmộtchút, đến giờ phút này, nàng mới cómộtloại cảm giác chânthậtlà thời gian xácthậtđãqua 5 năm. Thanh niên đĩnh bạt trong trí nhớ của nàng kiađãhoàn toàn trở thànhmộtnam nhân thành thục, ởtrênngườihắn,đãkhôngcòn nhìn thấymộttia ngây ngô năm đó, thay thế là cảm giác tang thương.
Đường Lê mỉm cười vỗ vỗ tayhắn, “khôngcó việc gì, đây là điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, ta biếthiệnhuynh ănkhôngvào, qua chốc lát lại ăn, điểm tâm này lạnh mới ngon, chờ lát nữa còn phải tướimộttầng nước đường, nước đường cònđangđun,sẽkhôngquá ngọt, khẳng định huynhsẽthích.”
Hai ngườinóichuyện, hứng thú bừng bừng theo saumộtđường, kết quả theo tới phòng bếp.
hắnnhìn qua rất dễ tiếp nhậnsựthậtĐường Lê c·h·ế·t rồi sống lại trở về bên mình, nhưng mà dưới phần bình đạm này, thậm chí thái độ có chút lạnh nhạt, lại làmộtloại áp lực cùng với bất an.
Bởi vìkhôngphải giờ cơm, trong phòng bếp bọn người hầu đều tương đối thanh nhàn, lúc này thấy vài vị quý nhân tiến đến, đều chờ ởmộtbên, đồng dạng tò mò nhìn động tác của Đường Lê.
Nàng nấu xong mì, đảo đều, bưng đến trước mặt Tốn.
Hai thị nữ hầu hạ Đường Lê tắm rửa, cómộtthị nữ phải sửa móng tay cho Đường Lê, nhưng mà nàng mới vừa lấy ra cái kéonhỏcăn bảnkhôngthể g·i·ế·t người, Tốn chờ đợi sau bình phong liền nhịnkhôngđược rút Tốn Đao ra khỏi vỏmộttấc, dọa sợ thị nữ kia hoa dung thất sắc. Đường Lêkhôngcó cách nào, chỉ phải ôn thanh an ủi thị nữ, cho nàngđira ngoài.
hắncũngkhôngnhìn Nam Cung Hiền, cầmmộtcái ly ngọc nhàn nhạtnói: “Đến tột cùng là chuyện thế nào,đixem liền biếtrõ.”
Đường Lê cười cười, ấn Tốn ngồi ởmộtbên, tiếp theo nàng xoa xoa tay mình, vén tay áo lên, bắt đầu chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
Lúc Nam Cung Hiềnđirồi, Hạ Hầu Huyền Ngự tức giận rốt cuộckhôngthể che lấp, ly ngọc trong tay hóa thànhmộtdúm bụi.
Đường Lê khách khínóilời cảm tạ: “Đa tạ ngài, ngày mai còn phải phiền toái ngài.”
Vũ Văn Kim mờ mịt: “Phòng bếp? Vì sao là phòng bếp,đilầm đường?”
Tốnkhôngtự giác s* s**ngmộtchút cây đao bên cạnh mình.
“nóikhôngchừng là chuẩn bị tìm nơi thanh tịnh bày tỏ tâmsựvới nhau.” Đoạn Minhnói.
Ngoài ra,hắnđều có bản năng bài xích đối với hết thảy người tới gần Đường Lê, cho dù là thị nữ chiếu cố Đường Lê, chỉ cần tới gần Đường Lê,hắnđềusẽhoài nghi đối phương có thể thương tổn Đường Lê haykhông.
“Cảm giác tốt hơn sao?” Tốn hỏi.
“Ừ, ta có thể thấymộtít bóng dáng mơ hồ, nhưng cònkhôngrõlắm.” Đường Lê nhìn về phía trước, “thậthy vọng có thể nhanh tốt lên, ta muốn nhìnrõràng bộ dánghiệntại của huynh.”
Đường Lêkhôngnhìn thấy thần sắchắn, cố ý đùahắn, “Có phải huynh cố ý hù dọa người chạyđi, để tới tự tắm rửa cho takhông?”
Đường Lê ôn nhu nhìnhắn, “Bây giờ huynh có thể tin tưởng, có thể khẳng định, là tađãtrở về sao?”
Mật Đà Sinhkhônghổ là bí bảo đệ nhất của Đông Thành, Đường Lê lấy Mật Đà Sinh làm thuốc bảy ngày, rốt cuộc có thể thấyrõđồ vật. Nàng gấpkhôngchờ nổi nhìn về phía Tốn bên cạnh chờ đợiđãlâu.
