Phá Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Điều Kiện
Đây chính là thông điệp mà lục phủ gửi tới tất cả hồn sư trên Thiên Lam tinh. Thông điệp tuy ngắn gọn nhưng mang trong đấy là sự bình đẳng giữa các hồn sư nhưng không làm mất đi sự kiêu ngạo của một thiên tài.
Mấy trăm năm qua nhân tộc cũng chưa từng xuất hiện hồn sư có thể khế ước được với tuyệt phẩm hồn thú, cho nên việc Hàn Tuyết khế ước với tuyệt phẩm hồn thú chính là một việc vô cùng trọng đại.
Nguyễn Phong khẽ thở dài nhìn về phía Phá Thiên mà không nói gì cả. Hắn biết Phá Thiên cũng mơ ước có một ngày trở thành học viên của lục phủ nhưng có lẽ ước mơ đấy đã khép lại từ hôm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù việc gia nhập lục phủ khó khăn là vậy nhưng mỗi lần lục phủ tổ chức tuyển sinh thì số lượng hồn sư tới tham gia cũng có tới ngàn người.
Trên đường đi về cả hai cũng không nói với nhau thêm câu gì.
Điều kiện để gia nhập lục phủ vô cùng khắt khe nhưng vẫn có một số trường hợp ngoại lệ để một hồn sư có thể vào thẳng một phủ ngay từ khi mới khế ước hồn thú.
Sau đó hai cha con Nguyễn Phong lặng lẽ rời khỏi căn phòng đó, bỏ lại cuộc nói chuyện giữa Hàn Quân và Phùng Nghị.
Hồn Điện bây giờ vẫn là một tổ chức dẫn dắt nhân tộc nhưng không còn trực tiếp bồi luyện tất cả hồn sư nữa mà để các tông môn làm việc đó. Thay vào đó Hồn Điện mở ra lục phủ, tìm kiếm nhân tài để bồi dưỡng, đây chính là lực lượng hạch tâm để bảo vệ nhân tộc chống lại sự xâm lược của yêu tộc.
Lúc này các tộc bá chủ buộc phải gác lại hiềm khích khi xưa mà liên kết lại với nhau để có thể chống lại sự tiến công của nhân tộc, không thể để nhân tộc có thể thống nhất Thiên Lam tinh được.
“Vâng, Mẫu thân.” Phá Thiên đáp lại.
Trường hợp đó là hồn sư phải khế ước với một đầu tuyệt phẩm hồn thú. Điều kiện này còn khó hơn cả vạn lần việc hồn sư thông qua khảo hạch để trở thành học viên lục phủ. Vì việc khế ước với một đầu tuyệt phẩm hồn thú chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Chiến tranh đầu tiên chỉ là cuộc chiến giữa các tộc bá chủ với nhau nhưng sau đó cuộc chiến ngày một lan rộng và các tộc nhỏ hơn cũng bắt đầu bị cuốn vào cuộc chiến này.
Nhân tộc liên tục phát động t·ấn c·ông các tộc bá chủ ở gần lãnh thổ của mình, một đường quét ngang đẩy hết các tộc lân cận phải rời bỏ lãnh thổ và chạy sang lãnh thổ của tộc khác để tránh sự truy đuổi của nhân tộc dẫn đến diệt tộc.
"Thiên nhi, con hãy đi nghỉ đi. Mọi chuyện đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi." Nguyễn Phong cất tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Lúc này các tộc bá chủ khác mới như bừng tỉnh. Các tộc đó thấy nhân tộc lúc này đã trở nên quá mạnh, vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn chúng. Sức mạnh này đã vượt qua thời kỳ toàn thịnh của các tộc bá chủ trước khi c·hiến t·ranh xảy ra và các tộc này bắt đầu sợ hãi.
Nhưng các tộc đó nhờ có số lượng đông đảo mà có thể cản bước tiến công của nhân tộc. Dù đã cố gắng hết sức nhưng nhân tộc bây giờ cũng không thể nào tiến thêm được nữa và hai bên bắt đầu rơi vào thế giằng co.
Những người đứng đầu Hồn Điện đã nhìn thấy thời cơ mà nhân tộc đã phải chờ đợi không biết bao nhiêu năm nay để quật khởi cuối cùng đã tới. Nhưng thay vì tham gia vào cuộc chiến thì nhân tộc lại chọn cách đứng ngoài.
Nhưng sự hợp tác của các tộc lại như những mảnh ghép rời rạc được đặt cạnh với nhau vì mỗi tộc cũng đều có sự cảnh giác lẫn nhau, không ai nguyện dốc hết sức để chống lại nhân tộc, không giống như nhân tộc lúc này chính là liền một khối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất nhiều yêu thú, nhân loại bị c·hết trong cuộc chiến, nhiều đến nỗi không thể nào có thể đếm được. Có những tộc từng là bá chủ một vùng nhưng sau cuộc chiến đó thì cả tộc gần như bị tuyệt diệt.
