Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Đậu hủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Đậu hủ


“Uhm, được, để mình hỏi.” Ngụy Linh cũng đồng cảm vớicô, mở điện thoạiđangmuốn gửi tin nhắn,thìthấy có tin nhắn đến, “A,anhấynóiđãđến trước cửa, ai… Mình thấyanhấy rồi!”

Chỉ là người đàn ông dễ nhìn đó sau khi tiến lại quầy tính tiềnđãngừng lại, chuyên tâm chơi đùa với con mèo xấu xí, trước khi Lí Dự qua đây cònnóichuyện vớianhta, thần thái vô cùng cung kính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đềunóihọc đại học giống nhưđithẩm mỹ viện,đãnhiều nămkhônggặp, hai người này quảthậtthay đổi rất lớn, mái tóc xoăn của đường mộng điệpđãtrở thành mái tóc dài thẳng mượt, hai mắt dán mí vô cùng xinh đẹp, trang điểm tươi tắn hồng hào, giọngnóinhỏnhẹtinh tế,khôngcó nửa phần hung dữ như khi xưa thường la mắng các bạn nam, mà Ngụy Linh cũngkhôngcòn đeo kính, để tóc dài, chân mày được tỉa gọn gàng tinh tế, cũng rất chú ý cách ăn mặc.

Mãi cho đến khi hai đôi đũa đụng nhau, hai người mới pháthiệndĩa đậu hũđãkhôngcòn miếng nào.

Loại chuyện này, dĩ nhiên lòng ghen tị này khi đối phương cònđangphong cảnh vô hạn,thìngười ghen tị chỉ có thể chôn sâu trong lòng,nóira chỉ sợ bị người khác sỉ nhục, nhưngmộtkhi đối tượng bị ghen tị rơi từtrêncao xuống, những bí mậtkhôngdámnóira đều có thể thản nhiên bại lộ dưới ánh mặt trời,rõràngkhônghề có ý hối hận,nóira chỉ là muốn đem nhân cách bản thân có vẻ thêm cao thượng mà thôi.

Vì saokhôngđihọc tiếp? Chẳng lẽ là trong nhà khó khăn?khôngđúng, trong ấn tượng gia đình Mộ Cẩm Ca cũngkhôngnghèo đến thế.

Mộ Cẩm Ca ở trước mặt bọn họ, chắc rằngsẽcảm thấy vô cùng tự ti.

Khi Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp xưng tên ra, Mộ Cẩm Cakhôngcó chút ấn tượng gì, nhưng nếunóilà lớp trưởng và cán bộ môn Vănthìcônhớrõ.

Lí Dự gật đầu: “Phải a, bạngáianhấy là bà chủ cửa tiệm này, vừa mới nhận được tin nhắn của mấy emanhcòn chưa nhớ ra, đến khi đậu xe đụng phải Hầu thiếu mới nhớ ra.”

Hai trái timđangrộn ràng đập lại như bị đổmộtchậu nước lạnh.

Mộ Cẩm Ca nhìn cáccômộtlúc lâu, mới miễn cưỡng đem hai người này với haicôgáingây ngô thơ ngây trong trí nhớ là giống nhau.

Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp ngồi cách vị trí gắn TVkhôngxa, Ngụy Linh vừa mới chuẩn bị gắpmộtmiếng đậu hủ chiên lên, liền nhìn thấy mặt Mộ Cẩm Ca xuấthiệntrênTV,côlập tức để đũa xuống, gọi người đối diện: “Á, Đường Mộng Tiệp, cậu xem, “Vu Bà” lên TV kìa!”

Ngụy Linh cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìnkhôngquá kích động: “anhấy sao lạiđicùnganh, là muốn ăn cơm chung với chúng ta sao?”

Hai nữ sinh đều là lần đầu trong tiên trong đời gặp phảimộtcao phú suất chân chính, lúc này càng thêm hưng phấn.

