Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Chân giò hun khói

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Chân giò hun khói


Giọnganhcó chút suy yếu, nửa câu sau hàm hồkhôngrõ, Chung Miện cũngkhôngngherõ, quan tâm hỏi: “Kỉ Viễn, cậunóigì? Cậukhôngthoải mái sao,anhđưa cậuđibệnh viện?”

Nó có thể tự mình điều chỉnhmộtít cảm quan đặc thù, ví dụ như vừa rồi nó điều chỉnh cho thính giác ở mức cao hơn, hơn nữa chỉ làmộthướng chứkhôngphải tất cả mọi hướng, gần như là chỉ đặc biệt lưu ý chuyện của Tĩnh ca ca và đại ma đầu, nên trước đó Chung Miệnnóigì với bọn họ, nó có thể hiểu được đại khái tình huống của Kỉ Viễn.

“Oa, Tĩnh ca ca, em lại còn đặc biệt làm cơm rang cho con Samoyed đó sao?” Hầu Ngạn Lâm tiếp nhận bát cơm, nhướng mày, “Rượu trắngsẽghen tị c·h·ế·t mất.”

Môi Kỉ Viễn trắng bệch, ánh mắt toát ra vài phần mờ mịt: “khôngphải…anhđến khi nào vậy?”

Chung Miện cũng nhanh chân chạy qua, cùng vũ camộtphảimộttrái giúp Kỉ Viễn đứng lên, vô cùng lo lắng khẩn trươngnói: “Kỉ Viễn, cậu, cậu sao vậy? Có phảikhôngthoải máikhông? Hả?”

Đột nhiên,anhgiật giật môi, dùngâmthanhthậtnhỏnóimộtcâu –

“Được rồi,anhđưa cậuđibệnh viện.” Chung Miện thở dài, vừa đỡ Kỉ Viễn vừanóivới Hầu Ngạn Lâm, “Hầu tiên sinh,thậtcó lỗi, món vừa gọi tôi gọi đành phải hủy bỏ, nhưng tiền tôisẽtrả, buổi tối tôisẽghé lại trả.”

Tiều Bính đương nhiên nghe ra ý ngầm của cậu ta: “Nhưng đây là tiết mục ekip cố tình an bàithìsao?”

Chương 61: Chân giò hun khói

Rượu trằng trầm ngâmnói: “Người Kỉ Viễn kia, có điểm kỳ quái.”

Mà ngay lúc nóđangtìm cách an ủi đối phương bằng mị lực củamộtbé mèo, lại pháthiệnthân thể Kỉ Viễn đột nhiên run rẩy, tựa như bị động kinh.

Rượu trắng bị hỏi đến mờ mịt, bắt đầu lục nhanh trí nhớ xem trước đây có tiếp xúc qua người nàykhông, nhưng vô luận là kiểm tra trí nhớ của nó hay của thân thể này, kết quả kiểm tra đều là con sốkhông, trađitra lại nhiều lần vẫn là kết quả như vậy.

“Meo meo meo?”anhsao rồi, cuộc đời quan trọng nhất chính là vui vẻ, nếukhôngvui vẻthìliền kêumộttiếng “meo”, nếu lại vẫnkhôngvuithìkêu “meo meo” nhiều hơn vài lần.

Bên trong đầu nókhôngngừng đem câunóivừa rồi của Kỉ Viễn lặpđilặp lại nhiều lần, Rượu trắng mới ngherõnửa câu trước Kỉ Viễnnóichính là “Tôi nhìnkhôngrõlắm”.

Tiểu Bính liếc mắt nhìnanhmộtcái: “Như thế nào muốn nhìn thấy Từ Phỉ Phỉ sao?”

Chung Miệnkhôngtinnói: “Vừa rồi cậu phát bệnh lợi hại như vậy, làm saonóikhôngcó gìthìliềnkhôngcó gì?khôngđược,anhkhôngcho phép cậu thểhiệnnhư vậy.”

Chung Bất Hiểu là bút danh của Chung Miện.

–đãmuốn vượt xa trình độ u buồn, là mang theo tuyệt vọng bi thương.

