Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám
Yêu Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64: Bánh dày
Nhưngtrênđời này, phần lớn chuyện “vì tốt cho em/anh” đều có độc, họđilàm chuyện người kháckhôngmuốn làm, căn bảnkhôngnghĩđitìm hiểu vì sao người takhôngmuốn làm, chỉ nghĩ muốnđigiúp đỡ màkhôngmuốn nhận đượcsựtừ chối từ phía đối phương.
“Rượu trắng?” Mộ Cẩm Ca dần dần tỉnh táo lại,cônhìn cái mũi và cái miệng Rượu trắng cómộtvết thươngđãkết vảy đỏ, “Miệng mày sao vậy?”
côlấy điện thoại, chuẩn bị dò tìm vị trí của tên ngốc kia.
“…”
“Tĩnh ca ca! Đại ma đầu! Hai ngườiđãtrở về!”
Cái tin này là đăng vào tối hôm qua.
Chỉ thấy Hầu Ngạn Lâm tùy ý dựa vào vách tường màu xanh cạnh sạp báo, dáng người thon dài, dẫn đến ánh mắt nóng bỏng tò mò của cáccôgáiđingang qua, nhịnkhôngđược lặng lẽ đánh giá cùng tự YY. Đối với ánh mắt của nhữngcôgáiđó, Hầu Ngạn Lâm sớm quen,mộtbộ dáng thờ ơ,khôngtrêu ghẹo, tỏ vẻ mình là ngườiđãcó chủ.
Rượu trắngnói: “Tráchkhôngđược nhìn cả hai người đều là lạ… A, đúng rồi! Ta vẫn luôn đợicôtỉnh, là muốnnóivớicômộtchuyện!”
Rượu trắngmộtbộ dáng đứanhỏcầu khen ngợi: “Đó là đương nhiên! Mau khen ta là áo bông tri kỷđi!”
Mèo mặt dẹt dùng thịt đệm vỗ vỗ taycô: “Tĩnh ca ca,côtỉnh sao?”
Nó mới vừa ăn hết thức ăn Mộ Cẩm Ca để sẵn trước khiđi,đangsuy nghĩ là có nên ngủ luônkhông, chợt nghe tiếng cửa chính được mở ra, vì thế nó hưng phấn xoay người, chạy như điên ra cửa, bất giác động tác của nó càng ngày càng hồn nhiên nhưmộtcon mèothậtchứkhôngphải làmộtcái hệ thống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hầu Ngạn Lâm sửng sốt: “Hả?”
Tuy biếtmộtngười lớn nhưanhsẽkhôngxảy ra chuyện gì, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫnkhôngkhỏi nóng vội,côđimộtvòng rồi lạimộtvòng quanh trường, cuối cùng cũng tìm đượcanhngay sạp báo ở góc đường đối diện trường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếunóimới vừa rồi đáy mắt Hầu Ngạn Lâm mấtđiánh sáng,thìhiệntại như là vạn ngọn nến trong nhà đồng loạt tắt trong màn đêm, triệt để lâm vào bóng tối, tay giơ lên cũngkhôngthấy.
Chuông reo hai lần, đối phươngđãbắt máy, giọng có chút khẩn trương: “… Cẩm Ca?”
Mộ Cẩm Ca thẹn quá thành giận, lạnh lùngnói: “Câm miệng.”
Người vào cửa đầu tiên là Mộ Cẩm Ca, Rượu trắng cọ cọ vào châncô, ngửi được mùi nhang khói nhènhẹ, quấn quanh lớp vải quần áo.
Mộ Cẩm Ca chống người ngồi dậy: “Mềm cũng là mày đắp cho tao hả?”
Mộ Cẩm Ca: “Người kia đâu?”
Rượu trắng: “…”
– cho nên hai ngườiđãcãi nhau to sao?
Nhưng mà Mộ Cẩm Ca cũngkhôngcó trả lời,cômang theo túi xách vào phòng, sau đó đem cửa phòng đóng lại.