Điều kiện tối thiểu để có thể đăng ký tham gia khảo hạch là hồn sư phải khế ước với hồn thú thượng phẩm, và dưới ba mươi tuổi phải đạt tới cảnh giới hồn vương. Có thể thấy điều kiện để đăng ký tham gia tuyển chọn đã vô cùng khó khăn, không biết bao nhiêu hồn sư đã bị loại bỏ ngay từ khâu đăng ký này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhân tộc giờ đây bước vào thời kỳ trăm hoa đua nở. Nhiều thành trì được xây dựng lên, dân số ngày càng phát triển, cùng với đó là các tông môn cũng được lập ra để bồi luyện các hồn sư, giúp cho họ có thể tiến vào con đường tu luyện dễ dàng hơn.
Không biết qua bao nhiêu năm cuối cùng ngày này cũng tới. Không biết vì lý do gì mà các tộc bá chủ bắt đầu xảy ra xung đột, xung đột ngày một lớn dần và cuối cùng c·hiến t·ranh cũng xảy ra.
Trong tối nhân tộc không ngừng xâm chiếm, g·iết chóc, tích lũy tài nguyên để các hồn sư có đầy đủ tài nguyên tu luyện.
Cuối cùng cuộc chiến cũng dừng lại vì các tộc lúc này đã suy yếu tới mức tận cùng. Cứ nghĩ c·hiến t·ranh sẽ kết thúc, hòa bình sẽ lập lại nhưng không. Chính lúc này nhân tộc mới bắt đầu phát động c·hiến t·ranh và bộc lộ hết sức mạnh nội tại ra ngoài.
Nhân tộc nhân cơ hội này tiếp tục kéo quân tới một tộc bá chủ khác và rất nhanh tộc đó cũng bị xóa sổ khỏi Thiên Lam tinh.
Nhân tộc thế như chẻ tre, không ngừng xâm lấn địa bàn khiến các tộc bá chủ ở xa cũng phải sợ hãi, sợ một ngày nào đó nhân tộc cũng sẽ xâm chiếm tới lãnh thổ của mình.
Nhân tộc không còn thể hiện sức mạnh ra bên ngoài cho các tộc khác có thể thấy được nữa mà chỉ thể hiện ra sự bình thường, không tạo ra sự uy h·iếp cho các tộc lớn, không để các tộc lớn để ý đến.
Khi về tới sân phủ, hai người đã thấy bóng dáng Bạch Tố Chinh đứng chờ tự bao giờ.
Do các tộc bá chủ đã chinh chiến quá lâu, sức mạnh bây giờ chính là mười còn lại một, hai. Các tộc bá chủ bây giờ chỉ là thùng rỗng kêu to, không còn đủ sức để chống lại sự tiến công của nhân tộc.
"Phu quân, đã có chuyện gì xảy ra mà Thiên nhi buồn bã như vậy?"
"Ừ, con đi đi." Bạch Tố Chinh thấy sự buồn bã trên khuôn mặt Phá Thiên làm tim nàng như thắt lại. Nàng không biết Phá Thiên đã gặp phải chuyện gì mà lại suy sụp đến thế. Có lẽ con trai nàng vừa gặp phải một chuyện hết sức tồi tệ.
Nguyễn Phong đứng bên cạnh cũng không biết phải làm thế nào, hắn chỉ biết thở dài nhìn qua khung cửa sổ của căn phòng, trong lòng hắn cũng đang bộn bề những lo lắng.
Sau khi khảo hạch kết thúc, tùy từng năm nhưng số lượng hồn sư có thể vượt qua được khảo hạch cũng không quá mười người.
“Hai người đã về rồi sao?” Bạch Tố Chinh niềm nở chào đón.
Sau đó hai người đi vào phòng và đóng cửa lại. Nguyễn Phong bắt đầu kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra ở Hồn Điện cho Bạch Tố Chinh nghe.
"Vâng."
"Vâng" Phá Thiên cúi mặt xuống đất đáp lại với giọng buồn buồn. Có lẽ lúc này hắn không dám nhìn thẳng vào mặt Nguyễn Phong nữa.
"Thiên nhi. chúng ta đi thôi" Nguyễn Phong đặt tay lên vai Phá Thiên nhẹ nhàng nói.
Nhiều năm trôi qua, cuộc chiến vẫn không có gì thay đổi, cuối cùng hai bên quyết định đình chiến. Nhân tộc đã chứng minh cho tất cả các tộc khác thấy được sức mạnh của mình. Hồn Điện thì trở thành đại biểu cho sức mạnh của nhân tộc lúc bấy giờ.
"Vào trong phòng ta sẽ kể cho nàng nghe mọi chuyện đã xảy ra với Thiên nhi ở Hồn Điện." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồn Điện là tổ chức đại diện cho tất cả các hồn sư trên Thiên Lam tinh. Đây là biểu tượng, là sức mạnh, là niềm tự hào, sự kiêu hãnh của nhân tộc nói chung cũng như của hồn sư nói riêng.