Chân mày Kỉ Viễn giãn ra, tuy sắc mặt vẫnkhôngtốt lắm, nhưng thần sắcđãthoải mái hơn nhiều,anhho hai tiếng, chờ khôi phục lạiâmlượng bình thường,nói: “anhBất Hiểu,thậtsựkhôngcần, em chỉ làkhôngnghi ngơi đủ, nên có chút chóng mặt,hiệntạiđãkhôngsao rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Rượu trắng nhăn mày khổ sởnói: “anhtanóihâm mộ ta.”

“khôngcần… Hôm qua em mớiđibệnh viện kiểm tra rồi.”

anhđem cơmđi, pháthiệnRượu trắngđangnằm bên cạnh cục tuyết lớn –Samoyed, hai mắt nhìn ra khoảng xa,khôngbiếtđangsuy nghĩ gì, ngay cả ngửi được mùi cơm rang cũngkhôngcó phản ứng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đầu đau quá…” Kỉ Viễn phát ramộttiếng rên, sau đó cố sức ngẩng đầu nhìn Chung Miệnmộtcái,trênmặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, “anhBất Hiểu?”

Hầu Ngạn Lâm đem bát cơm để xuống trước mặt Asimovski, thấy nó ngoan ngoãn ăn còn Rượu trắngkhôngcó động tĩnh gì, trong lòng đầy tò mò, tiện tay nhéo nhéo gương mặt dẹt của nó: “Mèo ngốc, nghĩ gì thế?”

Kỉ Viễn mở to hai mắt đầy tơ máu: “anhnóigì? Em…A!”

Chung Miện chỉ nghĩ rằnganhtađanghỏianhkhi nàothìtừ quầy bar trở lại, vì thế vội vàngnói: “Nhìn thấy cậu đột nhiên ngã xuống đất,anhliền trở lại…thậtxin lỗi!anhchỉ mới qua bên kia chào người quen,khôngnghĩ đến cậusẽnhư vậy…thậtxin lỗi!”

“Trời ạ, vậy Tôn lão sư có giải thích gìkhông?”

Tiểu Bính nửa tin nửa ngờ: “Em thấy Tôn lão sưkhôngphải là loại người như thế.”

Hầu Ngạn Lâm cười cười, muốnnóigì đó,thìnhìn thấytrênTV xuấthiệnmộtgương mặt quen thuộc, “Này, kiakhôngphải là Chu Diễm sao?”

Kỉ Viễn ảo não nhìnanh, có chút bất đắc dĩnói: “Vậythìđibệnh viện, đừng gọi xe cứu thương, em có thể tự mìnhđi.”

“Được rồi…” Rượu trắng cũngkhôngnghĩ ra được gì, nên đành mặc kệ. Thoát khỏi vấn đề rối rắm, nó mới đả thông khứu giác của mình, nghiêng đầu nhìn về phía bát cơmđãđược Asimovski ăn hếtmộtnửa, “Tĩnh ca ca lại làm cơm cho con lông trắng này?!”

Rượu trắng trở mình khỏi móng vuốt của Asimovski,điđến dưới chân Kỉ Viễn, thấyanhtakhôngcó phản ứng gì, lại lớn gan nhảy lên đùianhta.

Chỉ thấy giây tiếp theo, cả nửa người Kỉ Viễnđãbổ nhào lêntrênbàn, thân thể dường nhưkhôngthoải mái, cong tấm lưng gầy trơ cả xương, bờ vai đơn bạc lay động, thoạt nhìn tựa như làmộtngười ăn màyđangphát run trước cơn gió lạnh cắt da cắt thịt ngoài đường.anhta đem mặt đặt vào hai tay, miệng phát ra tiếng k** r*nkhôngrõràng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Cồ vừa hoàn thành nhiệm vụ tínhđiđến phòng nghỉ, nhìn thấytrênTV hình ảnh phóng to, bước chân chậm lại: “Ai, tôi vẫnnóilà muốn tìm số này coi lại, thiếu chút nữa là quên.”

Khi hai ngườinóichuyện, Kỉ Viễn đứng bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt rơitrênngười Rượu trắng.

