Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
Tư Mã Tiêu lại nhìn Liêu Đình Nhạn, “Nàng nếm thêm chút.”
Quang hoàn của nữ chủ cường đại như vậy sao? Liêu Đình Nhạnđiđến bên Tư Mã Tiêu, bộ dáng tiểu bạch kiểm kia củahắnđãnhìn liền mấy ngày, cảm thấy mình phảng phất làmộtngười xem vô tội tự nhiên xem thiếu mất mười tập cốt truyện, vẫn còn chưa tỉnh lại, làmmộtlần đầu óc mơ hồ đếnkhôngđược.
Lời này vừa ra, vốn trong điện an tĩnhkhôngtiếng động, càng có vẻ châm rơi có thể nghe thấy, mọi người đến tiếng hít thởđãcơ hồkhôngcó. Liêu Đình Nhạn cảm thấy nếu mỗi ngày ăn cơm đều ăn cùng Tư Mã Tiêu, đại khái có thểmộttháng giảm mười cân, nàng hợp lý hoài nghi toàn bộ mỹ nhân dưới tòa kia khả năng đều có bệnh dạ dày —— lúc ăn cơm thường xuyên bị Tư Mã Tiêu chơi như vậy, thử hỏi dạ dày ai chịu được? (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn quả thực sợ ngây người.
Liêu Đình Nhạn nhìn bên cạnh Tư Mã Tiêu, hoạn quan trung niên kia vẫn luôn mặt mang mỉm cười, nhìn thấy tình hình này lộ ra thần sắc kinh ngạc dấukhôngđược, giống như Tư Mã Tiêu làm chuyện gì thần kỳ.
Bất quá nếu nàng nhớkhônglầm, nữ chủ trong nguyên tác ở bên hoàng đếmộtthời gian, tựa hồ phân vị là đứng đầu cửu tần, vì sao đến nàng đây trực tiếp liền biến thành đứng đầu tam phu nhân nhất phẩm, là Quý Phi chỉ sau Hoàng Hậu, chẳng lẽ là đối với ngoan ngoãn tiến cung và chạy trốn rồi bị buộc tiến cung có đãi ngộ bất đồng?
thậttốt quá, Tư Mã Tiêu quả nhiên giống như nguyên tác,khôngcó ý tứ ngủ nàng! Đúng, trong nguyên tác nữ chủ ở bên Tư Mã Tiêumộtthời gian, Tư Mã Tiêu căn bản cũngkhôngngủ nàng ấy, đến nỗi vì saokhôngngủ, nguyên táckhônggiải thích, chỉ là trong nguyên tác chuyện về nữ chủ đến tột cùng có bị Tư Mã Tiêu ngủ haykhông, nam chủ và nữ chủ hai người lại làmộtđoạn dây dưa ‘ chàngyêuta vì cái gìkhôngtin ta ’, xem đến tâm nàngthậtmệt.
Cái trò chơi gì vậy? Quý Phi?! Nàng lúc nào biến thành Quý Phi,rõràng vào cung cònkhôngđến nửa ngày, có người thông báo với nàng sao? Liêu Đình Nhạn ngốc rồi, nhưng nhìn quanh bốn phía hình như chỉ cómộtmình nàng ngốc, như vậy có vẻ chính mình quá ngốc, vì thế nàng nhanh chóng cưỡng bách mình điều chỉnh tốt biểu tình, bình tĩnh đápmộttiếng vâng.
Quá thảm.
“Ănđi.” Tư Mã Tiêu cười ngâm ngâm nhìn nàng.
Quyển 1 - Chương 6: Yếu ớt đáng thương lại bất lực
Nữ hầu nghe vậy sợ tới mức té ngãtrênmặt đất, hoa dung thất sắc run bần bật, lạimộtchữ cũngkhôngdámnói. Các cung nhân này đều hiểurõtính tình bệ hạ, lúc này nếu khóc kêu tha mạng, chỉ biếtsẽchết càng nhanh, bởi vì bệ hạ nghe tiếng ầm ĩsẽcảm thấy bực bội, cứ như vậy lập tức quỳ xuốngkhôngra tiếng,nóikhôngchừng còn có thể cómộtđường sinh cơ.
