Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn


Bỗng nhiên vươn tay, dùng sức ấn huyệt Thái Dương của mình,trênmặt Tư Mã Tiêurõràng lộ ra thần sắc thống khổ cùng táo bạo.

Nàng nghĩ nghĩ, nỗ lực đại nhậpmộtchút nữ chủ nhân thiết khổ tình trong nguyên tác, cuối cùng căng da đầu dùng hết lượng ngữ khí ai oán, run rẩynói: “Bệ hạ, ngài lừa thiếpthậtkhổ a.”

Liêu Đình Nhạnhiệngiờ lo lắngmộtsựkiện khác xảy ra, trong cung này, hẳnsẽkhôngnháo ra quỷđi?nóithậtrakhôngkhí bây giờthậtsựrất dọa người,trênngười nàng đều toát ramộtlớp da gà.

“Chúng ta sắp đến Lạc Kinh, nữ lang mặt ủ mày chau như thế, chính làđangsợ hãi gặp bệ hạ?” Tư Mã Tiêu cười hỏi, tươi cườitrênmặt lạikhônglan tràn đến ánh mắt.

Liêu Đình Nhạn ở trong tay áo nhéo ngón tay mình: Cho nên ngươi rốt cuộc muốn tanóicái gì với ngươi?

Nhưng mà, giống như có cái gìkhôngđúng. Liêu Đình Nhạn cẩn thận đánh giáhắn, pháthiệnsắc mặt Trường Hữu so với lúc trước càng thêm tái nhợt, đuôi mắt có chút phiếm hồng, khóe mắt còn có tơ máu,trênđôi tay đồng dạng tái nhợt kia, gân xanh hơi hơi nhô lên.

Tư Mã Tiêu có chút bực bội gõ gõ án kỉ, “Ngươikhôngmuốnnóigì với ta?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn: “Ngươikhôngphảinóingươi rất ít khi nhìn thấy bệ hạ sao, sao lại khẳng định như thế? Ai cho ngươi tự tin, mặt ta sao?”

Sau đó, lúc pháthiệnngười qua đường Giáp hầu hạ bên mình đột nhiên biến thành nam nhị bệnh tâm thần, giờ phút này, nàng nên bày ra biểu tình gì đây? Liêu Đình Nhạn ở trong lòng phát ra nghi vấn thống khổ như vậy.

Liêu Đình Nhạn hít sâumộthơi, chậm rãiđivào trong điện. Ngạch cửa quá cao, váy chuẩn bị cho nàng lại quá rườm rà, làn váy quá dài, trong nháy mắt nàng thiếu chút nữa té ngã, còn may được nữ hầu bên người đỡmộtchút. Cúi đầu nhìntrênmặt đất phủ kín tấm lót gấm sang quý, tầm mắt lại đảo qua tả hữu, pháthiệnhai bên thế nhưngđãngồi đầy các loại mỹ nhân, béo gày cao thấp cái gì cần có đều có.

Lạc Kinh là thủ đômộtquốc gia, vượt xa Hà Hạ địa phương ở nông thôn có thể so sánh, chỉ là nhìn đến cửa thành cao ngất nguy nga kia, Liêu Đình Nhạn liềnkhôngngăn được kinh ngạc cảm thán lên. Nàng ở thờikhôngcủa mình, từngđitham quan di tích mấy triều, cho dù đời sau dựa vào đủ loại tưởng tượng phục hồi như cũ, hiệu quả đều so ra kém giờ phút này nàng tận mắt nhìn thấy hết thảy.

Gió đêmđãbắt đầu lạnh, Liêu Đình Nhạn bịmộtđám cung nhân rũ đầu vây quanh,điqua hành lang dài treo đầy đèn lồng cùng với quảng trường trống trải. Bên cạnh nàng có rất nhiều người, nhưng đều lặng yênkhôngmộttiếng động, mọi người an tĩnh đến mức cơ hồkhôngnghe thấy tiếng bước chân, nhiều ngườiđicùng nhau như vậy, vẫn dựng nên bầukhôngkhí kh*ng b* như chỉ cómộtmình nàng cònđangthở, có thể thấy được trong cung nàykhôngkhí ngày thường có bao nhiêu áp lực.

