Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
Khương Vũ Triều duỗi tay cảnhắn, đầy mặt ‘ bé con đừng sợ, đứng ở phía sau mẹ’,nóivớihắn: “Đừng cùng loại người nàynóichuyện,sẽbị dạy hư, em tới là được, để em.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Vũ Triều: “Em là fan kì cựu a,anhmới xuất đạođãchú ýanh, em còn nhớrõtừ trướcanhnóinuôimộtcon c·h·ó tên là Hoa Hoa.”
Khương Vũ Triều hồn nhiênkhôngthèm để ý mà xua tay: “khôngcó việc gì, Tiêu tướng quốc gian trá giảo hoạt khó đối phó, bọn họ hai người ai làm cho ai khó khăn cònkhôngnhất định đâu, em càngkhôngcần lo lắng gì, nguyên tác em xem hơn nửa quyển, xem như nhìnrõràng D·ụ·c Vương, những thủ đoạn củahắn, nếu đụng được đến emthìem cùng họ vớihắn. A, đồ rác rưởikhôngkiến thức.”
Hề Trác Ngọc: “Kỳthậttôi vẫn luônkhôngbiết, rất nhiều fans gọi tôi là bé con là tâm lý gì, tôi so với rất nhiều người còn lớn tuổi hơn.”
Khương Vũ Triều lắc đầu, “không, kí nhiều như vậy quá mệt mỏi, em muốnmộttờ ký tên là đủ, nhưng mà…… Em muốnmộttờthậtto, có thể chứ?”
Đó làmộtcái ánh mắt ‘ xé bức giao cho em ’.
Hề Trác Ngọc: “……” Ánh mắtđãtừng quen thuộc thế nào, mỗi lần nhìn thấy những fan đó, nhìn sang phía các nàngmộtcái, tất cả đều là thế này, ánh mắt phát sáng rực rỡ, cònđikèm các loại gào thét, hò hét. Khươngcônươngthậtđãtận lực áp chế chính mình, cũngkhônghô lên.
49 tờ…… Có năm tờ là có thể khoe khoang, fan này cứng đến như vậy,đãcó thể gọi là fan kì cựu trong kì cựu, Hề Trác Ngọckhôngkhỏi nghiêm túc kính nể.
D·ụ·c Vương cười lạnh, “Chỉnóimấy câu? Ta thấy các ngươi đối diện liếc mắt đưa tình, đến sắp ôm nhau rồi.”
Hề Trác Ngọc trong lòng thấy hành trình truy tinhkhôngđúng lắm, thực vì fan cứng mà sốt ruột.
“Con c·h·ó to nàythậtngoan a, còn thực thân thiện.” Khương Vũ Triều vuốt tai chónói.
Hề Trác Ngọc cũng mặt trầm xuống, “D·ụ·c Vương, động thủ vớimộtnhược nữ tử làkhôngổn.”
Đối phương chấp nhất với thu thập chữ ký như vậy, vừa rồihắnđịnh coi việc này là chuyện của quá khứ,nóirathậtngượng ngùng, bây giờ mặc kệ thế nào tạm thời vẫn ký tên chocôấy trước. Nhưnghắncòn có chútkhôngrõ,hắnhiệnđãđứng ở chỗ này, sao fan vẫ còn chấp nhất với những tờ ký tên đó? Còn ở chỗ này đau lòng,khôngbằng nắm chặt thời gian làm quen,nóinhiều vài câu vớihắn,khôngchừng mấy chục tờ ký tên thực nhanh có thể tới tay.
D·ụ·c Vương ở trong điện nghe xongmộtloạt lờithìthầm khe khẽ, trong lòng bị đè nén liền đứng dậyđira, trong lúc vô ýđiđến gần, nhìn thấy hai người bên này.hắnđitới vừa lúc chỉ nghe đượcmộtcâu cuối cùng của Khương Vũ Triều.