Liêu Đình Nhạn thẳng tắp ngồi xuống, ngồi xuống đồng thời đôi mắt nàngkhôngtự chủ được từ từ ngửi thấy mùi thơm, nhìn về phía án kỉ trước mặt. Bêntrênbày đầy các loại món ăn vừa thấy liền biết rất ngon, nàng rất đói bụng,thậtsự.
Liêu Đình Nhạnthậtsựphục, Tư Mã Tiêu cái kẻ chuyên tìm đường c·h·ế·t, dù trong nguyên tác nam chủkhônggiếthắn,hắnphỏng chừng cũngkhôngsống được bao lâu, cách sống tùy tiện như vậy quả thực là tự sát mãn tính.
Nhưng lời nàykhôngthểnói, nàng chỉ có thể mỉm cười, sau đónóinăngnhỏnhẹ, “Các vị mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, dung mạo đều rấtkhôngtầm thường.”
trênmặt lại chợt lạnh, Tư Mã Tiêu cọ cọ gương mặt nàng, chống đầu có chút lười biếngnói: “Nàng xem, có phải nàng kiều khí nhất haykhông.”
Tư Mã Tiêu thực nhanh buông tay ra, đặt ởtrêntay vịn, “Nghe chưa, Quý Phinóikhôngtồi, ban thưởng.”
Tư Mã Tiêu rung chén rượu chỉ chỉ Quế Diệp, “Người nàysẽhầu hạ nàng,đithôi.”
Liêu Đình Nhạn nhìn cái thân thể kia hơi hơi nghiêng về phía trước, Tư Mã Tiêu vươnmộtbàn tay với nàng, nàng nhận mệnh nhấc làn váyđilên. Được rồi,hắncao hứng thế nàothìlà như thế, ai bảohắnlà hoàng đế đâu.
Bị dọa thành như vậy, các nàng vẫn phải dựa theo Tư Mã Tiêunói, cùng đồng thanh trả lời, “Chúng thiếp có thể ăn xong.”
Tư Mã Tiêu nhíu mày, “khôngnhớrõ, đói bụng lạinói.”
Hoạn quan bên cạnhhắnkhom người, “Vâng, bệ hạ.”
Vốn dĩđangcòn nhai thịt viên, bị Tư Mã Tiêu dọa như vậy, Liêu Đình Nhạn sặc, che miệng ho khan lên.
Tác giả có lời muốnnói: Nam nữ chính cảm thấy đầu óc đối phươngkhôngdùng được (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu đầy người hơi thở quỷ s·ú·c bị nàng hỏi đến sửng sốt, lộ ra chút thần sắc uể oải, phiền chán nhìn đồ ăn này đó nọtrênkỉ, “côkhôngăn, đồ ăn này khó ăn.”
Liêu Đình Nhạn cảnh giác, lời này có ý tứ gì? Cảm giác mặc kệnóithích hay làkhôngthích, đều có khả năng dẫn phát kết quảkhôngtốt. Trong nháy mắt thế nhưng nàng có loại ảo giácđangchơi trò chơi công lược, màhiệntại có hai lựa chọn bày ở trước mặt đềuđiđến kết cục bi kịch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn: “……”
Tuy rằngkhôngbiết Tư Mã Tiêu vì cái gìkhôngphát tác, nhưngkhôngcần trực diện nhìn người khác tử vong, vẫn làm Liêu Đình Nhạn hơi hơinhẹnhàng thở ra, ho khan chậm rãi bình phục xuống. Đột nhiêntrênmặt chợt lạnh, Tư Mã Tiêu sờ sờ mặt nàng, có chútkhôngcao hứng nhíu mày, “Nhìn thấy người c·h·ế·t liền ănkhôngngon, sao nàng lại kiều khí như vậy.”
Tư Mã Tiêu ăn hai ngụm đồ ăn liền ném chiếc đũa xuống, dường như ănmộtchút gì cùng muốn mệnhhắn. Ngươi là hài tử gấu năm tuổi nhà chị họ ta sao, đứa bé kiakhôngthích ăn cơm, ăn bữa cơm còn cần ba người dỗ? Liêu Đình Nhạn mắng thầm.