Người này, tại sao lại như thế?

Chung Miện cầm lấy tay lạnh lẽo củaanhta, vội hỏi: “anh,anhở đây.”

“Uhm.” Mộ Cẩm Ca thản nhiên trả lời, sau đó dùng bát cơm của Rượu trắng đựngmộtphần cơm thịnh soạn, dặn dò: “Lấy cái này cho A Tuyết ăn.”

Động tĩnhkhôngnhỏnhư thế khiến tất cả khách đều nhìn qua đây, người ở gần nhất chính là Vũ Cađangdọn bàn ở gần đó, thấy thế liền bỏ bát đũa xuống, nhanh chóng chạy qua hỏi: “Vị tiên sinh nàyanhlàm sao thế?”

Chờ đến khi hai người kianóigần hết,cômới chậm rãi mở miệngnói: “Tiểu Cổ.”

Nhưng kỳ quái chính là, nókhôngchỉkhôngthấy sợ, ngược lại từ trong ánh mắt này cảm nhận đượcsựbi thương nồng đượm.

“Các thành viên trong ekipđãnói,khôngcó can thiệp vào số phiếu của ban giám khảo.” Tiểu Cổ đem tin tình báo mình biết đượcnóira, “Quan trọng là có chứng cứ a, hai vị giám khảo chuyên nghiệp khác đềunóitrước đó có thấy Tôn Quyến Hướng và Từ Phỉ Phỉ có tiếp xúc, hơn nữa đêm giao thừa hai ngườikhôngở nhà đón giao thừa, ngược lại cùng xuấthiệnở Chu Ký, tuykhôngcó cùng lúc xuấthiện, nhưng có người thấy bọn họ trức sauđivào Chu Ký.”

“Nếu tiện cậu đem phần tintrênmạng nãy giờnóicho tôi xem đượckhông?”

Theo lí mànói, đối với ánh mắt như vậy, nó phải cảm thấy dựng cả lông lên mới đúng.

Lúc này Rượu trắng mới pháthiện, người bạn Chung Miện mang đến vẫn luôn nhìn nó.

khônggiống như những vị khách nhìn vì thấy mèo c·h·ó đùa giỡn nhau rất thú vị, mà đó làmộtánh mắt rất phức tạp, nặng trĩu, trong đó còn có cảm xúc như là giấu giếm điều gì đó, tất cả cảm xúc hỗn loạn đan xen nhau trong đôi mắt đen ấy, ngược lạikhôngnhìn ra được điều gìrõràng.

Còn chưanóixong, đầuanhlại đau như bị xé rách ra, đau đến mứcanhphải kêu lên.

Hầu Ngạn Lâm cườinói: "Tuân mệnh."

“Giấu bệnh sợ thầy làkhôngđược! Cậu còn trẻ như vậy!” Chung Miện vội la lên, “Cậuđãmộttuầnkhôngcó ra ngoài, hôm quaanhđiqua nhà cậu, cậu nào cóđibệnh viện?”

sựthống khổ ngày càng dâng cao,anhta khó có thể chịu được, đem cả hai tay ôm lấy đầu, thân thể nhoáng lên, từtrênghế ngã mạnh xuống đất.

Hầu Ngạn Lâmđiqua, nhìnanhta như vậy,nói: “Trực tiếp gọi 120đi, tôi thấy ý thức cậu ta đềukhôngquárõràng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Cẩm Ca nhìn thấyanhthỉnh thoảng nhìn điện thoại, đoán đượcanhđangliên hệ với Chung Miện, vì thế hỏi: “Bạn của Chung Miện sao rồi?”

Điều này khiến cho cả Asimovski cũng kinh sợ, bắt đầu sủa lên: “Gâu! Gâu!”

