Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21: Em thích anh ấy à?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Em thích anh ấy à?


Hai người tìm đến một quán ăn ven đường, qua cuộc trò chuyện, Tang Vãn mới biết Hàn Thanh Đại là một siêu mẫu hàng đầu. Có lẽ vì ít quan tâm đến giới giải trí nên cô không nhận ra cô ấy.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào câu nói của Sài Thanh Oánh: “Cậu không phải người thân của giám đốc Lê sao?”

Ba người có chung một nhóm chat nhưng hình như đã lâu rồi không ai nói gì. Cô gõ vài chữ: [Hai cậu bận không?]

Đúng lúc đó điện thoại của Thương D·ụ·c Hoành vang lên, anh không hề né tránh, cứ thế đường hoàng bắt máy: “Không đi, không rảnh.”

“Ồ.” Tang Vãn tắt màn hình điện thoại: “Vậy sao anh không đợi ở sân bay?”

Lời bàn tán mỗi lúc một nhiều, Tang Vãn nghe mà không biết nên phản bác thế nào.

Cô còn ho vài tiếng, đưa tay vỗ nhẹ ngực để dễ thở hơn.

[Tổng Giám đốc Thương, tôi được hạng hai đó!]

Trang cuối cùng cũng hiện lên, tên cô nổi bật ở vị trí thứ hai. Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Chưa thấy phản hồi từ Thương D·ụ·c Hoành, cô đã thấy Sài Thanh Oánh mặt mày ủ rũ đi đến nhưng Tang Vãn không để tâm.

Lúc đó, anh đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay. Ngay trước khi tắt điện thoại, tin nhắn từ Tang Vãn hiện lên.

Một tiếng trước, Thương D·ụ·c Hoành chuẩn bị lên máy bay thì nhận được cuộc gọi từ thư ký, nhắc anh kiểm tra hợp đồng ký kết vừa gửi qua email.

Anh không muốn phí lời, nhấc chân bước lên cầu thang: “Tránh ra, đừng chắn đường.”

Chương 21: Em thích anh ấy à?

Nhưng Hàn Thanh Đại chỉ khẽ bật cười, rất nhẹ, rất sâu: “Em làm sao biết chị đang nói về anh ấy?”

Mặc dù cảm thấy hôm đó bản thân làm khá tốt nhưng kết quả vẫn là điều không thể đoán trước. Khi mở email, đúng lúc mạng lại chập chờn, cô nắm chặt hai tay, gõ nhẹ lên mặt bàn để giảm căng thẳng.

Mở điện thoại, vẫn chưa có tin nhắn nào. Tang Vãn quyết định chia sẻ chuyện buồn này với Thịnh Sơ và Hạ Ly.

Hàn Thanh Đại không hỏi thêm, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng anh dần khuất xa, dịu giọng dặn dò: “Lái xe cẩn thận, về nghỉ sớm một chút.”

Cúp điện thoại, anh bấm khóa xe: “Không đi, bận.”

“Vậy mình ngồi ăn ở đây… có hơi không hợp với thân phận chị không?” Tang Vãn hơi ái ngại hỏi.

Bất giác, cô lại leo lên đến tầng của văn phòng tổng giám đốc. Tang Vãn đẩy cửa lối thoát hiểm ra, thư ký thấy cô tưởng đến tìm Thương D·ụ·c Hoành, liền ngăn lại: “Tổng giám đốc đi công tác rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tang Vãn nghẹn lời, mặt đỏ bừng, không nói thêm được câu nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không thì một sinh viên tốt nghiệp mỹ thuật như cô ta, dựa vào đâu mà đứng thứ hai?”

May mắn là bài viết đó đã bị anh xóa, dư luận chưa kịp lan ra.

Cúp máy, anh nhìn thấy một thông báo từ nhóm nội bộ công ty, tò mò bấm vào xem.

Cô vội vã đi xuống, tìm một góc vắng, ngồi sụp xuống.

“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Tang Vãn ngơ ngác nhưng vẫn làm theo lời anh.

Thương D·ụ·c Hoành lập tức nhíu mày, cúi đầu nhìn cô như thể đang đánh giá:

Tang Vãn ngồi suy nghĩ mãi mới soạn được dòng tin nhắn ấy, bấm gửi, chờ đợi hồi âm từ anh.

Hàn Thanh Đại không nói gì, ánh mắt chuyển sang phía Thương D·ụ·c Hoành: “Cùng đi chứ?”

Sài Thanh Oánh bỗng bật khóc rồi quỳ sụp trước mặt Tang Vãn, níu lấy tay cô van xin.

Tang Vãn nhận lấy, uống một hơi, mới dịu lại được phần nào: “Chị đang nói đùa gì vậy… Em với tổng giám đốc Thương cách nhau xa lắm, chỉ riêng bữa cơm hôm nay anh ấy chi trả đã là vài tháng tiền lương của em rồi, sao em lại...”

