Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63: Sơn chi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Sơn chi


Hầu Ngạn Lâm tiếp tụcnói: “Họ “Mộ” vốn tương đối độc đáo, “Cẩm Ca” lại là tên mà năm đó dì và ông ấy hẹn ước, cho nên trong trận chung kết ngày hôm ấy, khi ông ấy thấy tên Cẩm Cađãnhớ ngay đến dì, theo tư liệu dự thi của Cẩm Ca điều tra tiếp, mới biết được dì vẫn luôn làmộtbà mẹ đơn thân,khôngchỉkhôngcó cuộc sống hạnh phúc như ông nghĩ, lại còn qua đời vào 5 năm trước.”

Chỉ thấy trước mộ có đặtmộtbó hoa sơn chi trắng, dùng giấy kiếng trong suốt gói lại, lẳng lặng dựa vào trước tấm bia đá, tản ra hương thơm tươi mát.

Có người đến thăm mộ Mộ Vân,khôngchỉ tặng hoa, còn đem bia mộ lau dọn sạchsẽ.

“Mẹ emkhôngcóanhchị em gì cả, bà con thân thích cũngkhôngcó thân quen.” Mộ Cẩm Ca đem quýt đặt lên bàn, sau đó lại lấy ramộtcái ly rót đầy rượu trắng,nhẹnhàng bâng quơnói: “Ông ngoại em mất sớm, sau đó bà ngoại em tái giá, dọnđinơi khác, khi đó mẹ emđãcó thể tự nuôi sống bản thân, nênđãchặt đứt liên hệ với bà ngoại,khôngđicùng bà, mà tự mìnhđiđến thành phố N, khai trương tiệm ăn ngay tại nhà là phần di sản ông em để lại.” (đọc tại Qidian-VP.com)

So với bia mộ bên cạnh được thiếp vàngthìtrênbia của bà khắc chữ ngắn gọn hơn nhiều,khônganhchị em,khôngbạn bè tri kỷ, chỉ sinhmộtcómộtngười congái, người lập bia cũng là Mộ Cẩm Ca.

Chương 63: Sơn chi

Có thể nghecôkể chuyện nhàthậtsựlà chuyện hiếm khi diễn ra, Hầu Ngạn Lâm quý trọng cơ hội lần này, lại hỏi: “Vậy có khi nào bà ngoại em đến thăm mẹ emkhông?”

Hôm sau chính là tiết Thanh Minh, hai ngườimộtmèo sau khi ăn sángthìđiđến khu nghĩa trang.

Mộ của Mộ Vân nằm ngay đầu sườn núi, phảiđiquamộtdãi bậc thang dài, sau đó làmộtloạt khu mộ.

Chờ đến khiđãđốt hết vàng mã mình đem đến, Mộ Cẩm Ca đem rác thu dọn lại, vỗ vỗ tro bụitrênngười,nóivới Hầu Ngạn Lâm: “đithôi.”

Giấy tiềnđãđược đốt thành màu đen trong chậu than,mộttrận giónhẹthổi qua, đem chút tro thổi lên quần áo hai người và bia mộ.

Hầu Ngạn Lâm quay đầu lại, đem ánh mắt rơi xuống ngườicô.

Đột nhiên Mộ Cẩm Ca nhớ đến cái gì, giật giật môi: “Những túi gia vị kia…”

Sắc mặt Mộ Cẩm Ca biến đổi, giọngnóitrở nên lạnh lùng: “Vì saoanhbiết những chuyện đó?”

khôngkhó tưởng tượng lúc trước vì sao Mộ Vân cũng ôm suy nghĩ như thế, bản thân mang bệnh nan ý cũngkhôngbáo cho congáiđihọc xa ở thành phố B, sau đócôđộc mà chếtđitrong bệnh viện, tin tức bà qua đời cũng là sau khi bà mất nhân viên y tế báo cho Mộ Cẩm Ca, chuyện xảy ra bất thình lình như sét đánh giữa trời quang.

Mộ Cẩm Ca sửng sốt,trênmặt có chút nóng,khôngtự nhiên mà quay đầuđikhôngnhìnanh: “anhnóilớn tiếng như vậy làm gì? Mẹ em cũngkhôngcó điếc.”