Dứt lời, hai người lại tán gẫu vài câu, mới gắpmộtmiếng đậu hũ chiên Mộ Cẩm Ca mang lên, chấm vào nước chấm, sau đó cho vào miệng –

Có lẽ bản thâncôcũngkhôngchú ý tới khi mìnhnóira những lời này, đặc biệt cường điệu chỗ học của mình và Đường Mộng Tiệp.

Sau đó cáccômới mạnh mẽ thoát khỏisựtrầm mê mỹ thực, ý thức được bản thân mình thế nhưngđãgiơ cờ đầu hàng, còn cái gì mà ăn rồisẽkhôngăn nữa,rõràng là ăn xong còn muốn ăn nữa, hậnkhôngthể mỗi ngày đều ăn!

Tráchkhôngđượccôấykhôngtrang điểm, làm phục vụ trong quán ăn có thể kiếm bao nhiêu tiềnmộttháng, làm sao có tiền mua son phấn để trang điểm, chỉ sợ tiền lương chỉ đủ tiền trả tiền phòng và dư lại chút tiền sinh hoạt thôi.

Đường Mộng Tiệp nhìn theocôvề phía cửa, chỉ thấyđicùnganhhọ Ngụy Linh vào cửa còn cómộtngười đàn ông đẹp trai cao lớn mặcmộtchiếc áo khoác to màu xám, so với Lí Dựthìcao hơn nửa đầu, chân dài vai rộng, dáng người rất tốt, tướng mạothìvô cùng điển trai.

Đường Mộng Tiệpkhôngcam lòng hỏi: “anhấy tới nơi này tìm bạngáisao?”

Lần này hai trái tim nóng bỏngkhôngphải là bị chậu nước lạnh dội tỉnh mà là bị quăng vào ngăn đá của tủ lạnh rồi, độ ấmđãgiảm đến mức thấp nhất.

“Chính, chính thức?” Đường Mộng Tiệp kinh ngạc mở to hai mắt, “Cậukhônghọc đại học sao?”

Mộ Cẩm Ca: “À.”

khôngnghesẽkhôngbiết, vừa nghe nó liền cười đến thiếu chút nữa đụng vào ghế.

Cái này, càng thêm xấu hổ.

Thần sắc xấu hổ của Ngụy Linh dịu lại,côcườinói: “thậtsựlàđãlâukhônggặp, từ sau khi tốt nghiệp trung họcđãkhôngcó tin tức của cậu, cậukhôngcó thi lên cấp ba, mỗi năm họp lớp cũngkhôngthấy đến, mình và Đường Mộng Tiệp có chút lo lắng cho cậu.”

Trong nháy mắt đó, trái timnhỏbé của Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp đều nhịnkhôngđược mà gia tăng nhịp đậm.

Rượu trắng: “…??”

Trong khoảng thời gian ngắn, hai ngườikhôngainóiđược lời gì, cứ như vậy trầm mặc,khôngkhí có chút xấu hổ.

trênmàn hình, phóng viên đài truyền hìnhđanggiới thiệu khái quát nhân vật được phỏng vấn: “Đứng bên cạnh tôihiệnnay là người kinh doanh nhà hàng trẻ nhấttrênphố Thiên Xuyên, tiểu thư Mộ Cẩm Ca, năm trướccôđãđoạt được chức quán quân cuộc thi Đầu bếp mới của thành phố B, sau đó sử dụng phần thưởng là cửa tiệm mặt tiền mà khai trương quán ăn Kỳ Ngộ Phường. Tháng Mười Hai năm trước vừa mới khai trương, thángmộtnăm nayđãđạt được thành công nhất trong ngành ẩm thực của thành phố, mà từng món ăn ở nhà hàng này đều do Mộ tiểu tư sáng tạo ra, theo…”

Vị thanh đạm của đậu hũ kết hợp với vị ngọt ngọt mặn mặn của gia vị, khiến người ta ăn đến quên mình!

Lí Dự giải thích: “Nghĩ cái gì vậy, Hầu thiếu là đến tìm bạngáianhấy.”

Hai mươi tuổiđãcó thể tự mình mở quán ăn, hơn nữa còn thành công vô cùng!?

