Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi
Người lên tiếng là Doflamingo, lúc này hắn đã nhảy xuống giường, nhìn lấy bóng lưng Feldon.
Doflamingo và Rosinante nuốt nước bọt một cái, ánh mắt sáng rực mà nhìn đống đồ ăn trước mắt. Đã lâu rồi bọn hắn chưa được ăn lại những thứ này, mặc dù nó chỉ là bình thường so với trước kia nhưng đối với bây giờ mà nói, nó là vô giá. Là cọng cỏ cứu mạng bọn họ.
Chương 15: Đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi
Nếu như không phải nhìn thấy hắn phá tan cánh cửa một cách dễ dàng thì chắc mọi người b·ị đ·ánh lừa rồi. Homing đầy cảnh giác nhìn hắn:
Homing lấy bọc đồ ăn mà đưa ra trước mắt vợ và con của mình.
Rất nhanh, hắn để lại căn phòng như cũ với 4 người nhìn nhau, dường như bọn họ cũng không bất ngờ với câu trả lời của Doflamingo, chắc hẳn ai cũng từng có ý nghĩ như vậy.
“Ta chỉ đến đây giúp mọi người thôi, ta là thật không có ác ý?”
“Cảm ơn ngươi, Feldon. ”
Nhìn lấy một gia đình yêu thương nhau thế này làm Feldon cũng cảm động lây, tuy nhiên hắn hơi khó chịu với ánh mắt của tên Doflamingo. Tên nhóc này cứ nhìn chằm chằm hắn như thể hắn là báu vật vô giá vậy.
Thái độ đột nhiên chuyển biến khiến Doflamingo ngỡ ngàng, hắn vội vàng nói:
“Một” (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Ta không có ác ý, nếu có người trong nhà thì trả lời ta với!”
“Thực ra ta là vô tình thấy được cảnh tên nhóc Doflamingo ă·n t·rộm đồ ăn rồi đem về đây thôi. Bởi vì trước đây ta đã từng như vậy nên ta rất đồng cảm. Trước đây gia đình ta cũng rất hạnh phúc, nhưng cách đây một năm những tên hải tặc đã c·ướp hết tất cả, ta cũng phải trộm đồ ăn để mà sống qua ngày.Ta cũng bị người dân rượt đuổi và đ·ánh đ·ập.”
Feldon lại nói:
Feldon thấy vẫn không có tiếng trả lời thì biết là cách này vô dụng rồi, có lẽ hắn đã đánh giá thấp lòng cảnh giác của gia đình Donquixote. Hắn đành phải dùng cách khác:
“Ngươi không được, ngươi còn sống hay không còn do tên nhóc quyết định kia kìa.” Feldon thầm nghĩ.
“ Tên kia, à không, Feldon, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“ Ta chỉ muốn giúp các ngươi một chút thôi, bởi lẽ một mình ta cũng không thể chống đối hết dân cư ở nơi này, vậy nên ta sẽ giúp các ngươi hết sức có thể.”
“ Ngươi gọi ta lại có chuyện gì vậy, Doflamingo”
Sau đó hắn nhanh chóng lấy ghế ra cho Feldon ngồi. Rồi ra ăn đồ ăn chung với những người còn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu các ngươi không mở cửa thì ta sẽ phá cửa đấy, ta sẽ đếm đến 5.”
Tuy nhiên ánh mắt của Doflamingo lại chuyển ngay về người trước mắt. So với đống đồ ăn, hắn càng thèm muốn thứ khác của Feldon.
Vừa nói, Feldon vừa làm cho những giọt nước mắt khẽ rơi. Thấy vậy, cả nhà Homing ai cũng ngỡ ngàng.Cứ nghĩ là Feldon là con của một nhà giàu nào đó chứ, bởi nhìn khí chất của hắn trông không giống tên cô nhi vô gia cư chút nào cả. Lời nói của hắn đã động chạm đến nỗi lòng của bọn hắn rồi.
Homing lúc này mở miệng:
Vợ của hắn mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn đủ sức tiếp lấy đồ ăn cho con, cầm lấy táo và bánh mì chia cho các con, nàng khóc mà nói:
“Không có gì đâu, ta cũng chỉ là người qua đường thôi.”
Feldon chỉ cần cho bọn hắn ấn tượng thôi là được, mục tiêu của hắn là tên nhóc Doflamingo cơ mà.
“ Thôi, trời cũng tối rồi, ta còn phải trở về nữa, chào tạm biệt mọi người, hi vọng những đồ ăn này có thể giúp được mọi người.”
“Cạch! Ầm”
“Ồ, vậy thôi sao, còn gì khác nữa không” Feldon chậm rãi nói.
Hắn tự nhiên giới thiệu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mục đích lần gặp này đã đạt được rồi, Feldon nhanh chóng đứng tạm biệt:
Nói xong, hắn bắt đầu đếm ngược:
“Hai”
“Cái này là”
Như lúc những Thiên Long Nhân khác h·ành h·ạ người khác, thì nay chính bọn hắn phải chịu cảnh này. Giống như luật nhân quả của số mệnh vậy.
“Năm”
Feldon nói một tràng, Homing chỉ yên lặng nhìn hắn. Homing đang cân nhắc xem lời nói của tên nhóc này là thật hay sai. Một hồi, hắn đứng thẳng, cười lắc đầu mà nói:
“Ta có thể hỏi tại sao ngươi lại giúp chúng ta được không?”