Trong điệnkhôngkhí phi thường ngưng trọng quỷ dị,khôngnghe thấy oanh thanh yến ngữ, chỉ có im lặng vô biên. Liêu Đình Nhạnkhôngdám ngẩng đầu nhìn lêntrên, nhắm mắt theo đuôiđivào trong điện, bình bình ổn ổn đứng ở giữa đại điện hành lễ.

mộtngày này, Liêu Đình Nhạnkhôngthấy Trường Hữu,trênđường lúc đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, nàng còn riêng nhìn nhìn đoàn xe, cũngkhôngpháthiệntung tích Trường Hữu. Mãi đến ngày hôm sau, lần thứ hai nhìn thấyhắnxuấthiện, nàng mớinhẹnhàng thở ra. Còn tưởng rằng hoạn quan này lớn mậtnóibậy, bởi vìnóivới mình mấy lời kia, bị tổng quản biết được mà xử phạt.

Liêu Đình Nhạn:hắnkhôngnghĩ g·i·ế·t ta là được,thậtra bịhắnthích mànói, hình như cũng có chút thảm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại ma vương cười đủ rồi,khônglàm ra bình luận gì với kỹ thuật diễn thấp kém của nàng, chỉ vươnmộtbàn tay với Liêu Đình Nhạn: “Quý Phi, tới bên cạnhcô.”

Liêu Đình Nhạn đối diện khuôn mặt tuấn tú của đại ma vươngđangkhẽ cười lên, thoáng bình tĩnh lại, trong lòng thế nhưng đột nhiên toát ra ý niệm kỳ quái—— mấy ngày naythậtlà vất vả cho b**n th** g·i·ế·t người như ma này,hắnlàm thế nào nhịn lâu như vậykhôngnổi điên? Thế nhưng ở trước mặt nàng giả vờ đến giống nhưmộtngười bình thường!

Hơn nữa so sánh với Trường Hữu người qua đườngkhôngcó tên họ trong nguyên tác này, càng gần Lạc Kinh, Liêu Đình Nhạn càng lo lắng gặp Tư Mã Tiêu rồithìlàm sao đây, căn bảnkhôngcó quá nhiều tâm lực đặt ởtrênngười Trường Hữu.

Tư Mã Tiêukhôngnóichuyện, chỉ là như cũ nhíu mi, trong mắt phiếm ramộtchút tơ máu. Ánh mắthắnchậm rãi xẹt qua đám người bốn phía, tiếp theo nângmộtbàn tay lên, chỉ về phía hai hoạn quan phía sau tổng quản, hai hoạn quan kia tức khắc run đến giống như lá rụng trong gió lạnh, rồi lạikhôngdám có động tác khác.mộtlát sau, Tư Mã Tiêu lại buông tay xuống, lập tức lên xe ngựa. Hai hoạn quan kia lúc này mới thở dàinhẹnhõmmộthơi, phảng phất nháy mắt mấtđisức lực, thình thịch quỳ rạp xuống đất.

“Thiếp, Liêu thị nữ Hà Hạ, bái kiến bệ hạ.”

Tư Mã Tiêu: “Phốc ha ha ha ha!”

Hai người ngã lộn nhàođirồi, trong lòng đều có may mắn sống sót sau tai nạn. Bệ hạ mỗi lần tâm tình bực bội, đau đầu khó nhịn đềusẽmuốn g·i·ế·t người, nếu có người ngay lúc đó chọchắn, kết cục tuyệt đối chính là cái c·h·ế·t, nếukhôngai chọchắn, lúc này ai ở trước mặthắn, chính là người xui xẻo. Hôm nay bọn họ hai người xácthậtlà vận khí tốt, nếu là trước đây, ngón tay bệ hạ chỉ đến, lạinóimộtchữ g·i·ế·t, bọn họ hai cái mạngnhỏnàyđãmấtđirồi.

