Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Tộc Quy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Tộc Quy


"Ừ, ta cũng phải đi làm việc đây, có gì nói chuyện sau."

Nhưng lần này khi hắn nói tới việc thay đổi tộc quy thì lại được Nguyễn Phong chấp thuận.

Hắn muốn ra ngoài hít thở không khí buổi sáng cũng như bái kiến cha mẹ để cả hai bớt lo. Hắn đứng dậy đi tới cửa phòng, hai tay để lên cửa định đẩy ra thì đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng trò chuyện của hai người đi ngang qua cửa phòng.

Khi thấy Phá Thiên chỉ khế ước với hạ phẩm hồn thú thì hắn đã biết Phá Thiên đã phạm vào tộc quy.

Hắn biết sớm muộn gì chuyện của hắn và Hàn Tuyết cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán của người dân trong thành. Dù biết là vậy nhưng khi nghe người khác bàn tán về chuyện này thì hắn vẫn cảm thấy không hề dễ chịu một chút nào.

Hai tên này đều không vừa lòng với Nguyễn Phong từ lâu chỉ vì tính cách của hắn quá ngay thẳng, chính trực, không cầu tiền tài chỉ làm việc theo lẽ phải. Khi hắn làm gia chủ đã nhiều lần ngăn cản kế hoạch của hai người bọn họ.

Một âm thanh nữ nhân khác vang lên đáp lại câu hỏi vừa rồi.

Tại một gian phòng khác của Nguyễn phủ, có ba nam tử đang ngồi nói chuyện với nhau. Một người ngồi ở chỗ ghế chủ tọa ở chính giữa, hai người kia thì cùng ngồi về một bên hàng ghế.

Chương 13: Tộc Quy

“Đại ca, tam đệ, hai người thấy sao." Nguyễn Hải đưa ra ý kiến.

Nếu Nguyễn Phong không làm theo ý hắn thì Phá Thiên nhất định sẽ phải thực hiện đúng theo tộc quy, phải rời khỏi gia tộc và không được nhận sự giúp đỡ từ gia tộc. Hắn tin Nguyễn Phong sẽ vì con trai mà bỏ qua vật đó.

"Nếu đại ca và nhị ca đều nói như vậy thì đệ cũng không có ý kiến gì." Nguyễn Kim đồng thuận đáp.

Chuyện của Phá Thiên giống như một kẽ hở để hắn có thể lợi dụng tạo sức ép lên Nguyễn Phong. Có cha mẹ nào lại muốn nhìn thấy con mình phải rời khỏi nhà và phải sống một cuộc sống khổ cực, khó khăn, vất vả ở ngoài kia cơ chứ.

"Nhưng.."

Dù rất muốn nhưng hắn vẫn luôn đề phòng Nguyễn Hải vì hắn vẫn chưa thể đoán ra mục đích thật sự của Nguyễn Hải. Nếu việc Nguyễn Hải đưa ra không đến mức quá đáng thì hắn có thể chấp thuận làm theo.

"Đệ cũng không phản đối." Nguyễn Kim nói.

Âm thanh lanh lảnh của một nữ nhân phát ra truyền vào tai Phá Thiên. Hắn không biết tại sao sau khi nghe câu hỏi của nữ nhân đó làm hắn có cảm giác chẳng lành. Hắn có cảm giác câu chuyện này có liên quan đến hắn.

"Thôi, bây giờ ta phải đi làm việc đây, có gì nói chuyện sau."

"Tộc quy thì sao chứ. Nếu thấy không phù hợp thì chúng ta có thể thay đổi một chút cho phù hợp cũng không sao." Nguyễn Hải chặn lời Nguyễn Kim.

Nguyễn Phong chỉ khẽ nhếch mép cười khi thấy một màn này. Bọn hắn đã sống với nhau vài chục năm, tính cách của hai người này này hắn còn không rõ sao.

Hắn không biết mục đích của mình có thể đạt được hay không nhưng theo hoàn cảnh hiện tại coi như đây là khởi đầu thuận lợi đối với hắn.

Cả ngày hôm qua hắn chỉ ở trong phòng, đến bữa ăn thì Bạch Tố Chinh sai gia nhân đem đồ ăn vào phòng cho hắn. Có lẽ cha mẹ hắn cũng hiểu lúc này hắn cần sự yên tĩnh để có thể trải qua được sự việc tồi tệ kia.

Còn Nguyễn Kim lại là tên không có đầu óc, làm việc không cần suy tính mà chỉ luôn nghe lời sai bảo của Nguyễn Hải, Nguyễn Hải chỉ đâu là hắn làm đấy.

Hắn nằm vật ra giường, ánh mắt hướng lên trên. Lúc này hắn không còn tâm trạng để đi ra ngoài nữa. Hắn nằm ở trên giường thở dài và lại bắt đầu suy nghĩ lung tung về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Nguyễn Hải là một kẻ mưu mô, tính toán. Hắn không bao giờ làm những việc không có lợi cho mình.

"Không nhưng nhị gì cả. Chuyện này hãy để đại ca quyết đi."

