Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Bản hoà tấu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Bản hoà tấu


Bì Dập An bị cách lập luận như vậy chọc cười, có chút không vui nói: “CốDuyên,cóphảianhchorằngtoànbộphụnữtrênđờinàyđềuthích anh không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôibiếthômnaychịnhấtđịnhsẽđếnđây.”LạcNhấtcườihìhìnói.

LạcNhấtmặtmàygụcxuống,đángthươngvôcùngnhìnBìDậpAn, nũng nịu nói: “Tôi muốn theo đuổi chị.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Saukhitắmrửathayquầnáoxong,LạcNhấtvẫncònđứngchờngoài cửa.

Như thường lệ buổi chiều ngày hôm sau là sẽ đi bơi lội.

Loạitâmlýphứctạpnàyliêntụchoạtđộngchođếnkhicôdừnglạiở tầng lầu phòng mình.

Chođếnkhicôbơixongđilênbờ,LạcNhấtvẫnđitheocô,ríurítnói cái gì đó, Bì Dập An lười nghe, vào tai bên phải thì đều ra hết tai bên trái.

LạcNhấtbịnụcườikiacủacôlàmdađầutêdại,hắncócảmgiácrằng cô đã biết cái gì đó nhưng lại không hiểu được mình đã sơ suất ở chỗ nào, trong lúc nhất thời giật mình thon thót, tâm hoảng ý loạn.

Lúccôxuốngnước,LạcNhấtliềnngoanngoãnchờ,đôimắtdõitheo dáng người cô yểu điệu ngụp lặn, trong đầu hết sức bối rối.

“Đương nhiên rồi, chồng của tớ mà!”

Nhưng Bì Dập An tuy rằng sinh hoạt cá nhân loạn xạ, nhưng từ trước đếngiờkhônglàmchuyệnđóvớingườitrongđoànphim,đâylànguyên tắc.

“À.” Có thể là thái độ Cố Duyên quá bình thường, Bì Dập An còn ngớ ngẩn,nhưnglạitưởngtượngnếucănbảnkhôngphảicóchuyệnnhưvậy, hắn được nghỉ hay không thì liên quan gì đến cô? Vấn đề không phải là được nghỉ hay không vấn đề là tại sao lại tới tìm cô?

BìDậpAnừmộttiếng,tháiđộlạnhlẽo,cũngmặckệLạcNhấtríurít, chỉ lo bơi lội.

Bì Dập An không thể hiện ra vui buồn gì trên mặt, khí chất nhàn nhạt, vừalàmnóngcơthểvừahỏi:“Làmsaocậubiết?Tôivềlúcnàođâucó nói với cậu.”

Mộtcậuthiếuniênđượcnuôngchiềutừbé,nângniutronglòngbàntay, muốn gì được nấy, cho nên từ trước đến nay luôn thích thì làm, không thích thì thôi. Cho dù là lúc làm những việc đó không hề có ý nghĩ xấu gì, nhưng ngoại trừ bản thân cậu ta, thì ai sẽ tin chứ?

Bì Dập An thở dài, gật đầu thật mạnh.

BìDậpAnsữngsờtạichỗ,giậtmìnhđếnnỗicảmthấyđâychỉlàảogiác của bản thân.

BìDậpAnmỉmcườinhìncậuta,giốngnhưmuốnđàoramộtcáiđộng trên người cậu ta, chậm rì rì nói: “Vậy sao?”

Cólẽvìlàkháchquen,ôngchủcònkhuyếnmãithêmchoBìDậpAn một vắt mì sợi, nói rằng nhìn cô rất gầy phải ăn nhiều một chút.

không ổn.

LạcNhấtbịcôliếcmộtcáithìchộtdạkhôngnóinênlời,xấuhổcườihai tiếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, oán trách hỏi: “Sao chị lại không nghe điện thoại của tôi? Tin nhắn cũng không trả lời, công việc bận lắm sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai cô bé vừa cười hì hì vừa xem điện thoại di động nói chuyện phiếm, hoàntoànkhôngđểýđếncóngườikhácởđây,mởmiệngkhônghềgiữ kẽ.

Cònchưaxuốngnướcthìđãgặpphảimộtngườiquen,LạcNhấttừxaxa đã mặc mày tươi rói gọi chị ơi, khiến cho rất nhiều người đều ngó sang bên này.