“Quý Phi thích đám mỹ nhân này?”
Có nữ hầu muốn tiến lên dâng đồ ăn cho Liêu Đình Nhạn, Tư Mã Tiêu lạinói: “côbảo ngươi dâng đồ ăn cho Quý Phi sao.”
Liêu Đình Nhạn được đám người Quế Diệp vây quanh,đivàomộttòa cung điện có rừng có nướcthậtlớn, lại được mời vào nội thất, cung nhân tới tới lui lui chuẩn bị cho nàng tắm gội và nghỉ ngơi.mộtmình nằm ởtrêngiường mềm mại, vuốt sợi tơ mềm nhẵn, Liêu Đình Nhạn lộ ra tươi cười may mắn.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy tayhắnlạnh đến dọa người, quả thực giống khối băng. Bất quá nàng trời sinh sợ nóngkhôngquá sợ lạnh,khôngchỗ nào sợ hãi, chỉ nuốt viên thịt xuống rồi trả lời: “Thực mỹ vị.”
Nữ hầu phủ phụctrênmặt đất mang ơn đội nghĩa dập đầu, nhanhđixuống.
Liêu Đình Nhạn nhớ tới mình ởtrênxe ngựa từngnóivớihắnnhững lời này, cả người đều có chútkhôngổn lắm. Bình thường mànói, đại bộ phận nhân loại thông thường nhìn thấy người c·h·ế·t đềusẽăn uốngkhôngngon, nàngmộtnữanhhùng có thể ngồi bên cạnhhắn, mặtkhôngđổi sắc gặm thịt viên, cònnóinàng kiều khí?
“Vậy bệ hạ ngày thường ăn cái gì?”
Liêu Đình Nhạn: “……” Takhôngphải, takhôngcó, ngươi đừngnóibậy a.
Liêu Đình Nhạn: ngữ khí này dọa người như thế,sẽkhôngphảihắnlại muốn g·i·ế·t người?
Liêu Đình Nhạnthậtsựmuốn khiển trách hôn quân này, đồ ăn ngon như vậy còn ghét bỏ? Nàng ở Hà Hạ mấy năm, cũng chưa có mấy lần ăn đồ vật gì ngon hơn những thứ này, tay nghề này có thể chinh phục nàngmộtngườihiệnđại từng duyệt qua vô số mỹ thực, Tư Mã Tiêu còn bắt bẻ? Làm hoàng đếthậtlà quá sung sướng.
“Vậy…… Thiếp liền ăn?”
Ăn xong bữa cơmkhôngbiết nênnóinhư thế nào, chúng mỹ nhân tự động tự giác dẫn dắt các nữ hầu trở về cung điện của mình,mộtnữ hầu phẩm giai cao mang theomộtđội cung nhânđiđến trước Liêu Đình Nhạn, quỳ xuống dập đầu hành lễ, “Nô Quế Diệp, bái kiến Quý Phi.” Phía sau các cung nhân đồng dạng quỳ xuống hành lễ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu vẫy vẫy tay, “So ra đều kém nàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu nhìn nàng lắc đầu, nhíu nhíu mày, bực bộinóivới nữ hầu kia: “đixuống.”
Tưởng tượng như vậy, nàng hạ quyết tâm, gắp miếng thịt viên bỏ vào trong miệng. Cảm giác thơm giòn trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng, thịt viên bên ngoài xốp giòn, cắn vào bên trong còn có chất lỏng thơm ngon, quả thực mỹ vị. Liêu Đình Nhạn đồng thời nếm ra, đây là thịt hươu.
Tư Mã Tiêu chống cằm nhìn nàng ăn, vươnmộtngón tay để nàng quay mặt lại, cười hỏi: “Thịt hươu viên ăn ngonkhông?”
Nàng cảm giácmộtcái tay lạnh băng xoa phía sau lưng mình, cảm giác kia quả thực như là sau lưng bò lênmộtcon rắnđangphun lưỡi, tay Tư Mã Tiêu vỗtrênlưng nàng, thấp giọngnóiở bên tai nàng: “Nàng sợ cái gì, ta lạikhôngdọa nàng, nàng cứ từ từ ăn của nàng là được.”
