Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Nhóc con

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Nhóc con


Thương D·ụ·c Hoành còn đang bối rối thì điện thoại rung lên, một dòng thông báo nhảy ra: “Tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối nhận.”

Lúc này Thương D·ụ·c Hoành đang mở tài liệu họp, định triển khai nội dung thì bỗng nghe câu nói đó.

Thương D·ụ·c Hoành nheo mắt, đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào bàn tay giấu phía sau lưng cô, một lúc sau bật ra một tiếng cười trầm khàn: “Nhóc con.”

Một người khác khiến họ không dám đụng đến là Sài Thanh Oánh. Ban đầu, với sai lầm nghiêm trọng kia, cô ta vốn dĩ phải bị sa thải nhưng lại vẫn đi làm bình thường mỗi ngày.

Tang Vãn chỉ nhàn nhạt “ồ” một tiếng, rồi đưa cho anh cốc trà sữa chưa bóc tem kia.

Thương D·ụ·c Hoành đang ngồi trong văn phòng, thấy biểu tượng avatar mới hiện lên thì mở miệng: [“Mọi người kiểm tra lại micro. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta bắt đầu.”]

Nhắc đến chuyện này, Hàn Thanh Đại lập tức hứng thú. Dù cô là siêu mẫu nhưng khoản hợp đồng thương mại lại khá yếu, đa phần là các nhãn hiệu nhỏ lạ lẫm, nếu nhận bừa thì dễ mất hình tượng.

“Thương D·ụ·c Hoành, dù gì thì chúng ta cũng là người quen cũ, anh giấu tôi như vậy là có ý gì?” Cô thấy anh không nói gì, tiếp tục tấn công.

“Không tin thì là c·h·ó con.” Tang Vãn nhún vai, giọng chẳng chút áy náy. Dù sao c·h·ó con cũng dễ thương mà, nói dối tí thì sao.

Tang Vãn lập tức đứng dậy nhường chỗ, Hàn Thanh Đại nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp váy rồi từ tốn ngồi xuống.

Thương D·ụ·c Hoành nhìn cô, ánh mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, khó lường: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hàn Thanh Đại lịch sự chỉ vào chỗ bên cạnh Tang Vãn: “Có thể cho chị ngồi bên trong không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nghiến răng, khóe môi lại hiện lên nụ cười như muốn ăn tươi nuốt sống. Hóa ra là đợi sẵn ở đây chờ anh phản ứng.

Tang Vãn bắt chuyến bay sáng sớm tới Vân Thành. Chuyến công tác đầu tiên mà lại có thể về nhà luôn, đối với cô là một điều may mắn lớn.

“Là do anh dạy tốt mà.” Tang Vãn đẩy gọng kính trên mũi, có vẻ khá đắc ý.

[“Nói dối là c·h·ó con.”] Tang Vãn lặp lại.

Hiếm khi Thương D·ụ·c Hoành không nổi giận với cô. Anh nhìn chăm chăm vào cốc trà trong tay cô, hồi lâu mới giơ tay nhận lấy: “Được, bao nhiêu?”

“Hai mươi.” (tầm 70.000 VNĐ) Tang Vãn bắt chước anh, hét giá trên trời.

Anh gật đầu, khóe môi hiện lên nụ cười sâu xa: “Cũng ranh ma đấy.”

“Gì đây? Hối lộ tôi bằng thứ này sao?”


“Bạn nối khố của em đấy.” Tang Vãn nhe răng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Thịnh Sơ không nói gì, chỉ lặng lẽ tráng lại bộ bát đũa rồi rót cho cô một ly nước ấm, đẩy tới trước mặt.

Chương 23: Nhóc con

Cô mua loại dâu tây đá xay, phía trên phủ một lớp kem sữa ngọt ngào, bao bì cũng mang đậm phong cách bánh bèo.

Tang Vãn có mặt từ sớm, bắt đầu bày biện sân khấu và điều chỉnh thiết bị. Công việc của cô chính là bảo đảm mọi thứ diễn ra trôi chảy.

Thương D·ụ·c Hoành mặt không cảm xúc:

Đây là lần đầu thực tập sinh được tham gia cuộc họp liên phòng ban. Dù chẳng rõ nội dung là gì nhưng nghe giọng Thương D·ụ·c Hoành, ai nấy đều phát cuồng.

Khá lắm! Giỏi lắm!

Hàn Thanh Đại không hỏi thêm gì nữa, ba người dùng bữa trong không khí gượng gạo. Suốt bữa ăn, Thịnh Sơ không hề ngẩng đầu, dù đối diện là một đại mỹ nhân.

Hôm sau

Cô không phải kiểu người không ghi thù, chỉ là cô cho rằng phép lịch sự nên giữ lấy.

Vừa từ quán trà sữa quay về, còn chưa kịp bước vào tòa nhà thì lại đụng ngay Thương D·ụ·c Hoành đang từ trong đi ra.