Nguyễn Phong thở dài một tiếng, đôi mắt hắn tràn ngập sự đau buồn. Hắn nhìn Bạch Tố Chinh nói:
Từ xa Bạch Tố Chinh đã thấy sự khác lạ trên khuôn mặt hai người. Linh cảm của một người mẹ báo cho nàng biết đã có chuyện không hay xảy ra. Nàng biết bây giờ không phải lúc hỏi về kết quả của nghi thức khế ước.
Tiếp đó những người đạt đủ điều kiện sẽ được tham gia phần khảo hạch chính. Mỗi một học phủ sẽ có một loại khảo hạch khác nhau nhưng không vì thế mà độ khó sẽ khác nhau.
Sau khi được sự cho phép của Bạch Tố Chinh, Phá Thiên bước từng bước nặng nề trở về phòng. Hắn lấy tay mở cửa phòng ra, bước vào trong và đóng cửa phòng lại. Hắn đi tới chỗ chiếc giường sau đó thả người nằm xuống.
Khi thấy Phá Thiên đã đi vào trong phòng, Bạch Tố Chinh vội vàng hỏi Nguyễn Phong với sự lo lắng, bất an:
Lựa chọn của nhân tộc chính là từ từ, lợi dụng cuộc chiến nhiều nhất có thể để làm tiêu hao sức mạnh của các tộc. Ngoài sáng nhân tộc cố gắng giảm thiểu giao tranh tới mức có thể mà không để lọt vào mắt của những tộc bá chủ.
Cuộc chiến này kéo dài tới hơn trăm năm, có thể coi đây là cuộc chiến thảm khốc nhất từ trước đến nay, sự thảm khốc mà nó mang lại khó có thể diễn tả bằng lời.
Nhưng trong bóng tối nhân tộc lại không ngừng tìm kiếm nhân tộc đang sống rải rác khắp nơi tụ họp lại, tích lũy lực lượng, sức mạnh để chờ thời cơ quật khởi.
Những hồn sư vượt qua được khảo hạch sẽ trở thành học viên chính thức của học phủ.
Học viên khi đột phá hồn hoàng sẽ được rời khỏi học phủ hoặc quá số tuổi quy định mà vẫn chưa đột phá hồn hoàng cũng sẽ bị cưỡng ép rời khỏi học phủ. Những trường hợp rời khỏi học phủ bằng cách thứ hai thì hi hữu lắm mới xảy ra.
Sau cuộc chiến đẫm máu với yêu thú cùng sự ra đời của Hồn Điện thì nhân tộc bắt đầu một công cuộc kiến thiết, phát triển mới.
"Không cần biết ngươi là ai, xuất thân như thế nào, đã từng bái nhập tông môn gì. Nếu ngươi nghĩ mình là thiên tài thì hãy tới đây để chứng minh điều đó. Nếu như ngươi có thể vào được lục phủ thì ngươi chính là thiên tài. Còn không thì ngươi cũng chỉ là người bình thường như bao người khác."
Nhân tộc nhắm đến một tộc bá chủ ngay cạnh lãnh thổ của mình để t·ấn c·ông. Tuy cuộc chiến vô cùng thảm khốc nhưng với tiềm lực hiện tại nhân tộc không mất quá nhiều thời gian để giành thắng lợi. Tất nhiên vùng lãnh thổ rộng lớn bao la trước đó của tộc bá chủ đã bị nhân tộc nuốt trọn.
Chương 12: Điều Kiện
Sau đó nhân tộc và các tộc khác dần đi vào thời kì hòa bình. Nhưng những cuộc chiến ở rìa lãnh thổ của nhân tộc với yêu thú vẫn không ngừng diễn ra cho tới ngày nay.
"Mẫu thân, phụ thân con xin phép đi nghỉ trước." Phá Thiên hướng Bạch Tố Chinh và Nguyễn Phong nói.
Khi các tộc lớn còn vẫn còn đang chìm đắm trong cuộc chiến phân tranh thì lãnh thổ của nhân tộc ngày càng mở rộng. Nhờ nguồn tài nguyên phong phú do cuộc chiến mà sức mạnh của nhân tộc phát triển nhanh như diều gặp gió, chỉ trong thời gian ngắn mà sức mạnh của nhân tộc đã tăng lên gấp nhiều lần, rất nhiều hồn sư cường đại đã ra đời trong khoảng thời gian này.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, Bạch Tố Chinh như người mất hồn. Nàng cảm thấy vô cùng đau đớn và thương xót cho số phận trớ trêu của Phá Thiên. Trên gương mặt xinh đẹp ấy bất giác chảy ra hai hàng lệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ông trời, sao người nỡ đối xử với con trai ta như vậy. Nó đã gây nên tội nghiệt gì cơ chứ." Bạch Tố Chinh ngồi trên giường, tay đập vào thành giường đau khổ trách trời.
Mỗi năm lục phủ sẽ tổ chức tuyển chọn một lần để không bỏ sót nhân tài, cũng như tạo điều kiện tối đa cho hồn sư có thể tham gia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.