Trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Khu nhà trên cây không bị tổn hại
Một pháo vừa nãy hướng xéo lên trời
Ngoài voọc ra thì còn có con người
Chung sống hoà bình trong thiên nhiên tươi đẹp
Bây giờ gặp người ngoài đến chèn ép
Đồng tâm hiệp lực cùng nhau xông lên
Một con voọc cấp 3 lao tới trước tiên
Nhắm vào Vận đang lơ lửng bay đến
ĐOÀNG!
Pháo vác vai nhả đạn tiếp đón
Voọc lớn cỡ tăng b·ị b·ắn ngược trở lui
Một tiếng ầm vang chịu cát đá c·hôn v·ùi
Ngay lập tức bị loại khỏi vòng chiến đấu
Người Trong Rừng vừa nãy còn hăng máu
Ngay lập tức huyết áp tụt không phanh
Đám vọoc đầu trắng phản ứng càng nhanh
Quay ngoắt hướng rừng rậm chạy thẳng
-“ Trước họng pháo chúng sinh bình đẳng
Các ngươi chẳng làm được gì đâu
Đem Mạc Đăng Nhi giao ra mau
Không ta cho đi đầu thai chuyển kiếp.”
Đối mặt Vận hung hăng uy h·iếp
Người Trong Rừng đều nép sang một bên
Yến Vũ được 1 tên dẫn lên
Nhanh chóng tìm cõng Mạc Đăng Nhi xuống
Nàng tuy rằng vẫn đang còn sống
Nhưng trong tình trạng b·ất t·ỉnh hôn mê
Trước hết thì là hãy mang về
Rồi sau lại tìm cách cứu chữa
Nàng công chúa cao quý say ngủ
Dung nhan diễm lệ xinh đẹp tuyệt trần
Gương mặt tinh xảo tựa như nữ thần
Sắc đẹp Đông – Tây hoàn mĩ kết hợp
Là người đẹp nhất mà Vận từng gặp
Trong lòng không khỏi khen ngợi chẳng thôi
Nhưng mà xét đến dáng người
Thì Lý Yến Vũ mới càng thêm chuẩn
Tài năng hai nàng đều thật xuất chúng
Các chị em khác chẳng kém bao nhiêu
Đều có dung nhan xinh đẹp mĩ miều
À, trừ Lý Châu Viên nhan sắc hơi lạ
Song thì cũng chẳng sao cả
Lúc này chả phải lúc ngắm gái đâu
Voọc Mạ đã quay lại thật mau
Trên thân đầy vết cắt sâu cháy xém
Danh Hoa thì hoàn toàn nguyên vẹn
Song cuộc chiến này đã kết thúc rồi
Nôm toàn thân tan nát tả tơi
Bị Diễm dùng vuốt ấn trên mặt đất
Hay cái là khố lá vẫn chưa rơi mất
Không biết cây chi mà thật sự bền
Tý nữa phải thu thập một phen
Đem về cho Kim Quy nghiên cứu
Danh Hoa bày ra bộ dạng mềm yếu
Đến trước Vận quả quyết mà quỳ
Thung lũng hun hút non cao vô bì
Lộ rõ mồn một vừa tròn vừa trắng
Sáng rực rỡ dưới trời toả nắng
Cực kì xinh đẹp tươi mới vô ngần
Nhưng Danh Hoa chưa phân kịp phân trần
Diễm nóng máu lên vuốt to nện xuống
Oành! Oành! Oành! Oành!
Á! Á! Á! Á!
Vận vội nói:
-“ Nếu muốn em trai sống
Thì cô hãy mau mau đứng lên
Mạc Đăng Nhi hôn mê ở một bên
Các ngươi hãy nhanh làm tỉnh lại.”
Danh Hoa nghe mà ngớ người ngây dại:
-“ Chuyện này chẳng phải do chúng ta
Mạc Đăng Nhi khi đó phát hiện ra
Là đã b·ất t·ỉnh dạt vào bờ biển
Cát Hải, Cát Bà tuy có giao chiến
Nhưng cũng không phải chuyện to chi
Chỉ là chúng ta chẳng muốn rời đi
Cũng không muốn phục vụ Nhà Mạc…”
Chưa nghe xong mặt Vận đã biến sắc
Thét to:
-“ TẤT CẢ MAU TỚI GẦN TA.”
