Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Mứt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Mứt


nóixong,côcũng nhanh chóng ra khỏi phòng, để lạimộtmình Lâm muội muộiđangcố gắng làm nũng đứng hình tại chỗ.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, Mộ Cẩm Canói: “Nhìn thấy haicôấy, em nhớ ramộtviệc.”

Sau đócôsẽcùng thương lượng với Diệp Thu Lam, xem làm sao có thể cứu Cẩm Ca thoát khỏi hố lửa.

„Tĩnh ca ca, em còn cười nữa.“ Hầu Ngạn Lâm giơ tay nhéo nhéo mũicô, nhướng minói, „Thấy bạn trai mình bị người khác mắng cẩu huyết đầy đầu là chuyện rất vui sao?“

Tiếu Duyệtđirồi, Mộ Cẩm Cakhôngnhịn được nữa, „Phốc“, bật cười.

Càng nhìn càngkhôngđược tự nhiên, vì thếcôvừa giúp Hầu Ngạn Lâm gài nút áo lại cho chỉnh tề, vừa cứng nhắcnói: “anhlà con nít sao, nút áo cũngkhônggàikhôngxong.”

côkhôngphải làmộtngười am hiểu việc hôn nhau, hơn nữa vẫn là hôn sâu như vậy, đối mắt vớisựnhiệt tình nóng bỏng dây dưa củaanhcôluôn bị vây trong thế bị động, nhưnghiệntại, so với lần đầu cùng Hầu Ngạn Lâm hôn nhauđãtốt hơn nhiều, ít nhất, thân thểcôsẽkhôngquá cứng nhắc, còn có thể hôn đáp trả lạimộtchút.

Chung Miệnkhôngnghĩ đếnanhcũng biết Kỷ Viễn, nghĩ rằnganhcũng làmộtngười trong nghề, trong lòng càng kính nể với Hầu Ngạn Lâm, cảm thánnói: „Hầu tiên sinh kiến thứcthậtrộng rãi!“

„khônggiống nhau mà.“ Mộ Cẩm Canói, „Tiếu Duyệt mắng là đúng người đúng tội, còn phóng viên là viết để hủy hoạianh.“ (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Cẩm Ca liếc mắt nhìnanhmộtcái, hỏi: “Saoanhbiết?”

Cuối cùng Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp ảo não rờiđi.

Nhưng Mộ Cẩm Ca cũng hỏi: “Tiết Thanh Minh được nghỉ ba ngày,anhphải về nhà đúngkhông?”

*

Mộ Cẩm Ca: "......"

Hầu Ngạn Lâm thấycôcúi đầu giúp mình cài nút áo, thần sắc đạm mạc, động tác tự nhiên, theo góc độanhnhìn thấy, hai mắt Mộ Cẩm Ca nhìn xuống, đôi mi cong dày hơi hơi rung động, tựa như cánh bướmnhẹnhàng lướt qua timanh, hơi ngưa ngứa, giống như là đêm giao thừa vừa rồi bọn họ tay trong tay cầm nhang để đốt pháo, như là lửa cháy đốt nóng nơi sao Hỏa, đốt cháy phòng tuyến trong lònganh, khiến trái timanhbùng lênmộtngọn lửa,mộtcổ nhiệt được thắp lên, đốt cháy lục phủ ngũ tạng củaanh, khiến miệng lưỡianhkhô nóng.

Hầu Ngạn Lâm cười cườinói: „Hônanhmộtcái.“

Nhưng màđãchậm rồi.

Rượu trắng thất bại la lên: „A a a a đừng l**m a, tanóimi đừng l**m nữa! Mái tóc tuyệt đẹp của Bản đại vương a a a a!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếu Duyệtđivào, rốt cuộcđãđặt dấu chấm hết cho hai ngườiđangtrao đổi khí ở đây, nghe thấy tiếng thét chói tai củacô, Mộ Cẩm Ca đẩy Hầu Ngạn Lâm ra, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng rặng mây đỏ mất tự nhiêntrênmặt cũngkhôngcó nhanh như vậy mấtđi.

Mộ Cẩm Ca: "......"

Thời điểm này nhà hàng cũng ít khách, lại là khách quen, nên Chung Miện trực tiếp cầm lấy menu đến quầy bar gọi món, thuận tiện cùng mấy người Hầu Ngạn Lâm chào hỏi.

Hầu kếtanhcao thấp lên xuống, sau đóanhnắm tay cổ tay Mộ Cẩm Ca,khôngthể nhịn được cúi đầu chiếm lấy đôi môi mỏng của đối phương.

– tức chếtcômà!côphải lập tức gọi điện kể chuyện này cho Diệp Thu Lam!

Nhưng khi quay đầu thấy người tớianhđãhoàn toàn thanh tỉnh.

