Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được


Đường Lê: “Đơn giản mànói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Lê ấn cánh tay Tốn, gật đầu với mấy người, “Thúc phụ, Hạ Hầu thành chủ, các người tới so với ta nghĩ còn nhanh hơn.”

Vũ Văn Kim áchmộttiếng, “Nhưng cũngkhôngphải tất cả mọi người đều có thể thẳng thắn thành khẩn ý nghĩ của chính mình.”

Tốn: “…… Takhôngcó.”

Tốnkhôngbiết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Đường Lê,hắnmiêu tảkhôngrõlắm, nhưnghắnnhớrõkhi mình từ trong tử vong rét lạnh tỉnh lại,rõràng cảm nhận được ấm áp đến từ Đường Lê, động tác nàng mềmnhẹômhắn, tràn ngậpmộtloại trân trọng cùng tìnhyêu.

Cùng với đó, tình hình Đường Lê tử vong năm ấy, đột nhiên có thểrõràng nhớ lại,khôngchỉ có như thế, còn như ác mộng quấn quanhhắn, làmhắnkhôngđược yên giấc.

Hạ Hầu Huyền Ngựkhôngthể nhịn được nữa, thấy tay nàng vẫn luôn đặt ởtrêntay Tốn, hậnkhôngthể băm hai cái tay kia, ngữ khí bất thiện chất vấn: “Nàng đây là có ý tứ gì? Nàng muốn phản bội ta?”

Đường Lê xuyên qua hành lang dàiđiđến Diễn Võ Trường, nhìn thấymộtđám phủ binhđangluyện đao, nàng đứng xa xamộtbên đợi chốc lát, liền nhìn thấy Tốnđitới.hắnmặc áo quần luyện võ ngắn màu đen, tóc hơi hơi ướt mồ hôi, bỏ áo ngoài ra, vai rộng chân dài liền có vẻ eo gày quá mức.

Đường Lê cúi đầu cười ra tiếng, múc đầymộtchén chè, đắp nắp sứ trắng lên, “Cho nên Tốn Nô rất khó được a, chỉ cần ta hỏi,hắncũngkhônggiấu ta cái gì, hơn nữahắnkhôngnghi ngờ ta, phần tín nhiệm này những người khác tuyệt đốikhônglàm được.” Bằngkhông, vì sao nàng thích người này như vậy đây.

Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốn ở trong hôn mê nghe tiếng nàng hát, nàng ngẫu nhiênsẽnhẹgiọng ngâm ngamộtít làn điệu, những làn điệu đó làmhắnvô cớ nhớ tớikhôngkhínhẹnhàng hoặc là ở nơi quán rượu nào đó, tươi tắn lại thân thiết. Trong lúc ngủ Tốn cảm thấy bình thản, cảm thấy bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

Tốn nghekhônghiểu lắm, “…… Cái gì là tổn thương cái gì mà chướng ngại?”

Tâmhắnnhư tro tàn.

Tốn nhàn nhạt lắc đầu, “Kỳ cục.” Chính là bởi vì như vậy, vũ lực của Đông Thành mới có thể vẫn luôn yếu hơn ba thành khác, nếukhôngphải phía dướiđangquản thúc thương đạo, chỉ sợ sớmđãxảy ra chuyện.

Vết thươngtrênngười từ từ khỏi hẳn, vết thương trong lòng lại chưa từng khép lại.

Tốn nhiều ít vẫn nghe vào chút lời Đường Lênói,khôngtra tấn tiếp những phủ binh đó. Chỉ cần Đường Lê tới tìmhắn,hắnđềusẽbuông tha họ, sớmmộtchút theo Đường Lê trở về, bởi vậy vài lần tiếp theo, những phủ binh đó chờ mong nhất chính là Đường Lê tới, sớm được giải phóng.

Đường Lê ánh mắt kỳ quái đánh giáhắn, trong giọngnóitất cả đều là chán ghét và ác ý: “Hạ Hầu thành chủnóicái gì, chúng ta cũngkhôngcó quan hệ, cái gì gọi là phản bội.”

Thời gianhắndưỡng thương ở Đông Thành, cả ngày ngồimộtmình ở bên cửa sổ trong căn nhà dưới cây ngô đồng, dù là trời tạnh hay trời mưa, đều chỉ ngồi ở chỗ đó,khôngnóimộtlời, ngồi xuống đó làmộtngày.hắnchưa từng có thời khắc mờ mịt mà thống khổ như vậy, bất kì cái gì cũngkhôngcó ý nghĩa, sức lực trong thân thểkhôngbiết bị cái gì rút cạn.