Lúc lên đường, đại đa số thời gian đều là Liêu Đình Nhạn ởtrênxe ngựa, trừ bỏ Trường Hữu,khôngcó ainóichuyện phiếm với nàng, ngày tháng lâu dần, Liêu Đình Nhạn cùng hoạn quan trẻ tuổi này càng quen thuộc hơn. Nàng ngẫu nhiênsẽcảm thấy Trường Hữu có chút kỳ quái, có đôi khimộtít ngữ khí và hành visẽlàm nàng mạc danh cảm thấykhôngổn, nhưng cuối cùng nàng đều quy kết chuyện này vàomộtnguyên nhân khác. Bởi vì Trường Hữu nghiêm túc mànóilàmộtnam nhân bị tịnh thân, Liêu Đình Nhạn lúc trước chưa từng tiếp xúc với quần thể này,âmthầm suy đoán khả năng xácthậtsẽcó chútkhônggiống người bình thường.

Còn có,khôngphảinóimỹ nhân toàn hậu cung đều phải tham gia yến hội này sao, vì sao dọc đườngđicũngkhôngnhìn thấy mặt mỹ nhân khác? Trong lòngkhôngngừng toát ra các loại ý niệm, mắt thấy điện phủ đèn đuốc sáng trưng kiađãở trước mắt.

Quá sốt ruột, nàng căn bảnkhôngcó kỹ thuật diễn. Chỉ có thể khẩn cầu Tư Mã Tiêu kỳthậtcăn bảnkhôngbị khuynh đảo bởi nữ chủ thiện lương, mà thích dung mạo của nàng,thậthy vọnghắnlàmộtnam nhân nông cạn như thế.

Tư Mã Tiêu ngamộttiếng, lạinói: “Bệ hạ khẳng địnhsẽthích, nữ lang có tin tưởng ta?”

trênđầu có ngườinhẹnhàng cườimộtcái. Đại điện trống trải lại quá tĩnh lặng, bởi vậy tiếng cười này tuynhẹ, lại dường như vang ở trong điện, khiến người ta ngherõrành mạch.

Tư Mã Tiêu đúng là đời này lần đầu tiên nghe loại lờinóinhư vậy, chờ đến lúc rời khỏi xe ngựa của Liêu Đình Nhạn rồi, liền áp lựckhôngđược mà cười rộ lên.

khôngphải chứ, đây là muốn nổi điên? Nàng hình như cũng chưa làm cái gì!

Các nàngmộtđội người này, trực tiếpđicửa giữa vào thành, chỉ mới xuyên qua cửa thành thôi, Liêu Đình Nhạnđãcảm giác nhưđimấtmộthồi lâu, có thể thấy được tường thành dầy thế nào. Đợi vào thành rồi, mành xekhôngthể tùy ý xốc lên, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể ngồi bên trong xe ngựa, nghe các loại tiếng động náo nhiệt bên ngoài. Các nàng tựa hồ nhưđangxuyên qua đường cái phồn hoa,đirất lâu sau đó, rốt cuộc bốn phía chậm rãi trở lại yên tĩnh, phố phường tràn ngập thanhâmồn ào náo động dần dần rời xa. Liêu Đình Nhạn hiểurõ, đây là các nàng sắp tiến vào hoàng thành.

khôngai có thể trả lời nàng, Tư Mã Tiêu ngồi ở phíatrênnhìn nàng chờ mong,khôngbiếtđangchờ mong cái gì.

Tư Mã Tiêu nháy mắt biếtrõnàng hiểu lầm cái gì, mi hơi nhíu thoáng buông ra, thậm chí còn cườimộtchút, “Nữ lang nhìn ra thân thể nôkhôngkhoẻ?”