Hề Trác Ngọc nhịnkhôngđược: “Nàngkhôngcó……”
Hề Trác Ngọc từng nghe rất nhiều fannóithích,hắnđãquen, nhưng nhìn thấy fan thành khẩn mà chấp nhất như vậy,hắnvẫn cảm thấy trong lòng bị xúc động. Ở trong thế giới này, có thể gặp đượcmộtngười có bí mật và ký ức tương đồng, là may mắn củahắn.
Nàngnóithích Ngọc Lăng Vương rất nhiều năm, vậy chẳng phải là lúc gả chohắntrong lòng vẫn thích Ngọc Lăng Vương? D·ụ·c Vương cả người đềukhôngổn, cảm giác trời xanh đảo lộn.
Khương Vũ Triều: “……”
Tiêu Cẩm Hương sở dĩ như vậy, là bởi vì lúc trước ở trong cung khai yếnkhôngthấy nàng,đira ngoài tìm kiếm, trong lúc vô ý gặp được Khương Vũ Triều và Hề Trác Ngọc. Lúc ấy vừa vặn D·ụ·c Vương rờiđi, Hề Trác Ngọc buông Khương Vũ Triều ra, ở trong mắt Tiêu Cẩm Hương, hai người này ấp ấp ôm ôm,rõràng là có tư tình.
“anhxem, nếu những fan gọianhlà lão công mà chỉ coianhlà lão công, nhìn thấyanhvà minh tinh khác truyền ra tai tiếng, khẳng địnhsẽtreo cổ dưới Weibo củaanh; nếu những fan gọianhlà bé con mà chỉ coianhlà bé con, vậy lúc xem những ảnh chụp và video mị lực b*n r* bốn phía củaanh,thìsao lạikhôngbiết xấu hổ mà cứng lên…… saokhôngbiết xấu hổ mà động tâm, tóm lại chính làanhcó rất nhiều mặt, fan cũng có rất nhiều mặt, có đôi khi muốn gả choanh, có đôi khi muốn trìu mếnanh, có đôi khi muốn sùng báianh, có đôi khi muốn đượcanhchiếu cố…… văn hóa fan, sâukhônglường được.”
Khương Vũ Triều: “Nào có, nào có, thíchanhthìhẳn là thế,mộtchút cũngkhôngvất vả.”
hắnvẫn dặn dò Khương Vũ Triều vài câu, lúc này mới cùng nàng tách ra, nhìn theo nàng trở về cung điện Lâm hồ.
Tiêu Cẩm Hương ghen ghét vạn phần, đồng thời trong lòng sinh ramộttia kính sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con c·h·ó to nhảy dựng lên, ngăn ở trước mặt Hề Trác Ngọc và Khương Vũ Triều, răng nhọn lóe sáng, phát ra rít gào uy h**p.
Hề Trác Ngọc: “côbiết tôi trước kia thích c·h·ó? Hình như rất nhiều fan cũngkhôngrõchuyện này lắm.”
Hai người nhìn nhau cười,khôngkhí hết sức hòa hợp,mộtthanhâmlạnh căm căm c*m v**.
Hề Trác Ngọc: “……có phải ở trong lòngcôgọi tôi là bé conkhông?”
Khương Vũ Triều liếc mắt nhìn vị nhân sĩ đội nón xanh nàymộtcái: “Là người luôn có lúc mắt mù, da người bọc bao cỏ, nhìn nhân mô nhân dạng, ai biết phía dưới đều là cỏ đâu, ngươi thông cảmmộtchút lúc trước ánh mắt takhôngtốt.”
D·ụ·c Vương bị ngăn cản, sắc mặtâmtình bất định nhìn hai người, cuối cùng cười lạnh buông lờinói: “Được, bổn vương còn chưa bao giờ bị ai lừa gạt như vậy, các ngươi chờ.” Vung tayđirồi.
Khương Vũ Triều do dự, khó được có chữ to, đương nhiênkhôngcó khả năng viết tên Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng viết tên Khương Vũ Triều này, nàng lại có chút ngượng ngùng vi diệu, vì thế suy xét xong rồinói: “Viết têntrênmạngđi, là ‘ Sinh Khương Lão Tửu ’.”
Khương Vũ Triều lập tức ngăn ở trước mặt Hề Trác Ngọc, chohắnmộtánh mắt.
