Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Donquixote Doflamingo
“Có ai ở nhà không?”
Bọn họ biết rằng gia đình họ muốn sống thì bắt buộc phải rời khỏi đây. Người dân nơi đây không chào đón họ, coi họ như kẻ thù. Bọn chúng đốt nhà, c·ướp c·ủa và lùng bắt gia đình họ.
“ Đợi một ngày nào đó, ta sẽ nghiền nát tất cả bọn ngươi.” Đứa trẻ lẩm bẩm.
Nhưng hắn không biết rằng, những hành động này của hắn đã bị Feldon trên nóc nhà thấy hết. Thật trùng hợp là Feldon vừa đến đã gặp cảnh này. Không biết là do số Feldon hên hay là số mệnh sắp đặt nữa.
Bọn chúng chỉ im lặng và tận hưởng những giây phút ấm áp này. Bởi rời xa vòng tay này, bọn hắn sẽ lại trở lại thực tại tối tăm và lạnh lẽo. Nơi những người dân tưởng chừng hiền lành lại hóa thú dữ săn lùng bọn họ.
Mặc dù khô khan và tẻ nhạt nhưng đứa trẻ ăn rất hang say, thậm chí xém ngẹn. Nhưng trong mắt đứa trẻ ấy không phải là niềm hạnh phúc khi được ăn no, mà thay vào đó là sự thù hận ngập tràn.
Một đứa trẻ với mái tóc màu vàng nổi bật kiểu cái bát úp đơn giản, một bộ quần áo tả tơi cùng với chiếc kính râm vô cùng nổi bật - đặc trưng của Donquixote Doflamingo. Sau này thêm cái áo hồng hạc nữa thì hết bài.
“Pulu Pulu Pulu …”
Bên ngoài hẻm, có tiếng nói vọng vào.
Còn 2 đứa nhỏ lúc này thì chỉ ước có được cuộc sống trước kia. Sống vô lo vô nghĩ. Hay thậm chí là sống một cuộc sống bình thường thôi cũng được.
Chỉ mới cách đây vài tuần thôi, họ còn sống trong nhung lụa, tôi tớ khắp nơi. Không phải lo ăn mặc, có thể làm mọi thứ họ thích. Chỉ cần lên tiếng thì mọi việc đều có thể.
“Mẹ không sao, chỉ là ho một chút thôi, các con không phải lo cho mẹ “ Bà hiền từ nhìn các con mà nói.
Vậy nên 2 đứa trẻ đều hiểu đây là mẹ của bọn hắn muốn bọn hắn yên tâm. Chưa kể mẹ của bọn hắn còn đang rất yếu nữa, chưa có dấu hiệu sẽ khỏe lại. Vậy nên việc đã khó nay càng khó hơn.
“Mọi người ăn đi, ta đã liên lạc với Mariejois, họ sẽ đón ta về sớm thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khụ khụ”
“ Mọi người ăn đi.”
Nếu đây là thiên đường của những con giòi bọ thì nó lại là địa ngục của con người.
Thấy vậy, bà mẹ lại ôm họ chặt hơn.
“Chít chít”
Những tiếng kêu lên như cứa vào tim mọi người trong nhà, bọn họ đều biết là bên kia sẽ không bắt máy. Nhưng trong lòng vân hi vọng là sẽ có người bắt máy và giúp họ.
Bà ôm lấy 2 đứa bé, ánh mắt đầy đau lòng nhưng chan chứa đầy yêu thương. Bà sửa lại tóc tai cho Doflamingo, nhẹ giọng nói:
Lời nói đầy sức suy yếu, như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Tiếng ho của người phụ nữ vang lên phá tan những suy nghĩ của bọn họ.
Cả 2 đứa đều nhanh chóng chạy lại giường, ân cần hỏi han.
Cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục này làm cho cả gia đình không thích ứng kịp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Hai con ăn trước đi, mẹ không đói. ” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ăn xong, hắn cẩn thận từng li từng tí ra khỏi hẻm.
Không ai nói gì, chỉ có những tiếng nhai bánh mì khô khan. Cả căn phòng chìm trong im lặng, ai cũng có nỗi lòng riếng của mình.
Nghĩ đến thôi là lòng 2 đứa trẻ lại lạnh ngắt, bản năng không nhịn được mà run lên.
Hắn mở gói bọc ra rồi nói : (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng bước chân ngày càng gần, rất nhanh đã đến trước cửa nhà bọn họ. Tinh thần của bọn họ căng cứng, tất cả đã chuẩn bị để liều c·hết lao ra.
“Rộp rộp”
“Mẹ. mẹ có sao không?”
Sau đó, hắn cũng quay đầu sang người cha và nói: “Cha cũng ăn vài miếng đi.”
Tất cả mọi người trong nhà giật mình. Homing nhanh chóng bước lên khóa cửa lại, rồi lùi lại chắn trước mặt 3 mẹ con, bà mẹ cũng nhanh chóng ôm lấy 2 đứa vào lòng.
