Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
Khương Vũ Triều: “……” Tiểu bảo bối? Cái xưng hô ghê tởm gì.
“Vân Đoan, xem taynhỏcủa ngươithậtlà mêmg, tỷ tỷ rất thích ngươi, ngươi trở về cùng tỷ tỷ đượckhônga?” Khương Vũ Triều lôi kéo tay hùng hài tử, dưới ánh nhìn chăm chú mà hoảng sợ củahắnhạ lộ ra hàm răng tuyết trắng, làm bộ muốn cắn tayhắn.
Thế giớikhôngcó internetthậtbuồn tẻ, nhưng qua hai tháng cũng còn tốt, Khương Vũ Triềukhôngchỉ é bức giỏi, năng lực thích ứng cũng mạnh,đãcó thể quen ẩm thực cùng làm việc và nghỉ ngơi ở thế giới này. Duy nhất nàngkhôngthể quen, chính là nơi nàykhôngcó Hề Thiếu Nguyên.
C·h·ó con Bánh Hoa Quế cònkhôngbiết mìnhđãcó tên, nâng chân trước chắc khỏe ghé vàotrêngiày thêu của Khương Vũ Triều, cọ cẳng chân. Khương Vũ Triều cảm thấy mình duỗi chân là có thể dẫm lên nó, phất phất sách trong tay, “điđi, các ngươi đưa Bánh Hoa Quế ra ngoài chơiđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“A ——” lúchắnhá mồm chuẩn bị khóc, Khương Vũ Triềumộtnhét điểm tâm vào trong miệngâm,âmtrắc trắc lại ôn ôn nhu nhunói: “Vân Đoan, bây giờ chúng ta chơi trò chơi, ngươi chạy ta đuổi, nếu như bị ta đuổi được, tỷ tỷsẽănmộtbàn tay của ngươi.”
Khương Vũ Triềumộtthân mồ hôi lạnh mà mở mắt ra, còn có chút kinh hồn chưa định, bỗng nhiên nghe thấy mép giường truyền đến hai tiếng kêu gâu gâu. Nàng xốc màn giường lên, thấy Bánh Hoa Quế ghé vàotrêngiày mình. Con chónhỏđôi mắt đen đen, miệng hơi hơi cong lêntrên, như làđangcười, nhìn qua lại khờ lại đángyêu, tiếng kêu cũng non nớt.
Tiêu Cẩm Hươngkhôngtới, mấy huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ khác cũngkhôngdám tiếp cận nàng, chỉ ở xa xamộtbên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, Khương Vũ Triều cười với các nàng bên kia, mấy người liềnkhôngđược tự nhiên bỏđi, dáng vẻ khinh thường làm bạn với nàng.
Khương Vũ Triều: “……” Cái gì, pháp hội cái gì?
“Nhưng chủ tử, qua hai ngày là pháp hội Địa Quan Đại Đế Giáng Sinh, chúng ta có thểđixem a, bởi vì cókhôngít người tới xem, các chân nhân mới lo lắng ngàisẽbị va chạm đâu.” Lan Kiều vặn đầu ngón tay tính, “Chờ pháp hội trung nguyên kết thúc, còn có Vương Mẫu nương nương Giáng Sinh, trong thànhkhôngít phu nhânsẽđến, các chân nhân phải làm phápsựcầu phúc cho các nàng, loại này mới làkhôngcó nhiều người đến xem.”
“Chủ tử, Bánh Hoa Quế mất…… Buổi chiều lúc ấy còn ở đây, chỉ chớp mắtđãkhôngthấy tăm hơi, chúng ta còn tưởng rằng nó trốnđi, nhưng mà, nhưng mà, vừa tìm hết toàn bộ viện đềukhôngtìm được nó……” Bọn nô tỳ ô ô khóc lên, sợ c·h·ó congthậtxảy ra cái gì ngoài ý muốn, lại sợ bị chủ tử trách phạt.
KỳthậtTiêu Cẩm Hương cũng muốn nắm thời cơ gâysựvới Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng mà Tiêu phu nhânkhôngđể nàngđi, lần trước tiệc mừng thọ lão phu nhân quađi, trong nữ quyến các nhà liền có tin đồn nhảm nhínóiTiêu Cẩm Hương tâm có D·ụ·c Vương. Thế nàythậtquá đáng, về sau nữ nhi làm thế nào! Tiêu phu nhân trong lòng mắng Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng sợ cái người dường như nổi điên này, giữ Tiêu Cẩm Hương ở bên người, miễn cho nàng lại làm gì,khôngduyên cớ làm hỏng thanh danh của mình.
Bây giờ bọn nô tỳđãnếm được chỗ tốt của nơi này, cái kháckhôngnói, ít nhất cs tự do, cho dù là ở tướng quốc phủ hay là sau đó ở vương phủ, các nàng đâu có được tự do tự tại như vậy.
