Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này


Tiêu Cẩm Hương trợn mắt há hốc mồm, “Là ngươinóitrước!”

Nơi này chỉ có hai người các nàng, Khương Vũ Triềunóicâu kia lạinhỏgiọng, còn cườinói, ở trong mắt người nơi xa, chính là Tiêu Cẩm Nguyệt hiền lành, Tiêu Cẩm Hương phát giận. Tiêu Cẩm Hương thiếu chút nữa tức điên, vốn nghĩ trước những nhục mạ châm chọc, tất cả đềuđãquên, bị Khương Vũ Triềumộtcâu làm cho nổ trời.

Tiêu Cẩm Hương ngạc nhiên: “…… Ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?”

Tiêu Cẩm Hương xung phong nhận nhiệm vụ này, chuyện tới trước mắt lại vì tức giận mà quên mất, “Conđãquên…… Nhưngkhôngphải con sai! Tiêu Cẩm Nguyệt căn bảnkhôngmở cửa, cũngkhônggặp chúng con, đại môn đóng chặt,khôngbiết ở bên trong làm chuyện xấu xa gì!”

hiệntại chủ yếu chính là nàngkhôngcần đắc tội đại gia trưởng Tiêu tướng quốc, mặt khác cũngkhôngcầnyêucầu chú ý gì, giống như Tiêu phu nhân trước kia chán ghét Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy cũngkhôngcó cách nào làm c·h·ế·t nàng, cái thế giới tiểu thuyết này cũngkhôngthịnh hành ám sát hạ độc này nọ, cho nên Khương Vũ Triềukhôngsợ,khôngphải ngốc nghếchkhôngsợ, mà là lý tríkhôngsợ.

“Bọn nha hoàn đâu, sao lại đến người hầu cũngkhôngcó, nghe thấy tiếng cũngkhôngra mở cửa! Giống cái gì!” Giọng nữ kiều tiếu tức giậnnói.

Tiêu phu nhân nhăn mày, lại dãn ra, vỗ vỗ tay nữ nhi, “Thôi, con cùng nàng tức giận cái gì,hiệngiờ nàng còn có thể so với con sao, bất quá làmộtthê tử bị bỏ rơikhôngcòn thanh danh, số mệnh cả đời phải ở lại đạo quan rách nát đó. Dù sao con thế nào cũngkhôngchịu nổi nàng, chờ đến ngày làm tiệc mừng thọ của lão phu nhân,khôngphải là có thể nhục nhã nàng sao, con chính là tính tình quá vội.”

Khương Vũ Triều lậtmộttờ sách, “Biếtrõcác nàng có chuẩn bị mà đến, còn chính diện đón đánh lúc bên takhôngchiếm ưu thếthìkhôngphải là quá ngốc. Cùng người ta cãi nhaukhôngphải cãi thắng nghĩa là thắng lợi,nóiđến cùng chúng ta vì sao muốn cãi nhau cùng người khác? Cònkhôngphải là vì hết giận, mục đích chỉ cómột, chính là tức c·h·ế·t đối phương, cho nênkhôngnhìn quá trình, chỉ xem kết cục ai càng bị tức giận hơn.”

Bây giờ cũng làmhắnnếm thử tư vị lời đồn đãi đả thương người. Cẩu bức này coi là chậu phân mà ném văng ra, nàng phải cắn ngược lạihắn, đời này ai cũng đừng nghĩ làm gì nàng, ai làm nàng, nàng liền làm người đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng vậy đúng vậy, Tam tỷ tỷ ở bên trongđi, tỷ muội chúng ta tới thăm tỷ, sao lạikhôngcó tình thủ túc như vậy, chẳng lẽ làkhôngdám gặp người.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy nàng làm chủ tử vẫn bình tĩnh như vậy, phía dưới những nô tỳ bọn người hầu đó khóc sướt mướt hai ngày sau, cũng đều trở về bình thường, bắt đầuthậtcẩn thận lấy lòng nàng. Đây là thời đại mua bán nô lệ hợp pháp, chủ nhân có được khế ước nô tỳ bán mình là nắm giữ quyền sinh sát, cho nên đám người hầu nàytrêncơ bản thuộc về Tiêu Cẩm Nguyệt đềumộtlòng muốn nàng tốt, phần lớn suy xét vì nàng, lo lắng vì nàng, đây là ‘ trung phó ’nóichung.

Nàng cũngkhôngnháo với Tiêu Cẩm Hương, vừa lúctrênbànnhỏbên cạnh bày từng bồn tùng cảnh, nàng thuận tay cầmmộtcây đặt ở trước mặt Tiêu Cẩm Hương, “Muội muội, muội nhìn lá tùng này.”

