Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì


Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc, ở trong đông đảo thành viên hoàng thất có chút đặc thù. Phụ thânhắnlà Hề đại tướng quân hàng năm đóng giữ biên cương rét lạnh, trong tay nắm giữ mấy chục vạn quân đội mười sáu châu, bản thânhắnlại phi thường được hoàng đế cữu cữuyêuthương, bởi vìkhôngphải hoàng tử,khôngcần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thân phận an toàn, ở Lạc Đôkhôngbiết bao nhiêu người muốn giao hảo cùnghắn, nhưng đối với aihắnđều nhàn nhạt, thập phần khách khí, phảng phất luôn ngăn cách cái gì.

Từ khi cònnhỏhắnbệnh nặngmộtlần xong, con người trở nên có chút quái gở, tuy rằng bằng hữu cũng cómộtít, nhưng đềukhôngthể thổ lộ tình cảm, cơ hồ ấn tượng của mọi người vềhắnđều làmộtkhuôn mặt xinh đẹpkhônggì sánh kịp, cùng vớiyêuchó cổ quái, còn có tính tìnhkhôngtồi, đối với ai cũng rất hiền lành, phần hiền lành này cũng có thể giải thích là vì khách khí. Hiển lộ ra tức giận vì giữ gìnmộtngười,thậtlà chưa bao giờ từng có.

Đúng vậy, tất cả mọi người nhìn ra Ngọc Lăng Vương làm người hòa khí nay xácthậttức giận. Ý thức được điểm này, mọi người ở đây đều bị kinh hách, đến D·ụ·c Vương cũng thực kinh ngạc.

Bất quá thực nhanh sắc mặthắnlại khó coi lên, Ngọc Lăng Vương đây là có ý tứ gì? Cố tình ở trước công chúng muốn phản báchắnđể giữ gìn nữ nhân Tiêu Cẩm Nguyệt kia,hắnta cùng huynh đệ nào ngầm cấu kết để đối phóhắn? Hay là phụ hoàng bên kia có vấn đề gì?

Bởi vì mẹ đẻ chỉ là cung tì, ở trong mấy hoàng tử xuất thân thấp nhất, D·ụ·c Vương bằng vào nhiều năm nỗ lựcđiđến tình trạnghiệngiờ, trong lòng còn có kiêu ngạo, đặc biệthắncoi trọng tự tôn, chuyện trước mặt mọi người bị bác bỏ mặt mũi dù thế nàohắncũngkhôngnhịn nổi, bởi vậy dưới cái nhìn chăm chú kinh nghi của những người khác ạ,hắnđãbình tĩnh lại, cười lạnh với Hề Trác Ngọc: “Ngọc Lăng Vương vì sao phải giữ gìn Tiêu Cẩm Nguyệt? Chẳng lẽ Vương phi đó của ta có thủ đoạn thông thiên, đến Ngọc Lăng Vương cũng có thể thu phục?”

hắncó ác ýrõràng, Hề Trác Ngọc cònkhôngcó động tác, con c·h·ó to ôn thuần ghé vào bên chân Hề Trác Ngọcđãđột nhiên đứng lên, hướng về D·ụ·c Vương phát ra tiếng uy h**p hung ác. Con c·h·ó này, mọi người đều từng gặp, trong ấn tượng là con c·h·ó đặc biệt ôn hòa, ôn ôn thuần thuần, cũng cũngkhôngsủa lung tung, tuy rằng nhìn hình thể lớn, nhưng cũngkhôngnguy hiểm. Vì thế ngầm có rất nhiều người chê cười Ngọc Lăng Vương,nóihắnlàm chủ nhânkhôngbiết giận, nuôi c·h·ó cũngkhôngbiết sủa.

Chính vào giờ phút này, nhìn con c·h·ó to mắt lộ ra hung quang, mọi người lúc này mới nuốt nước miếng, nhớ tớimộtcâu cách ngôn —— cho cắn ngườikhôngsủa.hiệntạikhôngchút nghi ngờ Ngọc Lăng Vương ra lệnhmộttiếng, con c·h·ó hình thểthậtlớn đósẽnhào lên cắn đứt yết hầu D·ụ·c Vương.

