Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 4 - Chương 88: D·ụ·c vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 88: D·ụ·c vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng


Từ Thiên Sở: “……” Đánh ta chính là con của vương pháp.

Tiêu phu nhân vừa nghe đồn đãi này, tự giác tìm được nguyên nhân cháu trai vội vàng rờiđi, nguyên laihắnnóibị đánh, là D·ụ·c Vương làm. Nhưng mà D·ụ·c Vươngkhôngphải ghét bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt sao, sao lại làm loại chuyện này?

Tiêu Cẩm Hương lẩm bẩm: “Nam tân nữ khách lạikhôngở cùng nhau, cáchmộtcái hồ đó, đối diện còn có thể thấy con cười haykhôngcười?”

An tĩnh trong chốc lát, Khương Vũ Triều nghe có người dùng thanhâmkhônglớnkhôngnhỏnói: “Hôm nay yến tiệc này,khôngphải ai cũng có thể tới, có ngườikhôngbiết tự mình hiểu lấy sao,đãbị người ghét bỏ, còn mặt dày mày dạn tới, sợkhôngphải là muốn dây dưakhôngthôi.”

“Mẫu thân, sao nàng ta cũng đượcđi! Sao phụ thân để nàng ta cùngđicho mất mặt? Đến lúc đó tỷ muội quen biết thấy conđicùngmộtchỗ với nàng ấy, đềusẽchê cười con!” Tiêu Cẩm Hươngnhỏgiọng phát giận với Tiêu phu nhân, lại bị Tiêu phu nhân khuyên dỗ, ủy ủy khuất khuất ngồimộtbên, dùng ánh mắt g·i·ế·t người nhìn chằm chằm Khương Vũ Triều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu bình thường, cũngsẽkhôngcó ai vìmộtnữ nhân nhonhỏnháo rakhôngthoải mái với D·ụ·c Vương, đến Lục hoàng tử thấyhắnnổi giận, cũng chuẩn bị cười theo cùng mắng hai câu làm chohắnnguôi giận. Ai ngờ Ngọc Lăng Vương lúc này ngồimộtbên, từ trước đến nay đều vạnsựmặc kệ, đột nhiên mở miệng, ngữ khí nặng nề, “D·ụ·c Vương hà tất chửi bớimộtnữ tử vô tội như thế, Tiêu tamcônương đãi người ôn hòa có lễ, ta thấy nàng lạikhôngphải tiện phụ trong miệng huynh, D·ụ·c Vương vẫn nênnóicẩn thận cho thỏa đáng.”

Nàng kia mặcmộtthân váy dài hoa hồng lam tử đoàn, còn có mảng lớn hoa văn kim sắcnhỏđiểm xuyết, xácthậtrất bắt mắt, bắt mắt đến mức người khác trong nhất thời chỉ có thể thấyrõràng váy của nàng màkhôngthấyrõmặt nàng.

“Nữ nhi, con và D·ụ·c Vương đến tột cùng là chuyện như thế nào,hắnđối với con……?”

“NghenóiDục Vương với D·ụ·c Vương phi trước là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, bức cho người takhôngthể tái giá.”

Khương Vũ Triều bình tĩnhđitheo Tiêu phu nhân bái kiến Hoàng Hậu điện hạ cùng với mấy vị hoàng phi và mệnh phụ trưởng bối tông thân.đimộtvòng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếngnóinhỏkhe khẽ,nóicái gì Tiêu Cẩm Nguyệt và D·ụ·c Vương linh tinh.khôngđể bụng ánh mắt dừngtrênngười mình, Khương Vũ Triều lại chuyển đến những nữ tử tuổi trẻ, an tâm ngồimộtbên.

Từ Thiên Sở sợkhôngnhẹ, trở lại tướng quốc phủ,mộtngày cũngkhôngdám ở thêm,khôngmàng đau đớntrênngười, thu thập đồ vật liền phải về quê Giao Đông. Tiêu phu nhân biết được tin tức, mang theo người tới cản.

Vì thế chờhắnrời khỏi Lạc Đô, ngầm lại bắt đầu có đồn đãinóiDục Vương với D·ụ·c Vương phi trước là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, lén lút cản trở người ta tái giá, còn thả ra lờinóiai dám lấy Tiêu Cẩm Nguyệt chính làđangcùnghắnđoạt người.