Nguyễn Phong đang suy nghĩ thì nghe thấy "Rầm" một tiếng.

Mới sáng sớm Nguyễn Hải và Nguyễn Kim đã tới tìm hắn, có lẽ bọn họ cũng đã nghe tin đồn trong thành nên tới đây hỏi xem thực hư chuyện này ra sao.

“Trước tiên là việc con cháu Nguyễn gia sau khi thực hiện nghi thức khế ước mà chỉ khế ước với hạ phẩm hồn thú thì cũng không cần phải rời khỏi gia tộc và vẫn được hưởng đủ đãi ngộ như trước đây.”

Hắn hạ hai tay xuống, quay người trở về giường.

"Nếu đại ca đã nói như vậy thì hôm nay ba huynh đệ ta sẽ cùng nhau thay đổi một chút nội dung của tộc quy.”

Lúc này Nguyễn Phong đã lờ mờ biết mục đích tới đây của hai người họ. Hai người này tới đây là để bức hắn thi hành tộc quy lên Phá Thiên hoặc bắt hắn phải làm một việc gì đó để có thể không thi hành tộc quy lên người Phá Thiên.

Khi biết chuyện của Phá Thiên thì hắn cảm thấy cơ hội để chiếm được vật đó đã đến. Hắn còn mất công rủ thêm cả lão tam để gây sức ép cho Nguyễn Phong, bắt Nguyễn Phong phải lựa chọn giữa con trai và vật đó.

Âm thanh cuộc trò chuyện của hai nữ gia nhân ngày một nhỏ dần và biến mất để lại Phá Thiên ở trong phòng với tâm trạng vô cùng phức tạp.

Phá Thiên nghe tới đây thì cơ thể bỗng run lên, những gì hắn nghĩ hoàn toàn chính xác. Câu chuyện mà hai nữ nhân kia đang nói đến có liên quan tới hắn. Hắn chỉ không ngờ chuyện của hắn lại bị đem ra bàn tán nhanh như vậy.

Nghe tới đây tay Nguyễn Phong bóp chặt thành ghế, trong lòng đắng chát. Làm sao hắn không biết được điều đó chứ, hắn là gia chủ Nguyễn gia, tộc quy của gia tộc tất nhiên là hắn phải nắm rõ nhất.

"Đại ca, huynh thấy ý kiến của đệ thế nào?" Nguyễn Hải hướng ánh mắt dò xét về phía Nguyễn Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Hải nghe lời thú nhận của Nguyễn Phong thì trong lòng như mở cờ trong bụng nhưng bên ngoài thì lại tỏ ra vô cùng tiếc nuối.

"Này, ngươi có biết ở trong thành người ta đang đồn ầm lên chuyện gì chưa?"

"Chuyện này là thật chứ? Ngươi nghe ở đâu vậy? Có đáng tin không đấy?" Người kia kinh ngạc dồn dập hỏi.

Nhưng Nguyễn Phong quá hiểu tính cách đệ đệ của hắn. Nếu chỉ là hỏi để xác minh xem lời đồn trong thành là thật hay giả thì cũng không cần thiết phải tới sớm như vậy. Có lẽ còn có nguyên nhân khác mà hắn không biết mới khiến hai vị đệ đệ này cất công tới sớm như vậy.

Nguyễn Phong biết rõ điều đó nhưng hắn muốn biết ý đồ cuối cùng của hai người này là gì nên hắn cũng giả vờ diễn theo.

"Đại ca, đệ nghe người dân trong thành đồn Thiên nhi chỉ khế ước được với một đầu hạ phẩm hồn thú là thật chứ?" Nguyễn Hải ngồi trên ghế, vẻ mặt có chút nghiêm trọng hỏi.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không kể với bất kỳ ai hết."

Nguyễn Hải có dáng người na ná như Nguyễn Phong nhưng gầy hơn, khuôn mặt thanh tú có chút gian xảo.

"Nếu việc Thiên nhi chỉ khế ước với một đầu hạ phẩm hồn thú là sự thật thì chẳng phải đã phạm vào tộc quy của gia tộc sao. Đệ nhớ trong tộc quy có ghi "Con cháu Nguyễn gia nếu chỉ khế ước với hạ phẩm hồn thú thì sẽ phải rời khỏi gia tộc và không được nhận bất kỳ thứ gì từ gia tộc. Chỉ khi nào có thể tu luyện tới cảnh giới hồn vương thì mới được quay trở về gia tộc" sao." Nguyễn Kim giả vờ ngây ngô nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Kim dáng người hơi béo, lông mày rậm, nhìn giống một kẻ mãng phu.

Người đang ngồi ở ghế chủ tọa chính là Nguyễn Phong, hai người kia là đệ đệ của hắn. Một người tên Nguyễn Hải, người kia là Nguyễn Kim.

Hôm nay Nguyễn Hải lại ra mặt nói đỡ cho Phá Thiên, điều đó thể hiện hắn đang có ý đồ khác. Những việc hai tên này vừa làm giống như đang diễn một vở kịch vậy.