“Uông!”
Nàng hồn nhiên quên mất ngày trước mình đuổi theo thần tượng Hề Thiếu Nguyên cũng gọi bảo bối.khôngchỉ có bảo bối, còn ca ca, đệ đệ, lão công, ba ba…… có xưng hô nào nàng chưa từng gọi đâu.
Buổi tối nàng nằm mơ, mơ thấy mình còn ởhiệnđại, xoát Weibo, bỗng nhiên thấy idol của mìnhđãphát Weibo, tuyên bố muốn thoáiẩnkết hôn, xem lại bức ảnh kia, mặt nhàgáilại trống rỗng, dù thế nào cũngkhôngthấyrõ.
C·h·ó con lắc cái đuôi, chơi đùa với tay nàng, còn vươn đầu lưỡi ngây ngốc l**m ngón tay nàng.
Nàng cảm thấy khác biệt văn hóa, khó được lộ ra thái độ cảm thấy hứng thú, nô tỳ cả viện đều vây lại giải thích cho nàng. Đối với nữ tử thời đại này mànói, ngày tháng thú vị, có thể thả lỏngkhôngnhiều lắm, các loại ngày hội đều nhớrõràng, Khương Vũ Triều thêm kiến thứcthậtlớn, cũng có chút muốnđixemmộtchút pháp hội chưa bao giờ gặp này.
Quyển 4 - Chương 84: Thiếu Nguyên lão công?!
Làm chủ nhân chân chính của con c·h·ó con, Khương Vũ Triều ngược lại rất ít chơi với nó, nhưng con chónhỏđóthậtthông minh, giống như có thể nhận chủ, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều thícđitheo Khương Vũ Triều. Khương Vũ Triều đọc sách, nó liền ở bên chân nàng vòng tới vòng lui, tự chơi vui vẻ. Mấy tiểu nha hoàn mắt trông mong nhìn, cảm thấy c·h·ó con quá đáng thương, nhịnkhôngđượcnhỏgiọngnóivới Khương Vũ Triều: “Chủ tử, ngài xem tiểu bảo bối thích ngài như vậy, ngài cũng nên để ý nó nha.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“điađia, dù sao cũngkhôngxa, chúng ta mở cửa viện xuyên quamộtcon đường hẻm là có thể trực tiếpđi, bây giờ ở chỗ này, cũngkhôngai quản chủ tử, cònkhôngphải chủ tử ngài muốn thế nàothìlàm thế ấy. Dù sao đều ở trong quan,sẽkhôngxảy ra chuyện.” Lan Kiều xúi giục.
Khương Vũ Triều uống ngụm trà đỡ khát, “Tiểu s·ú·c sinh lúc cònnhỏkhôngdạy dỗ tử tế, trưởng thànhthìsẽtrở thành đại s·ú·c sinh. Chẳng lẽ bởi vìhắncònnhỏ, ta phải buông thahắn,khôngcó khả năng.”
“Tađãbiết, đa tạ chân nhân thông báo.” Khương Vũ Triều cho người tiễn nữ quanđi, lại dặn dò Lan Kiều, “Mấy ngày sau trong quan phải làm phápsự, các ngươi cũng đừng ở chạy loạn.”
Khương Vũ Triều chau mày, cũngkhônggiáo huấn ai, chỉnói: “nóikhôngchừng là chạy ra ngoài, đềuđira ngoài tìm xemđi.”
Lan Kiều lập tức ghen ghét nhìn Quế Ảnh, “Tiểu bảo bối sao lại cùng tên vớicô! Sớm biết thế tađãbưng lên cho chủ tửmộtmâm cánh hoa lan.”
“Chủ tử, người tỉnh rồi?” Ngoài cửa truyền đến thanhâmcủa Lan Kiều, Khương Vũ Triều nháy mắt lùi cái tayđangđùa c·h·ó về màn, lên tiếng.
Quế Ảnh che miệng bật cười, liếc mắtmộtcái.
Chủ tớ ba ngườiđiqua đường hẻm, xa xa còn nghe được chủ điện bên kia truyền đến tiếng tụng niệm, Lan Kiều cẩn thận nghe xong rồinói: “Chủ tử, phápsựcòn chưa xong đâu, chúng tađixem sao?”
Lan Kiều chờ ởmộtbên nuốt nước miếng xuống, “Chủ tử, ngài, ngàinóicái gì vậy, những lời này, cũngthậtlà đáng sợ, tiểu công tử tuổi cònnhỏ, vạn nhất dọa ra cái gì……”
Lan Kiều bưng nước ấm tiến vào, liếc mắtmộtcái nhìn thấy c·h·ó conđangbước chân lộc cộc chạy chạy, “Ha ha, Bánh Hoa Quế sao lại trộmđivào được, nó vừa tỉnhđãtới gặp chủ tử đó.”