Tang Vãn ngoan ngoãn đứng dậy, tránh sang một bên, cúi đầu không nói thêm gì.

Hàn Thanh Đại thu lại ánh nhìn, đưa tay vén nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán cô: “Bọn chị không quen nhau.”

Đúng lúc Tang Vãn đang cắn phải miếng ớt cay, sặc đến nỗi nước mắt rưng rưng. Hàn Thanh Đại vội rót cho cô một ly nước ấm, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động.

“Cái phương án lần trước biết đâu cũng là ý tưởng của giám đốc Lê.”

Hàn Thanh Đại bật cười khẽ khàng, che miệng đáp: “Chị cũng là người mà, cũng cần ăn cơm chứ.”

Tang Vãn c·h·ế·t sững, ánh mắt đờ đẫn một lúc lâu, những người xung quanh nghe vậy liền kéo lại xem.

Anh mở ra, chỉ là một bức ảnh nhưng khoé môi anh khẽ cong, nụ cười nhẹ thoáng qua rồi tắt màn hình, kéo vali đến cửa lên máy bay.

Tang Vãn: “...?”

“Chị, hai người quen nhau bao lâu rồi? Anh ấy luôn lạnh lùng vậy sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)


Tang Vãn không muốn giải thích gì thêm, cầm điện thoại chạy đi. Cô không biết nên đi đâu, cũng không muốn đi thang máy, chỉ có thể dùng việc leo cầu thang để trấn an bản thân.

“Vãn Vãn, cậu có thể giúp tôi nói với giám đốc Lê một tiếng được không? Cậu không phải là người nhà của cô ấy sao? Làm ơn giúp tôi với!”

“Bảo sao Tang Vãn lại tiến bộ nhanh như vậy, thì ra là nhờ ‘đường sau’...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Kết quả đợt đánh giá đã được thông báo qua email, Tang Vãn ngồi ở chỗ làm, tim như bị siết chặt.

Mục đích của Sài Thanh Oánh đã đạt được. Cô ta đang đối mặt nguy cơ bị sa thải vì sao chép ý tưởng người khác, trong lòng đầy bất cam nên càng không thể chịu nổi việc Tang Vãn lại vượt qua mình, tiến bộ nhanh hơn, có cơ hội được giữ lại làm việc tại Mỹ Ích.

Mọi người vội giải tán nhưng trong lòng lại càng tin vào lời Sài Thanh Oánh nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Biết rồi.” Mọi người cứ tưởng Thương D·ụ·c Hoành sẽ không đáp lại, ai ngờ anh vẫn như mọi khi, hờ hững buông một câu.

Ngẩng đầu, ánh mắt cô bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm, Tang Vãn sững lại: “Không phải anh đi công tác rồi sao?”

“Cô ngốc à?”

Tang Vãn đảo mắt qua lại giữa hai người, cứ ngỡ đã nhìn thấu được mối quan hệ giữa họ, liền hồn nhiên hỏi:

Trên diễn đàn công ty, có người đã bóc phốt thân phận thật của thực tập sinh Tang Vãn, bịa đặt rằng cô nhờ thủ đoạn và “quy tắc ngầm” mới có được phương án dự án. Thậm chí còn moi cả hoàn cảnh gia đình và chuyện cha cô - Tang Cảnh Tư - lên mạng.

Thương D·ụ·c Hoành tiếp tục bước lên vài bậc thang, thấy người phía sau vẫn chưa theo kịp, anh dừng lại, quay đầu: “Ngẩn người gì thế?”

Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhưng trong lòng cô đã bắt đầu tính toán. Mọi người xung quanh đều vô hình trung gợi ý rằng khi còn sống, cha cô từng có mối quan hệ làm ăn thân thiết với Thương D·ụ·c Hoành, vậy thì cơ hội này, cô sao có thể để vuột mất?

“Máy bay bị delay.” Thương D·ụ·c Hoành kéo theo vali, đứng trong hành lang thoát hiểm, vẻ ngoài có phần bất hợp với nơi này.

Tang Vãn cũng bật cười, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Lê Hàm từ trong văn phòng nhìn thấy bên ngoài xôn xao, nhíu chặt mày, mang giày cao gót bước ra: “Không ai có việc gì làm à?”

Ánh mắt Tang Vãn mờ mịt, vén tóc, lúc này mới tỉnh táo lại: “Tôi không tìm anh ấy... Tôi đi nhầm tầng rồi...”

Cuộc gọi rất ngắn gọn, nội dung cũng đơn giản nhưng nhìn biểu cảm của anh, Tang Vãn cũng đoán được phần nào. Chắc lại bị gia đình sắp xếp xem mắt nữa rồi.

Cô lấy điện thoại, chụp lại bức ảnh kết quả rồi gửi ngay cho Thương D·ụ·c Hoành.

“Em thích anh ấy à?” Hàn Thanh Đại đột nhiên lên tiếng, tay vẫn cầm ly nước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Em thích anh ấy à?