CốDuyênmơmàngkhôngbiếtlàmsao,hồilâumớinghiêmtúcphunra hai chữ: “Xin lỗi.”

Cô nhìn Cố Duyên ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không có động tác gì, maxuiquỷkhiếnhỏi:“Vậytôinấuchoănmộtchénmìcóđượckhông?”

Cho đến khi dẫn Cố Duyên vào nhà, Bì Dập An vẫn còn chưa phản ứng kịp.CốDuyênsaođộtnhiênlạitìmtớinhàcô?Màcôcũngchohắnvào nhà một cách không thể hiểu được?

LạcNhấtkhônghiểuýcủacônhưngvẫnđáp:“Nhớrõ,tôinóitôithích chị, muốn theo đuổi chị, chị không tin à?”

Cố Duyên còn nhờ vậy mà đạt được một danh hiệu... ngôi sao eo nhỏ.

“Côcảmthấytôiquácânsao?”CốDuyênbuôngđũa,vôcùngnghiêm túc hỏi Bì Dập An, giống như thật sự sợ cô cảm thấy dáng người mình

“Biểuhiệncủatôi...kémđếnvậysao?”Hắngụcmặtxuống,giọngnói đê mê đáng thương vô cùng, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết làm sao diễn đạt.

Bì Dập An nghĩ tới hai cô bé xem điện thoại di động trong thang máy vừarồi,độngtácvàvòngeocủaCốDuyênđẹpnhưmộttácphẩmnghệ thuật, sao lại quá cân được.

Ngôisaothìchodùlànamhaynữcũnggiốngnhau,chếđộănuốngphải kỹ lưỡng, đặc biệt là cơm và các món tinh bột, trên cơ bản là không thể đụng vào, ăn như Cố Duyên vừa rồi khẳng định là bị người đại diện mắng cho.

CólẽlàbịlờinóitốihômquacủaThậpNhịảnhhưởng,BìDậpAnnhìn Cố Duyên lúc này thì không còn thấy bực bội như trước, cũng không phải không có cảm giác gì, mà đã có chút ngứa ngáy trong lòng.

Bì Dập An trợn mắt há mồm hỏi: “Anh không cần phải giảm cân sao?”

Cố Duyên bộ d*ng ch*n tay luống cuống, yên lặng tháo khẩu trang, từ trongcổhọngphátramộtchữ“Ừ”,nhìncômộtcáirồinhanhchóngcúi đầu.

CốDuyêngiảiquyếtsạchsẽmộtnồimìănliền,cònnhântiệngiảiquyết hơn phân nửa phần ăn của Bì Dập An còn dư, ngay cả canh cũng uống hết.

Cố Duyên lập tức gật đầu.

NụcườitrênmặtLạcNhấtđộtnhiêncứnglạinhưngtrongmộtcáichớp mắt, lập tức khôi phục bình thường, cợt nhả trả lại một câu: “Chúng ta tâm linh tương thông.”

Cố Duyên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn trầm mặc ít lời, đến mức ba mẹ cũng từngchorằnghắnbịbệnhtựkỷ.Thậtratínhcáchnhưthếmớithựcsựlà bản thân hắn. Những gì diễn ra trên màn ảnh, chỉ là hắn bắt buộc bản thân mình trở thành một người khác mà thôi.

“Vì sao phải xin lỗi?”

BìDậpAncóchúthốihậnlúctrướcvìhứngthúnhấtthờimàchocậuta số điện thoại.

Nhưngbâygiờxemra,ýcủaCốDuyênkhôngphảilànhưvậy,nếu không, cần gì phải tìm tới chỗ này?

Thích là thật, lợi dụng cũng là thật, sự mâu thuẫn một khi trộn lẫn cảm tình,thìsẽrấtdễdàngxảyrabiếncố,khiđóLạcNhấtvẫncònchưahiểu được đạo lý này một cách rõ ràng, cậu ta thậm chí còn chưa phát giác được những tình cảm không nói rõ được của mình với Bì Dập An.

BìDậpAncứnghọng,CốDuyênnàycứlàmnhưkhôngbiếtcáigìlà khách sáo cái gì là nghiêm túc.

