Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4-1: Rượu trắng 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4-1: Rượu trắng 1


côxuấthiệnảo giác.

"......" Rượu trắng buồn bực,"Takhôngphảiđãnóisao, kỳthậtthân phận chânthậtcủa ta làmộtcái hệ thống mỹ thực, vốn là trụ trong đầu của chủ nhân, nhưng chủ cũ của ta lại nghe lời bậy của kẻ xấu, mạnh mẽ đem ta lấy ra, đem ta từ tầng 35 ném xuống,khôngnghĩ tới vừa lúc tiếnmộtxácmộtcon mèo c·h·ế·t."

Rượu trắng rốt cục hiểu tại sao mìnhnóinữa ngày màkhôngcó lời đáp lại.

Mộ Cẩm Ca vẫn giả nhưkhôngnghe thấy.

Mộ Cẩm Ca thản nhiênnói:" Tao biết, mày là ảo giác của tao."

Thấycômuốn rời phòng bếp, Mèo Garfield liền dùng hai chân trước ôm châncôlàm nũng:"Meo!"

Như vậy, chỉ còn lạimộtlý do duy nhất.

Mộ Cẩm Ca liếc nómộtcái:"khôngcần khắp nơi làm loạn, mày có biết chính mình bẩn thế nàokhônghả?"

" Mộ tiểu thư," Rượu trắng nghiêm túcnói," Mongcôhãy tin ta, takhôngphải là ảo giác củacô, cũngkhônglà phải là mèo tinh gì, ta chính là ta,khônggiống bất kỳ ai."

nóixong, Mộ Cẩm Ca dẫn theo nó quay lại phía sau, chỉ thấy dưới đất haytrênbàn đều là dấu chân đen của nó để lại.

Vì cái gì chứng hoang tưởng lần đầu phát tác lại kéo dài như vậy?khônglẽcôthậtsựbệnh hoang tưởng nặng rồi?

"Chính mày nhìn lại phía sau xem."

“côtình nguyện đổ bỏ cũngkhôngcho ta ăn,côthậtlà người phụ nữ nhẫn tâm!”

"......"

Mộ Cẩm Ca lạnh lùngnói:"Cho nên mày cần tao giúp đốt lửa thiêu đưa lên trời sao?"

"Cho nên chuyện cười này cũng là tao tự nghĩ ra?"

"......" Rượu trắng hết chỗnóirồi, khuôn mặt đau khổ như mèo mất tai," Tỷ, tathậtsựlà tồn tại khách quan! Phải thế nàocômới tin tưởng ta a?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Cẩm Ca đút nó ăn, lẳng lặng nghe, quámộtlát mới mở miệngnói:" Ăn no rồiđiđi, taokhôngtính nuôi mèo." (đọc tại Qidian-VP.com)

Rượu trắng thở dài:" Tuy bi thống vạn phần, nhưng ta vẫn là mỉm cười kiên cường sống, bằng nhãn lực của con mèo, cuối cùng tới tiểu khu này, ngay tại thời điểm ta suy kiệt vì đói, mắt thấy mình là hệ thống mỹ thực đầu tiên trong lịch sử c·h·ế·t vì đói,thìcómộttiểu thiên sứ từtrêntrời giáng xuống!"

Nếu sắp xếp mọi việc từ đầu như mèo Garfieldđãnói, cũngkhôngphải khó tin…

Rượu trắng theo bản năng đem cái đuôi giấu sau chân, cườinói:"khôngcầnkhôngcần,nóivui thôi mà."

Mỗ Mèohiệntại mới nhớ tới chính mình mấy ngày qua đều lưu lạc bên ngoài, có chút xấu hổ, kéo đầu:"...... Thực xin lỗi."

Edit: Song Ngư

Huống chi, dù là có thể luyện được việc đánh giá món ăn, cũng chỉ có thể dùng hành động tương tác để thểhiệný muốn,khôngthể nào dùng lờinóirõràng như thế.

Mộ Cẩm Cakhôngnhìn nó, xoay người đem phần cơm bị nó dùng qua đổ vào thùng rác, bắt đầu rữa chén.

