0
Thời cơ đã đến lập tức hành động
Trong đêm tới di chuyển mau chóng
Ái Trinh bất ngờ bị gọi về Sài Gòn
Mượn bóng đêm không trăng tối tăm
Âm thầm di chuyển ra bờ biển
Bí mật chế tạo thuyền nhỏ đủ di chuyển
Chỉ mang theo chút nước sạch thôi
Một khi ra được đến ngoài khơi
BiNet sẽ lập tức phát hiện
Hải quân Đất Việt chắc chắn tiến đến
Lúc đó thì nguy hiểm đã qua
Từng chiếc thuyền nhỏ đi ra
Hai người 1 chiếc bơi qua biển rộng
Trời lặng gió nhẹ nhàng con sóng
Đoàn thuyền thô sơ nhanh chóng xuôi nam
Cho đến khi bầu trời chuyển màu lam
Mọi người mới chậm lại nghỉ sức
Vận thì vẫn luôn chẳng biết mệt
Công việc chèo thuyền chẳng phiền Tuyết Phương
Ánh bình minh rạng ngời trên mặt cô nàng
Chiếu sáng nụ cười tự do rực rỡ
Hỏi rằng:
-“ Bên phía Liên Minh Đất Việt chỗ đó
Chắc là có nhiều thứ hay ho
Em vẫn thấy hơi chút lo lo
Em chỉ là người thường sợ không được việc.”
Vận cười:
-“ Em đừng sợ gì hết
Làm ít ăn ít, làm nhiều ăn nhiều
Không bị bỏ đói và chắc chắn 1 điều
Chẳng sợ chịu đối xử như là heo, là chó
Thứ hay ho tất nhiên là có
Hương Phố có 1 cái tháp rất cao
Có 1 cái hồ Bình Sơn nước trong veo
Có 1 quảng trường Mèo rực rỡ ánh sáng
Có lẩu gà ngải cứu, có cá lóc nướng
Có bưởi Phúc Trạch, có cam Khe Mây
Anh sẽ đưa em đi khắp đó đây
Cho đến ngày em chán mới nghỉ.”
Cùng cô bé cười nói vui vẻ
Vượt trên ngàn con sóng nhấp nhô
Nhắm thẳng phía trước hướng đến tự do
Đáng tiếc cuộc đời không như mơ mộng
RÀO! [x3.14]
Phía trước đoàn thuyển nổi lên cột sóng
Nước trôi hết hiện ra 1 con tàu ngầm
Vẻ mặt Vận lập tức tối tăm
Mắt chạm mắt Ái Trinh trên boong nhìn tới
-“ Giết.”
Chíu! [x3.14]
-“ Á!” [x3.14]
Mặt biển nhanh chóng lềnh bềnh xác nổi
Máu tươi sáng chói nhuộm đỏ cả trời
Tiếng la hét đau đớn ghê người
Cuộc t·hảm s·át hồi lâu mới chấm dứt
Chỉ duy nhất Tuyết Phương và Vận còng sống sót
Ái Trinh đứng trên ván lướt tới gần
Người máy hiện đại vây chặt xung quanh
Ánh mặt lạnh lùng nhìn Vận ôm Tuyết Phương che chở
Tức giận đến r·ối l·oạn hơi thở
Bép!
Hung ác quất tới đôi nam nữ 1 roi
-“ Á!”
Lần này b·ị đ·ánh đau đớn đến lạ
Thấu tới tận cả lòng dạ tim gan
Nhưng Vận vẫn ôm chặt lấy Tuyết Phương
Dùng lưng đỡ lấy đòn roi tàn nhẫn
Ái Trinh toàn lực đ·ánh đ·ập 1 trận
Đến tận khi cạn sức mới thôi
Tấm lưng Vận tan nát tả tơi
Bất ngờ lộ ra không chỉ là xương thịt
Ái Trinh điên cuồng gầm thét:
-“ Tại sao lại là cô ta
Sao là cô ta mà không phải là ta
Ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt
Trinh tiết của ta cũng cho ngươi nốt
Ngươi nói xem rốt cuộc là tại sao?”
Chờ cho Ái Trinh ngưng hẳn thét gào
Vận mới quay lưng nhìn thẳng vào mắt ả
Nói:
-“ Là ngươi cưỡng ép ta đó chứ
Cái thứ như ngươi, ta chẳng thèm.”