Mang tâm tình đồng tình kỳ lạ, Ngụy Linh nhiệt tìnhnói: “Mìnhhiệnhọc ở đại học A, Đường Mộng Tiệp học ở đại học B, khi cậu rãnh có thể đến tìm bọn mình chơi.”

Đường Mộng Tiệp khuấy khuấy ly trà sữa,nói: “Kỳthậtlúc trung học mình còn ghen tỵ Mộ Cẩm Ca đó, cảm thấycôấythậtxinh đẹp, lúc ấy nam sinh các lớp bên cạnh đều thầm mến cậu ấy.”

Nghe đủ cười đủ, nó từ dưới ghế chui ra, nhanh chân chạy về quầy, nhảy lên ghế rồi lại nhảy lên bàn, dùng đệm chân đầy thịt nhấn vào điều khiển TV, thay đổi kênh, sau đó tăngâmlượng lên hai nấc.

Nó có thể đọc qua tư liệu từng người có liên quan đến quá khứ của Mộ Cẩm Ca, từ khi Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp vào cửa, nóđãbiết hai người này là bạn học cũ của Mộ Cẩm Ca, hơn nữakhôngít lần giở trò xấu vớicô. Cho nên khi thấy hai người đó lôi kéo Mộ Cẩm Ca đếnnóichuyện, nóđãcảm thấy có chútkhôngđúng, nên nhảy xuống bàn, lặng lẽ trốn ở phía dưới ghế của Ngụy Linh nghe haicônóichuyện.

A… Kiếmđãcó vỏ.

nóilànóithế, nhưng Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp đềukhônghẹn mà cho rằng bạn trai của Mộ Cẩm Ca phỏng chừng cũng chỉ là người làm công, là người ở tầng lớp thấp nhất, dù sao giống nhưcôkhôngbằng cấp và địa vị xã họi, có năng lực gì để tiếp xúc đến những người có địa vị cao?

Đường Mộng Tiệp thấycômặc đồng phục của quán, hỏi: “khôngnghĩ tới cậu cũng cũng thi đỗ đến thành phố B học, hiệng tại có thời gian rãnh đến đây làm thêm sao?”

Tốt lắm, lại thêmmộtcái tát thực vang nữa.

“Đúng rồi, lúc đó cậu có cho mình nhìn qua.” Đường Mộng Tiệp nhếch môinói: “Chắc là do mới mẻ thôi, biếtrõvị rồi về sausẽkhôngăn nữa.”

mộtcái tát thứ hai, cứ như vậy đánh vào mặt cáccônhanh đến mứckhôngứng phó kịp!

Mộ Cẩm Ca thấy nếu đối phươngđãnhiệt tình như vậy, nếu mìnhkhôngđáp lạimộtchútthìcũngkhôngtốt, vì thế nghĩ nghĩ,nói: “Đại học A tôiđãđiqua, nhạc hội mừng năm mới làm rất tốt.”

Mộ Cẩm Canói: “Sau trung học tôikhônghọc tiếp nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em biết Mộ tiểu thư hả?” Lí Dựnhỏgiọngnóixong, hai người kiamộtchút cũngkhôngmuốn biết thêm tin tức nào nữa, “NghenóiTết năm nayđãra mắt phụ huynh, người trong công ty bọnanhđangchờ ăn kẹo cưới đó.”

Mộ Cẩm Ca thản nhiênnói: “Tôi làm chính thức.”

Ngụy Linh phụ họa: “Đúng à.”

Mộ Cẩm Ca làm đồ ăn cư nhiên ngon như vậy sao?!

côgật đầu: “hiệntạiđãnhớ ra.”

Nhưng trong ấn tượng của mình,cônhớrõkhi đó mắt của bạn lớp trưởng có chútnhỏ, hình như là mắtmộtmí, vì tóc xoặn tự nhiên nên luôn có chút rối, quản lớp vô cùng lợi hại, nhưng luôn củng nam sinh cãi nhau, mà cán bộ môn Văn là hình mẫu học trò tiêu chuẩn, luôn mang cặp kính vừa dày vừa nặng, tính cách sáng sủa, cho nên nhân duyên rất tốt.

Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp: "......"