“Nha, đó có phải Ngọc Lăng Vươngkhông? Có phải chàngđangnhìn chúng ta bên nàykhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Vũ Triều cười lạnhmộttiếng. Cóc ghẻ thầmthìđó, cũngkhôngsợ gió lớn lệch cằm, đây là ăn bao nhiêu tỏi, mới có khẩu khí lớn như vậy, cười c·h·ế·t người.

Khương Vũ Triều cẩn thận đánh giá nàng, sau đó xùymộttiếng. Đến diện mạo này còn muốn gả cho idol?thậtlà cóc ghẻ nuốt ánh trăng —— si tâm vọng tưởng.

Thuần Hỉ quận chúa ngang ngượcnói: “Ngươi chính làđangnóita!” (đọc tại Qidian-VP.com)

hiệngiờ các nàng cũng coi như là ra ngụm ác khí, khó được nhìn thấy Tiêu Cẩm Nguyệt, lập tức tụ tập bên nhau để trào phúng nàng. Những người khác cũngkhôngquản, ngồimộtbên chế giễu.

“Ngọc cađangnhìn ai?” Thất hoàng tử tò mò hỏi.

Hôm nay tới tham gia yến hội những nữ tử tuổi trẻ phần lớn mặc hoa hòe loè loẹt giống Tiêu Cẩm Hương, dù là người tính tình có vẻ trầm tĩnh lãnh đạm,trênquần áo cũng có chút màu sắc và hoa văn điểm xuyết, giống Khương Vũ Triều mặc váy trắng trân châu cẩm thêm tử sa thuần tịnh, trongmộtđám thiếu nữ như hoa, liền trở nên cực kì bắt mắt.

Khương Vũ Triều: “Bạch hạc đương nhiên làkhôngbuồn cười, nhưng mới vừa rồi con cóc bên cạnh bạch hạc, cóc muốn ăn bạch hạc lạikhôngvới tới, tức tối kêu oa oa, đâykhôngphải thực buồn cười.”

“Vâng.” Khương Vũ Triều đáp ứng, ra khỏi tướng quốc phủ,trênmặt tức khắc lộ ra tươi cười.

Khương Vũ Triều: Ha, lànóita.

Khương Vũ Triều thiếu chút nữa cười ra, bọn họ đây làđixem mặt sao?

Thuần Hỉ quận chúa dựng tai nghe thấy tiếng cười lạnh, lập tức mày dựng lên: “Aiđangcười?”

Khương Vũ Triều: “Làm sao lại thế, con cóc đó đầu lưỡi dài như vậy, quận chúa làm sao có thể so với cóc.”

Bên kia Khương Vũ Triều cũng nhận ra, nguyên liệutrênngười idol đối diện, là chính mình đưa, tức khắc tâm tình rất tốt, vừa định muốn xé bức cùng người khác cũng mặc kệ. Tâm tình tốt liền thả cho các nàngmộtcon đường sốngđi.

hắnhừmộttiếng, đầy mặt ghét bỏ: “Tiêu Cẩm Nguyệt dung mạo tầm thường, đến tư sắc so ra còn kém nha hoàn hầu hạ bổn vương, tính cách mềm yếukhôngthú vị khiến người ta chán ghét, thực vô vị, lại là tiện phụ ai cũng có thể làm chồng, ai có thể nhìn trúng loại nữ nhân này ……”

Việc này cũngkhôngthể bỏ qua, Tiêu tướng quốc nghĩ nghĩ gật đầu đáp ứng. “mộtkhiđãnhư vậy, conđivề trước cẩn thận chuẩn bị. Vào cung con trăm triệu phải khiêm tốn, đối đãi D·ụ·c Vương càng phải cẩn thận,khôngthể chọc giậnhắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Vũ Triều coi cung yến trùng dương lần này coi như hoạt động cổ vũ thần tượng, đại bộ phận người còn lại là hướng về phía nhóm Vương gia chưa lập gia đình. Bình thường trong cung làm kiểu yến hội này, Hoàng Hậu điện hạ khó tránh khỏi phải bắt chặt cơ hội để xem mặt, giải quyếtmộtchút nhân sinh đạisựcho nữ tử các gia đình quan lớn hiển quý thượng tầng cùng với đệ tử hoàng gia. Vì thế thời điểm này, các tiệm vải phường vải cùng cửa hàng trang sức liền náo nhiệt, trước cửa dừng đỗ vô số bảo mã hương xa, ra vào đều là tiểu thư phu nhân nhà đại gia.