Trongkhôngkhí tràn ngập mùi khói của giấy tiền vàng mãđangđốt, tạo nhưmộtcỗ khóinhẹquanh quẩn khắp khu nghĩa trang, xa xa vang tiếng cầu khấn, hòa lẫn với tiếng kinh phật, làm cho mỗi bước chân đều chủ động thả chậm lại, giống như nếuđinhanh làsựkhinh nhờn ngườiđãkhuất.

Trong tay Hầu Ngạn Lâm cầm đồ cúng và giấy tiền vàng bạc, ngồi xổm xuống nhìn đóa hoa kia, sau khi quan sátthìnói: “Hoa này chắc là để chỗ này hơnmộtđêm, cánh hoa có chút héo, hơn nữa rạng sáng naykhôngphải có mưa sao? Giấy góiđãướt hết này.”

“Bởi vì sau đó Tôn lão sưđãđến tìm dì Tống tìm hiểu tình huống của em, sau đó dì Tống lại rờiđithành phố B, ông lại từ trong tay dì Tống lấy được phương thức liên hệ vớianh, cũng thông qua dì Tống liên lạc vớianh.” Hầu Ngạn Lâm thu lại ý cườitrênmặt, nghiêm mặtnói: “anhkhôngthể đảm bảo nhân cách của Tôn lão sư, cũngkhôngphải muốn giúp ông tẩy trắng, nhưng ít nhất những chuyện gần đây,anhbiết ông bị oan, bởi vì đêm giao thừa ông xuấthiệnở Chu Ký là hẹnanhnóichuyện, sau khinóixonganhđãtự mình đưa ông về nhà.”

thậtsựlàmộtđời ngắn ngủi và quạnh quẽ.

Hầu Ngạn Lâm nhìncômộtcái, thử hỏi: “Có khi nào là người nhà của emkhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Mộ Cẩm Ca giật tay khỏi tayanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Từ từ.” Hầu Ngạn Lâm đột nhiênnói, “anhcòn có vài lời muốnnóivới dì.”

Nhưng mỗi người đều có nỗi khổ riêng, ngườiđãmất,khôngnênnóigì thêm.

Sau khi hai người thắp hương và quỳ lạy xong,thìtìmmộtcái chậu than do người của nghĩa trang cấp miễn phí, bắt đầu đốt giấy tiền.

Mộ bia của Mộ Vân thực đơn giản, dùng đá cẩm thạch màu đen làm phần thân và bia mộ,trêntấm bia là bức hình Mộ Vân lúc hai mươi tuổi, tuy là ảnh trắng đen, nhưngkhônghề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà,mộtđôi mắt phượng sáng rực tinh tường, khóe mắt hơi xếch, xứng với đôi mày lá liễu, lộ ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, có thể là xuất phát từyêucầu của nhiếp ảnh gia, khóe môi bà hơi nhếch lên, ý cười nhàn nhạt, cho dù độ congkhôngnhiều lắm nhưng cũng vẻ mặt bà thoạt nhìn nhu hòa hơnmộtchút.

Mộ Cẩm Ca lạnh giọng hỏi: “Vì saoanhkhôngnóicho em biết?”

“khôngthể nào, emkhôngcó báo cho bà biết, đại khái bà cònkhôngbiếtsựtồn tại của em.” Mộ Cẩm Ca nhàn nhạtnói: “Trước kia mẹ emđãnóiqua, con cái là miếng thịt từtrênngười mẹ rơi xuống, đây là đềukhônggì có thể thay đổi được, bà ngoại tuy tái giá, nhưng trong lòng vẫnsẽnhớ mẹ, như vậy là đủ rồi. Bà ngoại có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, nếu lúc ấy mẹ emđãtrưởng thành,thìkhôngnên trở thành trói buộc,khôngliên hệ cũng là hy vọng bà ngoại ở gia đình mớisẽkhôngbị xấu hổ, hơn nữa làm như vậy bà ngoại cũngsẽkhôngbiết mẹ em gặp khó khăn,sẽkhổ sở lo lắng cho mẹ em.”

Kể xong chuyện của mình, Mộ Cẩm Ca trầm mặc trong chốc lát, mới trầm giọngnói: “Conđãthấy người mà mẹ nhớ mãikhôngquên, nhưng ông tađãquên người đếnkhôngcònmộtmảnh, mặt ngoài vẫn xem là người tốt, nhưng lại làm chuyện rất xấu, làm mẹ thất vọng rồi.”