Cô xấu hổ ho khan hai tiếng, không trả lời Cố Duyên vấn đề này.

Bây giờ tới cũng đã tới rồi, đuổi người ta đi, có vẻ là không ổn lắm, Bì DậpAnnhìnhộpcơmtrênbàntrà,thuậnmiệngkháchsáohỏi:“Ăncơm chưa?”

Tincáiđầucậu?BìDậpAncảmthấythằngnhócnàythậtsựcóchútngu ngốc, cô không phải một cô bé mới mười mấy tuổi đầu, sao có thể cắn câu được, có dựa vào cái gì mà có thể tin tưởng một thiếu niên chỉ mới 18 tuổi lại chỉ vì một lần quan hệ qua đường mà liều sống liều c·h·ế·t theo đuổi một cô gái trưởng thành lớn hơn mình bảy tuổi chứ? Không sợ tức bụng mà c·h·ế·t sao?

Bì Dập An rốt cuộc cũng đã ổn định được tâm thần, cô ném hộp cơm lên bàntrà,khoanhcánhtayđứngnhìnxuốnghắn“Khôngphảinha,làmsao anh biết tôi ở chỗ này mà đến?” thái độ vô cùng không khách sáo.

Cho đến khi Cố Duyên ngồi xuống sofa trong phòng khách.

Bì Dập An nhìn thoáng qua, là một chương trình truyền hình thực tế mà lúc trước Cố Duyên đã tham gia, MC bảo hắn trồng cây chuối, hắnkhôngnóihailờithựchiệnngaymộtđộngtácchổngngượcxinhđẹp,cái áo trên người bởi vì động tác này mà chạy xuống, lộ ra vòng eo thon chắc, toàn bộ quá trình này đã được các fans thiết kế thành một hình động, lan truyền rộng rãi trên Weibo, đang rất hot.

Nhưng mà rốt cuộc hắn có ý gì?

“CốDuyênđẹptraiquáđi,cậunhìneoanhấyxem,vừathấylàbiếtrất mạnh mẽ.”

“CốDuyên,anhnóithậtvớitôimộtchútđi,độtnhiênanhchạytớinhà tôi như vậy là có mục đích gì?” Bì Dập An hiếm khi sử dụng cảm xúc khác nói chuyện với Cố Duyên.

LúctrướctháiđộcủacôđốivớiCốDuyênkémnhưvậy,phầnlớnlàdo côcảmthấyhắncốýquấyrốicô,lấycôralàmtròtiêukhiển,trongmôi trường của cô chuyện này không hiếm thấy, ngôi sao thì cũng là người, cũngcónhucầusinhlý,tronglúclàmviệcphátsinhquanhệvớicáccô gái trong đoàn làm phim, cũng không phải là không có.

“Cậu cứ đi theo tôi mãi làm gì?” Bì Dập An nhíu mày hỏi.

Hắnvừanóixongcâuđóthìnhữngngườixungquanhliềnsôinổighé mắt lại xem, Bì Dập An giận đến mức cười lên, vứt tay Lạc Nhất ra, không quay đầu lại bỏ đi một nước.

Lạc Nhất sắc mặt đột nhiên thay đổi, giật mạnh tay Bì Dập An không chocôđi,hỏi:“Tạisao...cóphảivìtôicứluôngọiđiệnthoạilàmphiền chị không? Tôi sẽ sửa đổi!”

Bì Dập An rũ mắt cười cười, không biết suy nghĩ gì, lát sau mới điều chỉnhsắcmặtnóivớiLạcNhất:“Anhbạnnhỏ,cònnhớlúctrướctôiđã hỏi cậu, cậu vất vả đi theo tôi như vậy là vì cái gì không?”

Đúnglàhắnhoàntoàncóthểsửdụngmộtbộmặtvuivẻnhưvậyđểlấy lòng Bì Dập An, nhưng hắn không muốn bởi vì đó không phải là hắn.

LúccôcònđangtựhỏinhữngviệcnàythìgiọngCốDuyênởphíasauđã vang lên, hắn thành thành thật thật đứng ở chỗ huyền quan, hỏi: “Có cần đổi giày không?”

BìDậpAnlàchưabaogiờmangđànôngvềnhà,ThậpNhịcàngkhông, trong nhà căn bản không có dép nam, Bì Dập An ngơ ngẩn nói: “Không cần, không có dép nam.”

