Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Rời Đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Rời Đi


"Ngươi tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng một chút. Dẫu sao hắn cũng là con trai của gia chủ Nguyễn gia. Những điều ngươi vừa nói mà đến tai Nguyễn Phong thì ta cũng không cứu nổi ngươi đâu." Tên mặt sẹo liếc xéo tên vừa nói ra câu đó trầm giọng nói.

"Thiên nhi, con đi đường nhớ phải cẩn thận. Không có mẫu thân bên cạnh con phải nhớ tự chăm sóc cho bản thân thật tốt." Bạch Tố Chinh đi tới chỗ Phá Thiên, nàng lấy tay vuốt lên mái tóc Phá Thiên ân cần nói.

Không gian bên trong tùy thuộc vào phẩm chất chiếc nhẫn mà có thể to hoặc nhỏ. Người sở hữu nhẫn không gian chỉ cần dùng thần niệm truyền vào chiếc nhẫn là có thể thấy được mọi đồ vật bên trong. Người sở hữu muốn lấy hay cất đồ cũng chỉ cần dùng thần niệm truyền vào chiếc nhẫn là được.

"Chuyện của Thiên nhi trăm sự nhờ Từ huynh giúp đỡ. Nguyễn Phong ta nợ huynh ân tình này. Khi nào huynh có việc cần giúp đỡ, Nguyễn Phong ta quyết không từ chối." Nguyễn Phong cảm kích nói.

“Thiên nhi, hay là con hãy mang Tiểu Hắc theo. Khi tới nơi ở mới có Tiểu Hắc bên cạnh cũng đỡ buồn đôi chút.” Bạch Tố Chinh bây giờ mới cất tiếng nói.

Đúng lúc này cửa lớn mở ra, Nguyễn Phong từ bên trong bước ra, theo sau hắn là Phá Thiên và Bạch Tố Chinh.

"Chuyện của Thiên nhi trăm sự nhờ Từ huynh giúp đỡ. Nguyễn mỗ vô cùng cảm kích." Nguyễn Phong chân thành nói.

"Đây là thú nang, con hãy cầm lấy và thu Tiểu Hắc vào đây rồi mang theo bên mình." Nguyễn Phong lấy trong áo ra một chiếc túi nhỏ đưa cho Phá Thiên.

"Lần này rời đi chúng ta sẽ mang theo một tên nhóc đi cùng. Đây chính là nơi ở của hắn." Tên mặt sẹo ngước nhìn tấm bảng đáp lại.

"Từ Chân bái kiến Nguyễn gia chủ."

Đằng sau hắn là hai nam nhân khoảng chừng ba mươi, dáng dấp bình thường. Mỗi người đều dắt theo một con ngựa.

Hắn nghĩ có lẽ làm người thường cũng tốt, không phải lo nghĩ cho gia tộc, không phải tranh đấu, tính kế lẫn nhau. Hàng ngày chính là vui vẻ làm lụng, lo kiếm cái ăn cái mặc, tự do tự tại. Cuộc sống như vậy cũng tốt đấy chứ.

"Tốt. Ta là Từ Chân, ngươi cứ gọi ta là Từ thúc là được." Từ Chân đáp lại.

Phá Thiên cũng nghĩ tới việc sau khi hắn rời khỏi gia tộc, rời khỏi Thiên Vận thành, đến một nơi hoàn toàn xa lạ thì cuộc sống của hắn sẽ ra sao. Có lẽ việc đó cũng không phải chuyện quá xấu.

"Phá Thiên ra mắt Từ Chân thúc thúc." Phá Thiên đi tới trước mặt Từ Chân cúi người hành lễ.

"Đa ta Từ huynh." Nguyễn Phong cúi người cảm tạ.

“Tiểu Hắc, ngươi cũng ra tiễn ta sao.” Phá Thiên cười nhẹ, cúi người xuống vuốt ve đầu Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc là tên Phá Thiên đặt cho con c·h·ó của hắn. Tiểu Hắc là món quà Nguyễn Phong tặng hắn mấy năm trước. Hắn đã chăm sóc nó từ bé đến giờ nên tình cảm hắn dành cho nó cũng không hề nhỏ.

"Thiên nhi biết, Thiên nhi sẽ luôn nghe lời của Từ thúc. Phụ thân, mẫu thân, Thiên nhi đi đây." Phá Thiên nhìn tất cả mọi người một lượt và nói lời chào từ biệt.

"Thiên nhi lại đây. Đây chính là Từ Chân thúc thúc, là người sẽ đưa con tới Thủy Nguyệt thành."

Mấy ngày sau Phá Thiên dành tất cả thời gian còn lại bên cạnh cha mẹ. Hắn không biết lần này rời đi phải mất bao lâu mới có thể được gặp lại hai người, đến bao giờ hắn mới lại có một bữa cơm gia đình như hiện tại. Hắn rất trân trọng từng khoảnh khắc của những ngày này.

Tiểu Hắc như hiểu được những gì Phá Thiên vừa nói, nó liền vẫy đuôi sủa lên vài tiếng như đồng ý đi theo Phá Thiên. Phá Thiên thấy hành động của Tiểu Hắc cũng biết Tiểu Hắc cũng muốn đi theo hắn nên có chút vui vẻ.