Hề Trác Ngọc sờ sờ c·h·ó, trấn an nó nằm xuống, đối mắt lộ ra cảnh giácnóivới D·ụ·c Vương: “Ta quen biết huynh trưởng của Tiêu tamcônương, cũng từng gặp Tiêu tamcônương. Dung mạokhôngphải là tiêu chuẩn bình phánmộtnữ tử, lời đồn đãi cũngkhôngnên trở thành vũ khí sắc bén thương tổn nữ tử vô tội, chung quy từng là phu thê, D·ụ·c Vương hà tất khắc nghiệt như vậy.”

hắntuy ngồi, khí thế lại hoàn toànkhôngthua D·ụ·c Vương thân hình cao lớn đứng ở kia. D·ụ·c Vương giờ phút này mặt đen như đáy nồi, những lời này của Ngọc Lăng Vương vừa ra khỏi miệng, ngườiđangngồi còn lại cũng nhịnkhôngđược khe khẽnóinhỏ, nghe những câu “D·ụ·c Vương xácthậtcó chút quá” “NghenóiTiêu tamcônương từ trước thanh danh cũng tốt”, D·ụ·c Vương quả thực đôi mắt đều tức đến đỏ lên.

hắnphiền chán Tiêu Cẩm Nguyệt, bất quá chính là cái giày ráchhắnkhôngcần,nóivài câu, còn để những người này bình phán? Còn có Ngọc Lăng Vương này, ngày xưa tỏ vẻ đạm bạc hòa khí,mộtbộ ra vẻ đạo mạo, hôm nay suy nghĩ vì Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy,nóikhôngchừng chính là thông đồng cùng tiện nữ nhân kia. Nghĩ như vậy, D·ụ·c Vương đột nhiên cảm thấytrênđầu mình phảng phất có ánh sáng xanh.

hắntức đến cười: “khôngthể ngờ được Ngọc Lăng Vương để ý Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy, nhưng Tiêu Cẩm Nguyệt là thê tử của ta, tanóinàng thế nào đều là thiên kinh địa nghĩa, tanóinàng cái dạng gìthìnàng chính là cái dạng đó, người ngoài vẫn nên bớt nghi ngờđi, chỉ chờ kết quả là thấtkhôngcó mắtthìcũng ném mất mặt mũi.”

Hề Trác Ngọc vuốt c·h·ó, đạm đạm cười, “Thê tử? Tiêu tamcônươnghiệntạiđãkhôngphải thê tử của ngươi, D·ụ·c Vương.”

……

Hoàng đế và Hoàng Hậu lúc này ở bên nhaunóichuyện,đangnóiđến Hề Trác Ngọc, Hoàng Hậunói: “Trác Ngọcđãlớn như vậy còn chưa tuyển Vương phi,thậtsựlà có chút kỳ cục, bệ hạ cũngkhôngthể luôn làmộtmặt mặc kệ nó, kép dài hậu tự chính là trách nhiệm,hắncũngkhôngthể vẫn luôn cùng những thứ đó, những con c·h·ó đó sống cả đờiđi?”

Hoàng đế cũng đau đầu: “Hoàng Hậunóicó đạo lý a, nhưngTrác Ngọc đứanhỏnàykhôngham thích chuyện đó, ta từngnóivớihắnnhiều lần,hắnđềunóiqua mấy năm lại bàn.”

Hoàng Hậu: “Bất luận thế nào, chúng ta làm trưởng bối, phải nên quyết định đạisựcả đời chohắn.”

“Ừ.” Hoàng đế hỏi: “Trong lòng nàngđãcó người được chọn?”

Hoàng Hậu cườinói: “Thuần Hỉ quận chúa thế nào? Đứanhỏnày kiều tiếu đángyêu, tuynóitính tình ngang ngược chút, nhưng Trác Ngọc tính tình tao nhã, hai người cũng coi như bổ sung cho nhau, hơn nữa Thuần Hỉ đứanhỏnày cũngkhôngsợ c·h·ó trong phủ Trác Ngọc, đâykhôngphải vừa lúc?”

Hoàng đế trầm ngâmmộtlát, vừa địnhnóicó thể, lại nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo, phảng phất có tiếng nữ tử kêu to chói tai.

“Bên ngoàiđãxảy ra cái gì? Sao lại ồn ào như thế?”