Hầu Ngạn Lâm gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, là Tôn lão sư giao choanh, bảoanhdùng danh nghĩa của mình tặng cho em, là lễ vật năm mới.”

côlạnh lùng nhìnanh, cắn răngnói: “anhđãsớm biết quan hệ của em với Tôn Quyến Hướng, vậy mà vẫn luôn lén lút liên lạc cùng ông ta.”

Mộ Cẩm Cakhôngthể nghĩ đếnanhsẽnóinhững lời này, nhất thời ngẩn ra, kinh ngạc nhìnanh.

Trong trí nhớ củacô, Mộ Vân thích hoa sơn chi.

“Hầu Ngạn Lâm, em ở trước mặtanhcó phảimộtchút * cũngkhôngcó sao?” Mộ Cẩm Ca rất ít khi nổi giận, nhưng khicôtức giận, giọngnóisẽbén nhọn gấp 10 lần so với bình thường, lộ rasựđộc miệng vẫn luôn che giấu: “Trước kiaanhđiều tra tôi còn chưa tính,anhnóianhsửa, tôi tinanh, nhưnganhkhôngchỉkhôngsửa, mà còn trầm trọng thêm, trực tiếp gạt tôi, can thiệp vào chuyện của tôi! Nhìn thấy tôi cái gì cũngkhôngbiết,anhrất đắc ý có phảikhông? Có phảianhcảm thấy mình là thông minh nhất thế giới, người khác toàn là kẻ ngốc đúngkhông?” (dấu * là của tác giả, mình giữ nguyên, mọi người tự hiểu theo cách của mình nha, theo mình ý là chị ko cósựriêng tư nào trước mặtanhthôi)

Nghe xong lời này, Hầu Ngạn Lâm chỉ thấy suy nghĩ như thế nhìnthìthậtôn nhu, nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn.

Mộ Cẩm Ca nhắm mắt lại, hít sâumộthơi, lạnh lùngnói: “Thôi,anhđừngnóinữa, tôiđãthấyanhlừa gạt người khác ra sao, chính là đem đennóithành trắng, tôikhôngnghĩanhsẽdùng chiêu này đối phó tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trời tháng Tư vẫn còn chút se lạnh của cuối Xuân, phải nóngmộtchút mới là thời tiết tốt nhất để hoa sơn chi nở rộ, cho nên bó hoa sơn chi này cũngkhôngnở nhiều, chỉ có hai ba đóa là nở hoàn toàn, cánh hoanhỏnhắn còn điểm chút lá xanh, giữ những tầng lá xanh là những nụ hoa vàng e ấp,nhỏnhắn xinh xắn, tương lai khi nở rộ mới có thể bộc lộ hết vẻ kinh diễm. (hoa sơn chi thường có màu trắng với ý nghĩa là tìnhyêutinh khiết; màu vàng là tìnhyêubí mật)

Mọi người ở đây đều là dân chúng bình thường, có thể mua đượcmộtmiếng đất trong khu nghĩa trang nàyđãlà cố hết sức, tự nhiênkhôngthể so với khu mộ gia tộc như của nhà Hầu Ngạn Lâm, có người chuyên quản lý phụ trách, xâythậtkhí phái, bia mộ được điêu khắc chi tiếtrõràng, thểhiệnsựbất phàm cả đời của ngườiđãkhuất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Cẩm Ca dừng chân, ánh mắt dời xuống, chân mày cau lại –

Mộ Cẩm Ca khom lưng đem bó hoa cúc trắng trong tay đặt bên cạnh mộ bia kế bên, lấy ra giấy cũ lót dưới gối, đem đồ vật trong túi lấy ra, vừa nghĩ vừanói: “khôngbiết là ai nữa!”

Mộ Cẩm Ca: “…” Toàn là ngụy biện.

Hầu Ngạn Lâm cười tủm tỉm: “Nơi này ồn như vậy, trước đó dì cũng chưa từng gặp quaanh, vạn nhất tưởng là do mộ kế bênnóithìkhôngphải thảm lắm sao,nóikhôngchừng buổi tốisẽbáo mộng cho em,nóiem biết congáicủa người nằm bên cạnh dì cũngđãmang bạn trai đến ra mắt, chẳng phảisẽxấu hổ sao?”

“Cẩm Ca…”

Hôm nay làmộtngày đặc biệt trong năm, 11h sáng khu nghĩa trangđãđầy xe, trong khu đều là người dân đến tảo mộ, mang theo nhang đèn đồ cúng, phần lớn đều làđitheo gia đình, vừanóichuyện vừa bướcđitrênthềm đá trong khu nghĩa trang công cộng.

