Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám
Yêu Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Kẹo bông gòn
Mộ Cẩm Ca ngay cả đầu cũngkhôngngẩng lên, chỉ đơn giảnnói: “Sào phơi và móc áo đều ở ngoài ban công, chính mình phơiđi.”
Trong lòng Rượu trắng đầy vui mừng nhìn Hầu Ngạn Lâm dọn dẹp ổ mới của nó, sau đókhôngkịp chờ mà nhanh chân chạy vào ổ mởi sạchsẽthoải mái của mình, cả người nằm duỗi ra, phát ramộttiếng „meo“ thích thú.
Mộ Cẩm Ca nghĩ thầm,đãchoanhở màanhcònkhôngbiết khách khí a, nhưng ngoài miệng vẫnnói: “Chờ em đem quần áođigiặtđã.”
“Ai bảoanhkhôngcó việc gì lại chạy đến đây lăn lộn,anhcũngkhôngphảikhôngbiết phòng của em chật hẹp.”
Chở sau khi Mộ Cẩm Ca cầm này nọđivào phòng tắm, Rượu trắng giơmộtchân ra: „Five!“ (ý là em nó muốn đập tay vớianhHầu đó a)
“Rất tốt.” Vì có tiếng nước chảy, nên Hầu Ngạn Lâm phảinóilớn tiếng hơnmộtchút, “Tĩnh ca ca,anhcó thể dùng sữa tắm của emkhông?”
Mộ Cẩm Ca nhìn ra ngoài cửa sổ: „Đúng a.“
cônhìn về phía Hầu Ngạn Lâm ngồitrênsofa lộ vẻ mặt vô tội, hỏi: “Cái vali này là sao?”
Mộ Cẩm Ca dỗanh: “Được rồi, được rồi, lần sau để lại choanhsấy, được chưa?”
Quamộtlúc, ngoài cửa vang lên tiếng Mộ Cẩm Ca: “Hầu Ngạn Lâm, nước nóng vừa phảikhông?”
Vốn nóđãkhôngrộng lớn gì, lại thêmmộtngười đàn ông cao 1.85m nhưanhđivào, chân dài tay dài như thế,khôngcẩn thậnthìkhôngbiết để chỗ nào cho đúng.
Đem quần áo và khăn tắm treo lên kệ đặt phíatrênbồn WC,anhcũngkhôngvội vàngđitắm, mà là quan sát bàn chải đánh răng và ly s·ú·c miệng của Mộ Cẩm Ca, lại nhìn nhìn các loại mỹ phẩm, sau đó mới c** đ*,đivào tắm rửa.
Tiếp theo,anhlấy khăn lau phần tóc ướt sũng, sau đó hất tóc ra phía sau đầu, lộ ra vầng trán no đủ trơn bóng.
Giọng Mộ Cẩm Ca truyền đến từtrênđỉnh đầu: “khôngcó việc gì lại muốn bị cảm à, tóc cũngkhônglau khô, như là quỷ nước, nước rơi đầy đất kìa.”
Hầu Ngạn Lâm cúi đầu, giọng buồn buồn: “khôngthoa, tự nósẽhết.”
Tốt lắm,thậtgợi cảm,thậthoàn mỹ.
Tuy nó rất muốn trào phúng lại như vậy, nhưng mà cái gọi là ăn miếng thịt của người phải nhớ ơn người, Rượu trắng thoải mái nằm trong ổ mới mà Hầu Ngạn Lâm mua cho nó, miễn cưỡngnói: „Tĩnh ca ca, nếukhông,côcho Đại ma đầu ngủ lạiđi, ta nhìn bộ dáng túng quẫn này củaanhta cũngkhôngcó chuyện gì, ngủ ở phòng khách còn có thể coi như là bảo vệ, có trộm vàosẽbịanhta tóm ngay.“
Hầu Ngạn Lâm: “…”
Hầu Ngạn Lâm nghiêm trangnói: „Tĩnh ca ca, 9 giờ làđãtrễ rồi, vì bảo trì cuộc sống khỏe mạnh, khikhôngphảiđicông tácthìanhđingủ trước 10 giờ, cho nên tính đến bây giờthìchỉ khoảng 30 phút thôi.“
Mộ Cẩm Ca nghe được tiếng hô đau củaanh, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng Hầu Ngạn Lâm khàn khàn như gãi đúng chỗ ngứa: “Nhưnganhmuốn em giúpanhphơi.”
