Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Mời ăn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Mời ăn


“Cô ấy trả.” Thương D·ụ·c Hoành vắt áo vest lên khuỷu tay, nói xong liền quay người đi ra cửa.

Vào trong nhà hàng, Tang Vãn cầm lấy quyển thực đơn đắt hơn cả mạng mình, gương mặt nhăn nhó như khổ qua.

Tang Vãn ngẩng đầu, liền thấy Hàn Thanh Đại kẹp một chiếc thẻ đen giữa đầu ngón tay thon dài, là loại thẻ VIP cực kỳ cao cấp.

Lúc này nhân viên phục vụ lúc nãy cầm hóa đơn bước tới: “Tổng cộng là bảy nghìn (tầm 25 triệu VNĐ), xin hỏi thanh toán bằng cách nào ạ?”

Thương D·ụ·c Hoành đang cúi đầu trả lời tin nhắn công việc, nghe thấy giọng nói đó cũng ngẩng đầu lên tìm kiếm.

“Quẹt thẻ của tôi đi.” Một giọng nữ dịu dàng thanh lạnh bất ngờ vang lên bên tai.

“Không thì sao?” Anh nhướng mày, tiện tay lấy áo vest khoác trên ghế, tay áo sơ mi được xắn lên, mang theo vài phần lười nhác phong trần.

Cô nhìn đồng hồ, đã bốn mươi phút trôi qua từ lúc gọi món. Cô chống cằm lặng lẽ quan sát người đàn ông đối diện đang dùng bữa.

“Được.” Thương D·ụ·c Hoành hừ khẽ một tiếng từ mũi.

Tang Vãn ngẩng đầu nhìn những bậc thềm cao ngất trước mặt, lặng lẽ thở dài trong lòng: “Lần đầu tiên đến.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thương D·ụ·c Hoành cầm ly nước trên bàn, nhấp một ngụm: “Nói trước nhé, ai gọi món nào thì tự ăn món đó.”

“Merci.” Thương D·ụ·c Hoành mặt không biểu cảm, cũng lễ phép đáp lại bằng tiếng Pháp.

“Thưa cô, cô còn thẻ nào khác không ạ?” Nhân viên cũng bất đắc dĩ.

Thương D·ụ·c Hoành trông như khách quen ở đây, dựa theo khẩu vị thường ngày mà gọi món, suốt quá trình chẳng thèm nhìn biểu cảm của Tang Vãn, thật sự chẳng khách sáo gì.

Bất chợt, bên cạnh cô xuất hiện một người kéo đàn violon mặc vest đuôi tôm, tặng cô một bản giao hưởng Tây Ban Nha.

Chỉ còn Tang Vãn bị kẹt ở giữa, chẳng hiểu gì cả.

Cho đến khi thấy Thương D·ụ·c Hoành dùng khăn ăn lau vết dầu bên miệng, định đứng dậy rời đi, cô mới cất tiếng hỏi: “Tôi còn chưa có món, anh định đi rồi à?”

Cô nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Hàn Thanh Đại đương nhiên không có ý kiến gì, hai người dễ dàng kết bạn.

“Có bệnh thì đi uống thuốc đi.” Giọng anh lạnh tanh, cực kỳ khó chịu với dáng vẻ điên điên khùng khùng của cô cả ngày.

“Chắc chắn.” Tang Vãn gật đầu như giã tỏi, trong lòng nghĩ: đừng hòng bắt tôi chi thêm đồng nào.

“Chị ơi, để em mời chị đi ăn khuya nha?” Tang Vãn cười tươi tắn, nhất quyết không chịu buông tay chị ấy ra.

Tang Vãn ra vẻ chẳng hề gì, hí hửng ngồi vào ghế phụ lái, sau khi thắt dây an toàn mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Thương, xin hãy cho tôi cơ hội cảm ơn anh.”

Cô lắc đầu, mặt như tro tàn, giơ tay chỉ bừa một dòng tiếng Pháp: “Cái này đi, cảm ơn.”

“Tổng giám đốc Thương.” Tang Vãn lại lên tiếng, vội vàng bước lên gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Thương D·ụ·c Hoành bước dài về phía trước dẫn đường: “Theo sát.”

Lương thì ít, nợ lại nhiều, giờ lại vô duyên vô cớ mắc thêm món nợ mới với Thương D·ụ·c Hoành. Cô đã hiểu, Thương D·ụ·c Hoành đúng là khắc tinh của tiền bạc trong đời cô.

“Không có gì.” Tang Vãn cười gượng hai tiếng, lùi lại mấy bước.

Cô ngẩn người, cau mày trừng anh: “Chưa ăn mà đã sợ người ta giành rồi à?”

Cô cũng cầm ly nước lên, uống một ngụm chiến lược: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không ăn bất cứ thứ gì của anh.”

Thấy cô lộ vẻ bàng hoàng, nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích: “Bàn quý khách gọi món ốc sên kiểu Pháp, cá phi lê áp chảo, súp hải sản Basque, bánh mặn cá hồi rau chân vịt... và một bản Giao hưởng Tây Ban Nha.”

Tang Vãn cũng vội đứng dậy, chạy tới níu tay áo anh: “Đừng, chờ tôi với...”