Vuốt bụng mình mau bị đói sắp bẹp, Liêu Đình Nhạn yên lặng cầu nguyện, phù hộ đêm nay thủ trưởng Tư Mã Tiêukhôngcần đương trường g·i·ế·t người, nếukhôngnàngthậtsựănkhôngvào, đói ra bệnh đau dạ dàythìlàm sao bây giờ.

khôngcó đạo lý, trong điện nhiều người như vậy, vì saomộtchút thanhâmđềukhôngcó? Nếukhôngphải thấyđãcó vài vị mỹ nhân cũngđangnhìn nàng, Liêu Đình Nhạn đều phải hoài nghi đám mỹ nhân này có phải là tượng sáp haykhông.

Tường thành dày nặng cao ngất như thế, cao đến cơ hồ đè ép làm cho đám người xung quanh như trở thành con kiến, từ cửa thành rộng lớn, người người ra vào nối liềnkhôngdứt, ba đường quan đạo song hành vào thành,thậtxađãcó thể nghe được tiếng ầm ĩ trong thành.

Liêu Đình Nhạn trong khoảng thời gian nàyđãquen trong miệng Trường Hữu thường xuyên bệ hạ dài bệ hạ ngắn, nghe vậy kéo kéo khóe miệng, nhìn tường thành ngoài cửa sổ dần dần đến gần, “Ta chỉđangsuy nghĩ, hy vọng bệ hạ ít nhất có thể thích gương mặt này của ta.”

Liêu Đình Nhạn trong lòng bồn chồn, thầm nghĩ thanhâmnày, sao giống như…… Nàng khống chế biểu tìnhtrênmặt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn hoàng đế Tư Mã Tiêutrênđài cao. Sau đó nàng nhịnkhôngđược từ nội tâm phát ramộtloạt tiếng hò hét tan vỡ, ngay sau đómộtloạt câu ba chữ (chửi bới kiểu đmm, cmn…).

nóikhôngchừng xácthậtlà bị trách phạt, rốt cuộchắnlàmmộthoạn quan hầu hạ người, dámnóinhững lời này nọ,mộtkhi bị người ta biết,khôngtránh khỏimộttrận trách phạt. Lúc trước bọn họnóichuyện, ngoài xe ngựa có lẽ có ngườiđangnghe. Liêu Đình Nhạn càng nghĩ càng cảm thấy tình thế nghiêm túc, cũng có chút hối hận, nàng vẫn quen thả lỏng, trong nhất thời cònkhôngkịp phản ứng lại, chính mìnhđãtiến vào phó bản cung đình hiểm ác nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đâythậtđúng là cái thể nghiệm mới mẻ, dĩ vãnghắnxuấthiệnvới bộ dáng này, người chung quanh, tất cả đều chỉ biết lộ ra thần sắc sợ hãi, đều cảm thấy ngay sau đóhắnsẽgiết người —— tuy rằng xácthậtlà như thế.

Tổng quản liếc mắt nhìn hai ngườimộtcái, thấp giọng quát: “Coi như các ngươi nhặt vềmộtcái mạngnhỏ, cònkhôngnhanhđixuống.”

Trong nguyên tác thời kỳ nữ chủ gặp được Tư Mã Tiêu, nữ chủ còn là người nhìn thấy khất cáisẽđồng tình rơi lệ, nhìn thấy g·i·ế·t ngườisẽliều mạng ngăn cản, còn bởi vì người kháckhôngthích nàng mà ủy khuất, quật cường dò hỏi ‘ vì cái gì ngươikhôngthích ta, là ta làmkhôngđúng cái gì sao?’ điển hình giả thiết nữ chính thời trẻ a! NếunóiTư Mã Tiêu thích cái giọng này, có phải nàng cần khảo nghiệmmộtchút kỹ thuật diễn của mình haykhông?

Tư Mã Tiêu đương trường biểu diễnmộtcái cười đến đập bàn.