Chẳng lẽanhkhônghấp dẫn em bằng đống rác sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Căn nhà Mộ Cẩm Ca thuê làmộtcăn hộ cũ, trang trí có chút theo lối xưa cũ, tuy sau đóđãgắn thêm vách ngăn bằng kính để phân chia khu vực tắm và WC, nhưng vòi tắm vẫn là kiểu cũ, loại có thể lấy tay lấy xuống, màkhôngphải là vòi sen loại lớn nhưhiệntại.
anhcó thể cảm giác được, khiđiđến phần ót củaanh, động tác của đối phươngrõràng chậm lại
Hầu Ngạn Lâm cứ ngắm nghía những tên sản phẩm mà chưa bao giờanhthấy, cứ đứng đó để mặc nước ấm chảy lên người,khônghề có chút ý thức phải tiết kiệm nước.
-- hôm nay, nhất địnhanhphải khiến Tĩnh ca ca c·h·ế·t mê c·h·ế·t mệt.
Mộ Cẩm Canói: “khôngphảinóiđụng vào vòi sen sao?”
Sau khi đem rác dọn dẹp sạchsẽđặt dưới chỗ chân đèn, Mộ Cẩm Ca mới quay đầu nhìnanh.
Mộ Cẩm Cakhôngchút thay đổi chọc thủng lờinóidối củaanh: „Nhưng mỗi ngày sau khi cửa hàng đóng cửa cũng quá 11 giờ, lúc đóanhvẫn nhắn tin cho em đó thôi.“
Cho dù là vậy,trênmặtanhvẫnkhônghề lộ ra vẻ ghét bỏ, ngược lại, vẻ mặtanhtràn đầysựhưng trí, rất thích thú khám phá.
Hầu Ngạn Lâm thở dài, buồn buồnnói: “Đểanhđithay đồ rồi mang rác xuống.”
Chỉ thấytrênngườianhlàmộtbộ quần áo ngủ màu xám,nóilà áo ngủ, nhưng kiểu dáng lại càng giống áo choàng tắm, hai ống tay áo rộng, khi nâng tay có thể lộ ra phần cánh tay tuyệt đẹp, phần cổ áo chữ V trước ngực rộng thùng thình, lộ ra lòng ngực rắn chắc, bên hông cómộtđai lưng, phần cơ bụng sáu múi lúcẩnlúchiệnsau lớp vải.
15 phút sau, Mộ Cẩm Ca từ phòng tắmđira, khicôthấy trong phòng khách mìnhkhôngbiết từ khi nào có thêmmộtcái vali màu đen cao 20 tấcthìkhôngkhỏi sửng sốt.
“Đưa em.” Mộ Cẩm Ca thản nhiênnói, “anhlên ghế ngồiđi.”
âmthầm đắc ý trong giây lát, cuối cùnganhcũng mở cửa phòng vệ sinh ra, bướcđira ngoài.
Mộ Cẩm Ca hỏi: „Cho nênanhmuốn mược dù của em đểđivề sao?“
Nhớ lại biểuhiệnvừa rồi củaanh, Mộ Cẩm Ca nhịnkhôngđược cười ra tiếng: “Có phảianhxem phim truyền hình nhiều quákhông?”
“…”
Lúc này Mộ Cẩm Cađangngồi trong phòng khách thu dọn rác.
„Em xem...“ Hầu Ngạn Lâm có chút thăm dò, „đãtrễ như vậy...“
Chương 70: Kẹo bông gòn
“…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ai, mèothậtcôđơn a, mong cómộtvòng ôm a.
Nhất thời Hầu Ngạn Lâm vui mừng đếnkhôngphân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
„Vậy sau nàyanhkhôngcần kiên trì nữa.“
Mộ Cẩm Ca: „hiệngiờ mới 9 giờ mà.“
Cáchmộttầng khăn, nhưnganhvẫn cảm nhận được hai tay củacônhẹnhàng mà lau tócanh, mỗimộtcử động đều đánh sâu vào trong lònganh.
Nhìn vào gương,anhnởmộtnụ cười có vài phần tà khí, hé đầu lưỡi ra liêm môi dưới.