Dù sao cũng đ·ã c·hết một lần
C·hết thêm lần nữa thì nó cũng thế
Chỉ tội nghiệp Tuyết Phương nhỏ bé
Sợ hãi tột cùng lẩy bẩy sau lưng
Vận nói nhỏ:
-“ Xin lỗi đã kéo em theo cùng.”
Tuyết Phương nghe mà lại ngưng run rẩy
Nước mắt sợ hãi cũng đã ngừng chảy
Nắm chặt lấy tay Vận không buông
Cứ nghĩ Ái Trinh sẽ trở nên điên cuồng
Ả lại bất ngờ nhếch môi cười nhẹ:
-“ Dượng à, không ngờ dượng khi tính kế
Kỹ đến cả cháu gái cũng không bỏ qua
Được rồi, nếu như ngươi đã không yêu ta
Thì ta phải khiến ngươi hận ta suốt kiếp.”
Đoàng!
1 viên đạn xuyên 2 người liên tiếp
Vận gào lên thảm thiết:
-“ TUYẾT PHƯƠNG!”
Tuy rằng đã sẵn sàng đón nhận đau thương
Khi gặp phải cõi lòng vẫn tan nát
-“ Hẹn…anh…Ở…Một…Thế…Giới…Khác…”
Lời vừa dứt nàng liền nhắm mắt xuôi tay
Một cô bé tuổi mới thơ ngây
Cứ rời khỏi thế gian này như vậy đó
Vận ôm lấy thân thể gầy gò bé nhỏ
Nước mắt lại chẳng đổ lấy 1 dòng
Dù rằng đã tan nát cõi lòng
Giữa ngực thủng 1 lỗ thật lớn
Máu thịt và máy móc hỗn độn
Dầu máy lẫn lộn với huyết tương
Cơ thể này chẳng phải người bình thường
Mà là một người máy sinh học
Ái Trinh nhỏ nước mắt như ngọc
Lại là đang khóc cho chính bản thân
Quay gót đi chẳng còn bận tâm
Mặc Vận và Tuyết Phương chìm dần xuống biển
Tới trước 1 người máy gào thét:
-“ Dượng, ngươi mau ra gặp ta ngay.”
Người máy tít tít rồi đáp:
-“ Được rồi, Dượng đây
Cháu bỏ tay ra đi đừng lắc nữa
An Nam này đã không thể ở
Ta đưa ngươi về Mĩ ngay bây giờ.”
Ái Trinh không vui:
-“ Dượng không định giải thích gì ư?”
Σ đáp:
-“ Ta muốn nhưng không thể
Chúng ta hiện tại còn quá nhỏ bé
Ngươi không biết mới tốt cho ngươi.”
Nghe vậy cơn giận Ái Trinh liền nguôi
Hiểu được ẩn ý sâu xa trong đó:
-“ Là nó?”
-“ Đúng, là nó.”
Lúc này Ái Trinh mới từ bỏ
Vào tàu ngầm lặn đi mất tăm
Σ theo sau lập tức từ bỏ Đại Nam
Để lại một trận hỗn loạn nhốn nháo.
Vận tỉnh lại với nỗi đau khôn thấu
Lập tức nhận ra mình không bình thường
Chẳng phải là đơn thuần b·ị t·hương
Mà cả thân người đã không còn nữa
Cả cái đầu cũng chỉ còn một nửa
Ngâm dịch dinh dưỡng duy trì sinh cơ
Còn gắn đủ thứ dây chuyền rối mù
Cũng may có thể từ từ mở mắt
Thấy trong màn hình phía trước là Angkor Wat
La Quỳnh Như đang chiến đấu kiên cường
Cùng Naming theo nhau vào rừng
Tới khi đem đầu kẻ thù chặt đứt
Rồi khi chiến dịch công thành kết thúc
Cảm giác không may tràn ngập trong lòng
-“ Không…Quỳnh Như…không…đừng…”
Muốn gào thét nhưng hắn còn chẳng có miệng
Mỗi bước chân Quỳnh Như đi đến
Tựa một nhát búa đập vào trái tim
Rồi khi La Quỳnh Như quyết định hy sinh chính mình
Trái tim Vận đã hoàn toàn vỡ nát
Trên đời này điều gì là đau khổ nhất?