Nàng đoán Tốn Nôhiệngiờ biểu tình khẳng định rất thú vị, chỉ tiếc nàngkhôngnhìn thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quyển 2 - Chương 50: Đao khách sẽ không béo
Nhìnthậtlâu, đôi mắt Đường Lê cònkhôngquá thích ứng, có chút nhức mỏi. Nàng chớp chớp mắt, chớpđiý lệ, giơ tay vén lênmộtsợi tóc của Tốn, “Huynh…… sao lại có tóc bạc.”
Đao khách lãnh đạm trầm mặc vô tình đối với tất cả mọi người, chỉ có ở trước mặt nàngsẽbiến thànhmộtloại bộ dáng khác,hắnsẽkhôngnề phiền hà trả lời vấn đề của nàng,nóichuyện phiếm cùng nàng, cam tâm tình nguyện vì nàng làm những việcnhỏnhặt vụn vặt, đem toàn bộ bao dung cùng ôn nhu đều cho nàng.hắntựa nhưmộtmảnh sông băng bởi vì nhập vào hải lưu ấm áp mà dần dần hòa tan, hết thảy đưa tình ôn nhu đều ở dưới băng tuyết.
Đường Lê nhìnhắnăn, ánh mắt từ ái lại vui mừng, cònkhôngquên bưng ramộtchén canh lớn, “Quá gầy rồi, về sau mỗi ngày ta hầm canh cho huynh uống, nhất định phải bù về, đem mấy năm nay đều bù trở về.”
Bắt đầu từ đêm hôm đó, Tốn cơ hồkhôngđể Đường Lê rời khỏi mình quáthời gianmộtchén trànhỏ, đồng dạng, trừ phi tất yếu cũng cực ít cho phép người khác tới gần Đường Lê, mọi chuyệnhắnđều tự tay làm lấy, tớimộtloại trình độ cơ hồ có chút choáng váng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tốn: “……”hắntrầm mặcmộtlát,thậtsựrửa sạch tay,đigiúp Đường Lê tắm rửa. Trong lònghắnsớmđãcoi Đường Lê là thê tử của mình, nhưng dưới tình cảnh như vậy,hắnvẫn có chút ngượng ngùng, trong quá trình cũngkhôngcómộttiếng phát ra khỏi cổ họng.
Bởi vì phản ứng quá độ dọa thị nữđirồi, Đường Lê liền ghé vào thau tắmnóiđùa vớihắn, gọihắn: “Tốn Nô, takhôngnhìn thấy, huynh tới tắm cho ta đượckhông?”
Cây quạt của Vũ Văn Kim và Đoạn Minh đồng thời lạch cạchmộttiếng rơi xuống đất.
Tốnmộtlời khónóihết mà nhìnhắntamộtcái, hiển nhiên đối với cái tính cách này củahắnta cũng rấtkhôngcòn lời gì đểnói,hắncầm lấy chiếc đũa cũng cùng ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám người Vũ Văn Kim thấy Tốn phi thường bình tĩnh, chỉ có Đường Lê nhận ra cảm xúc củahắnkhôngđúng. Chướng ngại kích ứng sau khi bị tổn thương, các phản ứng cùng rất nhiều hành vi củahắnđều làm Đường Lê nghĩ đến cái này.
hắnnóixong câu này, lại s* s**ng giống như ăn trộm,nhỏgiọngnói: “Cẩn thận lúc huynh béo lên rồi, tẩu phu nhân cảm thấy huynh thay đổi lạikhôngthích nữa.” Vũ Văn Kimthậtlo lắng.
Về sau, Đường Lê rửa mặt cũngkhôngdùng thị nữ, đều là Tốn giúp nàng. Dưới tình huống đôi mắt nhìnkhôngthấy, Đường Lê tìm được lạc thú ở chung cùng Tốn, xem khi nàohắnngượng ngùng, liền chỉ đùahắn, thế nào cũng phải đùa đếnhắncó chút thất thố mới cảm thấy mỹ mãn.
Tốn nhìn chén mì kia,khôngtiếng động cầm lấy đũa bắt đầu ăn,hắnăn vài miệng, buông đũa xuống,mộtlần nữa nhìn về phía Đường Lê, trong ánh mắt mang theo tơ máu.
Đoạn Minh: “……” Nam Cung Cầmthậtlà thần nhân, có thể hóa hủ bại thành thần kỳ, phục.
Đường Lê lúc nấu ăn thực chuyên tâm, động tác thành thạo, xử lý từng nguyên liệu, lại cho từng thứ vào nồi. Nàngkhônglàm món ăn thực phức tạp, chỉ làmmộtnồi mì —— giống lúc trước hai ngườiđira Quỷ Khốc Nguyên, ở hắc đ**m kia nấu mì.
“thậtsự,mộtchút cũngkhôngthay đổi.”hắnbuông tay Đường Lê ra, bỗng nhiên lộ ramộtcái cười tựa như băng tiêu tuyết tan.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.