„anhngủ sofa cũng được!“ Hầu Ngạn Lâm vộinói, „Rượu trắngđãcó ổ mới, buổi tối chắc ngủkhôngquen, vừa lúcanhngủ ở phòng khách bồi nó... Màynóisao, Rượu trắng?“
“Bỏ qua đồ ngủ hấp dẫn củaanhcũng thôiđi…” Hầu Ngạn Lâm ngồitrênsofa, ngước đầu lên nhìncô, giọng có chút oán niệm, “Còn thừa dịpanhđitắm, vụng trộm đem tóc lau khô!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Cẩm Ca hỏi: “Sao vậy? Rất đau sao? Có muốn thoa thuốckhông?”
Hầu Ngạn Lâm: “khôngmuốn có ổ mới đúngkhông?”
Sau đó lại nghe Mộ Cẩm Ca hỏi: “Có chút sưng,anhcòn đaukhông?”
Ngay tại thời điểmanhmuốn thay đổi dáng đứng nhằm thừa thắng xông lên, Mộ Cẩm Cađãđitới, nhíu màynói: “Vốn muốn nhờanhđem rác xuống lầu, nhưnganhmặc ít như vậy, vẫn là em tựđithìtốt hơn, miễn choanhbị cảm.”
Hầu Ngạn Lâm cố ýđitừng bước nặng nề, sau đó, khi cách đối phươngkhôngxa, thân mình hơi dựa vào tường, xác định tạo hìnhđãhoàn hảo, mới chậm rãi mỡ miệng, giọng lười biếng: “Cẩm Ca, em có thể giúpanhphơi khăn tắmkhông?”
Mộ Cẩm Ca: „...“
Mộ Cẩm Ca có chútkhôngnóinên lời: “khôngphải làanhcó chuẩn bị mà tới chứ?”
Rượu trắng kêu lên: „A a a a ta muốn cáo trạng!“
Mộ Cẩm Ca: “…anhtắm mauđi.”
A, lúckhôngcầnthìkêu người ta là con mèo ngu ngốc, đến khi cầnthìmới gọi tên của nó a!!!
Hầu Ngạn Lâm vẫn duy trì tư thế tự cho là có thể động lòng người, nhìn thấy Mộ Cẩm Ca có chút sửng sốtthìtrong lòng vui vẻ, cảm thấy mình chỉ còn cách thành côngmộtbước chân!
Cuối cùnganhcũng tìm lại phản ứng: “Hả?”
Mộ Cẩm Cakhônghiểu chuyện gì, “Emđãlàm gì?”
Hầu Ngạn Lâm: “Cám ơn… A! Ui – “
Hầu Ngạn Lâm cườinói: “Chuẩn bị lâu rồi, mỗi lầnanhđến đâyanhđều mang theo, cuối cùng hôm nay nó cũng có thể lộ diện trước mặt em rồi.”
Hầu Ngạn Lâm trầm mặc vài giây, sau đó mới tức giậnnói: “Emthậtlàmanhtức c·h·ế·t mà.”
Lúc này, nó nghe Hầu Ngạn Lâm giống như vô tình hỏi: „Tĩnh ca ca, bên ngoài trời mưa phảikhông?“
Vì phòng ngừa việc vừa ra khỏi phòng tắmđãbị đuổi ra khỏi nhà,anhvẫn rất thànhthậtmặc vào quần ngủ có hình thức tiêu chuẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hầu Ngạn Lâm vô cùng thànhthậtnói: “anhvừa mới xuống lầu lấy, bên trong xe có quần áo vàmộtít vật dụng hằng ngày củaanh.”
Mộ Cẩm Ca chỉ cảm thấy suy nghĩ của người nàythậtkỳ lạ, trong nhà có giường êm nệm ấm lạikhôngchịu nằm, lại chạy tới nhàcôngủtrênsofa.côliếc mắt nhìn Hầu Ngạn Lâmmộtcái, thản nhiênnói: „Tùyanh.“
anhđãmặc đồ ngủ hấp dẫn đứng trước mặt em, sao em còn nhớ đến rác chứ?!
–thậtquá đáng!
Đại khái chủ nhân của căn nhà nàykhôngcó ai cao nhưanh, cho nên vị trí gắn vòi sen cũngkhôngcao, gần ngang đầuanh, cho nên khianhgội đầu phải hơi khom người, có chút vất vả.
Hầu Ngạn Lâm hỏicôtừ phía sau lưng: “Tĩnh ca ca,anhcó thể sử dụng phòng tắm của em để tắmkhông?”
Mà sau khi chờ tiếng nước ngừng hẳnđãlà khoảng 10 phút sau.