Sau khi vào cửa,anhta chỉ yên lặngđitheo sau Chung Miện, sau khi ngồi xuống cũngkhôngnóitiếng nào, im lặng nhưmộtpho tượng.

Uhm,anhnên thấy may mắn là Tiếu Duyệt thấp người, ném đồ lạikhôngchuẩn xác, cho nên cái khăn laukhôngrơi trúng khuôn mặt điển trai kinh thiên địa quỷ củaanh, bằngkhônganhsẽkhôngthể tiếp tục dựa vào mỹ mạo màđimê đảo Tĩnh ca ca, dù sao cái khăn kia có mùi thúi ah.

Chung Miện cười ngại ngùng: „Nhà hàng này làm cho tôi thấy vô cùng ấm áp, món ăn hắc ám của Mộ tiểu thư thực thần kỳ, luôn có thể đem tôi từ bình cảnh cứu ra, tôi đoán tâm tình Kỷ Viễnkhôngtốt cũng là do gặp khó khănkhôngthể vượt qua, cho nên tôi mang cậu ấy đến đây.“

„anhnóiem phải đau lònganhthế nào đây?“

Hầu Ngạn Lâm nghiêm trangnói: “khôngđược, giới giải trí có nhiều quy tắc ngầm như vậy, trong sạch của người ta chỉ có thể giữ cho Tĩnh ca ca thôi.”

Hầu Ngạn Lâm trực tiếp khai bạn mèo nào đó ra: “Rượu trắngnóianhbiết, nó thể đọc tin tức người và vật.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúcmộtmèomộtchó vui đùa quên cả đất trời, Rượu trắng ngẩng đầu, lơ đãng nhìn thấymộtánh mắt u ám.

Mộ Cẩm Ca xuất phát từ nội tâmnói: “anhkhôngđilàm diễn viênthậtlà uổng.”

Asimovski bảo trì nụ cười tao nhã, đột nhiên dùng móng vuốt c·h·ó đem nó ấn quỳtrênmặt đất, sau đó cúi đầu nhiệt tình l**m l**m cái đầunhỏcủa người bạn tốt tròn vo.

„Kỷ Viễn?“ Hầu Ngạn Lâm có chút kinh ngạc, „Là vị họa sĩ thiên tài đó sao?“

Asimovski tựa hồthậtvui vẻ, lạikhôngngừng dùng miệng chọc nó, dám lật nómộttrăm tám mươi độtrênđất.

Sau khi ăn dấm chua,anhđãkhôngcòn địch ý với Chung Miện nữa, nhưng ỷ vào tính tình người ta tốt, nên cũngkhônggọi tênanh, cứ há mồm đóng mồm là „Đại tác giả“, lúc mới bắt đầu Chung Miệnkhôngquen lắm, nhưng sau đó cũng chậm rãi thành thói quen.

Theomộttiếng rên trầm đục, Mộ Cẩm Ca bị Hầu Ngạn Lâm áp vào tường, hôncônóng bỏng, nhưngcôcũngkhôngcảm thấy lưng bị đau vì ai đó tuy thú tính đại phát, nhưng vẫn dùng tay tay mình đỡ lấy phía sau lưngcô. (đọc tại Qidian-VP.com)

thậtsựlà hôn làm ngu người, cả hai người trong phòng đều quên khóa cửa.

„À, sau đóthìđến tiệm chúng tôi sao?“

Vốn Mộ Cẩm Ca muốn vào phòng uống nước,khôngnghĩ đến vừa mở cửa rađãnhìn thấymộtmàn “hương diễm” như vậy – ai đóđãcởi ra áo khoác ngoài và áo vest, áo sơ mi trắng cũngđãcởi ramộtnửa lộ ra nửa lưng rắn chắc, bả vai rộng lớn.

Hầu Ngạn Lâm thu hồi s*c t*nh mãnh liệt nơi đáy mắt, khóe miệng nhếch lên,trênmặtanhlà nụ cười tươi tắn, làm nhưkhôngcó việc gì chào hỏi với Tiếu Duyệt: “Hi!”

“Cách!”

Hầu Ngạn Lâm có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cười trả lời: “Nếu em muốn giữanhlại,anhsẽkhôngvề, dù sao người nhàanhcũngkhôngtập trung đủ vào tiết Thanh Minh,anhCảanhđilà đủ rồi.”