Hề Trác Ngọc: “Tôi vẫn ổn, chínhcô……”
Hề Trác Ngọc hào phóng gật đầu, “Có thể a, còn viết tên củacô?cômuốn viết lên tên gì?”
Hai người đều cúi đầu nhìn nó, đối với c·h·ó của thần tượng, Khương Vũ Triềuyêuaiyêucả đườngđi, duỗi tay sờ sờ đầu nó, con c·h·ó cũng phi thường nể tình mà cọ cọ tay nàng.
Khương Vũ Triềukhôngnghe thấy idolnóichuyện, ngẩng đầu nhìn, pháthiệnkhóe mắthắnửng đỏ, có vẻ thực cảm thán, cườinóivới nàng: “Tôi cho rằngtrênthế giới chỉ cómộtmình tôi nhớrõHoa Hoa,khôngnghĩ tớicôcũng biết nó, cảm ơn.”
Ngươi mắng ta còn bảo ta thông cảm? D·ụ·c Vương tức điên rồi, giơ tay liền muốn đánh, dù sao cũng là đại nam nhân, lần này nếu đánhthật, Khương Vũ Triều phỏng chừng phải chịu tội lớn. Cũng may Hề Trác Ngọc phản ứng kịp thời, giữ chặt Khương Vũ Triều kéo nàng vào trong lòng ngực mình, ôm luimộtbước, trong miệng hô: “Hắc Kim!”
Nàngnóixong, biểu tình bỗng nhiên khó coimộtchút, phi thường đau lòng, Hề Trác Ngọc cho rằng nàng lại nhớ tới chỗ nàykhôngcó công cụ,khôngthể ký tên, ai biết nàng oán hậnnói: “Trước kia em có rất nhiều chữ ký củaanh, em góp nhặt rất nhiều năm, tổng cộng có 49 tờ,hiệngiờ tất cả đềukhôngcòn!”
Khương Vũ Triều sửng sốt, cũng cười rộ lên, “Hóa ta nó là mẹ của Bánh Hoa Quế.” Bánh Hoa Quế vô cùng dính người, cho dù Khương Vũ Triều quen xa cách với người khác, đối với Bánh Hoa Quế cũng thêm vài phầnyêuthích phát ra từthậttình,hiệntại nhìn Hắc Kim lại càng cảm thấyyêuthích.
Hề Trác Ngọcđãthậtlâukhôngnghe nhắc đên tên Hoa Hoa này. Đó là con c·h·ó đầu tiênhắnnuôi, vớihắnmànóiý nghĩa bất đồng, cho nên dùhiệntạihắncó nhiều tiểu khả ái như vậy, vẫn nhớrõHoa Hoa. Hoa Hoa chỉ là con c·h·ó vàng bình thường, nhưng nó thông minh lại trung thành, khi cònnhỏđãthay thế cha mẹ làm bạn bênhắn, đại khái cũng là vì ảnh hưởng của Hoa Hoa,hiệntạihắncũngkhôngthích nuôi những chủng loại c·h·ó quý báu, trong phủ nhiều c·h·ó như vậy phần lớn là nhặt được,khôngsai biệt lắm đều là c·h·ó đất.
Khương Vũ Triều đối diện với D·ụ·c Vương nháy mắtđãrời khỏi trạng thái mê muội, “D·ụ·c Vương điện hạ, cái gọi là d·â·m giả thấy d·â·m, ta cảm thấy đây có thể là đôi mắt ngươi có vấn đề.rõnhư ban ngày lanh lảnh càn khôn, Ngọc Lăng Vương quân tử thẳng thắn như vậy, cũngkhônglàm ra gièm pha gì.”
Khương Vũ Triều trước nhìn nhìn bốn phía, pháthiệnkhôngcó ai, lúc này mới tới gần,thậttình thực lòng khenmộtcâu: “Ca caanhcàng ngày càng đẹp, quả thực người mỹ tâm thiện!”
“Ngọc Lăng Vương mới vừa rồi ở trước mặt mọi ngườinóirathậtlà nhất phái chính khí lẫm nhiên, hóa ra sớmđãngầm cùng tiện phụ Tiêu Cẩm Nguyệt này thông đồng thành gian.”