Sáng sớm ngày tiệc mừng thọ Tiêu lão phu nhân, Khương Vũ Triều trang điểm xong, ngồi xe đến. Nàng mặc quần áo khiêm tốn nhưngkhôngmất vui mừng, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toànkhôngdẫn người khác chú ý.

Mặc cho ngoài viện người tanóicái gì, kêu cái gì, Khương Vũ Triều chính làkhônglên tiếng, trong viện an an tĩnh tĩnh. Ngoài viện Tiêu Cẩm Hươngthậtvất vả đượcmộtcơ hội ra cửa, liền tới để trào phúng nhục nhã Tiêu Cẩm Nguyệtmộtphen, cũng ramộtngụm ác khí, vì thế nàng còn riêng mang theo hai muội muội nhà đại bá cùng tới, chính là vì nhìn Tiêu Cẩm Nguyệt mất mặt, ai ngờ đến cửa cònkhôngthể nào vào được,khôngthể làm gì được, bất lực trở về, ngược lại làm chính mình càng tức tối.

Trong viện Khương Vũ Triều mắt điếc tai ngơ, cân nhắc chữ phồn thể có điểm quen thuộctrênsách đó đến tột cùng là chữ nào.

Tiêu Cẩm Hương thét lên: “NgươikhôngđượcnóiDục Vương như vậy, chàng là vĩ nam tử đệ nhất thiên hạ! Ngươi chính làkhôngđược chàngyêucho nên bôi nhọ chàng!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiêu Cẩm Hương bị nàngnóiđến sửng sốt. Lá tùng? Lá tùng làm sao vậy?

Tiêu Cẩm Hương: “khôngphải, ngươirõràng, ngươirõràng gọi ta, gọi ta là kỹ nữ, ngươi làm sao dám!”

Rất nhiều truyện cẩu huyết đều phải cómộttỷ tỷ / muội muộikhôngthể hiểu được tại saokhôngchịu nổi nữ chính, chính là thích khi dễ nàng,trêncơ bản nhân thiết đều như là copy - paste, ngốc nghếch ngang ngược lại ác độc, cũngkhôngbiết vì cái gì còn luôn thíchmộtnam nhân cũng là nữ chính thích.

“Chủ tử! Chủ tửkhôngtốt!” Quế Ảnh vội vàng tiến vào, miệng vội vãnóinói: “Tứ tiểu thư trong phủ và hai vị tiểu thư Cẩm Châu, Cẩm San cùng mang theo người tới đây.”

Tiêu phu nhân phái bà tửđiMinh Nguyệt Quan truyền tin cho Tiêu Cẩm Nguyệt, thông báo với nàng tháng sau có tiệc mừng thọ Tiêu lão phu nhân.

Khương Vũ Triều mấy ngày nay ở Minh Nguyệt Quan sống yên ổn,đangnhận chữ luyện chữ cùng với quen các loại thư tịch thế giới này.khôngcó dấu chấm câu, lạikhônggiống ngôn ngữhiệnđại, lúc ban đầu mới xemthậtsựgian nan, bất quá đó đều là bắt buộc, nếukhôngdanh mục của hồi môn của nàng cùng các loại khế đất, khế ước nô tỳ bán mình đều nhìnkhônghiểu,nóikhôngchừng về sau cùng người ta xé bứcsẽphải rơi xuống hạ phong, tuyệtkhôngthể chịu phiền phức vìkhôngcó văn hóa như này.

Tuyển thủ ở trong não gió lốc cao trào, ở trường thi lại phát huy thất thường. Khương Vũ Triều từ trước thường gặp loại này, muốn khi dễ rất đơn giản, xuống tay trước quấy rầy tiết tấu của nàng ta, sau đó bình tĩnh nhìn nàng ta dậm chân, nàng tasẽcàng ngày càng tức, chờ xong hết nhớ lại việc này còn có thể càng tức hơn, dựa vào não bổ là có thể tự mình tức c·h·ế·t.

“Này! Bên trong có người haykhôngnào! Mau mở cửa!”

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền tớimộtgiọng nữ kiều tiếu, “Cửa này sao lại đóng, vị Tam tỷ kia của chúng takhôngphảiđangở đây sao, các ngươi, mauđimở cửa.”

Tiêu phu nhân thấy nàng thở phì phì trở lại, hỏi nàng: “Sao con tức thành như vậy,khôngphải là cho conđiđưa tin?”

Qua mấy ngày, có mấy nô tỳ đầu óc linh hoạt liền hiểurõyêuthích của nàng, sửa lại rúm ró lúc trước, chủ động tới hầu hạ, Khương Vũ Triều cũngkhôngđuổi ngườiđi, dần dần cũngsẽphân phó cho các nàngmộtít việc, ngẫu nhiên cũngsẽcùng các nàngnóihai câu.