Linh năng chẳng giữ lại phóng ra
Thành mấy tầng lá chắn che mọi người lại
Pháo bom bình thường thì không sợ hãi
Nhưng thứ đến là Đầu Đạn Hạt Nhân
BÙM!
BÙM!
BÙM!
1 trái đã đủ xoá sạch hồng trần
Mà đây một lần chơi luôn 3 quả
Sóng lửa xung kích huỷ diệt tất cả
Phá nát một mảnh rừng rậm đẹp tươi
Khói tan đi lộ quả trứng sáng ngời
15 lớp vỏ không cháy thì nát
Tổ tiên phù hộ số người chưa mạt
Nhưng Vận đã sức kiệt lực cùng:
-“ Chắc chắn kẻ địch sẽ truy lùng
Các người có chỗ nào để trốn?”
Đều chung một hoàn cảnh nguy khốn
Danh Hoa vội bảo Voọc Mạ dẫn đường
Chẳng bỏ lại một ai b·ị t·hương
Xuyên qua màn thác tiến vào hang núi
Dùng sạch năng lượng bụng vô cùng đói
Một bình đậu xanh rau má chẳng thấm vào đâu
Nôm và Danh Hoa liếc mắt nhìn nhau
Vội đi hái hai quả đào tiên khủng:
-“ Các ngươi bị k·ẻ g·ian lợi dụng
Chúng ta không định so đo làm chi
Hai quả đào này ngươi hãy ăn đi
Rất có tác dụng lại sức đã mất.”
Nôm và Voọc Mạ v·ết t·hương chồng chất
Nhưng Diễm và Vận mạnh nhất ở đây
Tình hình lúc này thật rất nguy thay
Danh Hoa suy tính lựa chọn tin tưởng
Đào tiên phục hồi được kha khá năng lượng
Hơn nữa thật sự là rất ngon
Ngọt mát thơm lại còn giòn giòn
Mấy con voọc nhìn mà chảy dài nước miếng
Diễm và Vận ăn xong hồi tý lực chiến
Voọc trinh sát báo tin kẻ địch tới rồi
Vận lên lưng Diễm không cần nhiều lời
Lao v·út nhanh qua màn thác bạc
Trường Túc Tiên Tử thấy mà kinh ngạc
Miệng hô to muốn nói cái gì gì
Vận thì chẳng hiểu ả nói cấy chi chi
Vác pháo lên vai bắn ngay một phát
BÙM!
Đám người Tàu lập tức tan tác
Mà Diễm lập tức khoá chặt mục tiêu
Lao v·út tới vuốt sấm sét tung chiêu
Trường Túc không vừa trả lại một đá
Đôi chân xứng đáng nuột nhất thiên hạ
Hà 2 Kiếm hay Lý Yến Vũ chẳng bằng
Cước – Trảo v·a c·hạm nổ một tiếng: ĐOÀNG!
Giò dài đến háng tuy rằng rất mạnh
Nhưng vẫn phải thua chân dài tới nách
Trường Túc như giẻ rách b·ị đ·ánh bay
Diễm thắng thế lao theo đuổi ngay
Thề phải cắn nát đôi chân của ả
Trả thù bị đầu đạn h·ạt n·hân bắn phá
Vừa đánh vừa đuổi ra tận ngoài khơi
Xa xa hướng đông gần sát chân trời
Nổi lên 3 chiếc tàu ngầm quân sự
Đánh chặn Diễm và Vận bằng t·ên l·ửa
Cả hai lại như ánh chớp lướt qua
Tên lửa nổ tung nở rộ như hoa
Diễm lao thẳng vào hung hăng đập phá
Xong một cái chả thấy Trường Túc đâu cả
Chân dài nên ả chạy thật mau
Toàn bộ thuỷ thủ trên 3 chiếc tàu
Ngay lập tức đưa tay chịu trói
Cùng đám thuộc hạ trên Cát Bà nhốt lại
Tại chỗ thẩm vấn tra hỏi thông tin
Biết tiếng Tàu thì có Lý Huệ Bình:
-“ Độc gây mê do Trường Túc điều chế
Không thuốc giải muốn tỉnh là không thể
Hơn nữa để lâu thì tất mạng vong…”
Nàng lo lắng mà nói chưa xong
Thì một con chim bồ câu bay đến
-“ Tù binh, tàu ngầm trao trả nguyên vẹn
Còn muốn 5 quả Đào tiên Cát Bà
Con ả này đúng là coi thường chúng ta
Thứ ngu ngốc còn gửi 2 viên thuốc giải.”