Hề Trác Ngọchiệngiờ mới pháthiệnfan kì cựu này của mình hình như có vẻ trâu bò.
“A,cômuốn ký tên sao?” Hề Trác Ngọckhôngthể khống chế mànóira, trong lòng liền hối hận. Kí cái gì mà kí, nơi này có bút ký tên sao? Có chuyện ký tên sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hề Trác Ngọc: “Được, ‘ Sinh Khương Lão Tửu ’ đúngkhông, tôi nhớ rồi.”khôngbiết vì sao, cảm thấy tên này hình như có loại quen tai vi diệu, nhưng nhất thời lạikhôngnghĩ ra.
Tiêu Cẩm Nguyệt nữ nhân này lớn lên cũngkhôngthậtđẹp, sao lại lợi hại như vậy? Lúc trước vận khí tốt làm D·ụ·c Vương phi, bị hưu rồi thế nhưng còn đáp lên Ngọc Lăng Vương, đến tột cùng nàng ta làm được như thế nào?
Nhưng Khương Vũ Triềuđãgật đầu, “Tốt tốt! Đương nhiên muốn!”
Bọn họđangnóichuyện, con c·h·ó to bên cạnh Hề Trác Ngọc vòngmộtvòng ở bên người Khương Vũ Triều, bởi vì thái độ của nó ôn thuần, Khương Vũ Triều lúc trướckhôngđể ý nó, lúc này, nó ngửimộtvòngtrênngười Khương Vũ Triều, cái đuôi bắt đầu lắc lư, còn cọ cọ châncô.
Quyển 4 - Chương 90: Em làm là được, để em
Hề Trác Ngọc cười: “Làm sao vậy, muốn tôi kí thêm mấy tờ, đểcôgom thànhmộtbộ bài sao?”hắnđương nhiên làđangnóigiỡn.
D·ụ·c Vương thấy nàng còn che chở Ngọc Lăng Vương, trong lòng càng tức, “Ý của ngươi là ngươiđangkhôngbiết liêm sỉ mà dây dưa Ngọc Lăng Vương?”
Hề Trác Ngọc: “……?” Gì? Ta vì sao có thể xem hiểu ý tứ của ánh mắt này?
Hề Trác Ngọc: “…… Vất vả cáccô.” Bận rộn như vậy.
Khương Vũ Triều sắc mặt cũng khó coi, theo bản năng nàng cầm tay Hề Trác Ngọc. Hề Trác Ngọc nhìn sắc mặt nàng, cho rằng nàngđanglo lắng D·ụ·c Vương trả thù Tiêu gia, muốn mở miệng an ủi vài câu, lại nghe thấy Khương Vũ Triềunói: “Ngốc bức này còn muốn trả thùanh,đãbiếthắnkhôngphải thứ tốt, ca caanhphải cẩn thận a! Ngàn vạn đừng bị ngốc bức này tính kế đến!” Hoàn toàn làđanglo lắnghắn.
“Em nghenóianhnuôi rất nhiều c·h·ó,anhthích c·h·ó như vậy, trước kia công tác bận rộnkhôngnuôi được, giờ khẳng định là thực vui vẻ, em còn cảm thấy rất vui mừng.” Khương Vũ Triều cảm thán.
Hề Trác Ngọc cười cười, sờ sờ cái u ở phần lưng c·h·ó, “Nó tên là Hắc Kim, ngày thườngkhôngquá thân thiết với ai, đối vớicôthân cận như vậy có thể là bởi vìtrênngườicôcó khí vị của con c·h·ó con kia. Con c·h·ó con đưa chocônuôi là con của Hắc Kim.”
Khương Vũ Triềumộtgiây sống lại, mặtđãkích động đến đỏ bừn, nàng do dựmộtchút, giống như muốnnóicái gì, lại hơi xấu hổ.
Nhận thấy ánh mắt nóng rực, Hề Trác Ngọc cảnh giác quay đầu, liền thấy cách đókhôngxa fan cứng Khương Vũ Triều che miệng, đầy mặt kích động, tràn ngập reo hòkhôngtiếng động.