Cung nữ bên người Hoàng Hậu thần sắc kinh hoàng, tiến vào quỳ gối: “Bệ hạ, điện hạ, là Thuần Hỉ quận chúa ầm ĩ lên với tam tiểu thư nhà Tiêu tướng quốc, Thuần Hỉ quận chúanóiTiêu tam tiểu thư bất kính nàng, muốn kéo nàng lại đây thỉnh Hoàng Hậu điện hạ xử trí Tiêu tam tiểu thư.”

Hoàng Đế Hoàng Hậu nghe vậy mày nhăn lại, Hoàng Hậunói: “Tiêu tam tiểu thư, chính là Vương phi lúc trước của D·ụ·c Vương? Sao nàng lại sảo lên với Thuần Hỉ?”

Cung nữ cúi đầu xuống, “Đây, hình như là bởi vì Ngọc Lăng Vương.”

“thậtlà kỳ cục!” Hoàng Hậu cả giậnnói. Hai nữ tử khắc khẩu vìmộtnam tử, còn nháo đến trước mặt bà.

Lúc này lại có thái giám chạy tới bẩm báo hoàng đế, “Bệ hạ, đông lâu bên kia Ngọc Lăng Vương ồn ào lên với D·ụ·c Vương.”

Hoàng đế: “…… D·ụ·c Vương cùng ai?”

Thái giám: “Cùng Ngọc Lăng Vương.”

Pháthiệnmìnhkhôngnghe lầm, hoàng đế kinh ngạc, “Trác Ngọc còn tức giận cãi nhau với người khác?hắntừ vài tuổiđãkhôngtừng cãi nhau với ai, D·ụ·c Vương làm cái gì, sao có thể làm Trác Ngọc tính tình tốt như vậy cùnghắnnháo rakhôngthoải mái?”

Thái giám đáp: “Là D·ụ·c Vương điện hạnóichuyện với người ta, trong lờinóilàm nhục tam tiểu thư Tiêu tướng quốc gia, Ngọc Lăng Vương điện hạ liền ra mặt ngăn lại, hai người lúc này mới náo loạn mâu thuẫn.”

Hoàng đế: “……”

Cùng nghe thấy mấy câu này, Hoàng Hậu: “……”

Mới phát sinh Tiêu Cẩm Nguyệt bởi vì Ngọc Lăng Vương khắc khẩu với Thuần Hỉ quận chúa, sau lưng Ngọc Lăng Vương cũng vì giữ gìn Tiêu Cẩm Nguyệt cãi nhau với D·ụ·c Vương, hai người này là chuyện như thế nào???

“A!” Hoàng Hậu dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lộ ra thần sắc tỉnh ngộ.

Hoàng đế thấy biểu tình của bàkhôngđúng, hỏi: “Thế nào, nàng nghĩ đến cái gì?”

Hoàng Hậu phất tay để các nàngđixuống, chính mình chần chờnóivới hoàng đế: “Lúc trước Tiêu tamcônương tới bái kiến, ta thấytrênngười nàng mặc đồ rất quen mắt, nhất thời lạikhôngnhớ ra xuất xứ, giờ bỗng nhiên nhớ tới, đó là trân châu cẩm và tử hà sa, là hai loại vải năm nay cống lên. Lúc trước trừ chỗ ta nơi này để lạimộtchút còn chưa dùng, dư lại người vảo ta đưađicho Trác Ngọc,nóiđểhắnngẫu nhiên mặc chút xiêm y thuần tịnh.”

Hoàng Hậu vừanóinhư vậy, hoàng đế cũng quỷ dị mà trầm mặc. Vải thưởng cho Ngọc Lăng Vươnghiệnlàm thành váy áo mặctrênngười Tiêu Cẩm Nguyệt, Ngọc Lăng Vương bình thường cũngkhôngnháo mâu thuẫn với ai, còn vì nữ tử này khắc khẩu cùng người khấc, đây là cái gì?hắnkhôngcần nghĩ cũng hiẻu ra đây là vì cái gì.

“Ai, đứanhỏnày, như thế nào liền coi trọng cái này.” Hoàng đế thở dài.

Hoàng Hậu cũngkhôngnghĩ tới, “Hai người thoạt nhìn như là có tình nghĩa, nhưng cố t*nh d*c Vương…… Hay là Trác Ngọc sở dĩkhôngnói, chính là bởi vì D·ụ·c Vương?”