Đó chính là mất đi người yêu thương
Còn điều gì có thể đau khổ hơn?
Đó chính là mất thêm 1 người yêu thương nữa
Quả bom nổ như Mặt Trời rực rỡ
Lại đem đến cùng cực đau thương
Vận như đổ vỡ toàn bộ linh hồn
Cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết
Tuyệt vọng chạm đáy điên cuồng gào thét
-“ KHÔNG, ANH XIN LỖI, QUỲNH NHƯ.”
Bỗng
Ngay trước mặt xuất hiện 1 bóng mờ
Là người con gái trong mơ thương nhớ
Nàng cười hiền lành:
-“ Anh không có lỗi gì cả
Chỉ là em phải đi trước rồi
Ở Một Thế Giới Khác chúng ta sẽ gặp lại thôi
Còn ở đây xin nhờ anh bảo vệ mọi người nhé.”
La Quỳnh Như tan thành những đốm sáng thật bé
Bay tới tụ tập tạo nên 1 trái tim
Tràn đầy sức sống màu bạc thật xinh
Là minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu
Trái Tim Bạc đập rộn ràng mạnh mẽ
Nhanh chóng phục hồi cơ thể nát tan
Thật chẳng ngờ con đường Vận đăng Thần
Lại là vô tận đau thương chồng chất
Cột sáng chói loá phóng lên từ lòng đất
Phòng thí nghiệm vỡ nát tan tành
Vận bay thẳng lên trên trời xanh
Cơ thể phục hồi hoàn toàn khoẻ mạnh
Thân vẫn thon gầy tóc lại đen nhánh
Năng lượng dư thừa như bão tố tuôn trào
Kiên Giang cây cối đổ gãy ào ào
Chào đón Kẻ Đăng Thần thứ 11
Ánh mắt Vận nhìn hướng lên phía bắc
Kêu gọi:
-“ Bin Bin ngươi có nghe thấy ta không?”
Đáp lại bằng giọng nói cực độ vui mừng:
-“ CẬU CHỦ, CẬU, CẬU VẪN CÒN SỐNG!”
Kết nối hai bên thành lập nhanh chóng
Vặn xoắn không gian đem cửa mở ra
Vận bước một cái là đã đi qua
Vượt ngàn dặm xa đến Pháo đài Lục Bảo
Bin Bin sung sướng quấn quýt nhốn nháo
Đuôi vẫy tít mù đón Vận về nhà
Vận cũng là nước mắt tuôn ra
Thế giới này còn bao người mong đợi hắn.
Niềm vui đoàn tụ phải tạm lắng
Liên Minh còn chưa chiến thắng Pôn Lê Na
-“ Bin Bin mau đem Hồn Thiêng ra
Ta phải cho bọn chúng nát thành tro bụi.”
-“ Vâng.”
Pháo đài Lục Bảo đáp lại lời gọi
Cửa thép mở lối tới sâu trong hầm ngầm
Thiết bị máy móc động cơ thét gầm
Hồn Thiêng – Trần Quốc Toản lao lên vun v·út
Tạo hình cứng rắn mạnh mẽ có lực
Sau lưng gắn sáu ngọn cờ vàng
PHÁ+CƯỜNG+ĐỊCH+BÁO+HOÀNG+ÂN
Được Vận cung cấp linh năng gần như vô tận
Tiếng hô lớn vang vọng khắp Cam
-“ KHỞI TRẬN.”
Sáu ngọn cờ vàng lao v·út lên trời
Chia nhau ra bay đi khắp nơi
Tạo thành một khối chóp sáu mặt cực lớn
Gần như đem Campuchia bao trọn
Kết nối tạo hình một ngôi sao vàng
-“ NGƯNG.”
Thời gian bên trong lồng giam như dừng lại
Sinh vật đứng im trong lòng sợ hãi
Cơ thể thì cứ mãi lặng im
Thật ra thì không phải là thời gian đứng yên
Mà vật chất đang hoạt động rất chậm
Chỉ có 2 sinh vật ít bị giới hạn
Đó chính là Phi và Tony Tèo
Đã biết chiến thắng là chẳng thể nào
Tony dồn hết sức lao nhanh chạy trốn
Vận hiện tại không định chú ý hắn
-“ Bin Bin đánh dấu Quân của Pôn Lê Na.”