Hề Trác Ngọc nhặt hoa chỉ là tùy tay, nhưng người ngoài xem ra, đặc biệt là ở trong mắt Khương Vũ Triều loại fans có kính lọc năm trăm nét, hình ảnh này có thểnóilà đẹp vô cùng. Mỹ nhân cầm hoa cười, bối cảnh là cây phù dung nở rực rỡ, quả thực người so với hoa càng kiều! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng được rất nhiều cảm giác phong phú và những mảnhnhỏvui sướng, thíchmộtngười rồi, muốn vui sướng liền biến thànhmộtviệc rất đơn giản, dù chỉ là xem Weiboanhấy phát, xem các loại hoạt động và tác phẩm, trong lòng đềusẽtự nhiên mà cao hứng lên. Đối với nàng cómộtkhoảng thời gian rất dài đều hãm trong thống khổ mànói, là vô cùng trân quý.
Hề Trác Ngọc, Khương Vũ Triều: “……” Người này đến đây lúc nào.
Hề Trác Ngọc nhiều năm chưa từng nghe lời khen trắng ra như vậy, thế nhưng trong nhất thời còn có chútkhôngquen, nhưng loạikhôngquen này chỉ trongmộtlát, chỉ cần đại nhập thân phận thần tượng, nháy mắt là nhập diễn, thậm chí còn muốn ký tên cho người ta.
hắnnóigiống như thở dài, Khương Vũ Triều nghe thấy, trong lòng đau xót, má ơi, bé con chịu khổ! Xem bộ dáng đáng thương thế này! Tới để mẹ ômmộtcái!
Khương Vũ Triều ngồi lên xe ngựa về phủ, cảm giác toàn bộ hành trình Tiêu Cẩm Hương an tĩnh như gà, chỉ ngẫu nhiên dùngmộtloại ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm nàng, nhưng Khương Vũ Triều lười để ý, chỉ coi nhưkhôngnhìn thấy.
Hề Trác Ngọc: “D·ụ·c Vương hiểu lầm, ta cùng với Tiêu tamcônương xácthậtkhôngcó tư tình gì, chỉnóimấy câu mà thôi.”
“thậttrùng hợp.” Hề Trác Ngọc chào hỏi.
Người sốngtrênđời, nếukhôngcó cách nào để người tayêu, vậy phải lựa chọnđiyêumộtngười, nếukhôngcôđơn tràn ngậpsẽlàm mấtđiý nghĩa sinh mệnh. Người muốn được ấm áp, dù sao cũng phảiđithiêu đốt cái gì, hoặc là người khác, hoặc là chính mình. Có đôi khi trả giá và có được cũngkhôngphải dễ định nghĩa như vậy, trước đây nàng điên cuồng truy tinh, có người cảm thấy nàng trả giá nhiều thời gian và tinh lực theo đuổi thứ hư vô mờ mịt, lạikhônghề có hồi báo, nhưng tự Khương Vũ Triều xem ra cũngkhôngphải như thế.
“Lần trước emđãnói, em thíchanhrất nhiều năm rồi, em mới hẳn là nênnóivớianhmộtcâu cảm ơn,anhkhôngbiết những năm đóanhcho em bao nhiêu sức lực đểđitiếp.”
hắnở đây bất động thanh sắc bắt chước chính xác hành trình, bên kia Khương Vũ Triều mê muội rốt cuộc cũng phát giáchiệntại thiếu công cụ ký tên, rất là tiếc nuối mà ngừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn cẩu nam nữ trước mặtkhôngbiết liêm sỉ lôi lôi kéo kéo, cái trán D·ụ·c Vương tuôn ra gân xanh: “Đủ rồi! Tiêu Cẩm Nguyệt, ngươiđãquên lúc trước tìm mọi cách cầu gả cho bổn vương như thế nào, lại khẩn cầu bổn vương rũ lòng thương như thế nào.”
Khương Vũ Triều: “…… Hết thảy đều là bởi vìyêu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.