Lúc trước Tiêu Cẩm Nguyệt và D·ụ·c Vương những chuyện đó nháo đến ồn ào huyên náo, Đế hậu hai người đương nhiên cũng biết, giờ cũngkhôngbiết nên thế nào cho phải, cuối cùng hoàng đế chỉ có thểnói: “mộtkhiđãnhư vậy, hônsựTrác Ngọc vẫn nên từ từđã.”

Hoàng Hậu vẫnkhôngmuốn từ bỏ, dứt khoát đánh nhịpnói: “Triệu Ngọc Lăng Vương tới đây, chúng ta tự mình hỏihắnmộtchút,nóikhôngchừng là hiểu lầm thôi.”

Thái giámđimời Ngọc Lăng Vương, Thuần Hỉ quận chúa túm Khương Vũ Triều cũng bị người ta dẫn tới trước mặt Hoàng Đế Hoàng Hậu.

“Bệ hạ, điện hạ, các người phải làm chủ cho ta a!” Thuần Hỉ quận chúa tiến vào liền ủy khuất kêu lên.

Nàng vốn tưởng rằng Hoàng Hậu đối với mình từ trước đến nay hiền lànhsẽđứng ở bên nàng, lạikhôngnghĩ rằng Hoàng Hậu lần này răn dạy nàng, “Giống cái gì! Thuần Hỉ, lễ nghi ngươi némđichỗ nào? Bởi vìmộtchút việcnhỏmà nháo lên, la hét ầm ĩ khóc lóc, mẫu thân ngươi chính là dạy ngươi như vậy?”

Thuần Hỉ quận chúa sửng sốt, cảm thấykhôngđúng, cũng có chút sợ hãi, ấp úngkhôngbiếtnóicái gì. Khương Vũ Triều cũng sửng sốt, nàngkhôngcảm thấy sợ hãi gì, dù sao cũngsẽkhôngbởi vì việcnhỏnày mà g·i·ế·t người, nàngđãnghĩ kỹ nên làm bạch liên hoa như thế nào để phụ trợmộtchút vị quận chúa ngang ngược vô lý này, ai biết thái độ của Hoàng Hậu kỳ quái như vậy.

“Cẩm Nguyệt, lại đây.” Hoàng Hậu lại cười vẫy tay với Khương Vũ Triều, “Thuần Hỉ tuổi cònnhỏ,khônghiểu chuyện, con cũng đừng so đo cùng nàng.”

Thuần Hỉ quận chúa: “???”

Mãi cho đếnkhi các nàng bị Hoàng Hậu phái người đưa về cung điện Lâm thủy, Thuần Hỉ quận chúa vẫn còn chưa phục hồi tinh thần. Vì sao mình bị mắng, vì sao Tiêu Cẩm Nguyệt ngược lại được Hoàng Hậu đối đãi hiền lành?

Khương Vũ Triều và Thuần Hỉ quận chúa chân trước rờiđi, sau lưng thái giámđãmang theo Hề Trác Ngọc tới.

Hề Trác Ngọc còn tưởng rằng Đế hậu hai người triệu mình đơn độc tới đây là bởi vì khắc khẩu với D·ụ·c Vương,khôngngờ Hoàng Hậu hàn huyên vài câu vớihắnxong, đột nhiên hỏi: “Trác Ngọc, tuổi con cũngkhôngnhỏ, là nên suy xét việc thành gia, ta có tâm vì con hỏi Thuần Hỉ quận chúa, con cảm thấy thế nào?”

Hề Trác Ngọc sửng sốtmộtlát mới nhớ ra đây là ai,hắnhồi tưởng từ lúc rấtnhỏnhìn thấy tình cảnh tiểu nữ hài kia, hơi hơi nhăn mi, lắc lắc đầu.

Hoàng Hậu hỏi: “Vì saokhôngđược, hay là trong lòng con có người khác?”

Hề Trác Ngọc đúngsựthậttrả lời: “không, chỉ là conkhôngthích Thuần Hỉ quận chúa.”

Hoàng đế nhịnkhôngđược chen vào: “Vì saokhôngthích Thuần Hỉ?”

Hề Trác Ngọc: “Khi còn bé nàng ấy nuôimộtcon c·h·ó, lạikhôngđối đãi tử tế, thường xuyên đánh chửi ngược đãi, khi đó con liên tục ngăn cản cũngkhôngđược, nữ tử như vậy conkhôngthích.”