Bị một đám thường dân khinh nhục, bắt bớ thì ai mà chẳng có ý nghĩ như vậy chứ, chẳng qua là thực lực không cho phép bọn hắn phản kháng thôi.
Homing lúc này mới lên tiếng:
“Nghĩ kĩ đi, nếu ngươi có thể cho ta câu trả lời vừa ý ta, ta sẽ dạy ngươi.”
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Thấy không? Ta có thể làm chuyện này mà ta vẫn lịch sự hỏi trước đó thôi, vả lại ta đến đây 1 mình, không có người dân nào biết nơi này hết”
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Mặc dù chịu khổ một đoạn thời gian đấy, nhưng nếu bây giờ có người cho bọn hắn cảm giác lúc xưa thì sớm muộn gì cũng ngựa quen đường cũ thôi.
Hắn đi ra cửa mà không quay đầu. Homing lúc này muốn gọi hắn lại để nói thêm vài điều nhưng lại ngập ngừng. Tuy nhiên một tiếng nói khác đã gọi hắn lại.
“Vậy sao, vậy ngươi muốn mạnh mẽ hơn để làm gì?” Feldon hỏi ngược lại hắn.
Nghe đến câu đó, Feldon biết cá đã cắn câu rồi. Giờ là lúc chậm rãi thu hồi thôi. Hắn quay đầu lại, mỉm cười mà nói:
Nhưng ngoài mặt, hắn lại cười khoát tay:
Doflamingo rất nhanh trả lời: “Để báo thù”
“Đó là 2 con của ta, Doflamingo và Rosinante, và vợ ta.”
“Ồ, có chuyện gì vậy nhóc con!”
“ Không ngờ ở nơi này lại có một người tốt bụng đến vậy, chúng ta lúc này chưa có gì để báo đáp ân nhân ngươi cả. Đợi sau này nếu ta có thể khôi phục chức vị Thiên Long Nhân, ta sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi cần. ”
“Cảm ơn ngươi rất nhiều, ngươi là người đầu tiên giúp chúng ta sau khi chúng ta chuyển tới đây. Mặc dù cho mục đích của ngươi là gì, chúng ta đều rất biết ơn ngươi Feldon. ”
Nói xong, Feldon cũng ngậm miệng, bởi mục đích của hắn chỉ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thôi. Nếu giúp quá thì đâm ra lại thành dở, bọn hắn sẽ nghĩ Feldon là liếm chân Thiên Long Nhân như ngày xưa.
Feldon khẽ trầm ngâm, hắn bắt đầu diễn kĩ của mình:
“Bốn”
Feldon dơ 2 tay lên, khuôn mặt cười thân thiện, hắn từ từ đi vào nhà, sau lưng còn đeo một bao tải.
“Ta không phải nhóc con, tên của ta là Donquixote Doflamingo”
Những tiếng đếm lên như những quả tạ nện vào trong lòng gia đình Homing, mặc dù tiếng nói vô cùng non nớt nhưng với tình cảnh của họ thì nó như những tiếng gầm vậy.
“Ba”
Feldon nhìn theo hướng tay Homing, hắn nhìn thấy bà mẹ ôm 2 đứa con đang nhìn chằm chằm hắn. Nở một nụ cười thân thiện, hắn chậm rãi lấy bọc vải sau lưng ra và đặt xuống đất. Từ từ mở ra trước mặt mọi người.
Homing cũng quay sang: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta nhìn ngươi đánh vỡ chiếc cửa, ta muốn mạnh mẽ như vậy!”
Feldon lại nói:
Tuy nhiên, thân ảnh của Feldon hiện lên làm bọn họ cũng sững sờ. Khuôn mặt non nớt, dáng người trẻ con đã có tác dụng lúc này.
Thấy vậy, Feldon bước ra khỏi nhà bọn hắn, vừa đi vừa nói:
Feldon đẩy bọc đồ ăn về phía trước. Là bánh mì, gạo, thịt trái cây và nước uống.
Mặc dù còn nhỏ nhưng cái thói kiêu ngạo và cường ngạnh đã ăn sâu vào máu rồi. Feldon cũng chẳng hiếm lạ khi hắn biết sau này tên này còn khó ưa hơn. Feldon lạnh lùng đáp lại.
Chiếc cửa bị phát nát một cách dễ dàng làm cả nhà giật mình, thậm chí mẹ của 2 đứa nhỏ còn hét lên một tiếng.
“Ta là El Feldon, hân hạnh được gặp mọi người”
Tiếng của Feldon truyền vào tai cả gia đình Donquixote nhưng bọn hắn vẫn im lặng. Bọn họ sợ đó chỉ là mồi nhử của người dân nơi đây, với lại một đứa trẻ thì lang thang ra nơi đây làm gì. Vậy nên bọn họ cố gắng để không bị phát hiện.
“Là đồ ăn cho các ngươi” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ăn đi. ”
Feldon lại lên tiếng, hắn biết trong nhà có người nhưng vì tạo ấn tượng tốt nên hắn cần từ tốn.
“Cho hỏi có ai ở nhà không?”
“ Ta là Donquixote Homing, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe về bọn ta bọn ta.”
Nói xong hắn chỉ xuống mảnh vụn cánh cửa:
Sau đó, hắn lại chỉ về phía 3 mẹ con:
Doflamingo im lặng, bởi hắn lúc này cũng chẳng nghĩ được gì khác ngoài báo thù. Báo thù những con người đã khiến hắn phải thành thế này.
Ánh mắt thèm thuồng khi nhìn Feldon làm hắn nổi hết cả da gà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.