Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Đến Thiên An thành
"Được thôi phu quân."
Một tên trong đó nịnh nọt nói:
Bốn tên trai tráng cũng không có đi xa, mà dự định ẩn mình gần đó, chuẩn bị tiếp tục hành nghề.
Bọn họ ngụy trang liền sống yên ổn vài năm sau đó lại tính tiếp.
Ninh Hồng Hồng bên trong nghe vậy nhíu mày, nàng đang muốn ra tay, bên ngoài lại có giọng nói truyền đến.
"Tính danh".
Hắn nhìn thiếu nữ có chút thèm thuồng, hiển nhiên bị nhan sắc động đến.
Sáng sớm Phương Hiên liền mua một chiếc xe ngựa cũ lên đường.
Chỉ là hôm nay đi cùng thêm một cô gái khác, nhìn tuổi tác cùng nàng cũng là tương tự.
"Các ngươi là ai, dám xen vào chuyện bản đại gia, có tiền cũng một lượt mang ra đây đi."
"Chuyện này đúng là kì lạ? à mà không qua trọng, ta gọi là Phương Mai."
Hắn cũng chỉ có thể trong lúc vô tình truyền nàng một chút Hồng Trần chi khí, để nàng khá hơn một chút mà thôi.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí hết sức vô cùng quỷ dị.
"Cuồng đồ to gan, đây là Phương đại tiểu thư Phương Như Tuyết, các ngươi không muốn mạng mà sống?"
Nàng cũng không lo sợ, cho dù nàng g·i·ế·t thì như thế nào, sơn tặc làm đủ chuyện xấu, nàng g·i·ế·t cũng không có tội.
Phương Hiên nghe cái tên này, liền nghĩ đây có lẽ là người cùng gia tộc.
"Đứng lại, đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi, để lại tiền rồi đi."
Thành chủ trong thành tu vi bất quá Kim Đan, nhưng ở nơi xa xôi hẻo lánh này, như thế cũng xem như bá chủ một phương.
~~ (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cũng may là chúng ta nhanh chân, đúng là xủi quẩy, hôm nay lẽ nào lại phải đói?"
Cô gái kia liền nói:
Phương Hiên thấy nương tử mình khí sắc không tốt, liền chạy lại thay nàng xử lý, còn chuyện vừa rồi cũng không có hỏi lại.
"Chuyện là ta có người bác ở Thiên An thành, mà bác ấy lại thường xuyên bệnh nặng, nhi tử nghe nói đã tầm tiên vấn đạo, cho nên ta muốn trở về Thiên An thành tiện chăm sóc bác ấy, cũng muốn mở một quán nhỏ kinh doanh."
Sáng hôm sau Phương Hiên liền đi tới phủ thành chủ đăng ký hộ tịch.
"Nương tử, ta đã đi dò hỏi, ở thành bắc có một hậu viện còn trống, mặc dù không quá tốt, nhưng sửa sang lại, sau này chúng ta mở một quán trà, ở Thiên An thành này vẫn có thể sống được."
Hắn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mĩm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn dự định nửa đời đầu nghèo khó, nửa đời sau phú quý, như thế liền sẽ dễ dàng viên mãn.
Phương Hiên trên xe ngựa run lẩy bẩy, nói ra:
~~
"Nói lại chuyện này cũng lạ, trưa nay giống như có người nói cách thành chúng ta có bốn cái xác c·h·ế·t, đều là đầu bị cắt đi, thủ đoạn rất là gọn ràng."
Ninh Hồng Hồng nhìn Phương Hiên như nhìn quỷ, nàng cũng sớm đã bịa ra lý do như thế, chỉ thay bác bằng một cái tỷ tỷ.
Phương Như Tuyết nghe vậy nhíu mày. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đa tạ ba vị thiếu hiệp cứu giúp."
"Tuổi?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốn tên trai tráng người toát mồ hôi, vội vàng rời đi, sợ bà cô này đổi ý.
"Nàng/Chàng nói đi."
"Thì ra là Phương đại tiểu thư, tiểu nhân có mắt như mù, không biết ngài là người của Phương gia."
Tên trai tráng nhíu mày.
Phốc phốc phốc.
"Nương tử, nàng mệt thì ngủ chút đi."
Ninh Hồng Hồng gật đầu, nàng liền nghe theo phu quân mình. Phàm nhân sống bất quá trăm năm, năm liền bồi phu quân trăm năm.
Tên trai tráng kia như không có ý bỏ qua, quát lớn.
"Nói đến ở Thiên An thành này ta có một người bác gọi là Phương Chính, các vị không biết có nhận biết hay không?."
"Phương Hiên."
Hắn đi dạo bên ngoài tìm phòng ở liền thấy bóng người quen thuộc, chính là Phương Như Tuyết cùng hai tên thiếu niên.
"Là người?"
Hai người cùng đồng thanh nói ra.
