0
Đường cong thân thể nóng bỏng cháy rực
Gọi đàn ông náo nức lao tới thiêu thân
Đệ nhất mĩ nhân đất nước An Nam
Không phải Ngọc Trinh thì còn ai khác
Đôi mắt biếc phong tình khẽ liếc
Cả nam lẫn nữ như b·ị b·ắt mất hồn
Mười ngón tay ngọc ngà thật thuôn
Cầm tách trà tư thái vô cùng ưu nhã
Mắt liếc thấy Vận đứng như hoá đá
Môi thắm khẽ nhếch tỏ vẻ hài lòng
Sườn xám lộ da trắng tựa bông
Chân thon đánh hông uyển chuyển đi tới
Lại bất ngờ nhận ra Vận rất sợ hãi
Không giống phản ứng đàn ông nên có khi gặp phải nàng
Mắt phượng liền liếc xéo xuống đũng quần
Chú chim nhỏ vẫn nằm yên trong tổ
Ngọc Trinh cũng thấy bất ngờ bỡ ngỡ:
-“ Ngươi chống đỡ được mị lực của ta sao?”
Tay ngọc đưa ra định chạm xem thế nào
Cạch!
Vừa đúng lúc Ái Trinh mở cửa tiến vào
Quát:
-“ Linh Ngọc Trinh, ngươi định thế nào đó?”
Ngọc Trinh liền ngưng ý định sờ mó
Cười đáp:
-“ Ta nào có định làm gì đâu
Đã nói là tối nay tâm sự cùng nhau
Người hầu của ngươi sao vẫn đến?”
Ái Trinh không định cắn lấy câu chuyện
Nói:
-“ Tối nay nghỉ, ngươi mau biến đi.”
-“ Vâng.”
Vận nghe mà vui mừng cực kỳ
Phi ra ngoài nhanh như bão tố
Mấy hôm nay vất vả như trâu chó
Khó có cơ hội được nghỉ 1 hôm
Ái Trinh thấy vậy tỏ vẻ giận hờn
Nhưng ngại Ngọc Trinh nên không phát tác
Ngọc rằng:
-“ Hắn đúng là hơi khác
Tuy nhìn chẳng có gì đặc biệt nha
Trải qua chụp chiếu kiểm tra
Cho kết quả bình thường quá mức.”
Ái Trinh hỏi:
-“ Khác thường giống mấy tên phía Bắc?”
Ngọc nhún vai:
-“ Mấy kẻ đó toàn là quái vật
So sánh vậy thì hắn thật sự bình thường
Ngươi cùng hắn vui vẻ đã mấy tuần
Lại vẫn chưa thu được kết quả?”
Ái Trinh rằng:
-“ Ta cũng không vội vã
Coi như hắn may mắn sống lâu vài hôm
Ta có thai thì g·iết hắn luôn
Huống chi trên giường hắn rất không tệ.”
Ngọc cười:
-“ Hay là cho ta thử 1 tý.”
-“ Không được, hắn chỉ là của mình ta
Ngươi mà dám thò tay vào nha
Đừng trách ta không nể mặt.”
-“ Được, được, đều là của ngươi tất.”
2 người đẹp tâm sự rất thân mật
Nhưng lại thuận mặt mà không bằng lòng
Cơ cấu Đại Nam chia làm nhiều vòng
Quan hệ lợi ích, gia tộc,… vô cùng phức tạp
Ái Trinh trước giờ vẫn đứng trung lập
Chỉ là người bình thường không dùng được linh năng
Lại may mắn chẳng ai sánh bằng
Được chính Σ đặc biệt ưu ái
Cho nên Ái Trinh sống rất thoải mái
Cả cái Côn Đảo đều giao cho nàng
Gần đây lại bị áp lực khá căng
Ái Trinh tuyên bố quyết định mang chửa
Chuyện này khiến nhiều kẻ bỡ ngỡ
Muốn tìm hiểu mục đích ẩn chứa phía sau
Linh Ngọc Trinh là người đi đầu
Nhưng Ái Trinh đâu hề đơn giản
Thân thiết nói cười như đang giỡn
Chẳng để hở chút thông tin gì
Đại Nam nghi kị Σ cực kỳ
Song càng sợ hãi Liên Minh Đất Việt.
Trang trại người chẳng có giải trí gì hết
Đàn ông thì ép lao động khổ sai
Phụ nữ bị buộc liên tục mang thai
Không chịu thì thì chuốc thuốc kích dục
Cảnh tù đày không khác gì địa ngục
Cuộc sống thế này, thà c·hết còn hơn
Vận xong việc sớm qua giúp Tuyết Phương
Cô bé này còn chưa kịp lớn
Đã thế còn bị suy dinh dưỡng
Nếu không cũng là 1 đại mĩ nhân
2 người cũng khá là thân
Do thường được phân việc cùng loại
Tuyết Phương đem bó củi buộc lại
Vận vác lên vai hăng hái trở về
Đường rừng đá sỏi gập ghềnh gồ ghề
Có người trò chuyện thật là vui vẻ
Thiên nhiên Côn Đảo vô cùng đẹp đẽ
Gió biển mát mẻ bầu trời trong xanh
Ước mong mọc được đôi cánh bay nhanh
Tự do sải cánh thoát đời nô lệ
Đáng tiếc tự do có cái giá của nó
Mà luôn là cái giá đắt nhất trên đời
Có khi phải trả bằng mấy kiếp người
Ông cha hy sinh dành cho con cháu
Đường dài đi lâu thì cũng thấu
Tuyết Phương tự nhiên xấu hổ thẹn thùng
Má hồng tươi thắm rất là dễ thương
Bẽn lẽn:
-“ Em cảm ơn anh nhiều nhiều lắm
Lại chẳng có gì quý mà tặng
Xin anh nhận tấm Sô-cô-la này.”