Liêu Đình Nhạnkhôngcòn lời nào đểnói, lúc này nàng nhìn thấy phía dưới có mỹ nhân lén lút ngẩng đầu trộm ngắm nàng, ngồi ở phíatrênnày, các loại động tácnhỏcủa người phía dưới đều có thể thấyrõràng, Liêu Đình Nhạn cũng nhìn nhiều vài lần mấy vị mỹ nhân kia.
Thái độ ôn nhu đến khiến người ta dựng lông tóc, Liêu Đình Nhạn mới vừa duỗi chiếc đũa đếnmộtmâm thịt viên chiên giòn, bất chợt có suy đoán đáng sợ —— Tư Mã Tiêu ngữ khí ôn nhu như vậy, chẳng lẽ, thịt này là thịt kỳ quái gì?khôngphải là…… thịt ngườiđi? Dựa theo tính cách Tư Mã Tiêu ác liệt, cũngkhôngphảikhôngthể a.
Nhưng còn Tư Mã Tiêu vẫn dựa gần bên cạnh, nàngkhôngdám động thủ.
Vốn dĩ cảm thấy mìnhhiệntạiđãđủnhỏyếu đáng thương bất lực, nhưng khi ánh mắt Liêu Đình Nhạn nhìn về hai bên từng hàng mỹ nhân phía dưới kia, nàng pháthiệncác mỹ nhân này hình như so với mình càng thêmnhỏyếu đáng thương lại bất lực. Các nàng nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi chuyện, cơ hồ mỗi người đều vẻ mặt sợ hãi mang áp lực đếnkhôngđược, cái loại liều mạng muốn biểuhiệnbình tĩnh, nhưng nhìn thấy Tư Mã Tiêu lại nhịnkhôngđược run rẩy thảm hại, làm Liêu Đình Nhạn đều nhịnkhôngđược sinh ramộtloại thương tiếc.
Liêu Đình Nhạnnóikhôngnên lời, chỉ có thể lắc đầu. Đại ca, ngữ khí của huynh b**n th** dọa người như vậy, dùkhôngphảinóivới ta, nghe cũng thực sợ hãi có đượckhông?
Nhưng nàng vẫn bắtkhôngđược kịch bản của Tư Mã Tiêu, bởi vì Tư Mã Tiêu cườinóivới mọi người trong điện: “Nếu Quý Phi thích tĩnh, vậy các ngươi cũngkhôngnên nhiễu đến Quý Phi thanh tịnh.”
Mặt khác, xét thấy Tư Mã Tiêu cònkhôngcó Hoàng Hậu, vậy đại biểu cho nànghiệntại trực tiếp bay lên đứng đầu hậu cung, loại gian lận này cảm giác giống như mở bàn tay vàng,thậtsựquá mức mãnh liệt.
Tư Mã Tiêu đánh giá biểu tình của nàng, đột nhiên ghé sát vào nàng, ở bên tai nàng khinh phiêu phiêunói: “Sao lạikhôngăn a, nàngkhôngthích món này sao?”
“Tới ngồi bên cạnh ta.” Tư Mã Tiêu giữ chặt nàng, lôi kéo nàng ngồimộtchỗ với mình.
Nàng châm chướcmộtlát rồi trả lời: “Thiếp thích thanh tĩnh, chư vị mỹ nhân đều thập phần nhã nhặn lịchsự.” Đúng,khôngsai, cái câu trả lời này tiến nhưng công, lui nhưng thủ, hoàn mỹ.
Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng, “Thế nào, còn muốncôbồi nàng ăn, nàng mới nuốt trôi?”
