Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua
Tiểu Nan Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
Anh còn nhớ rõ hôm đó Tang Vãn mặc váy công chúa màu trắng, tóc được bện thành kiểu công chúa rất chỉn chu, chỉ là ánh mắt nhìn anh có chút đề phòng.
Bỗng vài giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khoé mắt, lăn qua gò má, đọng lại nơi cằm. Tang Vãn cắn môi, đưa tay lau đi, cố chấp ngẩng đầu lên.
Chương 22: Tôi dạy cô như vậy sao
Cô không chịu thua! Tuyệt đối không!
Nhưng trong tai vẫn văng vẳng tiếng trách móc lạnh lùng của Thương D·ụ·c Hoành. Tang Vãn cắn chặt môi, quay người lao khỏi sân thượng.
“Sao hả? Cậu nói gì đi chứ?” Tang Vãn có chút sốt ruột.
Tang Vãn gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi nói: “Anh ấy muốn tớ nghỉ việc, tớ lại cố bám trụ. Tớ sẽ ở lì đó chọc tức anh ấy, chọc tức đến c·h·ế·t luôn!”
Mãi đến khi tâm trạng Tang Vãn dần ổn định lại, Thịnh Sơ mới chịu buông cô ra. Đúng lúc đến giờ cơm trưa, hai người tìm một quán ăn gần công ty ngồi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tang Cảnh Tư nghiêng đầu, nhỏ giọng trách con gái: “Mẹ con đưa em trai về nhà ngoại rồi, trong nhà cũng không có giúp việc, con tính ăn gì tối nay đây?”
Nghe xong kế hoạch của cô, Thịnh Sơ không lên tiếng, chỉ cúi đầu nghịch bộ dao nĩa trước mặt.
Nói xong, anh sải bước rời đi, không muốn ở lại bên cô thêm một giây nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Về sau bữa ăn diễn ra thế nào, anh không còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ lúc đi rửa tay vô tình nghe thấy cô gái nhỏ đang gọi điện cho bạn, mắng anh là “mặt lạnh như băng”, còn nói nếu hôm nay không có anh thì cha cô căn bản sẽ không đưa cô đi ăn.
Ánh mắt Thương D·ụ·c Hoành loé lên, gương mặt vẫn lạnh như thường: “Đi tách bọn họ ra.”
“Mở chi nhánh.” Thịnh Sơ mỉm cười.
Thương D·ụ·c Hoành xoay người lại, ánh mắt nhìn cô trân trân: “Ai có thời gian chờ cô trưởng thành?”
Tang Vãn nghi hoặc: “Anh đã giỏi giang như vậy rồi, vẫn cần nơi này để trút bỏ cảm xúc ư?”
Trong lúc đó, Thương D·ụ·c Hoành đã trở về văn phòng, đứng bên cửa sổ sát đất, tâm trí chợt bay xa. Anh cúi mắt, trong đầu hiện lên lần đầu tiên gặp Tang Vãn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tang Vãn thoáng sững người, trầm mặc một lát rồi gật đầu thật mạnh.
Cô cúi đầu thật thấp, chẳng thể phản bác. Không phải ai cũng có thể như Thương D·ụ·c Hoành, một tay che trời.
“Tại sao? Chỉ vì hiện tại tôi chưa đủ mạnh mẽ? Tôi sẽ trưởng thành, xin anh đừng đuổi việc tôi.” Vừa nghe anh nhắc tới chuyện từ chức, sắc mặt Tang Vãn liền hoảng loạn.
Thương D·ụ·c Hoành không trả lời cô, chỉ lặng lẽ bước đi trên con đường, khi đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc cũng chẳng dừng lại. Mãi cho đến khi cánh cửa sân thượng mở ra, hai người một trước một sau bước vào, anh mới quay đầu lại nhìn cô.
“Vãn Vãn, tớ sắp đến Giang Minh rồi.” Câu nói ấy như đã được ủ trong lòng Thịnh Sơ từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng bật thốt ra.
Bất chợt, Tang Vãn đập bàn một cái, giọng lớn hơn hẳn: “Tớ có một ý tưởng khá điên rồ!”
“Cậu thật là phiền!” Tang Vãn giơ tay đấm vào vai anh.
Nói rồi, ông ngẩng đầu nhìn sang Thương D·ụ·c Hoành đang ngồi đối diện rồi cười: “Con gái tôi hơi bướng bỉnh khiến cậu chê cười rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở phía sau, Thương D·ụ·c Hoành cầm ly nước nhấp một ngụm, ánh mắt dán vào cô gái đang nghiêng người sát lại gần Thịnh Sơ, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc.
Tang Vãn rúc vào lòng Thịnh Sơ, từ xa nhìn lại giống hệt một cặp tình nhân đang yêu. Anh khẽ nuốt một ngụm, cảm thấy lồng ngực như bị vật gì đè nặng, khó thở đến nghẹt ngào.