Hầu Ngạn Lâmđãtừngmộtlần cho rằng bản thânnóichuyện bách chiến bách thắng,khôngcó chuyệnanhđể lộ sơ hở,khôngcó chuyệnanhkhôngthuyết phục được người khác, nhưng giờ phút này, ở trước mặt Mộ Cẩm Ca,anhlại á khẩukhôngnóiđược gì, đầu óc trống rỗng, thậm chí cònnóinăng lộn xộn: “Cẩm Ca,anhkhôngcó ý này,anhchỉ cảm thấy như vậy… như vậy có lẽsẽgiúp em đượcmộtchút gì đó.”

Hầu Ngạn Lâm nhìn chăm chú ảnh chụp của Mộ Vântrênbia, chậm rãinói: “Dì à,thậtra Tôn lão sưkhôngcó quên dì, lúc ấy khi ông ấy rờiđicăn bảnkhôngbiết dì có thai, những năm nay ông cũngkhôngcó kết hôn, chính là trong lòng luôn nhớ đến dì, nhưng sau khi ông về nước lại nghenóidì có congái, nênđãcho rằng dìđãlập gia đình, cho nên mớikhôngđitìm dì,mộtlà sợ bản thânsẽthống khổ, hai là sợ quấy rầy dì.”

Hầu Ngạn Lâm chỉ cảm thấy cái đánh tay vừa rồi khiến toàn thân mình đau đớn, hầu kếtanhgiật giật, cuối cùng chỉ có thểnhỏgiọngnói: “thậtxin lỗi.”

“Cẩm Ca,thậtxin lỗi.” Nhìn thấy ánh mắt đối phương, Hầu Ngạn Lâmthậtluống cuống, nhưng vẫn giả bộ dáng trấn định, vươn tay nắm lấy tay Mộ Cẩm Ca, dịu dàngnói: “anhvẫn luôn muốn tìm cơ hộinóicho em biết, nhưng vừa rồi nghe emnóivới dì những lời đó,anhđột nhiên cảm thấy cần thiết phảinóirõmọi chuyện tại đây.”

Vào khoảng tháng 5 tháng 6,trênđường phốsẽcómộtvài người gánh hàng rong đến bán, thường là gánh hai đòn,mộtsọt đặt hoa sơn chi, ngọc lan trắng và hoa lài,mộtsọt còn lại đặt hai cái khay,trênđó đặt dây đeo cổ, ghim cài hoặc vòng tay, bán rất được, mỗi lần đến Mộ Vân đều mua hai đóa sơn chi và dây đeo cổ, sau khi xỏ hoa vào vòng cổthìcho mình và congáiđeo, vừa đẹp vừa thơm.

Hầu Ngạn Lâm giúp đỡcôđem đồ đạc dọn ra, sau đó quỳ gốitrêngiấy báo, cúi người lạy, trịnh trọngnói: “Chào dì, lần đầu gặp mặt, con là Hầu Ngạn Lâm, về sau consẽchăm sóc tốt cho Cầm Ca, dì hãy an tâm mà giao congáicho con.”

Tuy là kể chuyện, nhưng mỗisựkiệncôđềunóisơ lược, đặc biệt là những chuyệnkhôngtốt, cũng chỉnóimộtchút, có chút chuyện thậm chí xemnhẹkhôngnói.

Đại khái là do Hầu Ngạn Lâm lảm nhảm ảnh hưởng, Mộ Cẩm Ca cũng vừa đốt giấy vừa kể chuyện, kể chuyệnmộtnăm naycôđãtrải qua thoải mái thế nào, kể chuyệncôrời khỏi Thực viên ra sao, kểcôđãnhặt đượcmộtcon mèo, nhưng vì nókhôngchịu được mùi khói nên hôm naykhôngmang nó theo, kể cho bà nghecôđãgặpmộtnhóm người tốt, kể chuyệncôgặp được Hầu Ngạn Lâm, kể việccôthi đấu giành phần thắng,hiệntạiđãcó cửa hàng của riêng mình.

Mộ Cẩm Ca cầm đồ, xoay ngườiđithẳng xuống dưới, “Tạm thờikhôngcầnnóichuyện với tôi, tôi muốn bình tĩnhmộtchút.”

Nghe xong lời này, Hầu Ngạn Lâm ngẩng đầu nhìncô, khóe miệng nhấp nhấp, thần sắc phức tạp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Sơn chi