Tiêu phu nhânkhôngthể hiểu được, quát: “Vết thương gì? Cháunóirõràngsựtình cho ta, chẳng lẽ có người đánh ngươi? Buồn cười, Lạc Đô dưới chân thiên tử, ai dám làm loại chuyện ác này, còn có vương pháp haykhông!”

Quyển 4 - Chương 88: D·ụ·c vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng (đọc tại Qidian-VP.com)

Thuần Hỉ quận chúa đắc ý dào dạt, “Điện hạnói, thực nhanhsẽnóiviệc này với Trác Ngọc ca ca, Trác Ngọc ca ca từnhỏđối với ta cũngkhôngtầm thường, khi cònnhỏở trong cung chúng tađãtừng gặp, chàng còn giúp ta chiếu cố c·h·ó con, nhiều năm như vậy chàng cũng chưa cưới, ta xem chính làđangđợi ta, Trác Ngọc ca ca chàng là của ta.”

Hề Trác Ngọc thu hồi ánh mắt, “khôngnhìn ai, bên kia tựa hồ rất náo nhiệt.”

Khương Vũ Triều vốn dĩ muốn đáp trả vài câu, nhưng xa xa nhìn thấy trong cung điện đối diện tụ tậpkhôngít người, trong đó cómộtnam tử mặc trường bào hoa văn phức tạp, như hạc trong bầy gà, đứng ở bên đài dường nhưđangnhìn về hướng bên này, nàng lập tức đem xé bức ném sangmộtbên, cảm xúc mênh mông nhìn thân ảnh người kia. Xé bứckhôngquan trọng bằng idol,khôngcó!

Nàngnóimuốnđicung yến trùng dương, đương nhiênkhôngphải vì hỏi D·ụ·c Vương cái gì, việc nàykhôngcó ai hiểurõràng toàn bộ nguyên nhân hơn nàng. Lần này nàngđicung yến, làđiđánh call cho idol Thiếu Nguyên ca ca. Từ khi biết idol muốn tham gia cung yến Tết Trùng Dương, nàng cũng muốnđi, có thể xa xa nhìnmộtcáithìtốt rồi. Đáng tiếckhôngthể so vớihiệnđại, idol làm hoạt động có thể mua véđixem, thời đại này muốn vào cung, cái ‘ vé ’ nàythậtsựrất khó kiếm, cũng may lúc này vừa vặn gặp được cơ hội.

Nàng nhìn thấymộtnữ tửđangtức giận, ngồi cùng Tiêu Cẩm Hương. OK, là fan của D·ụ·c Vương. D·ụ·c Vương lớn lên tuấn mỹ, dáng người cường tráng đĩnh bạt, cực có khí khái nam tử hán, ở Lạc Đô cũng cókhôngít thiếu nữ khuynh tâm, ở chỗ nàykhôngchỉmộthai người tâm hệ D·ụ·c Vương. Lúc trước Tiêu Cẩm Nguyệt ỷ vào gia thế gả cho D·ụ·c Vương làm phi,khôngbiết bao nhiêu người ngầm đâm chọc.

Từ Thiên Sở tới Lạc Đô ngoại trừ tìm thê tử có tiền, còn muốn tìm cho mình cơ hội, làm quan lạinhỏgì đó.hắnthi mấy năm cũngkhôngđỗ, chỉ có thểđichiêu số đề cử, vốn định cưới Tiêu Cẩm Nguyệt, làm con rể tướng quốc, vậykhôngphải quyền tài đều đến, ai biếtsẽbởi vậy đắc tộimộtVương gia.

“Ta nghenói, Hoàng Hậu điện hạ cố ý muốn đưa Thuần Hỉ quận chúa cho Ngọc Lăng Vương làm Vương phi, chính làthậtrồi?”

Lúc các nàng ở chỗ náo này nhiệt lên, đám nam tân đối diện cũng xảy ra chuyện. Ban đầu là Lục hoàng tử Triệu Phong còn chưa phong vươngđangcùng người tanóiđếnmộtít phong lưu bát quái gần đây ở Lạc Đô,hắntuổikhônglớn,yêunhất tin đồn phong nguyệt,khôngbiết thế nào, lạinóiđến việc D·ụ·c Vương.