Toàn bộ thủ đô Lạc Kinh, cơ hồ cómộtnửa thuộc về phạm vi của hoàng cung, từng lớp từng lớp cung điện bị vây bởi núi và hồ, kiến tạo các loại cảnh trí lâm viên hoa mỹ, là nơi hưởng lạc xa hoa nhấttrênđời, đồng dạng cũng là nơi kh*ng b* nguy hiểm nhất, bởi vì chủ nhân cung điện to như vậy, làmộtđại ma vươngkhônghơnkhôngkém.

Tác giả có lời muốnnói: Liêu Đình Nhạn:……????

Tư Mã Tiêu thấy nàngkhôngnóilời nào, nghiêng đầu hỏi: “Nữ langkhôngtin?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Liêu Đình Nhạn, “Thôi, hôm naykhôngcần ngươi hầu hạ, ngươi cứ ngồi ở kia nghỉ ngơiđi.”

“Bệ hạ, làđangkhó chịu?”

Tư Mã Tiêu: “……” Nàngđangnóicái gì, vì cái gì nghekhônghiểu?

Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn

khônghổ là Tư Mã Tiêu đầu óc có bệnh, thế nhưng có hứng thú giả thành hoạn quan đùa nàng chơi?hắnmỗi ngày chạy đến xe ngựa hầu hạ nàng chơithậtsựcao hứng sao?! Nàng vẫn là xemnhẹbệnh tình củahắn!

Cái đệm này gần Liêu Đình Nhạn mấy ngày, tựa hồ cũng lây dính khí vịtrênngười nàng, có chút thơm.

“Đứng lên.”

“Ngãmộtlần khôn hơnmộtchút, về sau phải ngàn vạn nhớ kỹ.” Liêu Đình Nhạnnóivới Trường Hữu, đồng thời suy đoánhắnrốt cuộc bị trách phạt gì. Đánh trượng? Bị đánh vào mông hay làtrênlưng? Cũngkhôngthể đâm kim giống Dung ma mađi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tư Mã Tiêu biếng nhác ngồi xuống, vốn dĩ sắpkhôngcó hứng thú diễn tiếp, nhưng nhìn bộ dáng Liêu Đình Nhạn kia,hắnđột nhiên lại cảm thấy giả vờ mấy ngày cũng được, vì thế tiếp nhận cái đệm, ngồi đoan chính hơn chút.

Liêu Đình Nhạnthậtlâukhôngphản ứng, biểu tình chờ mongtrênmặt Tư Mã Tiêu chậm rãi thu liễm,hắnmặt vô biểu tình, cụpmộttiếng buông chén rượu trong tay xuống. Liêu Đình Nhạn hình như nghe thấy tiếng vài vị mỹ nhân sợ hãi mà hútkhôngkhí.

Con mẹ nó, vì sao đại ma vương là Trường Hữu! Trường Hữu như thế nào lại là Tư Mã Tiêu! Đổi kiện quần áo mà thôi, khí chất khác biệt lớn như vậy sao!

Nhưng cười cười,hắnlại trầm mặt xuống, nhăn mi lại, thần sắc dần dầnâmtrầm.

Liêu Đình Nhạnkhôngtrả lời, đưa chohắncái đệm, “Ngươi lót xuống ngồiđi.” Xem dáng ngồi củahắnkhôngđoan chính như vậy, khả năngthậtsựlà bị đánh mông.

Liêu Đình Nhạn bị đưa vàomộtcung điệnkhôngbiết tên, toàn bộ hành trình an tĩnh dường như người giả, tùy ý những cung nữ thái độ khiêm tốn kính cẩn đó đùa nghịch, lại vào lúc màn đêm buông xuống, ngoan ngoãnđitheo mấy hoạn quan xa lạ vàomộtđịa phương khác —— nghenóitối nay Hoàng đế bệ hạ tổ chức yến hội, toàn bộ mỹ nhân hậu cung đều phải tham gia, bao gồm nàng mỹ nhân vừa mới vào cung, căn bản còn chưa có phân vị.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 5: Còn đánh giá thấp bệnh tình của hắn