0
Truyện thơ này viết về bạn của tôi
Một người đã Ở Một Thế Giới Khác
Nơi chẳng có bình yên và an lạc
Mà đầy rẫy thử thách cùng chông gai
Chân không nghỉ qua vô số đường dài
Tay vươn hướng muôn vàn chân trời mới
Đớn đau với gian khổ đang chờ đợi
Luôn kiên cường bước đi đến cuối cùng
Luôn bất khuất tiến tới chẳng hề ngừng
Luôn khắc ghi trong tim: Không Từ Bỏ.
Chuyện nó là thế này:
Thủ Đô Thừa Thiên một ngày tháng 7
Nắng vàng huy hoàng trời chiều rực cháy
Sông Hương nước chảy bèo trôi hững hờ
Quốc Học nghỉ hè yên ắng bên bờ
Có mấy chú ve kêu hoài không ngớt
Hoa sữa thơm một mùi hương rất ngọt
Phiền lòng vài người có việc ghé qua
Sân tập võ một tiếng “Oành” vang xa
Trần Phi bị Trần Hải Quân đá gục
Ánh mắt khinh thường buông lời sỉ nhục:
-“Phế vật!”
Rồi mặc kệ Phi lăn lóc trên đất
Phất áo quay người rảo bước rời đi
Đợi khi bóng hắn khuất hẳn rồi thì
Chỉ có Trần Hùng tiến đến đỡ
Phi tay ôm bụng nở nụ cười khổ:
-“Đa tạ Hùng Ca, nhưng ta không sao.”
-“Không sao nhưng chẳng tốt đi nơi nào
Thôi thì chú em nên về nghỉ sớm
Gia thế tên Quân rất là ghê gớm
Chú nhẫn nhịn mới học được ở đây”.
Phi đáp: “ Ta đã biết” rồi đi ngay
Hùng Ca nhìn theo cười khì một cái
-“Ta lo lố rồi, được lắm thằng nhãi
Võ công đã cao, diễn kỹ cũng cao.”
Chân tập tễnh bước qua cổng ra vào
Rẽ qua hẻm vắng người vào ngõ cụt
Vẻ đau đớn trên người Phi mất hút
Chân nhún mạnh v·út bay qua hàng rào
Trèo tường, leo mái, nhảy xa, bổ nhào
Như chú sóc băng qua nhanh thoăn thoắt
Chỉ chớp mắt đích đến đã trước mặt
Công trường xây dựng, là chỗ làm thêm
-“Mi tới đúng lúc lắm đó chú em
Xi măng bên này, thép cuộn bên đó
Còn bên kia có một đống cát nhỏ
Xúc hết qua bên nớ, Ô Kê La?”
Phi tự nhiên chẳng chút nề hà:
-“Cứ để cháu lo, yên tâm nha chú Phúc.”
Rồi cứ thế là bung hết sức lực
Làm việc kiếm tiền, kết hợp luyện công
Hai vai hai bao mà cứ như không
Đám công nhân nhìn quen mà vẫn hãi
Nhưng có Phi, việc làm thêm thoải mái
Xong sớm, nghỉ sớm, nhậu sớm, ngủ sớm
Quá tuyệt vời!
-“Ngay ni răng cháu lại được món hời?”
-“Cho mi thêm ít, cố mà tẩm bổ
Nhìn mi thì to, chơ mà tuổi nhỏ
Lo ăn uống thêm i nghe rọ chưa?”
Trời âm u sắp muốn đổ cơn mưa
Phi chào chú Phúc, cưỡi xe đạp chiến
Băng băng qua phố, ngoại ô thẳng tiến
Phòng trọ nhỏ, cha hắn Trần Hải đang chờ
Giọt mưa nặng hạt, trời nhạt đất mờ
Ngã tư đèn đỏ, chờ mà thấy cực
Quầy bên đường, hương bánh bao thơm nức
Đến mũi khiến bụng Phi réo rền vang
Bỗng
Một tiếng thét vọng sang:
-“ Đừng, Cô Chủ!”
Chỉ 2 giây, đối với Phi, đã đủ
Lao v·út đi, ôm cô bé vào lòng
RẦM!
Phi bay lên quay trên không vài vòng
Xe con tông trúng, xương tan thịt nát
Còn chưa kịp đau, thì đã lịm mất
Xe c·ấp c·ứu, tới Bệnh Viện Trung Ương.
Ca mổ khẩn, mời gấp Viện trưởng Dương
Đoàn đội chuyên gia dốc lòng dốc sức
Kéo co với tử thần, từng giây từng phút
May mắn mà qua được lúc kịch nguy
-“Bệnh nhân tỉnh hay không cũng còn tuỳ
Tuy ta không tin rằng Chúa tồn tại
Phép màu lại vẫn đôi khi xuất hiện ở nơi này.”