Chỉ thấytrênTVđangchiếu tập Từ Phỉ Phỉ khiêu chiến Chu Diễm trong chương trình “Vừa lòng 100%”, Chu Diễm làm món cá quế vô cùng tốt, nước sốt từ cà chua và chanh tản nhiệt,trênthân cá rắt thêm tỏi băm nhuyễn, đậu Hà Lan, tôm lột vỏ, măng và nấm hương, nhìn vô cùng phong phú, cách màn hình giống như có thể ngửi được mùi. Mà so sánh với món đó, món canh Từ Phỉ Phỉ nấu cũng có xanh có đỏ, nhưng nhìn quathìnhạt nhẽo hơn nhiều, dưới ánh đèn có vẻ làmộtcôgáinhỏ.

Tiểu Bính: “A. em có nhìn thấytrênmạng, nhưngkhôngbiết tại sao lại có tin như thế?”

Rượu trắng vừa ngước mắt lênđãthấymộtbóng đen ập xuống, sợ đến mức nó nhảymộtcái nhanh chóng trở về dưới đất.

“Tri nhân tri diện bất tri tâm a.” Tiểu Cổ thấy náo nhiệtkhôngchê làm lớn chuyện, cườinói: “Em đừng thấy Tôn Quyến Hướng văn nhã giống nhưmộtlão thân sĩ,nóikhôngchừng chính là cầm thú đội lốt người, thích chơi đùathìsao.”

Ta biến thành cái dạng gì?

Có lẽ vì ítnóichuyện, nên khianhta mở miệng giọng có chút khàn khàn,nóirấtnhỏ, tựa như làthìthào: “Tôikhôngnhìnrõlắm… Sao cậu lại biến thành như vậy?”

Tiểu Cổ hai tay ôm trước ngực, phân tích: “mộtngười là đầu bếp cấp cao,mộtngười là blogger làm bếp, ai chuyên nghiệp hơnkhôngcần nghĩ cũng biết, nhưng giám khảo quyền uy nhất Tôn Quyến Hướng lại ở trước mặt mọi người đem phiếu cấp cho Từ Phỉ Phỉ, quảthậtkhôngtin được, huống hồ, Tôn Quyến Hướng ngay cả học trò mình cũngkhôngduy trì, màđiduy trì chomộtnữ blogger.”

Hầu Ngạn Lâmkhôngcó chú ý đến tin tức của giới ẩm thực, cho nên vẫn là lần đầu nghe thấy tin này.

Nhưng mà Kỉ Viễnkhôngthể nghe được nónói, chỉ là nhìn nó chăm chúmộtlúc lâu, mới đưa tay ra sờ sờ đầu nó, nhưng cũngkhônggiống như những khác v**t v* mèo con, động tác cẩn thận giống như la xác nhậnsựtồn tại của nó.

*

Rượu trắng bi phẫnnói: “A a a a Tĩnh ca ca thiên vị! Lúccôấy làm cho ta ăn cũngkhôngcó nhiều thịt như vậy a a a a!”

“Tôithậtsự,thậtsựhâm mộ cậu.”

Kỉ Viễn nhìnanhnói: “anhBất Hiểu, gọi xe là được rồi,khôngcần thiết phải làm lớn như vậy.”

Hầu Ngạn Lâm cười cười trả lời: “nóilàđãđến bệnh viện,đangchờ khám, nhưng tối nayanhta mới có thể quay lại mang c·h·ó cưngđi, người đến khám cũng rất nhiều, hơn nữa buổi tối ở bệnh việnkhôngcho ở lại.”

Chung Miện là quan tâmsẽbị loạn, nghe đối phươngnóivậy mới nhớ tới gọi xe cứu thương, nhanh chóng lấy di động ra, nhưng tay lạikhôngcó lực, thử vài lần vẫnkhôngmở khóa được, chờ đến khianhgiao diện nhập mật khẩu mở ra được rồi,anhcòn chưa kịp nhập mật khẩu vào, cổ tayđãbị người dùng sức nắm lại.

“Meo!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hầu Ngạn Lâm cũngkhôngkhách khí vớianh, chỉ vào Asimovskinói: “Lúc nàyanhcũngkhôngthể mang c·h·ó đến bệnh viện, để lại cửa tiệm chúng tôiđi, xem như là thế chấp.”

Samoyed ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn nó: “Gâu?”