Đừng quên, nó chính là hệ thống cao cấp toàn năng đó!

Ngụy Linh cùng Đường Mộng Tiệp: "......"

Chẳng lẽ làkhôngthi đỗ cấp 3? Thành tích Mộ Cẩm Ca kém như vậy sao? Tuykhôngđứng trong mấy hạng đầu, nhưng cũngkhôngđến nỗi rơi xuống kết cụckhôngđihọc tiếp nữa…

thìra Mộ Cẩm Cakhôngcó làm công ở đây, mà là bà chủ của căn tiệm này!?

Sau khi Mộ Cẩm Ca rờiđi, Đường Mộng Tiệp mớinhỏgiọngnói: “rõràng cảm giáckhônglâu trước đó vẫn là bạn học,khôngnghĩ đến đảo mắtmộtcái mọi ngườiđãlà ngườikhôngcùngmộtthế giới.”

Lí Dự cườinói: “Sao màkhôngbiết được,anhấy là ông chủnhỏcủaanh, là Nhị thiếu gia kiêm Tổng giám đốc Nghệ thuật của Hoa Thịnh.”

"!"

Sau khi Lí Dự ngồi xuống, Ngụy Linh lôi kéoanhhọnhỏgiọng hỏi: “anhhọ,anhcùng soái cađangchơi với con mèo kia có quen biết hả?”

Đường Mộng Tiệp ngồi bên cạnh cũng dùng giọng điệu quan tâm bạn cũ hỏi: “Đúng rồi, cậu có bạn trai chưa? Mình ở trong hội sinh viên nên biết nhiều bạn nam có điều kiệnkhôngtồi, có thể giới thiệu cho cậu.”

Đường Mộng Tiệp đỡ trán,khôngdám tin mọi chuyệnđangdiễn ra, cũng cốkhôngđể ý đến đôi chân mệt mỏi, thầm nghĩ phải chạy nhanh ra khỏi chỗ này, “Ngụy Linh, cậu hỏi xem khi nàoanhhọ cậu đến, nếukhôngchúng tađitìmanhấy cũng được.”

“Uhm, mình cũng vậy.” Ngụy Linh cũngnóira cảm giác của mình, “Khi lên cấp 3 mình cỏn chú ý chuyện các trường bầu chọn hoa khôi của trường, nhưngkhôngnghe thấy tên cậu ấy ở trường nào, mình còn cảm thấy kỳ quái, nghĩ rằng có phải cậu ấy béo lên hay bị bệnh tật gì,khôngnghĩ tới a…”

Mộ Cẩm Ca chỉnói: “Tôi rất ít khi về tỉnh J.”

Miếng đậu hũ được cắtthậtdày vuông vức được bao bọc bởi lớp bột ngô, bỏ vào chảo chiên trong mềm ngoài giòn, cắn xuốngmộtmiếng, lớp vỏthậtgiòn, phần bên trong mềm mịn, hương vị vô cùng tốt. Mà điều khiến người ta vỗ tay khen ngon chính là phần nước chấm,thậtsựlà tăng thêm hương vị món ăn rất nhiều, hỗn hợp đường trắng được nấu thành đường caramen, sau đó pha với hạt mè, và thêmmộtít tiêu để tăng thêm hương vị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc Đường Mộng Tiệp và Ngụy Linhđangtrộm ngắm nhìn, Hầu Ngạn Lâm cũng vừa nghe xong Rượu trắng kể lại mọi chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía cáccô, cười nhưkhôngcười, liếc mắt nhìnmộtcái.

Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp liếc nhau, từ khiếp sợ dần dần sinh rasựthương cảm đối với Mộ Cẩm Ca. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Cẩm Cakhôngcó thời gian cùng cáccônóinhảm, vì thế mở miệngnói: “Nếukhôngchuyện gì khác, vậy tôiđitrước.”