Đường Lê bưng lênmộtlồng bánh bao chohắn, cười tủm tỉmnói: “Trong tình cảm,khôngtốt nhất chính là do dự và suy đoán, cảm tình dù tốt mấy đềusẽbị nghi ngờ tiêu ma, cho nên có nghi vấnthìphải sớm hỏi ra, có vấn đềthìcùng nhau giải quyết. Thời giankhôngđợi người, cho nên càng phải nắm chắc để làm trước,khôngthể do dự,khôngai biết vào lúc do dự có thể xuấthiệncái gì ngoài ý muốn haykhông.”

Đường Lê lẳng lặng nghe Tốn giải thích vì sao buổi tốikhôngngủ, nàng bỗng nhiên duỗi tay nâng gương mặthắn, ngữ khí bình tĩnhnói: “Tốn Nô, kỳthậttình huống này của huynh hẳn làmộtloại bệnh, gọi là ‘ ứng kích chướng ngại sau tổn thương’. Chính là bởi vì thấy ta c·h·ế·t, tạo thành thương tổn tinh thần cho huynh, lo âu khẩn trương đó đều là tình huống thực bình thường.”

Nếu Đường Lê cũngkhôngthíchhắn, có lẽhắncũngsẽlưu lại bên nàng, cẩn thận bảo hộ nàng, tựa như trông giữ góc yên ắng ôn nhu nhất nơi đáy lòng mình mình.

Nhưng Đường Lêđãtrở lại, vì thế tro tàn lại cháy.

Vũ Văn Kim do do dự dự, nuốt xuốngmộtcái bánh bao, gọi nàng lại, nửanóiđùa: “Tanói, tẩu phu nhân,cômộtngày cho ăn mấy bữa như vậy, vạn nhất nuôi béo Tốn huynh,côkhôngcòn thíchhắnnữa,cônên kiềm chếmộtchút, nếu màcôkhôngthích Tốn huynh, Tốn huynh nhất địnhsẽrất khổ sở.”

Tốn cũngkhôngbiết nàngnóicó ý tứ gì, cho đến buổi tối bị kéo lên giường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốn ách giọngnói: “Có lẽ tathậtquá mức khẩn trương, nhưng takhôngcó cách nào khống chế.”

“Ta cũngkhôngphải là cố ýkhôngngủ, mà làkhôngthểđivào giấc ngủ.”

Hạ Hầu Huyền Ngự ánh mắt trầm xuống, bị nàng chọc tức đến muốn cười, “khôngquan hệ? Nàng là vị hôn thê của ta!”

Vũ Văn Kim ngẫu nhiênsẽtới,hắncómộtlần tò mò hỏi: “Huynhthậtsựyêuthê tử của huynh như vậy sao, trong thiên hạ nữ tử tốt nhiều như vậy, huynh chỉyêumộtngười, vì cái gì đây?”

Tốn: “khôngmệt.”

Chỉ cómộtmình Đường Lê còn gọihắnlà Tốn Nô. Đối với chuyện này, Tốn cũngkhôngdị nghị, bất quáhắncũng chỉ cho phépmộtmình Đường Lê xưng hô như vậy.

Đường Lê nhớ tới lúc trước Tốn dạy mình, ngay cả dạy nàng còn nghiêm khắc như vậy, càng đừngnóinhững người khác.

Tốn: “……” Vì tránh cho Đường Lêkhôngthích ứng tình huốnghiệntại,hắnphi thường khắc chế chính mình, kết quả ngược lại, bị thê tử nhu nhược giành trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốn đáp ứng ở lại Đông Thành mười lăm năm, trong lúc nàyhắnphải bảo vệ Vũ Văn Kim, tọa trấn Đông Thành, Vũ Văn Kim lại mờihắnrèn luyện phủ binh, xem như mờihắnchính thức trở thành giáo võ đứng đầu Đông Thành. Từ trước Tốn cũng ở Đông Thànhmộtthời gian, nhưng khi đóhắnchỉ ru rú trong nhà làm ‘ khách nhân ’, màkhôngphải ngườimộtnhà,hiệngiờ xác định thân phận, người trong phủ Đông Thành đềusẽkhách khí gọihắnmộttiếng Tốn tiên sinh.

Vũ Văn Kim thầm nghĩ, đâythậtlà vừa vặn, giáp mặtđãbị vả mặt.hắnnhìn Hạ Hầu Huyền Ngự bên cạnh, quả nhiên thấy vị công tử cao ngạo cằm nâng lên đến trời này, bây giờ sắc mặt xanh đến phiếm đen, Nam Cung Hiềnthậtra nhìn ngó khắp nơi —— Cừu Đồđãsớm đưa tin chohắn,hiệntạihắnquan tâmkhôngphải Nam Cung Cầm thích ai, mà là nàng đáp ứng giao ra đồ vật kia, có phải làthậthaykhông.