Hầu Ngạn Lâm cười thành tiếng: “Này có là gì, tao còn hâm mộ mày nữa là, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, buổi tối lại thẳngmộtđườngđivào phòng Tĩnh ca ca ngủ màkhôngbị ngăn trở, còn có thể hưởng thụ Tĩnh ca ca chiếu cố.”

A?

anhnghe xongthìsửng sốt, trong lòng cảm thấy có chỗkhôngđúng, nghĩ muốn hỏi thêm Tiểu Cổ,đãthấy Mộ Cẩm Cakhôngbiết khi nàothìđira, đứng ở phía sau Tiểu Cổ, mặtkhôngchút thay đổi, ánh mắtđãkết băng.

“Chào hỏi?” Kỉ Viễn sửng sốtmộthồi, sau đó chậm rãi đánh giá chung quanh, giọng có chút run rẩy, “Nơi này là… Sao em lại ở chỗ này?”

Sau khi giờ phục vụ trà chiều kết thúc, Hầu Ngạn Lâmđivào bếp hỗ trợ.

Chung Miện vừa rồi bị Kỉ Viễn làm cho sợ đến mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa quênđisựtồn tại của Asimovski,anhvộinói: “Cám ơn!”

– cho nên nguyên nhân ngươi này bi thương là vì bản thân làmộthọa sĩ lại có tật ở mắt đúngkhông?

Mộ Cẩm Canói: “Bình thường nó ăn còn ít sao?anhxem chừng đó, đừng để nó ăn trộm của A Tuyết.”

Tiểu Cổ chậc chậcnói: “hiệntại Tôn Quyến Hướng chính là đối tượng bị công kíchtrênmạng, còn có người nặc danh lục lại những bình luận trước đây của ông mà dè bỉu, dùkhôngcó chứng cớrõràng, nhưng em biết đó,trênmạng có nhiềuanhhùng bàn phím như vậy,hiệntại blogger kia lạiđanghot, Tôn Quyến Hướngmộtđời thanh danh đềuđãbị hủykhôngsai biệt lắmtrênmạng, thậm chí còn có bài viết muốn ông cút khỏi giới ẩm thực nữa ah.”

Hầu Ngạn Lâm sờ sờ tay mềm của nó,khôngchút để ý hỏi: “Tại sao lại kỳ quái?”

Tiểu Bính kinh ngạcnói: “khôngthể nào, Tôn lão sưđãlớn tuổi như vậy, làm cha Từ Phỉ Phỉ còn được.”

Hầu Ngạn Lâm chỉ cảm thấy nó nómộtcon mèo mẫm cảm, ngạc nhiênkhôngthôinói: “Người muốn làm nghệ thuật, khí chất như thế làkhôngsai biệt lắm, đặc biệt là loại thiên tài như cậu ta, suy nghĩ so với người phàm phu tục tử như chúng ta làkhônggiống nhau.”

"Kỉ Viễn!"

“Ông ấy cũngđãlớn tuổi nênkhôngthường xuyên lên mạng, blog cònkhôngcó nữa mà, nhưngthậtra vị giám khảo nghỉ vì bị bệnh Trần Bỉnh có đứng ranóichuyện cho Tôn Quyến Hướng, còn tức giận với ekip chương trình,nóilà dù khỏe lại cũngsẽkhôngtrở lại làm giám khảo, còntrênblog của Từ Phỉ Phỉ cũng viết tin,nóingày đócôấykhôngcóđiđến Chu Ký, giấu đầu lòi đuôi,hiệntạicôấyđãđóng tất cả bình luận.”

Rượu trắng nghiêm túcnói: “Vấn đề là, ánh mắtanhta nhìn ta rất bi thương.”

“Tuy trước kia có xem qua clipcôấy phát trực tiếp, nhưng là diện mạo củacôấykhôngphải là gu củaanhmà.” Tiểu Cổ cười cười nhìncô, vội biểu lộ trung tâm, sau đó lạinói: “Emkhôngbiết sao? Tập này của “Vừa lòng 100%” vừa phát rađãtạo nên scandal,nóilà Tôn lão sư và Từ Phỉ Phỉ có giao dịch ngầm đó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Chân giò hun khói