Mộ Cẩm Ca hỏi: "Cái gì?"
Đáng tiếchiệntại Hầu Ngạn Lâm cũngkhôngcó tâm tìnhnóitiền căn hậu quả cho nó biết, “ba”mộttiếng cửa trước mặt Rượu trắngđãđóng lại, chỉ để lạimộttrận gió lạnh lùa vào.
Mộ Cẩm Ca nhìnanh, mặtkhôngchút thay đổi hỏi: “Gọi điện choanh, saoanhlại tắt máy?”
Giọng Rượu trắng có chút đắc ý, như là khoe ra mình làm đượcmộtchuyện lớn: “Đúng nha,khôngphảicôđãđóng cửa phòng ngủ sao? Tađãgõ cửamộthồi lâu màkhôngthấycôđáp lại, nên nghĩ học theo clip mấy sủng vậttrênmạng đem cửa mở ra,khôngnghĩ đến lần đầu tiên khềukhôngkhôngchế lực tốt, làm mặt bị đụng, nhưng cũng may là ta cơ trí, đem ghế dựa chỗ bàn ăn đẩy lại đây, cuối cùng đứngtrênghế dùng móng vuốt mở cửa!”
Rượu trắng ngơ ngác: “Rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì? Các người tốt xấu gì cũng phải cho ta câu trả lời chứ!”
côkhôngcho rằng xuất thân của mình có gì bi thảm, gia đình đơn thânthìsao, xã hội này gia đình đơn thân cùng với gia đình sinh nhiều con cũng là như nhau, tùy ý đều có thể thấy được, so vớicônhikhôngchakhôngmẹ còn hạnh phúc hơn gấp trăm lần, hơn nữa trong nhàcôcòn tự mở quán kinh doanh, điều kiện kinh tếkhôngtồi, từnhỏcôđãkhônglo lắng vì chuyện ăn ở, còn tốt hơn những đứa trẻ con nhà nghèo nhiều, còn có gì phải bất mãn? (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Cẩm Ca: “…”
cônghi hoặc hỏi: “anhkhôngđem theo ví, sao có thể mua được bánh dày?”
“…” Saocôkhôngnghĩ tớianhấy còn có thể chi trả qua mạng chứ?
“đãra ngoài từ sớm,nóihôm nay ngủ bên ngoài.” Rượu trắng hỏi, “Tĩnh ca ca,côvà Đại ma đầu có chuyện gì vậy?”
Tuy cáchmộtcánh cửa, Mộ Cẩm Ca vẫn nghe được tiếng đóng cửa bên ngoài.
Rượu trắng trượng nghĩanói: “khôngcó gì, tađãđáp ứng Đại ma đầu chiếu cốcôthậttốt.”
Mộ Cẩm Camộtđường chạy đến, khi đến nơi còn phải thở hổn hển: “Hầu Ngạn Lâm!”
– có chuyện!
Hầu Ngạn Lâm: “thậtsựanhcũngkhôngbiết miêu tả chỗ này như thế nào…”
khôngbiết người nam kia thất bại bao nhiêu lần, cuối cùng bạngáianhta cũng choanhta nắm tay.
Băng qua đường, Mộ Cẩm Ca dừng bước lại.
“…”
Cùng với câu viết là 9 tấm ảnh, tám tấm đầu tiên được chụp là lúc ra khỏi sân bay,đitàu điện ngầm,đivào tiểu khu, lên lầu,đivào nhà, đến cửa hàng tiết canh vịt, tám tấm sau là chụp lúc ở trường trung học, phong cảnh cũng tùy ý,khôngcó chụp người và cảnh, có tấm chụp bước chântrênđường, theo ánh mặt trời – từ lúc sáng đến lúc bóng đêm buông xuống, trong ảnh ngoài bỏ chụp đườngđi, còn có hai đôi chân,mộttrướcmộtsau,điphía trước là Mộ Cẩm Ca,đitheo sau là Hầu Ngạn Lâm, từng bước từng bướcđitheo, chưa từng thay đổi.