“Tam ca luôn luôn bá đạo, tính tìnhhắnnhư thế,khôngchịu để cho người khác lây dính đồ vật mình thích,hiệntại xem ra,hắnlúc trước hưu bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt chẳng lẽ là cố làm ra vẻ, kỳthậttrong lòng còn nhớ mãikhôngquên người ta.” Lục hoàng tử Triệu Phong cười hì hìnói.

Khương Vũ Triều từ khi nhận được vải mà Hề Trác Ngọc tặng, cho người làm vài bộ xiêm y, mỗi ngày đều mặc, lúc này cung yến trùng dương, đương nhiên nàng cũng muốn mặc. Tiêu Cẩm Hương cũng muốnđi, trong phủ Tiêu tướng quốc người muốnđicũng chỉ có hai nữ hài là các nàng, Tiêu Cẩm Hương mặc hoa hòe lộng lẫy, là bách hoa yđangthịnh hành ở Lạc Đô, nhìn vàothậthoa mắt.

Trường hợp lập tức lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.

Tiêu phu nhân: “Có phải Tiêu Cẩm Nguyệt tiểu tiện nhân kia làm haykhông? Cháunóira, tướng gia chắc chắn cho cháumộtcông đạo!”

Bất quá, Tiêu Cẩm Hươngnóikhôngsai, các nàng được dẫn tới bên ngự ao trong ngự viên, Khương Vũ Triều nhìn thấy hai tòa cung điện xa xa nhìn xuống Lâm hồ, mặt đối diện ra phía hồ đều mở rộng, bên trái là nam tân, bên phải là nữ khách, trông cung điện còn có đài biểu diễn, phía dưới còn có đài lâm hồ, bày các loài cúc hoa. Khoảng cách thế này, xácthậtkhôngnhìnrõmặt người, thanhâmcũng loáng thoáng, chỉ có thể thấyrõđại khái bên đối diện mặc quần áo gì.

Đây vốn là câu thuận miệng vui đùa, nào nghĩ lại trùng hợp, D·ụ·c Vương vừa vặnđivào nghe thấy những lời này, lập tức trầm mặt xuốngnói: “Lục đệkhôngcầnnóinăng bậy bạthìhơn,mộtít lời đồn đãi phố phường mà thôi, chẳng lẽ đệthậtsựtin tưởng?”

“Ngọc Lăng Vương tất nhiên làđangnhìn Thuần Hỉ quận chúa, hôm nay chúng ta nơi này chỉ có Thuần Hỉ quận chúa mặc xiêm y bắt mắtrõràng nhất.”

“Cháu làm gì vậy,khôngphảiđãnóirồi,hiệngiờ êm đẹp như vậy, sao lại phảiđi!”

Khương Vũ Triềukhôngđể ý tới, thái độ này làm Tiêu Cẩm Hương tức muốn ngã ngửa, dọc đườngđiđều sưng mặt. Tiêu phu nhân răn dạy nàng: “Con lộ ra tươi cười cho ta, hôm nay nhiều người tới như vậy,nóikhôngchừng ngày sau có ai là hôn phu của con, cònkhônglưu lại ấn tượng tốt, xem con có thể tuyển được thứ gì tốt!”

Ở cung yến công nhiên mang c·h·ó, trừhắncũngkhôngcó người thứ hai, nhưng những người khác đều thấy nhiềukhôngtrách. Ngọc Lăng Vươngyêuchó thành si, hoàng đế lạiyêuthươnghắn, chohắnmang theo c·h·ó vào cung, đây cũngkhôngphải con c·h·ó duy nhấthắnmang tiến cung,hắncòn theo tâm tình tùy tiện đổi các loại c·h·ó khác nhau mang ra cửa.

Phi thường tự đại.

Từ Thiên Sởmộtthân đau đớn, lúc này cũng có oán khí với Tiêu phu nhân, cảm thấy bà hại mình chịu tội, nghe vậy liền ồn ào: “Cònkhôngđi, ta ở đây chờ c·h·ế·t sao! Vết thương khắp nơitrênngười!”