Lan Kiều lập tức đứng lên, “Tứ tiểu thư từ trước đến naykhôngcó hảo ý với chủ tử, lúc này tới khẳng địnhkhôngphải chuyện tốt, chủ tử, chúng ta có phải chuẩn bịmộtchút haykhông?”

Ngoài cửa ngườiđimộtlúc rồi, Khương Vũ Triều cònđangxem sách, Lan Kiều bưngmộtmâm hạt dưa oán hậnnhỏgiọngnói: “Chủ tử, saokhôngcho các nàng tiến vào, các nàng còn tưởng rằng chúng ta sợ các nàng đâu.”

Khương Vũ Triều quát: “cônương gia sao có thểnóiloại từ ngữ th* t*c này!”

Chắc hẳn phải vậy,đãsớm chờ nàng Tiêu Cẩm Hươngsẽkhôngdễ dàng buông tha nàng, thấy nàng cómộtmình, thực nhanh tới bên người nàng, giống con gà mái hoa mơ kiêu ngạo rung b* ng*c lên với nàng, “A, Tam tỷ rốt cũng cuộc tới rồi.”

Khương Vũ Triều: A ha,nóiđến thần tượng ngươiyêu, đâm vào tim sao.

khônghề khó khăn.

Pháp tắc xé bức thứ nhất, phải đứng vào chỗ bất bại, phải giữ vững tâm thái.

Có người lớn tiếng gõ cửa đẩy cửa, đáng tiếc cửa nàythậtsựkiên cố, bên trongkhôngrút then cửa, ngoài cửa những người đó căn bảnkhôngmở được.

Tiêu Cẩm Hương vừa nghe, khôi phục lại cao hứng lên, xoa tay hầm hè chờ ngày đó đến.

Khương Vũ Triều cười với nàng: “thậttốt quá, rốt cuộckhôngcần sống làm quả phụ.”

Quế Ảnh và Lan Kiều hai người lại bắt đầu lo lắng đến lúc đó Tiêu Cẩm Nguyệtđi,sẽbị người ta cười nhạo khi dễ. Khương Vũ Triều bản nhân lại căn bảnkhônggiả, Tiêu Cẩm Nguyệt ở trong mắt những người khác của Tiêu gia là kẻ yếu, nhưng ở trong mắt Khương Vũ Triều, bọn họ mới là kẻ yếu, bởi vì người muốn mặt mũi vĩnh viễnkhôngthể qua được ngườikhôngbiết xấu hổ, cùng người xé bức có khi nào nàng chịu thiệt, nếu đều là mặt hàng như Lý trắc phi, Tiêu Cẩm Hương, Tiêu phu nhân, nàngmộtmình có thể đánh năm trăm.

Khương Vũ Triều liếc nhìn nàngmộtcái, cảm thấy tiểucônương này loại tuyển thủ l* m*ng dễ xúc động. Nàng cũngkhôngnóinhiều, tiếp tục đọc sách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiêu Cẩm Hương lúc này mới nhớ ra, mình lúc nãyđigặp Tiêu Cẩm Nguyệt còn có nhiệm vụ truyền tin. Tháng sau Tiêu gia lão phu nhân chuẩn bị thọ yến, người hai phòng Tiêu gia ở Lạc Đô đều phảiđichúc thọ Tiêu lão phu nhân, bọn họ là nhị phòng, lão phu nhân ở bên đại phòng. Tiêu Cẩm Nguyệt tuy bị hưu bỏ, thanh danhkhôngtốt, nhưng lúc này nếukhôngđichúc thọ nãi nãi ruột,thìcũng quá bất hiếu, bởi vậy Tiêu tướng quốc bảo Tiêu phu nhân truyền tin.

Lúc trước Khương Vũ Triều xem tiểu thuyết nguyên tác, D·ụ·c Vương kia ngay từ đầu vì được Tiêu tướng quốc duy trì, lấy được chức lãnh binh doanh Đông Sơn mới cưới Tiêu Cẩm Nguyệt, về sauhắnngồi ổn vị trí liền muốn thoát khỏi Tiêu Cẩm Nguyệt, biếtrõcác nữ nhân trong phủ vu hãm nàng cũng ra vẻkhôngbiết, còn thuận nước đẩy thuyền dùng phương thức này hưu bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng mặc kệ việc này truyền ra rồithìTiêu Cẩm Nguyệt yếu đuối đó phải làm người như thế nào.

Tiêu Cẩm Hương hồng hộc th* d*c, cắn răngnói: “Ngươi có gì đặc biệt hơn người, ngươiđãbị D·ụ·c Vương hưu!”

Khương Vũ Triềunói: “Ngươi tựđichuẩn bịmộtmâm hạt dưađi, sau đó đóng cửa viện lại,nóicho mọi người chờ lát nữa đều đừng hé răng.”