Ai, nhưng nó thấyhiệntại cãi nhau cònkhôngbằng phát thức ăn cho cẩu cho nó ăn còn tốt hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hầu Ngạn Lâm cũng ngừng lại, trong lòng căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, Mộ Cẩm Ca mới chú ý tớitrêntayanhcầmmộtphần bánh dày, đây là món mà có thể mua được do người đạp xe đạp bántrênđường, bánh gạo nếp dẻo mềm mại ngọt ngào,trênmặt có rắc mè trắng, nhân làm bằng đường đỏ và đậu nành, là món ănyêuthích của nhóm học sinh sau giờ tan học.
Rượu trắng vươn đầu lưỡi l**m l**m mũi: “Này hả… A, ta bị khi mở cửa.”
Vừa nghe được lời này, Rượu trắng càng kinh ngạc, nó ngẩng đầu hỏi vội: “Đại ma đầu,anhsao vậy? Chuyện gìđãxảy ra?”
Mộ Cẩm Cakhôngcó chơi di động, bình thường dùng cũng chỉ để nhắn tinnóichuyện phiếm với Hầu Ngạn Lâm, mà hai ngày nay hai người cùng ăn cùng ở,khôngcó trao đổitrênmạng, cho nên từ tối qua đến giờcôcũngkhôngmở phần chat ra, đây là thói quen củacômà những người khác đều biết, có chuyện gì cầnthìcứ gọi điệnnóivớicô.
“…”
côchỉ nằm yêntrêngiường, tâm phiền ý loạn,nóikhôngđược tại sao lại tức giận với Hầu Ngạn Lâm, vẫn là do lúc mở miệngkhôngsuy nghĩ kỹ, hoặc là hối hận tại sao mình lại tức giận như vậy.
“Gửi định vị qua cho em.” Mộ Cẩm Ca cầm chìa khóa mở cửa ra, “anhcứ đứng chờ ở đó, đừngđiloạn.”
Hầu Ngạn Lâmđiđến ngoài cửa, đơn giản trả lời: “Hôm nay tao ra ngoài ở, ngày mai taosẽcùng hai người ra sân bay.”
“Tĩnh ca ca, em có muốn ăn thử bánh nàykhông, hương vịkhôngtệ, rất ngọt a.”
Vì hai người đều cao ráo, gương mặt lại đẹp, cho nênkhôngít ngườiđiđường quay đầu nhìn họ, thấy người nữđinhanh về phía trước, người nam ở phía sau sải bước chân dàikhôngcần cố sức đuổi theo,mộtngười mặt nghiêm im lặng,mộtngười cười như hoa đàonóiđủ thứ.
Người đáng thương hơncôtrênthế giới này nhiều lắm, nhưng Mộ Cẩm Ca chỉ cómột.
anhhítmộthơithậtsâu, quỳ xuống sờ đầu Rượu trắng, thấp giọngnói: “Thay tao bên cạnh Tĩnh ca ca cho tốt.”
Hầu Ngạn Lâm trả lờimộtcách chi tiết: “Ở thành phố N nhàanhcó đầu tư mở khách sạn,anhkhôngcần chứng minh thư vẫn có thể vào ở.”
côquay đầu, nhìn về người phía sau, nghiêm mặtnói: “Hầu Ngạn Lâm,anhnghe kỹ cho em!”
“Em rất lo choanhsao?”
“Sau khianhra ngoài mới nhớ ví tiền để ở chỗ em…” Hầu Ngạn Lâm cười cườinói, “nhưnghiệntại có rất nhiều tiểu thương nhận thanh toán tiền qua điện thoại di động hoặc cà thẻ mà.”
Mộ Cẩm Ca phủi lông mèotrêngiường: “Uhm, đúng là áo lông mèo bị rụng lông.”