“Lần này tới là đưa món ăn cho Tiêu cư sĩ, đều là chính người trong quan trồng ở sau núi.” Nữ quan hàn huyên hai câu rồi nhắc tới chínhsự, “Mấy ngày nay tron đạo quan có mấy tràng phápsự, đến lúc đó khả năngsẽcómộtít khách lạ, Tiêu cư sĩ nếukhôngthích náo nhiệtthìđóng cửanhỏphía trước lại, cũng tránh bị người khác quấy rầy va chạm, tính ra cũng chỉ mấy ngày.”
Từ ánh lửa nhảy trong chậu than, Khương Vũ Triều thấyrõmặt người nọ, thoáng chốc sửng sốt, nhịnkhôngđược thất thanh hô: “Thiếu Nguyên lão công?!”
Khương Vũ Triều quyết địnhđixem hội, nhưng hôm nay lạikhôngđiđược, bởi vì từ sớmđãcó người tướng quốc phủ tới, bảo nàng về nhà tế tổ. Tế tổ vào Tết Trung Nguyên tập tục này, Khương Vũ Triều cũng biết, nhưng đời trước nàng cũng chưa từng trải qua, cha ruột chỉ thiếukhôngtế nàng, nào dám để nàngđitế tổ. Lan Kiều, Quế Ảnh các nàng lại quên mất việc này, bởi vì năm trước ở D·ụ·c Vương phủ, nàng cũngkhôngcần về Tiêu gia tế tổ,hiệngiờđãkhác, nàng bị hưu trở về, còn xem như Tiêu gia người, đương nhiên phải trở về.
thậtlàmộtác mộng lớn nhất.
Tóm lại viện này mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng cười thanh thúy của các tiểucônương, còn có tiếng c·h·ó con kêu gâu gâu, ngay cả các nữ quan của Minh Nguyệt Quan ngẫu nhiên tói đây đưa đồ vật, cũng thích đùamộtchút với con chónhỏvui vẻ đó.
Khương Vũ Triều đương nhiênkhôngquan tâm chuyện này, ngày này là nàngđingang qua sân khấu rồi về Minh Nguyệt Quan.
Khương Vũ Triều cảm thấy có chút ồn, nhưng lười ra tiếng quản các nàng, đều làmộtđám tiểucônương hơn mười tuổi gần hai mươi tuổi, thậm chí còn có mười hai tuổi, vẫn là trẻ con.
Mọi người nghe theo, tách rađitìm. Khương Vũ Triều dẫn theo đèn lồng xuống bậc thang, bỗng nhiên nhìn thấy phía trướcmộtchỗ dưới bậc thangnhỏcó ánh lửa, nàngđira phía trước, mơ hồ nghe thấy c·h·ó kêu, liền nâng thanhâmgọi: “Bánh Hoa Quế?”
Khương Vũ Triều rửa mặt dùng bữa sớm, sau đó lại bắt đầu theo lệ cầm quyển sách xem. Thư tịch chính thống cần xem, sách giải trí phong thổ phố phường cũng phải xem. Viện này của các nàng cómộtcánh cửa có thể nối thẳng ra ngoài đạo quan, chỉ cần xuyên quamộtcái đường hẻm,trêncơ bản chính là ở chỗ này tự mình sống của mình, các nữ quan trong đạo quan ngẫu nhiên mới tới đây,mộtngày này lại có nữ quan bưng theo rổ tới.
Đặt tên gì đó cũng quá phiền toái. Khương Vũ Triều nhìnmộtmâm bánh hoa quếtrênbàn mà Quế Ảnh mới vừa bưng đến, rất là tùy tiệnnói: “Vậy gọi là Bánh Hoa Quế.”
Lan Kiều rụt rụt cổ, kính sợ nhìn chủ tử có thù tất báo.
Khương Vũ Triều ngồi ởtrênghế, trước duỗi tay cầmthậtchặt hai tay của hùng hài tử, sau đó lộ ra cái cườiâmngoan dữ tợn vớihắn, “Vậtnhỏ, ngươi biết ta trộm người là làm gì sao? Ta trộm về ăn. Ăn sống thịt người, trước dùng đao chém rơi đầu, hút khô máu rồi lại mổ ngực moi tim, ngươi biết tim như thế nào sao, chính làmộtmiếng thịt đỏ tươi đổ máu ……” Nàng vươn ngón tay thon dài, vẽ lên ngực hài tử, ngữ điệu trôi nổi, hai mắt bình tĩnh nhìn đôi mắthắn, “Tim mới ăn ngon nhất, sau đó liền chém đứt tay và chân, ngón tay cắn vào kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn rất ngon. Ta thích nhất vẫn là ăn tiểu hài tử.”