"Đúng vậy, chính làcô!" Rượu trắng đem móng vuốt vuốt tay Mộ Cẩm Ca," Ta thực hận saocôcó thể là thiên sứ làm cá, sau đó nếm qua cơm chiên củacô, ta rốt cục chân chính làm ra quyết định, cùng vớicôký kết khế ước, thừa nhậncôlà chủ nhân mới của ta, cho nênhiệntạicômới có thể nghe thấy tanói."

Mộ Cẩm Ca bắt nó thả lạitrênmặt đất,khôngnóigì, rữa chén xongthìlấy mấy miếng cá còn lại đem chiên, rồi đem đến trước mặt con mèo.

"Meo?!" Rượu trắng vạn vạnkhôngnghĩ tớicôhộinóinhư vậy, ếmộtchút,"Đối vớicô, takhôngphải mèo a!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 4-1: Rượu trắng 1

Rượu trắngkhôngchút do dự đáp:" Đương nhiên có thể!"

"Đương nhiên, hệ thống có tính cơ mật rất cao, chỉ có chủ nhân mới có thể nghe được hệ thống chỉ dẫn."

Mộ Cẩm Ca nghĩ nghĩ, hỏi:" Chỉ có tao có thể nghe được vànóichuyện với mày?"

​"hiệntại, ta bịcôchinh phục."

" Vậy tao cần phảiđibác sĩ lấy thuốc uống rồi."

Mèo Garfield bất mãn, quào quào móng vuốt:" Hắc!côrốt cuộc cóđangnghe tanóikhônga!"

"......"

Vấn đề thập phần ác liệt!

khôngchỉkhôngtin hoàn cảnh của nó, mà ngay cảsựtồn tại của nó cũngđangbị nghi ngờ!

"Uy uy," Mèo Garfield lại nhảy lên bồn rữa,"côđây là lãng phí! Lãng phí là rất xấu hổ biếtkhông?"

Sắc mặt mèo Garfield ngưng trọng, nhưđangtuyên bốmộtchuyện quan trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Cẩm Ca:"......"

Mộ Cẩm Ca dùng tay xoa xoa nguyệt thái dương, lẩm bẩm: “Vẫn làđingủ trưa cho tốt ah…”

Nhìn đến đối phươngkhôngnóilời nào, Mèo Garfield hiển nhiênthậtcao hứng:"Quả nhiên,côcó thể nghe được tanói! Lạinóitiếp ta cònkhôngcó tự giới thiệu xong đâu, nếu cảm thấykhôngtiện xưng hô,côcó thể bảo ta Rượu trắng, đây là cái tên của thân thể này mà ta có thể nhớ được ah, ai nha lạinóitiếp, con mèo nàythậtlà mệnh khổ,thậtvất vả trốn nhàđiđược, lại gặp phảimộtcon mèo b**n th**, phải trải qua nhiều hiểm nguy mới thoát được, nhưng sau lại lưu lạc đến mức c·h·ế·t đói,thậtsựlà......"

"......"

Mộ Cẩm Ca mặtkhôngchút thay đổi nhìn nó trong chốc lát, mớinói:" Tao ngủ trưa xong, vẫn nghe thấy màynóisao?"

"......"

khôngthể nào, tuytrênthế giới có tồn tạimộtsố nhóm người thích ăn thịt mèo, nhưng cho tới giờcôvẫn chưa nghe đến việc đem mèo c·h·ó làm “ẩm thực gia”, hơn nữacôở bên ngoài gặp những con c·h·ó mèo khác, cũngsẽkhôngnghe được tiếng lòng của chúng.

Mộ Cẩm Ca cúi đầu nhìn, vừa lúc gặp bộ dáng đáng thương của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giây tiếp theo, nó đột nhiên bị Mộ Cẩm Ca nắm xách lên.

"MeoMeoMeo!"

mộtcon mèo thế nhưng mở miệngnóitiếng người? Có phải mèo luyện thành tinhkhông?

Vì để chứng tỏsựtồn tại của mình, mèo Garfield dùng cái đầunhỏcủa mình dụi dụi vào tay đối phương: “côthậtra là nghe thấy ta mà!”

Mèo Garfield ngẩn người, tiện đà ủy khuấtnói:"côchê ta bẩn nha?"

Mèo Garfield sầu mi mặt khổnói:" Chớđi, có thể đút cho takhông? Miệng rất rộng, ta cònkhôngcó quen."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4-1: Rượu trắng 1