Mặt Mộ Cẩm Cakhôngchút thay đổinói: “khôngcần, tôi có bạn trai rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe xong những lời này, Ngụy Linhđãtự mình bổ não hình ảnh người trước mắt này ảm đạm khát khao khi nhìn thấy những sinh viên có thể đến trường khi đó, xuất phát từ tình nghĩa bạn cùng trường,cônhiệt tình mời: “Lần sau đến đại học A nhớ đến kiếm mình nha, mìnhsẽmang cậuđidạomộtphen, thư viện trường minh rất được, mình có thẻ sinh viên, có thể mang cậu vào xem.”

thậtsựlà thảm mà, 20 tuổiđãtha hươngđilàm, chỉ có thể ở chạy bàn trong nhà hàng.

“Bà chủ?” Ngụy Linh bắt giữ từ trọng tâm, khó có tin hỏi; “anhlànói… Mộ Cẩm Ca?”

“Á –“

Thôi, mặc kệ thế nào, cũng chỉ có bằng trung học mà thôi.

“Mộ Cẩm Ca,thậtsựcậukhôngnhớrõbọn mình sao?” Đường Mộng Tiệp gợi ý, “Mình là lớp trưởng Đường Mộng Tiệp, Ngụy Linh lúc đó là cán bộ môn Văn… Đúng rồi, khi ở trường quan hệ hai ngườikhôngphải rất tốt sao?”

Hơn 10 giây sau,trênmàn hình là hình ảnh Mộ Cẩm Ca tiếp nhận phỏng vấn vào năm mới – trước đó đài truyền hìnhđãphátmộtlần, làmộtchương trình phỏng vấn, trừ bỏ Mộ Cẩm Ca còn có những người làm kinh doanh khác, tạo thànhmộtloạt chương trình, đều được Rượu trắng lưu lại,hiệntại nó dùng bản lưu này chuyền sang TV, do đây là bản quay của đài truyền hình nên lên hình rất khớp, thực khách trong nhà hàng đều tưởng rằng là tiết mục phỏng vấn sau chương trình quảng cáo, nênkhôngcó nghi vấn gì.

thậtđáng thương, cư nhiên học xong chín năm giáo d·ụ·c bắt buộcthìkhôngđihọc nữa…

Saumộtlúc lâu, Ngụy Linh mới cố gắng đánh vỡ xấu hổ cườinói: “Lúc sinh nhật mình năm đó, có nhận được bánh quy Mộ Cẩm Ca tặng, quảthậtlàkhôngđành lòng nhìn thẳng, nhìn thôiđãkhiến người takhôngcòn khẩu vị, mình thử cũngkhôngthửmộtchút nào,khôngnghĩhiệntại món ăn quái dị của cậu ấy lại được hoan nghênh như vậy,hiệntại gu thưởng thức của mọi ngườithậtkỳ quái, ha ha ha…”

Đường Mộng Tiệp thở dài: “côấymộtmình ở thành phố lớn cũngkhôngphải là dễ dàng gì, về sau chúng ta nên thường xuyên đến chiếu cốđi.”

Ai,thậtđáng thương, đời này củacôấy chỉ có thể như vậy…

Tâm lý hoạt độngmộtphen, hai người đều ít nhiều hiểu được vì sao Mộ Cẩm Canóikhôngnhận ra cáccô– tốt nghiệp trung học xong liền mất tâm mất tích, khẳng định làkhôngmuốn cho bạn học cũ biết chuyệncôkhôngcó tiếp tụcđihọc,hiệntại bị phá vỡ, lại gặp ngay lúccôđangđilàm phục vụ, đối phương khẳng định xấu hổ đến cực điểm.

“Oa,thậthâm mộ nha.” Ngụy Linh cười cười, “Mình và Đường Mộng Tiệp đến giờ vẫn còn là FA đây.”

Về phần sau phóng viên hỏi Mộ Cẩm Ca gì đó, hai người đều nghekhôngvào, đầu ócđangnhớ lại vừa rồi mình cónóigìkhôngphải trước mặt Mộ Cẩm Cakhông.

Ngụy Linh nghĩ rằngcôsợnóichuyện lâusẽbị ông chủ mắng, trong lòng lại đồng tình, đáp: “Ừ, ừ, cậu nhanh trở về làm việcđi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Đậu hủ