Đến chiều thì Phương Hiên cùng thê tử cũng đến được Thiên An thành. Quả nhiên là thành lớn nhất phụ cận gần đây, dù đã trời chiều, nhưng Thiên An thành vẫn quá náo nhiệt.
"Mau mau cút, đừng để bản tiểu thư nhìn thấy."
"Hừ còn dám nói láo, bên trong là ai, nếu là mỹ nữ, có thể tha ngươi mạng c·h·ó."
"Làm sao như thế? ta cũng không có g·i·ế·t bọn họ."
Lại là như thế.
Phương Như Tuyết tuổi mới mười bốn, nhưng nhìn như mười tám, hừ lạnh.
Nương tử thân hình cũng có chút nhỏ nhắn, lại trời sinh yếu ớt, hắn cũng đã nhiều lần trong bóng tối muốn cải thiện tư chất của nàng, đáng tiếc đều không thể thành công.
~~
"25."
Chỉ là lúc này đột nhiên bốn tên trai tráng liền đầu cùng cổ tách rời, mắt vẫn là chưa kịp nhắm lại.
"Có, Ninh Hồng Hồng, 23 tuổi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng hiện nay là đệ tử của Thiên Âm phái, cùng loại này so đo, nàng động liền không cần động
Ninh Hồng Hồng không để Phương Hiên nói hết câu, liền muốn đi tới con lợn rừng kia làm một bữa no.
"Nương tử ngươi muốn nói là chuyện..."
Hắn cũng không dự định đi nhận lại đại bá, mà trước tìm một khách sạn, ngày mai lại đi tìm nhà ở sau.
Mà quán trà chính là kế hoạch cho nửa đời sau phú quý của hắn.
"Nương tử/Phu quân, ta có chuyện muốn nói?"
Nhiều năm không gặp đại bá, mà người ta còn là gia tộc lớn trong thành, ai biết đại bá có hay không nghĩ hắn thấy sang bắt quàng làm họ.
Nghe như thế đám trai tráng cả kinh, gần Thiên An thành này, ai lại không biết Phương gia.
Phương Hiên vừa nói vừa gắp một cái đùi gà cho nương tử nhà mình.
Hắn từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, lại được sư tôn mang đi, rất nhiều năm chưa trở về, Thiên An thành lại cách xa nơi này, xung quanh lại có mười mấy cái thôn nhỏ.
Tên nam tử phía sau nữ tử kia bước ra quát lớn.
Cô gái kia nói:
Từ thôn bọn họ đi đến Thiên An thành cũng mất ba ngày đi đường.
Hai bên tình chàng ý thiếp, chỉ là một người không quên xoa xoa bả vai, người kia không quên xoa bụng.
Phương Hiên cũng không nói láo, hắn ở Thiên An thành thật còn có người bác, nhưng cũng không phải cái gì sắp c·h·ế·t, mà là đang như mặt trời ban trưa Phương gia.
"Ban ngày ban mặt lại dám chặn đường cướp của, các ngươi còn có vương pháp hay không?"
Truyền đến là một giọng nữ tử, người mặc váy lam nhạt, khuôn mặt khả ái đáng yêu, mà phía sau lưng nàng còn có hai tên nam tử, tuổi ba người nhìn không hơn hai mươi.
Phương Hiên thầm nói hắn cũng không có ra tay nha .
Bốn người nghe Phương Hiên nói như thế hơi sững sờ, không ngờ lại trùng họ với nhau, còn tưởng là người thân, nhưng rất nhanh liền bác bỏ, họ Phương trên đời này nhiều lắm, mà bọn họ cũng chưa từng nghe nói Phương gia có thành viên thất lạc.
"Vâng vâng, tiểu nhân rời đi."
Phần lớn thời gian trước kia nàng đều là bế quan tu luyện, mấy năm qua cuộc sống của nàng mới trở nên phong phú như thế.
Phương Như Tuyết mĩm cười rời đi, hai người kia cũng là vội đi theo.
Phương Hiên hoàn thành đăng ký hộ tịch liền đi tìm phòng ở. Thiên An thành tất đất tất vàng, như phần lớn đều là phàm nhân, tu sĩ không nhiều, nếu có đó chính là người của tứ đại gia tộc cùng người phủ thành chủ.
Phương Hiên muốn rời đi, liền nghe Phương Như Tuyết gọi lại:
"Thì ra là ân nhân, không ngờ chúng ta có duyên như thế."
"Đã từng lập gia đình?"
Cô gái bên cạnh nghe vậy hơi khó hiểu, nhưng được hai tên thiếu niên kia kể lại mọi chuyện, lúc này mới hiểu.
"Đại nhân tha mạng, ta chỉ là một tên nông dân nghèo khó, làm sao có tiền."
"Phương Hiên."
"Vâng, tướng công."
Lời thoại hết sức quen thuộc, từ trong bóng cây đi ra bốn tên trai tráng, khuôn mặt có chút hung ác, hiển nhiên chính là sơn tặc.
Chương 3: Đến Thiên An thành
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.