Nhưng ngoài dự kiến là, đối phương cũngkhôngmang khăn củaanhra ngoài ban công phơi mà là sau khianhngồi xuốngthìcôđến ngồi trước mặtanh, sau đó phủ khăn lên đầuanh.
Sau cửa là tiếngnóiđầy đáng thương: “Cái ót đụng vào vòi sen.”
Hầu Ngạn Lâm có chút ủy khuất: “khôngphải emnóianhtựđiphơi sao?”
Đồ ngủ hấp dẫn? Sấy tóc?
Hầu Ngạn Lâm cả người đều ngốc rồi,khôngcó trả lời, tựa nhưmộtbé cún ngoan ngoãn im lặng cho chủ nhân vuốt lông mình.
Thảm bại!
„anhcó thểsẽbị mộng du.“ Hầu Ngạn Lâm nhìncô, chậm rãinói, „Tĩnh ca ca, hôm nayanhmang Rượu trắng chạy cả ngày, cũng có chút mệt mỏi,hiệntại bên ngoài cònđangmưa nữa, trời lại tối, lái xe trong điều kiện này rất nguy hiểm.“
Nhưng mà Hầu Ngạn Lâm vẫn tìm được niềm vui trong đó.
Lúc này Hầu Ngạn Lâm mới buông tha nó, cười cười v**t v* đầu nó: “Ngoan.”
Hầu Ngạn Lâmnhẹnhàng cùng nó đập tay, sau đó niết gương mắt dẹp của nó, cười nhưkhôngcườinói: „Mèo ngốc, màynóiai túng hả?“
Hầu Ngạn Lâm ca thán: “Uổng cônganhcòn ảo tưởng cảnh sấy tóc cho em lúc còn trong phòng tắm.”
Mộ Cẩm Ca thấy có chút buồn cười, cúi người hôn lên tránanh, “Xem biểuhiệncủaanh.”
„Nếu được...“ Hầu Ngạn Lâm cẩn thậnnói, „anhcó thể ngủ lạimộtđêmkhông?“
Tuy trong lòng có chút mất mác, nhưng Hầu Ngạn Lâm vẫn làm theo lờicônói.
Mộ Cẩm Ca: “Vậy sao lại ôm em?”
Hầu Ngạn Lâm ômcôchặt hơn, buồn bãnói: “Giờ còn cười nhạoanh!”
anhvừa tắm, vừa tò mó nhìn ngắm các sản phẩm tắm rửa đặttrêngiá treotrêntường, cảm giác như làđangmở ramộtthế giới mới, hai mắt sáng lên, còn thiếu chút là mang điện thoại vào chụp ảnh kỷ niệm.
“…” Rượu trắng chỉ có thể khuất phục làmmộtcon mèo ngoan, “Lâm ca ca! Takhôngdám nữa!”
Mộ Cẩm Ca còn tưởnganhkhôngmang theo, cũngkhôngđể ý, “anhcứ dùngđi.”
nóixong,côxoay ngườiđivào phòng ngủ lấy quần áo, chuẩn bịđitắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“…”
Cùng lúc đó, Rượu trắngđãsớm chui vào ổ của nó, đưa mông ra ngoài, mắtkhôngthấy tâmkhôngphiền.
Căn nhà này chỉ cómộtphòng tắm, cònkhôngcó nhà vệ sinh riêng biệt, đối với người từnhỏđãsống trong biệt thự như Hầu Ngạn Lâm mànói, phòng tắm trước mắt này quảthậtchật chọinhỏbé.
Khóe miệng Mộ Cẩm Ca nhếch lên, sau khi nghe xong lờianhnói,thậtkhôngmuốn để ý đếnanhnữa, nên xoay người bướcđi.
“Lần sau?” Hai mắt Hầu Ngạn Lâm sáng ngời, như là hai ánh đèn pha, “Sau nàyanhcòn có thể ngủ lại đây sao?”
Mộ Cẩm Ca nhìnanh, đột nhiênnói: “Đưa khăn tắm củaanhcho em.”
Ngay lúc này, Hầu Ngạn Lâm đột nhiên ôm lấy Mộ Cẩm Ca.
“…Trộm?!”
Hầu Ngạn Lâm mặc quần áo đứng trước gương, dùng khăn giấy lauđisương mù dínhtrênmặt kính, sau đó có chút vừa lòng với hình ảnh trong gương –
– làm mèo như thế, có c·h·ế·t cũngkhôngtiếc!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.