Tang Vãn sắp đi công tác, chuyến công tác đầu tiên trong đời cô khiến cô không khỏi thấy chút háo hức. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ra khỏi văn phòng giám đốc, mọi người trong phòng ban đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy dò xét và nịnh bợ. Kể từ khi diễn đàn nọ bị xóa một cách khó hiểu, ai nấy trong bộ phận thương hiệu đều tò mò không biết bối cảnh đằng sau Tang Vãn rốt cuộc là ai mà lại “cứng” đến vậy.

Hàn Thanh Đại cạn lời, kiểu: Không phải anh gọi tôi đến sao? Giờ lại chê tôi lắm lời?

Thực tập sinh nọ sững lại, nghi ngờ nhìn cô: “Sao cậu biết?”

Tang Vãn nhíu mày: “Cái gì cơ?”

Tang Vãn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cốc trà trên bàn: “Để tôi nghĩ đã.”

Bỗng nhóm công việc nhảy ra thông báo có cuộc họp online. Cô tiện tay bấm vào rồi nhét điện thoại vào túi.

Thương D·ụ·c Hoành ngồi sau bàn làm việc, giữa các ngón tay kẹp một điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi. Trong làn khói mờ, những đường nét trên gương mặt anh càng thêm sắc lạnh.

“Bộ sản phẩm mới mùa này của MỸ ÍCH muốn mời cô làm đại diện.” Thương D·ụ·c Hoành hờ hững nói.

Cô không ở khách sạn mà về hẳn nhà vì địa điểm tổ chức sự kiện cũng không xa. Còn có thể ăn cơm mẹ nấu, thật chẳng còn gì bằng.

Điếu này hút xong, Thương D·ụ·c Hoành lại châm tiếp điếu khác. Tầm mắt lười nhác liếc sang cô: “Cô nói nhiều quá đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vị này là?” Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

“Cô đi một chuyến tới Vân Thành đi.” Thương D·ụ·c Hoành xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, giọng nói dửng dưng.

Bản thân Hàn Thanh Đại cũng chẳng biết mình đến để khuyên can điều gì. Việc là do Thương D·ụ·c Hoành tự làm, lời cay nghiệt cũng là chính miệng anh ta nói ra.

Anh rút điện thoại ra định chuyển khoản nhưng Tang Vãn nhanh tay nhét cốc trà sữa vào ngực anh rồi quay đầu chạy mất.

Trước ngày diễn ra sự kiện (đọc tại Qidian-VP.com)

Hàn Thanh Đại được thư ký dẫn lên văn phòng bằng thang máy riêng. Cô tháo kính râm và khẩu trang, rồi đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống.

“Á á á… giọng giám đốc Thương nghe cuốn quá, vừa trầm vừa gợi cảm!”

“Chuyến công tác đó là anh sắp xếp phải không?” Hàn Thanh Đại chẳng thèm giữ thể diện cho anh, vạch trần ngay.

Tang Vãn quay lại phòng làm việc, thấy trên bàn có thêm một cốc dâu tây đá xay giống hệt, cô giật mình lùi lại mấy bước, tưởng có chuyện ma quái xảy ra.

[“Xin nhân viên nào đang chê bai cấp trên sau lưng hãy tắt micro giùm. Cảm ơn.”]

Tang Vãn đang lúi húi bày đạo cụ, bực mình tiếp lời: “Giả đấy, giọng thật nghe như vịt kêu, cục cục khó nghe c·h·ế·t đi được.”

Tang Vãn nhìn thời gian trên màn hình máy tính, theo thói quen quay sang định rủ Sài Thanh Oánh xuống mua trà sữa. Nhưng lần này cô chần chừ, rồi một mình đi thang máy xuống.

“Không phải, bán cho anh.” Tang Vãn nhún vai, cũng chọc lại anh một câu.

“Trốn làm thì trừ lương.” Nụ cười thoáng hiện trên môi anh liền biến mất, giọng điệu lại trở về lạnh lẽo như thường ngày.

[“Thật không đấy?”] Thực tập sinh kia vẫn còn bán tín bán nghi.

Tóc cô đã dài hơn, phần đuôi được buộc tùy ý bằng một sợi dây, mái cũng được vén sang hai bên, lộ ra vầng trán mịn màng. Thương D·ụ·c Hoành cúi đầu nhìn cô thêm một lúc, nhận ra mình đang thất thần thì lập tức thu ánh mắt lại.

Hàn Thanh Đại vừa đeo lại kính râm và khẩu trang, định rời đi, chẳng muốn phí lời với người bệnh thần kinh như anh. Nghe đến đây, cô khựng lại: “Anh không có chân à? Tôi bận lắm.”

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Giang Minh

“Tổng giám đốc Thương ra ngoài gặp khách à?” Tang Vãn theo phản xạ giấu cốc trà sữa ra sau lưng, giọng điệu chuyển sang khách khí, lạnh nhạt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Nhóc con