Hoàng đế: “……” Ngươi lừa ai đây, bởi vìmộtcon c·h·ó khi cònnhỏmà nhớ đến bây giờ, còn muốn cự tuyệtmộtquận chúa lớn lên đángyêunhư thế?rõràng chính là trong lòng có Tiêu Cẩm Nguyệt kia nhưng mà khónóithôi, cho nên tùy tiện tìm lý do có lệ.

“Thôi thôi, conđixuốngđi.” Hoàng đế đuổi ngườiđi. Xong rồihắnnóivới Hoàng Hậu: “Đứanhỏnày quả nhiên là tâm hệ Tiêu Cẩm Nguyệt kia.”

Lúc này Hoàng Hậu cũngkhôngthểkhôngtin, “Vậy làm sao bây giờ? Kia Tiêu Cẩm Nguyệt rốt cuộc là Vương phi trước của D·ụ·c Vương,hiệngiờ chúng ta cũngkhôngthể tứ hôn ngay cho Trác Ngọc.”

Hoàng đế: “Thôi, mặc kệ bọn họ, cứ chờ xem trước, chờ Trác Ngọc tiểu tử kia tự mình tới cầu lạinói.”

Đằng trước Tiêu tướng quốc rốt cuộc biết được trận phát sinh hai Vương gia gian khắc khẩu, đối với D·ụ·c Vươngkhôngchút nào che dấu căm ghét, đáy lònghắncũng tức giận, lúc trước cánh chimkhônggió, cầu đếnhắnthìđáp ứng cưới nữ nhihắn,hiệngiờ lợi hại, liền muốn vắt chanh bỏ vỏ, thứ gì,thậtcoihắnlà cát trong bình, chỉ biết ba phải.

Còn Ngọc Lăng Vương,hắnđột nhiên đứng ra bảo vệ nữ nhi mình, lại có nguyên nhân gì,thậtsựchỉ bởi vì quen biết cùng nhi tử mình? Nhưnghắnxưa nay cũng chưa từng coi trọng bằng hữu khác như thế, người nhà có liên quan còn chiếu cố.

Khương Vũ Triều và Thuần Hỉ quận chúa trở lại cung Lâm thủy, nơi đóđãbắt đầu diễn ca hát, nhưng tâm tư của đại đa số người đềukhôngở xem diễn, mà làđangthấp giọng đàm luận cái gì.

Khương Vũ Triều ban đầu căn bảnkhôngchú ý đề tài của các nàng, nhưng Thuần Hỉ quận chúa xung quanh vây đầy người, nghe người tanóichuyện xảy ra, nàng lập tức nhảy lên,khôngdám tin tưởng hô: “Sao có thể, Trác Ngọc ca ca sao lại giữ gìnmộtthê tử bị bỏ rơi!”

Ừm, có quan hệ với Thiếu Nguyên lão công? Khương Vũ Triều lập tứcđilàmrõđãxảy ra cái gì.

Thần tượng vừa rồi vì giữ gìn thanh danh cho nàng, cãi nhau cùng cái đồ thẳng nam ung thư D·ụ·c Vương kia. Trời ạ, đây là idol thần tiên gì! Ca ca ta tốt đệ nhấttrênthế giới!

Lòng vẫn luôn yên tĩnh như nước Khương Vũ Triều nháy mắt lâm vào biển cả sung sướng, trong lòng tràn ngập cảm động và vui mừng. Nàng có chút ngồikhôngyên,đira bên ngoài hứng gió bình tĩnhmộtchút.

Hôm nay yến hội trùng dương này ngay từ đầuđãnháo ra chuyệnkhôngthoải mái, Hề Trác Ngọckhôngthích ăn cua, từ chỗ Hoàng Đế Hoàng Hậuđitới, dứt khoát cũngkhôngđiphía cung điện lúc cùng ngồi với mọi người, mang theo con c·h·ó to của mình cùng nhau tản bộ ở phụ cận ngự viên,điđến bênmộtdãy cây hoa phù dung, cúi người nhặt lênmộtđóa phù dung hồng nhạt mới vừa rơi xuống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 89: Trời ạ, đây là Idol thần tiên gì