Tư Mã Tiêu nhìn thấy biểu tình của nàng, dựa vào lưng ghế dày rộng, nhìn chung quanhmộtvòng các mỹ nhân khác trong điện bị bỏ quađãlâu, “Nàngkhôngtinthìhỏimộtchút các nàng này, xem các nàng ấy thấy người c·h·ế·t còn có thể ăn xong bữa cơm haykhông, nàng khẳng định làmộtngười kiều khí nhất.”
hiệngiờ Liêu Đình Nhạn đồng dạngkhôngcó ý tưởngđitìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, dù sao Tư Mã Tiêukhôngngủ nàng là tốt nhất, ít nhất buổi tối có thể nghỉ ngơi tử tế. Nàng kéo chăn che đầu, cả người cuộn ở trong chăn thả lỏng mà nhắm mắt ngủ.
Tư Mã Tiêu nhìn khuôn mặt nàng vẫn biểuhiệndịu dàng bình tĩnh, đột nhiênnói: “Nàng muốn ănthìăn a,khôngphải đói bụng sao?”
Liêu Đình Nhạn: Ha hả, đương nhiên, cũngkhôngnhìn xem nữ chủ này có giá trị nhan sắc được giả thiết thế nào, nếukhôngphải lớn lên giống tiên nữ, trong nguyên tác kháng chỉ tư bôn rồi bị ngươi bắt lấy, cũngkhôngthể trực tiếp miễn tử.
Liêu Đình Nhạnkhôngtrả lời, Tư Mã Tiêu ngược lại hỏi hoạn quan bên cạnh, “Quý Phi tựa hồkhôngthích, món này ai làm?” Thanhâmlạnh căm căm, cùng vừa rồi quả thực quay cuồngmộttrăm tám mươi độ.
“Bệ hạ,khôngăn uống sao, vì saokhôngcó động đũa?” Liêu Đình Nhạn vì chính mình có thể an tâm ăn xong bữa cơm đầu tiên này, tráng tráng gan chủ động dò hỏi.thậthy vọnghắnnhanh ăn cái gì, ngậm miệngkhôngcần dọa người nữa.
Lúc này Tư Mã Tiêu mở miệng hỏi: “Quý Phi, cảm thấy hậu cung củacônhư thế nào?”
Liêu Đình Nhạn chửi thầm, ănmộtbữa cơm mà thôi, có khoa trương như vậy sao, chẳng lẽ Tư Mã Tiêu ngày thườngthậtsựkhôngăn cơm? Lại vừa thấy chư vị mỹ nhân dưới tòa, thế nhưng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cho dù cúi đầu thu liễm thực nhanh, Liêu Đình Nhạn cũng thấy được.
Liêu Đình Nhạn phảng phất có thể tưởng tượng được đếnmộtcảnh tượng, Tư Mã Tiêu vừakhôngcao hứng liền g·i·ế·t người, đám mỹ nhân bị buộc phải nhìn,khôngdám phun,khôngdám ra tiếng, Tư Mã Tiêu còn bức các nàng tiếp tục đối diện với thi thể hưởng dụng mỹ thực, sau đó số lần nhiềuđãbị áp bách thành quen.
Liêu Đình Nhạn não bổ tự dọa chính mình rồi, chiếc đũakhôngkhỏi ngừng giữakhôngtrung.
Liêu Đình Nhạn trong lòngnóithầm, nàng tự giác vẫn che dấu rất tốt, Tư Mã Tiêu làm thế nào pháthiệný tưởng chânthậttrong nội tâm nàng?rõràng nhìn qua làmộtma đầu g·i·ế·t người ít dùng đầu óc, thế nhưng nhạy bén ngoài ý muốn.
Nàng vừa định giải thích, Tư Mã Tiêu liền cầm lấy chiếc đũa: “Thôi, bồi nàng ănmộtchút vậy.”
Liêu Đình Nhạn: Như thế nào? Đại khái là giống nhưmộtđám dê bị nuôi bên cạnh sói, bởi vì con sói này như hổ rình mồi tùy thời có khả năng cắn c·h·ế·t các nàng, cho nên chỉ có thể chen chúc bên nhau run bần bật,thậtlà phong cách thanh kỳ, đến tố chất như nàng ở thế giới của mình xemkhôngbiết bao nhiêu chuyện cung đấu cùng với phim truyền hình cung đấu cẩu huyết, cònkhôngthể đánh giá nổi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.