Hề Trác Ngọc lắc đầu, có phải vìhắnmặc hoa y haykhông,hắnkhôngbiết,hắnchỉ biết nữ tử ngồi ở bên lâm hồ, mặc váy trắng tử sa hình như chính là fan cứng của mình, vải còn làhắnđưa. Có thể thấy có phải mặc hoa y haykhôngcũngkhôngphải tiêu chuẩn đánh giá fan.

Khương Vũ Triều thong dongnói: “Quận chúa, là tađangcười, mới vừa rồi ta thấy ngoài đình cómộtcon bạch hạc, cho nên bật cười.”

Khương Vũ Triều sửa sửa tay áo: “Tathậtkhôngphảiđangnóiquận chúa, quận chúa vì sao lại cứ phải nhập vào cóc ghẻ.”

Việc này lạinóitiếpthậtlà quá sốt ruột, Từ Thiên Sở tuy rằngnóirõràng với Tiêu phu nhân, nhưng lúcđicáo biệt bằng hữu,thậtsựnhịnkhôngđược nội tâm nghẹn khuất, oán giận vài câu với mấy bằng hữu.

Thất hoàng tử cười hì hì nhìn về bọn nữ tử trong cung điện phía đối diện Lâm hồ, “Ai nha, các nàng sao lại đều mặc hoa y, xem ra vẫn là Ngọc ca được hoan nghênh nhất.”

Tiêu tướng quốc cũng nghĩ trăm lầnkhôngra, chỉ cảm thấy D·ụ·c Vương người này tâm tưthậtsựkhôngthể nắm lấy.hắntrái lo phải nghĩ, thế nào cũngkhôngthể yên tâm, riêng gọi Tiêu Cẩm Nguyệt về tướng quốc phủ, tự mình dò hỏi.

Khương Vũ Triều: “Nữ nhi cũngkhônghiểu được đến tột cùng là chuyện như thế nào, nhưng đồn đãi như thế, tin đồn vô căn cứ là có nguyên nhân,khôngbằng đợi qua hai ngày là cung yến trùng dương, phụ thân mang con vào cung, nếu có thể nhìn thấy D·ụ·c Vương, nữ nhi nhất định tìm cơ hội dò hỏimộtphen.”

Cómộtít thiếu nữ nhịnkhôngđược bật cười, lại vội vàng nghẹn lại, chọc đến Thuần Hỉ quận chúa càng thêm tức giận, phắtmộttiếng đứng lên, “Ngươi là thứ gì, cũng dám châm chọc ta?!”

Thuần Hỉ quận chúa ngẩn người, ngay sau đó giận dữnói: “Ngươiđangnóita?”

Bởi vì nắm tay đều đánhtrênngười,trênmặtkhôngđánh, Từ Thiên Sở đau muốn mệnh,khôngvén quần áothìkhôngnhìn thấy vết thương, cho nên Tiêu phu nhânkhôngrõnguyên do, chỉ cảm thấy cháu trai nàythậtsựkhôngthể trọng dụng. Nếukhôngphải nhà mẹ đẻ cũng chỉ cómộtthứ đệ, lại chỉ sinh ramộtnhi tử này, bà ta mới lười cất nhắc.

Nam tân bên kia, nam tử và nữ tử bên này vừa lúc tương phản, trừmộtngười mặc áo hoa, còn lại đều mặc mộc mạc. Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc chính là nổi bật nhất trong đám người,hắndẫn mọi người chú mụckhôngchỉ ở mặt mũi và quần áo, còn ở chỗ bên chânhắnnằmmộtcon c·h·ó to,mộtthân da lông màu đen bóng loáng, dưới bụng và tai lại là lông màu vàng.

Từ Thiên Sở mắt lộ ra sợ hãi: “khôngphải nàng, người đừngnóibậy, cái gì ta cũngkhôngbiết, đừng hỏi ta! Tathậtsựphảiđi!”hắncòn dámnóinày nọ,khôngchừng D·ụ·c Vương cũng biết, lại phái người tới đánhhắn, hoặc là dứt khoát giếthắn,hắnmộttiểu nhân vật như vậy sao có thể đấu cùng hậu duệ quý tộc.

Khương Vũ Triều tươi cười biến mất, chậm rãi quay đầuđi, nhìn về phíamộtnữ tử mặt đầy ngạo mạn trong đám người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 88: D·ụ·c vương vẫn nên nói năng cẩn thận cho thỏa đáng