Rượu trắng nhảy lên giường đemmộtcái túi để lên giường, trong đó cómộtvật màu đen, nhưng miệng nó quánhỏ,khôngkéo ra được, chỉ có thể dùng móng vuốt khều món đồ đó ra ngoài rớt xuống đất,nói: “Lúc nãy khi ta muốn lấy đồ chơi trong túicôra, kết quả pháthiệnví tiền của Đại ma đầu lại để chỗcô,anhta cái gì cũngkhôngmang theo, vậy ăn ở ở đâu được chứ?”
“…”
Mộ Cẩm Ca làm bộ như mình chỉ thuận miệng hỏi thôi, tiếp theo lại hỏi: “anhkhôngnhớ chứng minh thư của mình để trong ví sao?khôngcó chứng minh thưthìlàm saoanhthuê phòng ở khách sạn được,anhtính ngủ ngoài đường sao?”
Người đó từnhỏđãsống trong nhung lụa,khôngchỉ cha mẹ còn khỏe, mà còn cóanhchị luônyêuthươnganh, lúc sinh rađãcó đặc quyền giai cấp, đứng ởtrênđỉnh cao xã hội, hào quang vạn trượng, so với bối cảnh củacô,thìcôcó vẻ bất hạnhthật.
Hầu Ngạn Lâm nheo mắt, vui vẻ hỏi: “Tĩnh ca ca, xem như chúng ta hòa rồi đúngkhông?”
Ngay lúccômở ra mục tin nhắn, lại pháthiệntrênnhóm bạn chat cómộttiêu đề nổi bật, nhấn vào xemthìlà tin Hầu Ngạn Lâm đăng lên, có nhắc đếncô.
Mộ Cẩm Ca dùng bả vai kẹp điện thoại, ngồi xuống ghế mang giày, hỏi: “hiệntạianhđangở đâu?”
Hầu Ngạn Lâm nhân cơ hội giải thích: “Tĩnh ca ca,anhbiết mình sai rồi,anhchỉ là có điểm đắc ý quên mình sau khi Tôn lão sư đến tìmanh, cảm thấy bản thân mình có tư cách vì em làm chuyện gì đó, cảm thấy chuyện của em cũng là chuyện củaanh, nghĩ muốn khoe khoang, kết quảkhôngcẩn thận liền… vượt giới hạn,thậtxin lỗi em.”
Mộ Cẩm Ca xoay người, tiếp tụcđivề phía trước, vừađivừanói: “Đêm naykhôngđược ngủ bên ngoài, theo em trở về.”
Bằngkhôngcôsợ rằngsẽcó ngày ánh sáng mặt trờisẽrờiđithế giới của mình,đichiếu rọimộtđịa phương còn hoang vu hơn so với thế giớicô.
Rượu trắng thấycôkhôngnhúc nhích, mở miệng hỏi: “Tĩnh ca ca,cônhắn tin hỏi Đại ma đầu chưa?”
Rượu trắng ngồi chờ ở nhàđãchán đến mốc meo.
Sau khi ngủ dậy, Mộ Cẩm Ca thấy tâm tình tốt hơn nhiều,côđem chăn xếp gọn lại, sau đó vuốt đầu áo bông mèo tri kỷ,nói: “Rượu trắng,đãkhiến mày lo lắng,thậtngại quá.”
“A, Cẩm Ca!” Nhìn vẻ mặt vi diệu của đối phương sau đó nhanh chóng xoay người bướcđi, Hầu Ngạn Lâm rất vui vẻ, sải bước chân dài đuổi theocô, khóe miệng cười kéo đến mang tai, “Em là sợanhbị đói bị lạnh sao, cho nên mới gấp gáp tìmanhnhư vậy?”
Mộ Cẩm Ca nằmtrêngiường,khôngbiết thế nào mà ngủ quên luôn.
Hầu Ngạn Lâm cười cười, lại vòng lại vấn đề ban nãy, “Tĩnh ca ca, em còn chưa trả lờianh, mới vừa rồi em vội vàng chạy ra, là lo lắng choanhphảikhông?”