Vậy là món cô chỉ bừa khi nãy là... một bản nhạc?

“Có… có được không ạ?” Tang Vãn mỉm cười, thực ra trong lòng cũng không chắc anh có đồng ý hay không.

Tang Vãn cúi đầu, đẩy nhẹ gọng kính, nhất thời không biết phải làm gì.

Trong lúc chờ món, Tang Vãn cắn dĩa nhìn chằm chằm món ốc sên kiểu Pháp và cá phi lê áp chảo trong bát của Thương D·ụ·c Hoành, vô thức nuốt nước bọt.

“Nhà hàng thì tổng giám đốc chọn, tôi trả tiền.” Tang Vãn kéo nhẹ dây an toàn, trong lòng dâng lên một dòng ấm áp.

Tang Vãn khẽ hắng giọng, ngồi lại ngay ngắn: “Ý tôi là, hôm nay có thể thuận lợi hoàn thành buổi báo cáo, thực sự phải cảm ơn tổng giám đốc.”

Thương D·ụ·c Hoành nhìn thẳng phía trước, đạp nhẹ chân ga, một lúc sau, khóe môi khẽ nhếch lên: “Được thôi.”

“Cô chắc chắn không muốn gọi thêm gì khác sao?” Nhân viên kiên nhẫn khuyên.

Thương D·ụ·c Hoành hơi nhướng mi, một cơn gió nhẹ thổi qua làm tóc mái anh khẽ bay: “Lại muốn quá giang à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nói rất chân thành, thậm chí còn chắp tay trước ngực, hướng về phía anh cúi đầu vái một cái.

Bất ngờ, Thương D·ụ·c Hoành đạp mạnh phanh, yết hầu khẽ lăn, nếu không thắt dây an toàn thì có khi cô đã bay ra ngoài rồi.

Thương D·ụ·c Hoành mở khóa xe: “Tính tiền theo đồng hồ.”

Ba người cùng rời khỏi nhà hàng, Tang Vãn khoác tay Hàn Thanh Đại, mím môi tỏ ra rất áy náy: “Cảm ơn chị, em nhất định sẽ gom đủ tiền trả lại.”

Trên thực đơn toàn là tiếng Pháp, cô thật sự không hiểu nổi, đành dùng nó che mặt, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Muốn chinh phục được Thương D·ụ·c Hoành, bước đầu tiên phải bắt đầu từ những người bên cạnh anh.

Khi bản nhạc kết thúc, người kéo đàn hơi cúi mình: “Passez un bon dîner.”

Người đàn ông ngồi ở ghế lái chính, một tay gác ngoài cửa sổ, giữa các đốt ngón tay rõ ràng kẹp lấy một điếu thuốc, làn khói lượn lờ. Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Có việc gì sao?”

Tang Vãn đói đến nỗi bụng dán lưng, chẳng có tâm trạng nào để nghe, còn Thương D·ụ·c Hoành thì ngược lại, không chỉ nghe nghiêm túc mà còn khẽ gõ nhịp bằng đầu ngón tay lên bàn.

Ngẩng đầu nhìn nhà hàng hiện ra trước mắt, suýt chút nữa cô không thở nổi.

“Thưa cô, xin hỏi cô còn muốn gọi thêm gì không ạ?” Nhân viên phục vụ lịch sự hướng mắt về phía Tang Vãn.

Cuối cùng cô cũng dũng cảm bước ra bước đầu tiên. Chỉ cần Thương D·ụ·c Hoành dần dần tiếp nhận cô, cô sẽ có thể bắt đầu bước kế tiếp trong kế hoạch.

“Không biết đường à?” Thương D·ụ·c Hoành vừa đỗ xe xong đã thấy cô còn đứng yên tại chỗ, giọng nói chầm chậm vang lên.

Thương D·ụ·c Hoành thấy vậy, liếc nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười mang ý trêu chọc nhưng không nói gì.

Khi ra quầy thanh toán, Tang Vãn quẹt hết sạch các thẻ vẫn không đủ, đành dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Thương D·ụ·c Hoành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tang Vãn: “?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người cứ thế giằng co, đến khi điếu thuốc cháy hết, Thương D·ụ·c Hoành tiện tay dụi tàn thuốc vào gạt tàn rồi khởi động xe định rời đi.

Kiếm Hải - nhà hàng xa hoa bậc nhất Giang Minh, chi phí trung bình mỗi người khoảng 5000 tệ.

“Vẫn chưa đi à, tổng giám đốc Thương.” Tang Vãn hơi khom người, cố gắng nhìn ngang bằng với anh.

Tang Vãn: “?”

Thương D·ụ·c Hoành nhún vai, dáng vẻ như chẳng liên quan gì đến mình khiến Tang Vãn tức đến muốn đập anh tại chỗ.

Tang Vãn há hốc mồm, đủ để nhét cả quả trứng gà, ăn cái gì mà mắc dữ vậy?

Chương 20: Mời ăn

Chiếc Cayenne màu đen dừng lại ở khu sầm uất nhất thành phố Giang Minh, Tang Vãn vừa bước xuống xe liền thấy choáng váng.

Cô vẫn cầm tờ hóa đơn trong tay, giọng nói chân thành: “Mình có thể trao đổi liên lạc không ạ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Mời ăn