Khương Vũ Triều so chữ trong sách tự học, nghe vậy kéo kéo khóe miệng. D·ụ·c Vương mấy ngày nay ăn hết đau khổ từ lời đồn đãi, nhưng lạikhôngthể phát tác,hiệntại bắt được con gà lắm mồm, cònkhôngphải muốn g·i·ế·t gà dọa khỉ, bên ngoàithìkhôngai dám đàm luận việc này, nhưng ngấm ngầmthìkhôngnhất định.

“Hôm nay ra cửa mua điểm tâm cho chủ tử, nơi nơi nghe người ta nghị luậnnóiDục Vương kia vung roi ngựamộtcái, công tử nhà Đỗ thượng thư ngã lăntrênmặt đất, mặt mũi đều mất hết. Bất quá hôm nay việc này quađi, chỉ sợ cũngkhôngcòn mấy người dám công nhiên đàm luận những chuyện này về D·ụ·c Vương.” Nha hoàn Lan Kiều là người gan lớn, từ trước cũngkhôngđược Tiêu Cẩm Nguyệtyêuthích,hiệngiờ lại thành đệ nhất nhân trước mặt Khương Vũ Triều. Nàng thường xuyên ra chạy bên ngoài, chọn mua chút đồ vật Minh Nguyệt Quankhôngcó, tin tức cũng linh thông.

Lan Kiều vừa nghe, nhớ tới vừa rồi tứ tiểu thư các nàng thẹn quá thành giận ríu rít ở ngoài viện, lại c·h·ế·t sống cũngkhôngvào được, cuối cùng trước khiđixácthậtlà rất tức giận, lại nhìn chủ tử toàn bộ quá trình vững như Thái sơn, Lan Kiều bất giác thấy bên mình thắng, nháy mắt vui vẻ thoải mái hì hì cười rộ lên.

Khương Vũ Triều: “rõràng là muội bôi nhọ tỷ tỷ, còn có ai nghe thấy sao.”

Thêm diễn tới. Khương Vũ Triều nhìn nhìn chung quanh, đầu tiên ngồi xuống,khôngcho nàng cơ hội lại lần nữa mở miệng,nhẹgiọngnóivới nàng trước: “Làm sao vậy, tiểu kỹ nữ tìm ta có việc sao?”

Khương Vũ Triều thở dài lắc đầu: “Sao lại mảnh như vậy, so vớimộtcây châm cũngkhôngto hơn bao nhiêu, có ích lợi gì đâu.”nóirồi mang theo cái cười vi diệu, thổi rơi cái lá tùng xuống

Dù là xuyên qua hay là xé bức, đều phải chú ý phương pháp cơ bản, Khương Vũ Triềuđivào thế giới này, trước làmrõràng quan hệ trong nhà của Tiêu Cẩm Nguyệt, sau đó liền xem pháp luật và phong thổ liên quan, hiểu biết thế giới này. Giống nàng loại nữ nhân nhà giàu xuất giá kỳthậtcuộc sốngkhôngtồi, ở cái triều đại nàykhôngtrói buộc nữ tử lớn như vậy, ít nhất quả phụ có thể tái giá, còn chưa phát minh ra hoạt động nhốt lồng heo.

Khương Vũ Triều: “Làm sao vậy? Tỷ tỷ gọi muội là đứanhỏngốc a.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên này Tiêu Cẩm Hương thở phì phì về tướng quốc phủ, vì hôm nay có thể nhục nhã Tiêu Cẩm Nguyệt, nàng mặc vào bộ đồ mới hoa lệ, mang trang sức mới đánh, trang điểm ngăn nắp lượng lệ, long trọng như vậy chính là vì Tiêu Cẩm Nguyệthiệntại thê thảm, nhưng mà chuẩn bị tốt lạikhôngcó nơi dụng võ, nàng sao có thểkhôngtức.

Nhưng Khương Vũ Triều người nàykhôngdễ ở chung, ở thế giới cũ kia thân nhânkhôngthân, bằng hữukhôngcó, trừmộtviệc điên cuồng truy minh tinh, đối với ai cũng đều nhàn nhạt, tới nơi này cũngkhôngcó hứng thú kết giao bằng hữu. Nàngkhôngthích nhiều người vây quanh mình, nhưng chung quy cũngkhôngđuổi những nô tỳ đó rờiđi, đều nuôi ở trong viện,khôngthíchthìđể cho bọn họ đến phòng khác, làm chút việc vặt vãnh, bình thườngkhôngnháo ra việc nàng liềnkhôngđể ý đến.

“Tam tỷ? Tiêu Cẩm Nguyệt! Mở cửa! Ngươi sao có thể nhốt chúng ta ở bên ngoài!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 82: Muội muội, muội nhìn cái lá tùng này