"Lão tam, ngươi nói vậy mà nghe được à. Dù sao Phá Thiên cũng là con cháu của Nguyễn gia ta, hơn nữa hắn mới có mười tuổi. Ngươi nỡ lòng nào nhìn thấy cảnh cháu mình phải sống một cuộc sống thiếu thốn, khổ sở ở bên ngoài sao." Nguyễn Hải đập tay xuống bàn, quay sang nhìn Nguyễn Kim với ánh mắt tức giận.

"Nhị ca, nhưng đây là tộc quy mà gia gia để lại, nhất định chúng ta phải làm theo." Nguyễn Kim rụt đầu sợ hãi nói.

"Thật là tội nghiệp cho thiếu chủ, thiếu chủ tốt như vậy mà. Ông trời thật là bất công mà."

"Ta không biết, là chuyện gì vậy? Mấy ngày hôm nay ta luôn làm việc ở trong phủ, không có đi ra ngoài thì làm sao mà biết được."

Hắn đã thèm khát vật này từ lâu nhưng chỉ vì Nguyễn Phong cứ khăng khăng làm theo di nguyện của gia gia nên hắn cũng không có cách nào để đạt được.

Phải biết Nguyễn Phong là người rất coi trọng tộc quy, trước đây hắn đã nhiều lần đả động tới việc thay đổi tộc quy nhưng đều bị Nguyễn Phong gạt phắt đi và nói tộc quy sẽ không bao giờ thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đúng vậy, tin đồn ở trong thành hoàn toàn là sự thật. Thiên nhi thật sự đã khế ước với một đầu hạ phẩm hồn thú." Nguyễn Phong không hề quanh co mà thừa nhận điều đó.

Nguyễn Phong dù có là người cứng rắn cũng khó có thể làm được chuyện đó, mà muốn chuyện đó không xảy ra thì Nguyễn Phong buộc phải thay đổi tộc quy. Đây chính là điều Nguyễn Hải đang chờ đợi, hắn sẽ lợi dụng điều đó để đạt được mục đích của hắn.

"Chuyện là hôm qua thiếu chủ nhà chúng ta có đi khế ước hồn thú ở Hồn Điện. Nghe nói thiếu chủ chỉ khế ước được với một đầu hạ phẩm hồn thú. Trong khi đó Hàn tiểu thư của Hàn gia lại khế ước được với một đầu tuyệt phẩm hồn thú. Nghe đâu nàng còn được tuyển thẳng vào Băng Phủ nữa."

"Ta thấy lão nhị nói cũng rất có lý. Lão tam đệ thấy sao?" Nguyễn Phong giả vờ hưởng ứng xong quay ra hỏi Nguyễn Kim.

Ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ rọi vào trong phòng báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Phá Thiên từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Nguyễn Phong ngồi trên ghế gia chủ, đôi mắt thâm trầm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Nguyễn Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nếu cả hai đệ đều muốn thay đổi tộc quy để phù hợp với hiện tại thì hôm nay ba huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi một chút nội dung của tộc quy." Nguyễn Phong bình thản nói.

"Đúng vậy. Mà này, chuyện này ta chỉ kể với mình ngươi thôi đấy, ngươi đừng có mà đi kể lung tung. Chuyện mà đến tai gia chủ với phu nhân thì chúng ta chỉ có nước bị đuổi khỏi đây thôi."

"Thiên nhi nhà ta thông minh từ nhỏ vậy mà lại chỉ khế ước với một đầu hạ phẩm hồn thú. Thật là đáng tiếc, đáng tiếc mà mà." Nguyễn Hải thở dài, tỏ ra vô cùng thương tiếc về sự việc của Phá Thiên.

"Điều kiện để thay đổi tộc quy là huynh phải giao ra vật mà gia gia để lại cho con cháu Nguyễn gia cho đệ thì tộc quy có thể thay đổi.”

"Nhị ca nói rất đúng, thật là đáng tiếc mà." Nguyễn Kim ngồi bên cũng phụ họa theo.

Nguyễn Hải nghe thấy vậy thì mừng thầm trong bụng. Hắn không ngờ Nguyễn Phong lại đồng ý thay đổi tộc quy dễ dàng như vậy.

Phá Thiên ngồi dậy, vươn vai vài cái. Hắn cảm thấy tinh thần đã tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua. Hắn bước xuống khỏi giường, với lấy bộ y phục để bên cạnh và mặc vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đại ca, huynh thấy việc này có ổn không?" Nguyễn Hải nhìn Nguyễn Phong với nụ cười nham hiểm.

"Việc này ta không phản đối. Dù sao cũng là con cháu trong gia tộc, không nhất thiết chỉ vì chút kém cỏi mà để lưu lạc bên ngoài được." Nguyễn Phong gật gù đồng ý. Hắn cũng không nỡ để Phá Thiên lưu lạc bên ngoài và phải chịu khổ cực.

"Chuyện này có liên quan tới thiếu chủ của nhà chúng ta đấy."

"Là chuyện gì vậy? Ngươi mau kể cho ta nghe đi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Tộc Quy