Nhưng đáp lạicôkhôngphải là giọngnóimang theo vài phần ý cười như mọi khi.
Mộ Cẩm Ca hỏi thẳng: “anhở đâu?”
Kỳthậtcôbiết Hầu Ngạn Lâm làm vậy là vì tốt chocô.
– đại khái là, chính là như nhiều ngườinói“lo được lo mất”đi.
Cuối cùng, hai người đan mười ngón tay vào nhau, cùng nhau bướcđi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà tấm hình thứ 9 hình như là chụp vào lúc bọn họ trở về đứng chờ đèn đỏ giành cho ngườiđibộ, ảnh chụp là bóng hình của bọn họtrênmặt đất. Ánh đèn đường phủmộtmàu vàng ấm áptrênđường, hai người vẫn là đứngmộttrướcmộtsau, chiếc bóng được kéo dài, người phía saukhôngbiết vươn tay lúc nào màcôkhôngpháthiện, nhưng theo hình ảnh của cái bóng giống như làanhômcôtừ phía sau, hai người ôm chặtkhôngrời.
“… Ầm ĩ chếtđiđược!”
Rượu trắngkhôngnghĩ tới miệng mèo của mình lại linh như vậy, buổi sáng khi nó bị bỏ ở nhàmộtmình, nó cònnóihai người này cứ diễnyêuđươngkhôngđể nó yên, nó ở bên cạnh nhìn chán muốn c·h·ế·t,khôngnghĩ tới giữa trưa hai người trở vềđãcãi nhau?
Hầu Ngạn Lâm tỏ vẻ đáng thươngnói: “Di động hết pin, emnóianhkhôngđượcđilung tung, cho nênanhvẫn đứng đây chờ em.”
Cho đến khicôtỉnh lại, pháthiệnchănđãđược kéo lên phân nửa, che lại phần lưngcô. Ý thứccôcòn chưarõràng, mơ mơ màng màng gọi: “… Hầu Ngạn Lâm?”
Nóđiđến trước mặt Hầu Ngạn Lâm, dùng bàn chân trước kéo kéo ống quầnanh, cũng nhận được phản ứng như nhau.
– ngay cả chứng minh thư cũngkhôngmang theo, vậy cái tên ngốc đó làm sao thuê phòng khách sạn?
Ngay lúccôchuẩn bị đóng bóp lại, mới pháthiệnmộtngăn ví plastic cómộttấm ảnh chụpcôvào năm trước khicômở tấm vải treo bảng hiệu khai trương nhà hàng, cũngkhôngbiết chủ nhân cái ví này làm sao lại trộm vào tay.
Mộ Cẩm Ca xoay người nhặt lên cái bóp màu đen của Hầu Ngạn Lâm, mở rathìthấy rất nhiều tiền mặt bên trong, ngay cả chứng minh thư cũng có.
Mộ Cẩm Ca chần chờmộtchút, nhưng chung quy cũngkhôngcó lấy tấm ảnh chân dung của mình ra, chỉ nhìn sơ vật trong ví, sau đó đóng lại.
Rượu trắngkhôngbiết làm sao, quay đầu nhìn Hầu Ngạn Lâmđangđitheo phía sau, chỉ thấy người luôn tươi cười cũng làmộtthần thái tương tự,trênmặtkhôngchút ý cười, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt luôn tỏa sáng khi nhìn Mộ Cẩm Ca cũng trở nên ảm đạm, tựa như có mây đen che khuất những vì sao sáng.
Vừa tắt máy, Hầu Ngạn Lâmđãgửi vị trí qua, Mộ Cẩm Ca nhìn nhìn, chỗ đó cũngkhôngxa, ngay bên cạnh trường trung học củacô.
Mộ Cẩm Ca: “Mở cửa?”