Sau khi Đường Lê chếtmộtthời gian, kỳthậtTốnkhôngnhớrõlắm, rất nhiều việc đều trở nên mơ mơ hồ hồ.hắnkhôngnhớrõcảnh tượng lúc đó, cũngkhôngcó cách nào hồi tưởng lại,thậtgiống như thân thể tự có ý thức, biết đoạn ký ức đó quá mức thống khổ, cho nên theo bản năng làm phai nhạtđihết thảy.

Về quan hệ của Đường Lê và Tốn, bởi vì hai người bọn họkhônghề che dấu, cho nên tất cả mọi người đều hiểurõtrong lòng màkhôngnóira, sau lưng mọi ngườinóithế nào, Đường Lê mặc kệ, ít nhất ở bên ngoàikhôngai dám đắc tội bọn họ, rốt cuộc lực uy h**p của Tốnthậtsựquá mạnh. Đám người Cừu Đồđitheo Đường Lê cùng nhau tới Đông Thành, mấy ngày nay đều chỉ có thể nhắm mắt giả mù, làm bộ là mình tới du lịch, dù saokhôngquản được, bọn họ có thể làm gì bây giờ đây, chỉ có thể chờ Nam Cung Hiền tới sớmmộtchút.

Đường Lê cùng Tốn cũng pháthiệnmộtđám người này. Tốn thấy Hạ Hầu Huyền Ngự rồi, ôn nhu trong mắt nhanh chóng bị sát ý thay thế, tay cầm đao gân xanh bạo khởi, theo bản năng che Đường Lê ở phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Khụ, kỳthậtta cảm thấy bọn họ sắpkhôngchịu nổi.” Đường Lê chỉ chỉ những nhóm phủ binh ánh mắt dại ra đó. Vũ Văn Kimkhôngdám tự mìnhnóivới Tốn, riêng tới tìm nàng hy vọng nàng có thể hỗ trợ truyền đạt ‘khôngcần coi phủ binh coi như sát thủ để huấn luyện’.

Đường Lê: “Cho nên ăn khuya vẫn phải ăn, huynhkhôngphải sợ béo lên.”

Vũ Văn Kim: “……” Đột nhiên cảm giácthậtcăng?

Tốn lúc này nghe hiểu.

Vì cái gì?hắnvà Đường Lê tương ngộ rồiyêunhau quá hấp tấp, làm bạn cũng quá ngắn ngủi, đoạn thời gian đó Tốnkhôngnghĩ đến vì cái gì, chỉ tham luyến tháng ngày như vậy, bởi vì cómộtngười ở bên mà cảm thấy thỏa mãn,khôngthể nghĩ được chuyện khác. Trước khi gặp Đường Lê,hắnkhôngtừngyêungười nào khác, càngkhôngbiết cái gì gọi làyêumộtngười.

Đường Lê liếc mắt ngắm eohắnmộtcái, kỳthật, nàng còn rất chờ mong Tốn Nô béo lên, nhưng ngoài ý muốnhắnhình như rất coi trọng hình tượng, đối với chuyện này mạc danh để ý, gần đây mấy ngày ăn nhiều, luyện đao cũng vô cùng khắc khổ, liên quan đến đám phủ binh lười nhác dưới trướng Vũ Văn Kim kia đều bị giáo huấn đến phải kêu khổkhôngngừng.

PS: Ta post nhầm chương 50 thành 51, mà sao ko ai pháthiệnvậy?nóichung cũng chỉ toàn là cặp đôi rắc đường thôi.

Từ khi Đường Lê rờiđi, Tốn phát giác so với trước đây bản thânhắncàng thêm coi thường hết thảy mọi thứ bên cạnh, cũngkhôngcó cách nào đặt cảm tình lên bất kì người nào việc nào.

“Tarõràng nàngđãtrở về, biết nàngkhôngchết,đangở bên ta, nhưng cảnh nàng ở trong lòng ta chếtđisẽthường xuyên xuấthiệnở trong mộng, làm ta cảm thấy sợ hãi.” Hậu tri hậu giác sợ hãi, khẩn trương hoài nghi hết thảy trước mắt đềukhôngphải là chânthật.

May mắn chính là, Đường Lê cũng thíchhắn, bọn họ dị thường thuận lợi ở bên nhau. Tốn quyết định rời Luyện Vực, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Đường Lê,hắnkhôngmuốn cuộc sống bình tĩnh Đường Lê xây dựng bị người bên ngoài đến từ chỗhắnđánh vỡ.

Nhưng mà cuối cùng, nàng vẫn rờihắnmàđi.hắnthể hội cảm tình tốt đẹp nhất thế gian, lại chợt mấtđi. Cả đời này duy nhấtmộtlầnhắnhoàn toàn bị đánh bại, tan tác đến đao cũngkhôngthể cầm nổi. Vết thươngtrênngười sau hai tháng khép lại, nhưnghắnước chừng dùng hai năm, mớikhôngsa vào trong thống khổ.