“Gọi em gấp như vậy, chỉ vì chuyện này à?” Hàn Thanh Đại ra vẻ xem kịch, không giấu vẻ thích thú.
Không ngờ Tang Cảnh Tư chẳng nhượng bộ: “Mấy thứ đó không thể làm bữa chính, con ăn xong hãy đi.”
Hàn Thanh Đại nhận được cuộc gọi cũng nhanh chóng đến nơi, hai người gặp nhau dưới toà nhà công ty. Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa, Thương D·ụ·c Hoành đã thấy cảnh tượng trước mắt.
“Cô thấy nơi này thế nào?” Anh đút một tay vào túi quần, tựa lưng vào tường, ánh mắt rơi trên gò má cô.
Khi đó, anh đang học năm tư đại học, vừa mới vào làm ở Mỹ Ích với vị trí trưởng phòng kinh doanh. Cha của Tang Vãn là khách hàng đầu tiên của anh.
“Không sao.” Thương D·ụ·c Hoành lễ độ đáp.
“Cái tên sếp kia của cậu đúng là có vấn đề, hay là cậu nghỉ việc đi.” Thịnh Sơ rót nước vào ly cho cô.
“Tôi thích nơi này, bởi vì đứng ở đây có thể nhìn bao quát cả Giang Minh.” Thương D·ụ·c Hoành đổi tư thế, hai tay đặt lên lan can sân thượng.
Hàn Thanh Đại: “?”
Ra khỏi công ty, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của Thịnh Sơ. Cô khẽ bặm môi, những giọt nước mắt vừa lau khô lại trào ra lần nữa.
“Tôi... Tôi không có bản lĩnh như anh, tôi sợ gây chuyện…”
Thấy cô im lặng, Thương D·ụ·c Hoành càng tức giận hơn, nhắm mắt lại, ánh mắt càng thêm u ám: “Tôi khuyên cô nên sớm viết đơn nghỉ việc đi, ít ra còn được bồi thường nhiều hơn.”
Hôm ấy anh lái xe hai tiếng tới Vân Thành. Đúng giờ ăn tối, vừa bước vào phòng bao đã nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên: “Ba ơi, con không muốn ăn ở đây, con đã hẹn bạn rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thịnh Sơ nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền giật mình, vội vàng bước tới ôm chầm lấy: “Biết là cậu gặp chuyện bất ngờ nhưng phản ứng cũng đâu cần dữ dội vậy?”
Tang Vãn khẽ nhíu mày: “Thế còn tiệm thú cưng của cậu thì sao?”
Thịnh Sơ ngẩng lên nhìn cô, đặt ấm nước xuống, ánh mắt có phần bất lực.
Vừa dứt lời, Tang Vãn quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc. Cô liền nhoẻn miệng cười, giơ tay chào: “Chị ơi, trùng hợp quá, chị cũng đến đây ăn sao?”
“Thương D·ụ·c Hoành, anh bị gì vậy? Người ta là tình nhân đang âu yếm, tôi đi làm bóng đèn à? Anh nghĩ tôi rảnh rỗi lắm sao?” Hàn Thanh Đại trợn mắt, khoanh tay trước ngực, lườm anh mấy cái.
Dù anh quay lưng về phía cô nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng. Không khí tĩnh lặng mấy giây, rồi giọng nói mang theo lạnh lẽo vang lên: “Tang Vãn, cô thật là ngu ngốc hết chỗ nói.”
“Con đã hẹn bạn đi ăn đồ nướng rồi.” Tang Vãn bặm môi, phản đối.
Hồi ức kết thúc, Thương D·ụ·c Hoành lấy điện thoại ra gọi một cuộc, sau đó nhanh chóng đi thang máy xuống dưới.
“Anh nhắm một mắt mở một mắt đi, họ có làm gì quá đáng đâu. Văn phòng bao nhiêu người công khai trốn việc anh cũng mặc kệ, sao cứ chăm chăm quản cô gái nhỏ hẹn hò bạn trai chứ? Tôi nói thật nhé Thương D·ụ·c Hoành, chẳng lẽ anh là…” Hàn Thanh Đại liếc mắt nhìn anh, giọng đậm mùi hóng hớt.
Thương D·ụ·c Hoành nghe thấy giọng cô bắt đầu không nghiêm túc, liền nghiêm nghị ngắt lời: “Nghe nói gần đây cô mất khá nhiều hợp đồng quảng cáo?”
Thương D·ụ·c Hoành thấy hai người rời đi, thân thể như không điều khiển được, lặng lẽ theo sau, còn chọn một chỗ ngồi phía sau có rèm che.
Ánh mắt Thương D·ụ·c Hoành vẫn không rời khỏi Tang Vãn, đôi mắt nheo lại, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc.”
Hàn Thanh Đại: “?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.