Nhưng định vị cũngkhôngphải đúng 100%, chờ khi Mộ Cẩm Cađitheo bản đồtrêndi động đến chỗ đó, pháthiệnnơi này làmộtcon đường cái lớn, mà bốn phía lạikhôngthấy bóng dáng Hầu Ngạn Lâm.
Chương 64: Bánh dày
Người khác nghĩ thế nào vềcô,côđềukhôngquan tâm, nhưngcôlạikhôngmuốn Hầu Ngạn Lâm thấy mình đáng thương.
Mộ Cẩm Ca lưu tấm ảnh thứ 9 đó lại, trực tiếp rời khỏi mạng, đứng lên, sau đóđira ngoài gọi điện cho Hầu Ngạn Lâm.
Cho nêncôhy vọng Hầu Ngạn Lâm chỉ là thuần túy vìyêucômà đối tốt vớicô, màkhôngcó chút nào đồng tình trong đó.
Vì thế,côlại gọi cho Hầu Ngạn Lâm, lạikhôngnghĩ rằngđidi động phát ra tiếng tổng đài báo đối phươngkhôngbắt máy được.
“Ngủ bên ngoài?” Hiển nhiên Hầu Ngạn Lâm giải thích chữ “bên ngoài”khônggiống “bên ngoài” mà Mộ Cẩm Canói, “Tĩnh ca ca, ý em làanhcó thể ngủ chungmộtphòng với em sao?”
Mộ Cẩm Ca nhìn chằm chằm màn hình di động,khôngnóirõtâm tình của mình vào lúc này.
Mộ Cẩm Ca cảm thấy mình quảthậtlà khờ quá khờ mà.
“Cẩm Ca…” Bỗng nhiên, Hầu Ngạn Lâm mở miệng,anhnhìn Mộ Cẩm Cađangngồi đổi giày, trầm giọngnói, “Nếu em cảm thấy nhìn thấyanhkhiến em phiền lòng, hôm nayanh… vẫn làkhôngnên ở chỗ này.”
Nhưngcôkhôngxác định được Hầu Ngạn Lâm nghĩ như thế nào.
Nó mẫn cảm sâu sắc nhìn ra khí thế đối phương vào lúc nàykhôngbình thường, có chút nghi hoặc ngẩng cái mặt dẹt lên nhìn lại, từ góc độ này nó có thể này khóe miệngcôkhôngcó độ cong nào,khônghề đáp lại nhiệt tình của nó, mà làmộtkhuôn mặt lạnh lùng,mộtchữ cũngkhôngnói, giống như trở lại là núi băng vào ngày đầu tiên gặp mặt.
“anhcho như vậy là đúng, dĩ nhiênanhcó thể làm chủ giúp emmộtsố việc, cũng giống nhưanhtự nguyện cho em thayanhxử lýmộtsố chuyện.” Ngoài dự kiến củaanh, Mộ Cẩm Cakhôngtiếp tục giậnanh, mà là bình tĩnhnóichuyện vớianh, “Nhưng mà,khôngđược gạt em, trước khi làm chuyện gì phảinóitrước cho emmộttiếng.”
Hầu Ngạn Lâm nghe tiếng kêu quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời, chỉ còn kém có thêm cái đuôi đằng sau vẩy vẩy: “Cẩm Ca? Emthậtsựđến tìmanh?”
Rượu trắng thấyanhđứng lên xoay ngườiđira ngoài, kinh hoàngnói: “A! Đại ma đầu,anhđiđâu vậy?”
“anhđiđến thành phố của em,đicon đường mà emđãđiqua.”
“Tĩnh ca ca, emđinhanh như vậy là vì thẹn thùng sao?”
Cho nên khó tráchnóivợ chồngkhôngnên cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh với nhau, điều này gây ảnh hưởngkhôngtốt cho đứanhỏở giữa hai người.
Mộ Cẩm Cakhônglưu tình mà đánh tan mộng đẹp củaanh, “Emnóingủ bên ngoài là ngoài khách sạn.”
Mộ Cẩm Ca thản nhiênnói: “Cãi nhau chút thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.