“hiệntạikhôngphải.” Đường Lê ôn ôn nhu nhu cười, “Đáng tiếc Hạ Hầu thành chủ tới quá sớm, nếu muộn hai tháng, đến hài tử của Tốn Nô ta cũng có rồi.”

Ở Đông Thành hai năm báo ân tình Vũ Văn Kim,hắnlạiđiBắc Thành, mang theo quyết tâm phải chếtđigiết Hạ Hầu Huyền Ngự, đáng tiếc Hạ Hầu Huyền Ngựkhôngdễ đối phó như vậy, bọn họ lưỡng bại câu thương, Tốnkhôngthểkhôngrờiđi. Về sau,hắnvẫn luôn trằn trọc tu luyện các nơi, đem hết thảy chuyên chú đều dành cho theo đuổi đao pháp.

Hai người tốt nhanh như vậy, Vũ Văn Kimđãnhìn ra, lúc tới đây cọ ăn, cảm thán với Đường Lê, “Động tác củacôvà Tốn huynh cũng quá nhanhđi,khôngđến mấy ngày, cảm tìnhđãcàng thêm tốt đẹp.”

Nhấc hộp đồ ăn, Đường Lênói: “Thành chủ cứ tiếp tục ăn, tađiluyện võ trường đưa chè cho Tốn Nô.”

Đây là điều làm Tốnkhôngthể lý giải, từ ban đầu, Đường Lê đối vớihắnphảng phất như là ngườiyêutrân quý nhiều năm, tinh tế lại cẩn thận chiếu cố. Bọn họ ôm nhau trong Quỷ Khốc Nguyên gió lạnh thấu xương, Quỷ Khốc Nguyên ban đêm lạnh băng lại đáng sợ, có đủ loại tiếng động kỳ quái, làmộtnơi khiến người ta ghê tởmkhôngchịu nổi, nhưng Đường Lê ở chỗ này, nàngkhônghợp với hoàn cảnh ấy, mang theomộtloại ấm áp hoàn toàn khác với thế giới này.

Bọn họ hoàn toàn khác biệt, nửa đời trước Tốncôđộc lại vội vàng, chưa bao giờ có được những thứ tốt đẹp hay cảm tình, nênsẽbị Đường Lê hấp dẫn, đây tựa hồ làmộtsựkiện đương nhiên.hắnrốt cuộc muốn, muốn chủ độngđitruy tìm cái gì đó.

Đường Lê kinh ngạc nhìnhắn, saumộtlúc lâu bỗng nhiên bật cười ra tiếng, “Thành chủ có phải hiểu lầm lần trước ta từngnóihaykhông? Tanóithay đổi cũngkhôngphải là thay đổi bề ngoài …… Thành chủ còn chưa gặp được người mình thích nhất, khả năngkhônghiểurõ.” Tướng mạo có thể là con đường đầu tiênđiđến trong lòngmộtngười,mộtkhiđiqua, vào trong lòng người kia, quyết địnhkhôngrờiđi, con đường này liềnkhôngcòn quan trọng, cho dù cắt đứt cũngkhôngsao.

“Huynh có mệtkhông? Kỳthậtcũngkhôngcần nghiêm túc như vậy, nghỉ ngơi nhiều cũng được.” Đường Lê uyển chuyểnnói.

Có thể là thời gian Đường Lê xuấthiệnquá đúng, hoặc là, nàng quá mức ôn nhu……hắnchưa bao giờ từng gặp người như vậy.

Ngày tháng như vậykhôngbao lâu, Hạ Hầu Huyền Ngự và Nam Cung Hiền tới Đông Thành.

Đường Lêmộtchút cũngkhôngsợ, còn ôm cổhắnan ủihắn: “Phối hợp trị liệu, thực nhanhsẽtốt, ngủ nhất định phải ngủ ngon, bằngkhôngsẽkhôngcó tinh thần, thực ảnh hưởng thân thể khỏe mạnh.”

Vũ Văn Kim dù biết bọn họ tớikhôngcó ý tốt, nhưng hai thành chủ tự mình đến,hắnvẫn phải tiến ra đón chào.mộtđám người mênh mông cuồn cuộn xuyên qua Diễn Võ Trường phủ thành chủ Đông Thành, vừa lúc gặp được Tốn cùng Đường Lêđiqua bên cạnh, Đường Lê cònđangcầm khăn tay chà lau mồ hôitrêntrán cho Tốn, hai người vừađivừa thấp giọngnóichuyện, dù là ai cũng có thể nhìn ra bọn họ quan hệ thân mật.

Đường Lê: “Kỳthật, cũngkhôngphải chỉ có luyện đao mới có thể rèn luyện, còn có biện pháp khác, có lẽ biện pháp này còn có thể làm huynh càng an tâm, bệnh tốt càng nhanh.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 51: Đơn giản mà nói, chính là huynh cần trị liệu, thực liệu là được