Chung Miện biếtanhmuốnnóichuyện năm trước muốn tìm chỗ nuôi dưỡng Asimovski, có chút lúng túng, vội giải thíchnói: „Kỷ Viễn là em họ của biên tập của tôi, chúng tôi là ngẫu nhiên quen biết nhau, cũngđãlâukhônggặp mặt. Ngày hôm qua biên tập của tôi có việc, nhờ tôi mang chút đồ cho Kỷ Viễn, lúc đó tôi mới gặp lại cậu ấy.“

Hầu Ngạn Lâm rất là bất đắc dĩ cười cười: „anhnên sớm đem mấy tin tứcanhlà bại gia chi tử của năm nay cho em xem, chắc em có thể vui cả ngày.“

Chương 60: Mứt

Ngày cuối cùng của tháng Ba, Chung Miện dẫn theomộtngười bạn đến Kỳ Ngộ Phường.

Mộ Cẩm Ca thànhthậtnói: "Phải."

Mộ Cẩm Ca gật đầu, hỏi: “Vậyanhcó thể cùng em về tỉnh Jkhông?”

“Vì cậu ấy rất nổi tiếng thôi, thành danh khi tuổinhỏ, tuổi cònnhỏmà có thể tùy tiện vẽmộtbức tranh bán đến sáu bảy mươi vạn đôla ở nước ngoài, nhiều người quen của tôi rất muốn muamộtbức họa của cậu ấy để trang trí trong nhà để khoe khoang, đáng tiếc cungkhôngđủ cầu, tranh của Kỷ Viễn ở thị trườngkhôngnhiều lắm.“ Đáng tiếc ông chủ Hầu mở miệng chính là con buôn,anhcười trêu chọc, „Đại tác giả,khôngđược nha,khôngphảinóilàkhôngcó bạn bè gì sao? Sao giờ lại mang đếnmộtđại nhân vật trong giới nghệ thuật đến đây.“

Thấy đối phươngmộttiếng cũngkhôngnóichỉ quay đầu chuẩn bị rời khỏi phòng đầyyêukhí này,mộtgiây trước Hầu Ngạn Lâm vẫn cònđangdiễnđãnhanh tay bước lên đem cửa đóng lại, đem người giữ lại, cười cườinói: “Tĩnh ca ca,anhchỉnóigiỡn,nóigiỡn với em thôi, đừng giống như thấy hồng thủy mãnh thú vậy chứ.”

Có lẽ do nghèo từ, cũng có thể do sợanhsẽtrả thù, Tiếu Duyệt mắng xongthìnhanh chóng chạy trốn, ngay cả khăn cũngkhôngcầm theo.

Hầu Ngạn Lâm sửng sốt: “Tĩnh ca ca, ý của em là…”

Cũng chính vì như thế, cũng đủ cho Hầu Ngạn Lâm giống như được nếm được ngon ngọt vui sướng cực kỳ,anhmạnh mẽ ôm lấy đối phương, chiếm lấy lưỡicô, đượcmộttấc lại muốn thêmmộtthước, công thành đoạt đất, phong tỏa tất cả đường lui của đối phương, khí thế hung hăng đemcôđẩy vào tuyệt địa.

"......"

Hầu Ngạn Lâm: "......"

Mộ Cẩm Ca thản nhiên đáp: „anhkhôngbiết rằng nếumộtchuyện cứ lặpđilặp lại thường xuyênsẽtrở thành chán ghét sao?“

„khôngphải mới vừa rồiđãhôn rồi sao?“

Nghe được phía sau có tiếng mở cửa,anhsửng sốt, cơn buồn ngủ vơiđiba phần.

Hầu Ngạn Lâmthậtsựnhịnkhôngđược liếc mắt xem thường.

Hầu Ngạn Lâm: "......"

Có thể là vẫn còn mệt, khianhđivào phòngthìquên khóa cửa, chờ đến khianhnghe được tiếng mở cửa “cách”thìmới nhớ đến chuyện này.

“Manganhđigặp phụ huynh.” Mộ Cẩm Canhẹnhàngnói, đôi mắt đen láykhônggợn sóng nhìnanh, „Cóđihaykhông?“

Hầu Ngạn Lâm nhìn Chung Miện, chỉ có thể nhìn ra ba chữ: Người tốt bụng.

Chung Miện gật gật đầu,nhẹgiọngnói: „Cậu ấy là Kỷ Viễn, làmộthọa sĩ.“

“Khốn khiếp! Lưu manh! b**n th**! Sắc lang! Cuồng d·â·m!anhanhanh!” Tiếu Duyệt trừng mắt dọa người, chỉ vàoanhmắng sa sả, bất quá chỉ mất hai giây, lại nhanh chóng nghĩ ra từ mới, „Cầm thú! Đăng đồ tử! Vô sỉ!“

Hầu Ngạn Lâm nhìn người thanh niên an tĩnh ngồi bên cạnh Samyoed, cười hỏi Chung Miện: „Đại tác giả, bạn củaanhnhìn có chút quen mắt,đãlên TV sao?“

Đềunóichủ nào tớ nấy, Hầu Ngạn Lâm trở thành bạn của Chung Miện, Rượu trắng cũng cải thiện quan hệ với Asimovski.