-“ Vâng.”
Chỉ tích tắc kết quả trên màn hình hiện ra
Xem qua thì cũng phải đến mấy ngàn kẻ
-“ THU.”
Lồng giam biến nhỏ càng lúc càng bé
Như lưới đánh cá cứ rút từ từ
Toàn quân Cam bị nhốt trong lồng tròn vo
Vẻ mặt tất cả hoang mang sợ hãi
Chỉ có Pôn Lê Na là điên cuồng nhìn lại
Ánh mắt cay độc nguyền rủa không ngừng
Vận thì chẳng hề bận tâm
Bin Bin không dịch thì hắn nghe không hiểu
Vận rằng:
-“ Là chúng ta đã quá hiền dịu
Khiến nhiều kẻ muốn cưỡi lên đầu chúng ta
Bây giờ kiếp nạn của ta đã qua
Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là Liên Minh Đất Việt.”
Lời Vận tất nhiên Bin Bin dịch hết
Giống như là bản tuyên án tử hình
Truyền trực tiếp rộng khắp Liên Minh
Muốn cho cả thế giới cùng nhìn thấy
Hồn Thiêng – Trần Quốc Toản đưa tay ra nắm lấy
-“ TOÁI.”
Không gian chèn ép nát bấy lồng giam
Cách tàn nhẫn nhất g·iết hết Quân Cam
Đặt dấu chấm hết cho một chế độ d·iệt c·hủng
Cảnh tượng máu tanh cực kỳ kinh khủng
Lại vẫn có người sung sướng hò reo
Là Trần NARiE và dân chúng đi theo
Bọn họ đã chịu bao điều khốn khổ
Máu thịt bị ép thành một quả cầu nhỏ
Còn toả ra ý niệm oán hận điên cuồng
-“ Thứ này chắc Vân Anh có thể dùng
Hy vọng cô ta không bị nó tha hoá.”
Chỉ tích tắc đã dẹp yên tất cả
Chiến trường Campuchia coi như đã xong
Hồn Thiêng – Trần Quốc Toản sừng sững giữa không
-“ BẠN CỦA TA, CÒN KHÔNG MAU TỚI.”
Lời kêu gọi vang xa mọi lối
Bầu trời Hương Phố nổi cơn cuồng phong
-“ GRÀO!”
Vang vang khắp chốn tiếng cọp thét gầm
Mặt hùm lớn trên bầu trời xuất hiện
Xoẹt! [x3.14]
Đoàng! [3.14]
Không có mây mà lấp loé tia điện
Khiến cho hàng vạn tín đồ sung sướng hô vang
Chúc mừng Diễm thành công Đăng Thần
Không còn trong thân hình con cọp
Mà là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp
Với đôi mắt quắc chẳng lạc vào đâu
Chân dài thon thả dáng chuẩn người cao
Nhưng mà lép thì vẫn hoàn lép
Diễm tuy rằng muốn gặp Vận gấp
Song vẫn ở tại chỗ một chặp đợi chờ
Tại Điện Biên dung nham đã chảy thành hồ
Nghe Vận gọi liền nổi lên sóng lớn
-“ GRÀO”!
Khắp trời vang lên tiếng rồng rống
Mặt đất run rẩy chấn động rung rinh
ẦM!
Một con rồng lửa từ dung nham phóng lên
Uy thế dữ dội nghiêng trời lệch đất
Hùng Ca lao nhanh từ phương bắc
Ngang qua Hương Phố với Diễm cùng đi
Buôn Mê Thuật đã chờ sẵn là Diễn Vy
Mở đường cầu vồng xuyên qua biên giới
-“ Anh Vận.” [x2]
-“ Vận.” [x2]
Giây phút gặp lại mừng mừng tủi tủi
Cứ ngỡ là đã tử biệt sinh ly
Vận cười:
-“ Ta không nỡ bỏ mọi người mà đi
Được nửa đường thì quay trở lại.”
Hùng Ca rằng:
-“ Tên nhóc ngươi càng thêm lợi hại
Còn đi trước ta và Diễm tý ty
Đội ngũ chúng ta nay mạnh cực kỳ
Đi nào, cùng đem non sông thống nhất.”
Mọi người chung lòng đồng tâm cùng gật
Lập tức xuất phát Tiến Về Sài Gòn.