Cả Doflamingo và Rosinante đều im lặng trong vòng tay của bà, không nói gì. Mặc dù bọn hắn còn trẻ nhưng trải qua vài tuần đ·ánh đ·ập nên đã hiểu chuyện rất nhiều.
Nói thì có vẻ khó nghe nhưng phải trốn tránh với bộ dạng nổi bật thế này thì nhìn cái là nhận ra rồi. Feldon không biết là do tên nhóc Doflamingo này còn trẻ con hay hắn ngu thật nữa.
Một tiếng nói trẻ con vang lên làm mọi người ngỡ ngàng:
Chương 14: Donquixote Doflamingo
Thế mà bây giờ thì ngay cả những người dân đen- những người mà họ coi không bằng rác rưởi lại dám khinh thường họ, chửi mắng, đ·ánh đ·ập họ.
Ấy mà lúc này đây, có một đứa trẻ đang phải trốn chui lủi trong 1 góc tối tại đó. Người hắn đầy vết xô xát, và có cả vài chỗ rỉ máu nữa.
Bởi từ khi chuyển tới đâu, bọn hắn lần đầu tiên biết đau đớn, lần đầu tiên biết đói khát . . . rất nhiều trải nghiệm đau khổ mà lần đầu tiên bọn hắn phải trải qua. Và những trải nghiệm này sẽ khắc sâu vào tâm trí bọn hắn cho đến mãi sau này.
Tiếng chuột tranh nhau thức ăn, mùi ẩm mốc xen kẽ lấy mùi h·ôi t·hối bốc lên từ những xác c·hết động vật.
2 đứa mẹ nước mắt rưng rung, người mẹ lúc nào cũng yêu thương họ ngày càng yếu đi trông thấy. Khuôn mặt đoan trang đầy đặn nay đã gầy gò hốc hác, hai quầng mắt cũng bị thâm, dấu hiệu của việc không có được ngủ ngon. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chạy thật nhanh ra khỏi khu phố, hắn nhanh chóng chạy vào một khu rừng, sau đó chạy đến một căn nhà xập xệ trong đ·ống đ·ổ n·át, đầy mùi h·ôi t·hối, cách đó không xa thì đã là bờ biển.
“Tên khốn đó chạy đâu rồi, ta mà bắt được thì c·hết với ta”
Chính hi vọng ấy đã giúp cả nhà bọn họ cố gắng sống sót.
Tiếng bước chân vang lên ngoài căn nhà.
Rosinante-Em trai hắn, mặc dù rất đói nhưng vẫn đưa những mẩu bánh mì ra trước mặt mẹ và anh trai rồi nói:
“Sau này không được để b·ị t·hương như này nữa nhé, ta có thể chịu đói được. Đợi ta khỏi ta sẽ kiếm đồ ăn ngon cho 2 đứa, được không?”
Tuy nhiên không ai là người nguyện ý để mở miệng trước cả. Không khí nặng nề bao trùm lên cả căn phòng ngột ngạt, như muốn bóp nghẹt trái tim từng người vậy.
Nghe tiếng nói, đứa trẻ nín thở, giấu mình kĩ hơn. Đợi người kia đi rồi, hắn mới nhẹ nhàng thở phào. Mở cái bọc trong người ra, thì ra đó chỉ là hai ổ bánh mì.
Cả nhà đầy cảnh giác mà nhìn vào cánh cửa. Lòng bọn họ run lên, chỉ cầu mong là người nào đó đi ngang qua thôi. Chứ nếu là người dân nơi đây phát hiện họ ở nơi này thì họ phải chạy đi nơi khác, nếu không những người đó sẽ bắt họ lại và g·iết mất.
Ngay cả Homing, lúc này hắn cũng vô cùng hối hận về quyết định của mình. Hắn tự trách bản thân tại sao lại ngu ngốc như vậy, tại sao lại nghĩ có một cuộc sống bình thường trong khi hắn đang ở đỉnh cao chứ.
Nói là vậy nhưng chiếc Den Den Mushi trong tay ông không hề có tín hiệu gì.”
Người mẹ nhìn lấy vài mẩu bánh mì thì lòng đau nhói, sau đó lại lần nữa nhìn lại khuôn mặt đầy vết bẩn của Doflamingo mà bắt đầu có nước mắt tuôn.
Lúc này, Doflamingo chạy vào trong nhà, ở nhà lúc này là 3 người, lần lượt là cha của hắn Donquixote Homing, anh trai của hắn Donquixote Rosinante, và một người ốm yếu đang nằm trên giường là mẹ của hắn.
“Cộc, cộc, cộc “
Homing cũng lại đỡ người mẹ dậy, vuốt lưng cho bà.
“Mẹ, Em trai ăn đi. ”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.