Giật mình phản ứng lại, Hầu Ngạn Lâm nhanh chóng đem áo sơ mi mặc trở lại, đơn giản cài hai nút trước ngực, sau đó giả vờ hai tay ôm ngực phòng ngự, nhập vai: “Em, em… lưu manh!”

Mà đáp lạianhlàmộtmộtcái khăn lau bay tới.

„Ngày hôm qua nhìn thấy cậu ấy tôi vô cùng hoảng sợ,“ Chung Miệnmộtchút cũngkhôngcảm thấy có gìkhôngđúng, thao thao kể chuyện, còn toát ra vẻ lo lắng, „So với lần trước tôi gặpthìmặt cậu ấy gầykhôngít, sắc mắt cũngkhôngtốt, cả người đềuâmtrầm, tôi nghĩ là cậu ấy bị bệnh, nhưng cậu ấynóikhôngcó, chỉ là gần đây tâm tìnhkhôngtốt,nóitháng trước ra nước ngoài lãnh thưởng về rồikhôngcó ra cửa nữa, cho nên tôi nghĩ dẫn cậu ấyđira ngoàimộtchút.“

Tuy da Hầu Ngạn Lâm trắng, nhưng dáng người cũngkhôngphải là ẻo lả, chỉ thấy vai và cánh tay đều nở nang, các cơ chắc khỏe, có da có thịt.

“khôngmuốn bị em chán ghét…” Mặt Mộ Cẩm Cakhôngchút thay đổi hù dọaanh, “…thìkiềm chế chútđi.”

Người ta mắt đều dài hơn cây kim, chẳng lẽ củacôlại là mặt dài sao?

Có thểnói, tôi chỉ là chạy chân giúp biên tập thôi.

Tỉnh J, là quê củacô, mà mọi người đều biết, tiết Thanh Minh là ngày tế tổ và tảo mộ.

Người bạn này củaanhcòn rất trẻ, bộ dạng khoảng hơn 20, thân hình gầy yếu, mặcmộtbộ ghi lê mỏng, mặc như thế vào đầu xuânthìcó chút đơn bạc. Có lẽ nghỉ ngơikhôngtheo quy luật, sắc mặtanhcó chút tái nhợt,khôngcó chút huyết sắc nào, tôn lên mái tóc đen như mực,mộtđôi mắt màu nâu mơ màng như ởtrênchín tầng mây, có chútâmu.

Hầu Ngạn Lâm thấycôbao che cho mình, trong lòng vô cùng cao hứng, được tiện nghi mà còn khoe mẽ, „Tĩnh ca ca, đây chính là lẩn đầu tiên trong đờianhbị người ta xem như giẻ rách, emkhôngđau lònganhah.“

Sau khi nhanh chóng thay đồ xong, Hầu Ngạn Lâm đuổi tới, đứng phía sau Mộ Cẩm Ca, ra vẻkhôngđể ý hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi hai người trong tiệm là bạn trung học của em hả?”

“anhkhôngquy tắc với người khác là tốt lắm rồi, ai còn có thể quy tắc ngầm vớianhhả?” Mộ Cẩm Ca có chút buồn cười, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy cơ ngực của người phía sau thoátẩnthoáthiện, tự nhiên hai má có chút nóng.

– người bạn Chung Miện mang đến đây, cứmộtmực xem nó.

Hôm nayanhphải đến công ty xử lý công việc từ sớm,khôngđikhôngđược, vừa rồi nếukhôngphải nghe Rượu trắng kể chuyện haicôgáikia, nghĩ muốn phải chống đỡ cho Tĩnh ca ca,anhđãsớmđivào phòng nghỉ nằm nghỉtrênsô pha rồi.

Hầu Ngạn Lâm hợp tình hợp lýnói: „Emkhôngbiết là hôn môisẽgây nghiện sao?“

Ngay tại lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, Tiếu Duyệt vừađivào vừanói: “Cẩm Ca,côkhôngkhỏe sao, sao lâu vậy mà chưa ra… A!”

Hầu Ngạn Lâm giả giọng diễn viên: “đãthấy thân thể người ta,thìngười ta là người của em, em phải đối vớianhphụ trách à!”

„A, A Tuyết.“ Rượu trắngđiđến trước mặt Asimovski,khôngchút khách khí dùng đệm thịt ở chân vỗ vỗ thân mình trắng xóa của nó, „Sao ta thấy cậu mập ra vậy?“ (đọc tại Qidian-VP.com)

Hầu Ngạn Lâm nghĩ rằng Tĩnh ca ca muốn tố cáo những chuyệnkhôngthoải mái trong quá khứ, rữa tai lắng nghe: “Chuyện gì thế?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Mứt