Vận bất ngờ chợt nhớ ra ngay
Hôm nay vừa hay là Ngày Lễ Tình Ái
Đáng tiếc tình cảm này không thể đáp lại
Bóng dáng La Quỳnh Như còn mãi trong lòng
Thăng Long khi đó nói đi là đi luôn
Chẳng phải chia tay mà chỉ gửi lời tử biệt
Mà giờ đây Vận vẫn chưa c·hết
Hắn tuyệt đối không thể bắt cá 2 tay
Tình cảm của Tuyết Phương chưa từ chối ngay
Vì thời gian của cô bé này chẳng còn mấy
Vài tháng nữa là b·ị b·ắt làm chuyện ấy
Nàng vừa bước qua ngưỡng cửa dậy thì
Kế hoạch Vượt Ngục còn chưa ra gì
Xem ra phải gấp đẩy nhanh tiến độ
Tuyết Phương cầm kẹo chờ đợi ở đó
Má ửng đỏ tràn ngập chờ mong
Vận đón lấy nói:
-“ Cảm ơn.”
Tuyết Phương xấu hổ chạy nhanh lên trước
Trên cành cao từng đôi chim hót
Nắng rực rỡ chiếu sáng đất trời
Núi rừng như ngọc mơn mởn xinh tươi
Có tình yêu, cuộc đời mới thật đẹp.
Đêm khuya khi mọi người đang thiêm th·iếp
Ái Trinh phải tiếp khách từ Sài Gòn
Vận lại được nghỉ ngơi 1 hôm
Nguyên 1 phòng 10 tên Nam Vương
Túm tụm trong góc tìm cách vượt ngục
Áp dụng kiến thức Toán, Lý, Hoá học,…
Vạch ra 1 kế hoạch chu toàn
Số 1702 rằng:
-“ Phải chờ 1 thời gian
Quân Đất Việt đang tăng sức ép
Đại Nam điều quân lên Đà Lạt liên tiếp
MegaNet sẽ dời chú ý khỏi Đảo Côn Sơn
Chờ khi lũ AVATAR đi hết luôn
Chúng ta mới có thể hành động
Canh gác dạo gần đây dần thả lỏng
0801 đừng để Ái Trinh nghi ngờ.”
Vận đáp:
-“ Cứ yên tâm, ả để ta lo
Cũng nên sớm chốt luôn ngày giờ
Để cho mọi người còn sớm chuẩn bị.”
-“ Ok.”
Cùng nhau góp ý tính toán tỉ mỉ
Trời gần sáng ngủ tý lấy sức đi làm
Cẩn thận che giấu thay phiên đào hầm
Canh phòng Côn Sơn đã trở nên lỏng lẻo
Nhưng chiếm lấy đảo là điều không thể
Lực lượng phòng vệ vẫn quá sức người thường
Dù AVATAR đã lên hết chiến trường
Tài nguyên Đại Nam không phải là vô hạn
Một phần là vì Liên Minh Đất Việt rất mạnh
Bin Bin + Gâu Gâu chẳng chịu kém Σ
Cả một dải Đông Nam Á bao la
Cùng lúc đem Sài Gòn vây vào giữa
Nếu Campuchia thất thủ nữa
Thì như baba trong rọ chờ bị túm đầu
Chính quyền Sài Gòn lại còn đang cắn nhau
Trận chiến này sẽ mau kết thúc
Tối đến Vận như cũ ra sức
Phục vụ Ái Trinh sung sướng mê ly
Trên mặt tràn đầy thoả mãn cực kỳ
Mệt nhoài gối đầu vào vai của Vận
Thân thể tuyệt mĩ run rẩy từng trận
Hơi thở dốc thơm nức ngát hương
Làn da nâu bánh mật ngọt hơn đường
Tóc đen óng ả bồng bềnh như sóng
Sau cao trào là giây phút tĩnh lặng
Vận càng lúc càng chẳng thấy sướng chi
Thân thể vui sướng chẳng nghĩa lý gì
Khi thiếu đi tình yêu chân thật
Thôi thì cố gắng thêm 1 lát
Sắp đến lúc thì cút khỏi nơi đây
Rời khỏi chốn địa ngục tù đày
Suy nghĩ Vận còn đang ở trên mây
Bỗng nghe Ái Trinh kề tai thủ thỉ:
-“ Cứ như thế này mãi thì thích nhỉ.”
Lời nói nhỏ nhẹ tràn đầy chân thành
Khiến tim Vận bỗng mềm ra thật nhanh
Nhưng rồi cứng lại trong nháy mắt
Hắn và nàng như 2 đường thẳng giao cắt
Gặp nhau rồi thì mãi mãi chia xa
-“ Ừ.”
Vận biết mình không thể quá qua loa
Lời vừa ra liền lập tức hành động
Giường rộng lại dập dềnh con sóng
Thiêu đốt dục vọng trong cháy bỏng điên cuồng
Cho đến tận khi bình minh sáng rực tầng không.