Trần Hải khóc đến gương mặt khô gầy
Đưa tay gạt nước mắt:
-“ Cám ơn bác sĩ.”
Viện trưởng Dương gật đầu, muốn đi nghỉ
Ca mổ này, kéo dài thật rất lâu
Mấy bác sĩ rời đi cùng với nhau
Tất cả đã sức cùng lực kiệt
Lại thêm cảm cúm, thật là quá mệt
Miệng ho khan, hết sức hết hơi
Căng não phẫu thuật cả nửa ngày trời
Bệnh viện bao việc còn đang thúc giục
Cúm mùa thành dịch, bệnh nhân lúc nhúc
Lây cho các y bác sĩ hết cả rồi
-“Ngươi cũng nên về nghỉ ngơi đi thôi
Hắn cứu em gái ta, ta sẽ cứu hắn
Đấu với tử thần, hắn sẽ thắng
Đừng để hắn tỉnh lại, ngươi gục rồi.”
Thiếu tá Le Noloc an ủi đôi lời
Việc quân bận rộn, liền phải trở về
Kẻ này Tài – Đức trọn vẹn hai bề
Có thù tất báo, có ơn tất trả
Nếu không bình dân lại còn là người lạ
Trần Hải đã phải tới nhặt xác Trần Phi.
Đêm khuya
Phòng riêng hồi sức hiện đại tiện nghi
Tiếng máy thở tít tít không ngừng nghỉ
Bác sĩ trực sau khi kiểm tra tỉ mỉ
Ra ngoài thông báo Trần Hải có thể vào
Nhưng
Xảy ra chuyện dường như chẳng thể nào
Cả Thế Giới bỗng đứng yên tại chỗ
Từ trống rỗng xuất hiện một ai đó
Hắn tồn tại, mà lại như là không
Tóc cháy như lửa, cơ thể suốt trong
Không miệng, không mũi, không cao, không mập
Khá gầy, khá xương, khá chắc, khá thấp
Bốn mắt quỷ dị, một cặp tựa kim cương
Một cặp thì đen nhánh rất bình thường
Hắn đưa tay ra trên Trần Phi đang ngủ
Từng đốm sáng bay lên, dưới bàn tay hội tụ
Tạo thành một quả cầu nhỏ trắng tròn
-“ Một linh hồn tốt, giữ lại vun trồng
Còn ngươi, đừng làm ta thất vọng nha
Một bảy bảy không một ba
Số lần ta khiến Luân Hồi quay ngược
Mong ngươi có thể giúp ta chạm đến được
Huyền bí của Duy Độ cao hơn.”
Hạt mưa ngưng đọng lại rơi ngoài sân
Thời gian tiếp tục dòng chảy đều đặn
Âm thanh trở về với Thế Giới tĩnh lặng
Chỉ lát sau Trần Hải mở cửa bước vào
-“ Con ơi, giờ cha biết phải làm sao?
Cầu xin ông Trời cho con tỉnh lại
Cuộc đời cha toàn làm điều ngu dại
Chỉ có con là ánh sáng cuộc đời.”
Viện trưởng Dương có dặn dò mấy lời
Trò chuyện có giúp người hôn mê thức tỉnh
Trần Hải dù đang ho bệnh
Cũng thức suốt đêm trò chuyện cùng Phi
Nào biết đâu trên giường bệnh tuy vẫn là Phi
Lại không còn là Trần Phi con hắn.
Trần Xuân Phi lòng cảm thấy may mắn
Một phút bốc đồng
Cả đời đi tong
Nhưng còn suy nghĩ, tức là còn sống
Cố gắng vượt qua, phía trước là trời cao biển rộng
Tương lai là một mảnh tươi sáng huy hoàng
Tỉnh lại rồi, mà đau đến thịt nát xương tan
Bàn tay nóng rực, giọng cha nức nở
Ngược dòng thời gian, Nhớ
Những câu chuyện giữa cha và con
-“Năm con vừa được 3 tuổi tròn
Mẹ uất cha mà tự ra đi mãi mãi
Con bé bỏng ngây thơ khờ dại
Lại ôm chặt lấy cha không buông.”
-“Khi con vừa 7 tuổi hơn
Cha t·ai n·ạn, tàn phế từ đó
Nhà mình xưa kia quá là nghèo khổ
Chẳng có tiền mà đi viện nọ kia.”
-“Con 9 tuổi, nhà cháy đêm khuya
Mất tất cả, chỉ còn hai bộ quần áo
Vẫn là con không hề ảo não
Người còn của còn, con nói với cha.”