Liền cho Mạc Đăng Nhi uống một cái
Còn 1 cái mang cho Tiến sĩ Lai
Nếu may thì nàng khỏi nạn qua tai
Thì không coi như chẳng tốt phước
Trước Trường Túc, Vận không định nhường bước
Chuyện hôm nay ghi vào trong sổ thù
Chờ sau này có cơ hội sẽ thu
Luôn một lần tính cả vốn lẫn lãi
Mạc Đăng Nhi nhanh chóng tỉnh lại
Yến Vũ thông báo tình hình cho nàng
Tại chỗ chỉnh đốn, sắp xếp, sửa sang
-“ Ngài Vận xin lại giúp chúng ta một chuyến.”
Vận liền thừa cơ đưa ra điều kiện
Mạc Đăng Nhi chẳng do dự gật đầu
Cả bọn trở lại Cát Hải thật mau
Tù binh nhờ cậy Danh Hoa canh giữ.
Mạc Tu Hữu chẳng hề chống cự
Kẻ đồng loã chỉ lẻo tẻo mấy người
Nhi rằng:
-“ Chú có nỗi khổ thì mở lời…”
Hữu ngắt:
-“ Không có, mà cũng Không Cần Có.”
Xem ra muốn hắn mở miệng rất khó
Nhưng với Vận thì là chuyện nhỏ mà thôi
Đem về Hương Phố thẩm vấn một hồi
Tim gan phèo phổi sẽ lôi ra hết
Một lần sóng gió đã đến hồi kết
Đăng Nhi bàn giao mọi việc cho Huệ Bình
Bản thân mang độc khó chữa trong mình
Tất phải đi Hương Phố một chuyến
Diễm và Vận tìm Người Trong Rừng nói chuyện
Nôm ngồi mà gần cao hơn Vận đứng
Tai hơi nhọn, tóc màu bạc trắng
Mắt đen mũi thẳng gương mặt giống Tây
Thật ra do tiến hoá mà thành thế này
Có thể xem như là một chủng người mới
Diễm từ phía trên mắt lườm xuống dưới
Danh Hoa mới chịu ăn mặc đàng hoàng
Gương mặt tinh xảo dáng người nở nang
Quần áo kín đáo lại càng thêm đẹp
Vận rằng:
-“ Các ngươi muốn ở Cát Bà tiếp
Ta thử xử lý phóng xạ thử xem
Chỉ cần các ngươi giúp đánh Thừa Thiên
Chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”
Nôm nhanh mồm:
-“ Ở đâu chả được
Em sau này xin nhờ cậy vào anh
Mong anh dẫn em ngang dọc tung hoành
Anh mà chỉ đâu là em đánh đấy.”
Thằng em hời Vận tất nhiên nhận lấy
Lại cùng Danh Hoa bàn mấy chuyện tương lai
Tâm sự thân mật suốt cả đêm dài
Sáng mai cả hai đều rất vui sướng
Cát Bà nơi được trời đất ban thưởng
Thiên nhiên tươi đẹp màu mỡ lắm thay
Xây dựng nên căn cứ nơi này
Đề phòng Tiên minh Hải Nam đánh lén
Chờ Đăng Nhi sắp xếp toàn vẹn
Vận dẫn người trở lại Hương Khê
Lần này đi thu hoạch lớn trở về
Cũng đem tới rất nhiều công chuyện.
0