Có một người cao lớn thon dài đang nghỉ chân ở trước cửa nhà cô, gương mặt mang khẩu trang che khuất một nửa, mũ lưỡi trai sụp xuống vàtócmáihơidàichekhuấtđôimắtkhiếnbaongườisimêkia,áotrong màuđentayngắnvàmộtcáiáokhoáccaobồibênngoài,phongcáchăn vậnvôcùngbìnhthường,nhưngkhikhoáclênngườihắnlạihếtsứcđặc biệt, tinh xảo và anh tuấn giống như không phải người.

BìDậpAnlạihỏi:“Làmsaoanhbiếtđịachỉnhàtôi?” Cố Duyên cúi đầu nói rằng đã hỏi Tưởng Đông.

CốDuyênnghiêmtúcnhìncô,nói:“Cóviệcđộtxuất,đạodiễnchonghỉ nửa ngày.”

Chương 17: Bản hoà tấu

đây là ăn xong thì ném, chị bội tình bạc nghĩa!” (đọc tại Qidian-VP.com)

CốDuyênnói:“Bởivìcôluôntránhmặttôi...tôimuốncônhìntôi, muốn cô chú ý đến tôi nhiều hơn một chút.”

Bì Dập An có chút phiền lòng, đôi mắt sáng như đuốc nhìn cậu ta chằm chằm,hỏilại:“Cậuthậtsựkhôngbiếtvìsaoà?Phảiéptôinóiranhững lời khó nghe như vậy mới được sao?”

“Vềsauđừngtìmtôinữa.”BìDậpAnkếtthúctạiđây,khôngmuốn khiến cho mọi thứ quá mức căng thẳng.

ThậpNhịhômnayvềnhàgặpmẹkế,BìDậpAnlườitựmìnhnấucơm, vì vậy đi đến phố ăn vặt ở khu đông, mua một ít bánh bao nhỏ, dự định chắp vá một bữa cơm cho chính mình.

“Lúcđótôinóitháiđộlàmviệccủacôkém,xinlỗicô.” “Rồi sao nữa?”

Đương nhiên là không thể nấu một bữa thịnh soạn, Bì Dập An lười biếng,trựctiếplôihaigóimìănliềntừtrongtủramànấu,nướcđãsôi trào phát ra tiếng ùng ục ùng ục, lúc cô đem mì bỏ vào trong nồi, mùi hương tỏa ra thơm phức.

Đúngrồi,bộdánguámnhưvậyquảthậtchínhlàCốDuyên,khôngthể nghi ngờ.

CốDuyênlậptứcánhmắtsángngờicóthần,ngẩngđầunhìncô,“Vẫn chưa.”

BìDậpAncốgắngkìmnéntứcgiận,nỗlựctâmbìnhkhíhòahỏi:“Vì sao phải làm vậy?”

Lúc xách theo đồ đạc đi thang máy, vừa đóng cửa thì có hai cô bé chạy tới,BìDậpAngiúpbọnhọgiữnútbấmcửathang,haicôbérấtlễphép cảm ơn.

Ănuốngnođủxong,BìDậpAnđịnhnóichuyệnchorõràngvớiCố Duyên.

Hắnkhôngphảiđangquayphimà,saolạiởchỗnày? “... Cố Duyên?” Bì Dập An vẻ mặt hết sức nghi ngờ.

CốDuyênngẩngđầu,ánhmắtsángquắcnhìnchằmchằmcô,dùngmột giọng điệu vô cùng nghiêm túc trả lời: “Anh không cần toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều thích anh. Anh chỉ cần một mình em thích anh.”

“Còn lâu! Là chồng tớ, bây giờ đang nằm trên giường chờ tớ đó!”

Hai cô bé dừng lại ở tầng 5, lúc đi xa ngoài vẫn còn thảo luận về Cố Duyên,BìDậpAncũngkhôngbiếttronglòngmìnhcócảmgiáckỳquái gì, vừa cảm thấy rất vui vừa thấy không vui.

“Bì Dập An, thử chấp nhận anh, được không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi cố ý thể hiện thân mật với cô ở trước mặt mọi người, xin lỗi cô.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Bản hoà tấu