-“Khi 11, bà nội vĩnh viễn đi xa
Nếu không có con cầu xin năn nỉ
Cha đâu thể tới trước bài vị
Tạ lỗi với bà một lần sau cùng.”
Trần Xuân Phi nghe mà tan nát cõi lòng
Ở Thế Giới này hay ở Thế Giới nọ
Trần Hải cha hắn, vẫn giống nhau đó
Chỉ có hắn và Trần Phi, là hành động khác rồi
Chuyện quá khứ đã theo gió cuốn trôi
Đau thương sẽ giúp con người ta lớn
Còn sống, là vẫn còn hy vọng
Cơ hội Trời ban, quyết nắm trong tay
Quyết vững chân bước, sống trọn kiếp này
-“ Mình còn sống, thì sẽ tiếp tục sống
Chăm sóc cha, hoàn thành mơ mộng
Sẽ không từ bỏ, tuyệt đối kiên cường.”
Bàn tay cha nắm chặt tràn đầy yêu thương
Giọng cha đều khàn ấm ru ngủ
Khiến Phi dần chìm vào mộng đẹp yên bình.
7 ngày sau
Phòng bệnh tràn ngập ánh bình minh
Sau giấc ngủ dài, Xuân Phi tỉnh lại
Người nhẹ như không, vô cùng thoải mái
Tưởng như t·ai n·ạn chỉ là ảo giác mà thôi
Nhưng
Bệnh viện lớn vậy, mà mất điện rồi
Không gian im ắng có chút phát sợ
Cũng vừa lúc này thì cửa mở
Một người vừa lạ vừa quen bước vào
Dáng người nhỏ, chẳng hề cao
Mặc quần thụng, đi ủng da
Tay cầm mã tấu, lưng vác ba lô
Vừa trông thấy Phi liền hô:
-“ Thì ra là mi ở chỗ này
Nghe tin mi bị t·ai n·ạn mấy ngày
Chưa vô thăm được thì Tận Thế
Tình hình bây giờ rất là tồi tệ
Mau dậy theo tau rời khỏi chộ ni.”
Trần Mệnh Vận, là bạn học của Phi
Kiếp trước đã quen, kiếp này lại gặp
Phi đem tâm tình bản thân sắp đặt
Cùng Vận nhìn qua cửa sổ buổi sáng tinh mơ
Vô vàn xác sống đang lượn lờ
Trên sân bệnh viện, lững thờ lững thững
Áo quần rách nát, da đen khô cứng
Mắt chảy lệ máu, thịt xé xương lòi
Ngay khi nắng sớm vừa mới chiếu soi
Xác sống đứng yên như cây đón nắng
Không gian c·hết chóc bao trùm vắng lặng
Bóng đen tận thế che phủ Địa Cầu
Nhưng đây chẳng phải lúc để buồn rầu
Phi quyết chí:
-“ Mi cho tau theo với.”
Từ cửa bước vào, là Hùng Ca đi tới
-“Hoan nghênh gia nhập nha chú em
Đoàn đội chúng ta lại nhiều thêm
Một kẻ mạnh tinh thông đánh võ.”
Phi nghe vậy trong lòng xấu hổ
Thật ra hắn cũng chẳng giỏi đánh đấm gì
Người mà Hùng Ca nói, là Trần Phi
Chơ mà kệ đi, hắn có thể học
Thời đại tận thế vô vàn cực nhọc
Thêm bạn đáng tin càng dễ sinh tồn
Đều là người quen, hành động ngay luôn
Không chuẩn bị gì đi luôn ra cửa
Chân vừa bước khỏi chưa được một nửa
Phi đã thấy ai quen thuộc nằm trên sàn
Đầu lăn lóc, người thì nằm ngang
Là cha hắn Trần Hải chứ còn ai nữa
-“ Cha.”
Tiếng kêu tuyệt vọng, hai hàng lệ ứa
Cha hắn đã biến thành xác sống rồi
Lại còn đầu mình mỗi thứ một nơi
Khỏi cần nghĩ cũng biết Hùng Ca làm đó
Hắn tiến đến gần bên nói nhỏ:
-“Thật xin lỗi ta không nhận ra.
Tầng này chỉ có một xác sống tuần tra
Là cha ngươi vẫn luôn đang bảo vệ
Mong ngươi gạt đi hàng lệ
Nhanh chóng an táng cho cha.”
Phi đáp:
-“Không phải lỗi do ngươi mà ra”
Rồi lấy tấm ra giường cuốn xác
Lên sân thượng, gió sớm thổi man mác
Tẩm cồn đốt lửa, tiến hành hoả thiêu
Lời muốn nói với cha còn quá nhiều
Mà người giờ đã thành tro tàn bay đi theo gió.