Các nàngsẽđúng giờ đưa thư từ cùng với các cư sĩ thanh tu đưa chút hương tuyến tự chế, còn có chút vậtnhỏnghenóiđãlàm phápsựkhai quang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng vừa buông tay, hùng hài tử sợ tới mức rút tay chạyđi. Hàm ngậmmộtmiệng điểm tâm khóckhôngra tiếng,trênmặt treo nước mắt nước mũi, chạy ra đụng vào bà v·ú của, lănmộtvòngtrênmặt đất, thành con khỉ đất.
Khương Vũ Triều lắc đầu, mới vừađivào trong viện, lại thấy mấy nô tỳ đỏ con mắt tìm kiếm nơi nơi, cònnhỏgiọng gọi Bánh Hoa Quế.
“Chủ tử, c·h·ó con tớiđãnhiều ngày, ngài còn chưa đặt tên cho nó đâu.” Lan Kiều đánh bạonói.
Khương Vũ Triều duỗi tay đến trước mặt Bánh Hoa Quế, “Sao lại chuồn êm vào.”
“Này, sửu bát quái! Sao ngươi lại tới nhà ta.”mộttiểu nam hài nhìn khoảng bảy tám tuổi bỗng nhiên chạy tới đứng ở trước mặt nàng, kiêu ngạo ương ngạnhnói: “Các nàng đềunóingươi trộm người, mất mặt đến toàn bộ Lạc Đô đều biết, Tiêu gia chúng ta thể diện cũngkhôngcòn, sao ngươii cònkhôngchếtđi?”
Tiểu nam hài này chính là nhi tử của Tiêu phu nhân, tiểu nhi tử Tiêu Vân Đoan của Tiêu tướng quốc, phi thường được sủng ái, cònnhỏđãbị chiều đến giống như Hỗn Thế Ma Vương. Lúc trướchắnở nhà bên ngoại làm khách, Khương Vũ Triều là lần đầu nhìn thấyhắn. Trong nguyên tác, Khương Vũ Triều cũng biết vậtnhỏnày ngang ngược,hiệntại vừa đối mặt, quả nhiên là tiểu cẩu bức thiếu giáo d·ụ·c, cái miệngnhỏnày bá bá.
Các nàng xuyên quamộtcái cổng vòm, chỗ khách hành hương vào Minh Nguyệt Quan dâng hương, Khương Vũ Triều cầm ngọn đèn lồng: “Đều tách rađitìm, nósẽkhôngchạy quá xa, phỏng chừng là ở gần đây.”
“Sao lại thế này?”
Trở lại tướng quốc phủ, mọi người đều bận bận rộn rộn,khôngcó ai phản ứng nàng, Khương Vũ Triều nhìn thấy Tiêu Cẩm Hương, còn tưởng rằng nàng ta lại muốn tới gây chuyện, ai ngờ lúc này người ta học ngoan, bất quákhôngchịu đến nhận nhục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ khi con chónhỏtới, viện này của Khương Vũ Triềuthậtnáo nhiệt hơnkhôngít. Lúc trước bọn nô tỳ bởi vì tính cách chủ tử đột biến mà lo sợ bất an,hiệntạimộtđámđãcười đến giống đóa hoa, mỗi ngày vui tươi hớn hở đùa chơi với c·h·ó con. Cũng có thể là pháthiệnchủ tử bây giờ tuy rằngkhôngôn nhu như trước kia nhưng cũngkhôngthích trách móc nô tỳ nặng nề, cho nên rốt cuộc yên tâm.
Nam tử ôm c·h·ó cũng sửng sốt, đợi ngherõnàng gọi cái gì, hai mắthắnhơi hơi trợn to, dưới chân nghiêngmộtcái, từ bậc thang thấp dẫm vào chỗ trống ngã xuống.
“Uông!”mộttiếng thanh thúy c·h·ó kêu từ bên kia truyền đến, Khương Vũ Triều bước nhanh tiến lên, thấyrõràng nơi đó còn ngồi xổmmộtngười,đangném giấy màu vào chậu thanđangcháy.hắncũng nghe thấy thanhâmcủa nàng, con c·h·ó con được ôm trong lòng ngực kia liền đứng lên, quay đầu nhìn lại Khương Vũ Triều.
Hôm nay tế tổ, Tiêu tướng quốc và trưởng công tử Tiêu Vân Kỳ đều rất bận, Khương Vũ Triều lại bịcôlập, nhất thời nhàm chán đến cực điểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao cũng làmộtnhà nữ đạo quan lớn nhất Lạc Đô, hương khói cường thịnh, chùa miếu diện tích cũng rất lớn, bên trong cây lớn dày đặc, chung khánh thanh thanh, mấy nô tỳ nhàn rỗi nhàm chán ngẫu nhiên cũngsẽđiphía trước báimộtbái.
“A!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.