"Nô tài xin phép cáo lui." Tên kia đứng dậy khom người lui ra khỏi căn phòng.

Sau đó hắn quay người đi tới chỗ nhóm Từ Chân.

“Phụ thân hắn đến nhờ ta giúp đỡ đưa hắn tới Thủy Nguyệt thành và tìm cho hắn một gia đình thật tốt để ở." Tên mặt sẹo giải thích cho hai tên đi cùng.

Từ Chân lướt nhìn Phá Thiên một lượt. Hắn thấy Phá Thiên có một thân thể khỏe mạnh, phong thái cũng khác xa với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Trong một căn phòng được thắp sáng bằng ngọn lửa leo lắt từ một cây nến, ánh sáng phát ra không soi rõ mặt hai người trong phòng. Một người uy nghiêm ngồi trên ghế còn một người thì quỳ một chân ở dưới thái độ cung kính.

Phá Thiên đỡ lấy chiếc thú nang từ tay Nguyễn Phong, sau đó hắn quay lại bên Tiểu Hắc. Hắn ngồi xuống, lấy tay vuốt lên đầu Tiểu Hắc nói:

“Tiểu Hắc, ngươi có muốn đi theo ta không.” Phá Thiên cúi nhìn Tiểu Hắc bằng ánh mắt dò hỏi.

Nguyễn Phong biết nhóm của Từ Chân có việc cần đi tới Thủy Thiên thành nên hắn liền đến gặp Từ Chân. Hắn kể mọi chuyện cho Từ Chân nghe và nhờ Từ Chân giúp đỡ đưa Phá Thiên tới Thủy Nguyệt thành sau đó sắp xếp ổn thỏa cho Phá Thiên và được Từ Chân nhận lời.

"Từ huynh không cần đa lễ. Chúng ta dẫu sao cũng đã quen biết nhau từ lâu, cứ xưng huynh đệ cho nó tiện." Nguyễn Phong lấy hai tay đỡ nam tử mặt sẹo lên.

"Nhưng đây là Nguyễn gia mà. Lẽ nào người đi cùng chúng ta lần này là người của Nguyễn gia sao?" Tên còn lại thắc mắc.

"Ngươi đã rõ nhiệm vụ lần này của ngươi chưa?" Người ngồi trên ghế cất tiếng nói.

Nam tử mặt sẹo này tên là Từ Chân, hắn là một hồn nguyên hậu kỳ, là người quen của Nguyễn Phong. Hai tên đi sau là người cùng một nhóm với hắn. Hai tên này mới đạt tới cảnh giới hồn nguyên sơ kỳ.

Phá Thiên cầm thú nang trên tay sau đó truyền thần niệm vào chiếc túi và thu Tiểu Hắc vào bên trong.

"Tốt, ta sẽ chờ tin tốt của ngươi. Mong là ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Người ngồi trên ghế nhếch miệng cười.

"Nguyễn huynh không cần phải khách khí như vậy, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Từ mỗ sẽ chiếu cố thật tốt cho Phá Thiên." Từ Chân sảng khoái đáp lại.

Nguyễn Phong đã chuẩn bị một số đồ dùng thiết yếu cùng với một ít bạc trắng cho vào trong nhẫn không gian để khi Phá Thiên tới nơi ở mới có cái để dùng.

Chương 15: Rời Đi (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhẫn không gian là một món đồ rất đặc biệt, bên trong nó tự hình thành một không gian riêng biệt dùng để lưu trữ những vật phẩm và đồ dùng.

Người ngồi trên ghế nhìn tên kia rời đi, trên môi hắn hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

Thấy Nguyễn Phong đi ra, gã nam nhân mặt sẹo liền đi tới cúi người cung kính nói:

Đây cũng là một thứ khá phổ biến với hồn sư. Nhiều hồn sư thường hay dùng yêu thú để đi lại hoặc nuôi dưỡng để chiến đấu sẽ dùng tới thú nang này. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi đi đi." Người ngồi trên ghế phất tay ra hiệu cho tên kia có thể rời đi.

Tiểu Hắc vẫy đuôi sủa lên vài tiếng như đồng ý với điều Phá Thiên vừa nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước cửa lớn Nguyễn gia có ba nam nhân đang đứng. Một người khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài.

"Thiên nhi, đây là nhẫn không gian, mọi thứ cần thiết ta đã để ở trong này. Cách sử dụng chắc con cũng đã biết nên ta cũng không nói nhiều. Con cũng chuẩn bị đi thôi." Nguyễn Phong lấy trong người ra một chiếc nhẫn màu đen đưa cho Phá Thiên.

"Mẫu thân yên tâm, Thiên nhi sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt. Mẫu thân không phải lo lắng cho Thiên nhi."

"Đại ca, chúng ta tới đây làm gì vậy?" Một tên cất tiếng hỏi.

"Hóa ra là tên phế vật đó sao." Một tên thốt lên.

Khi tới nơi mới, mọi người ở đó sẽ không biết hắn là thiếu chủ Nguyễn gia, hắn sẽ không phải nghe những lời đàm tiếu về mình và hắn sẽ sống một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người dân khác.

"Phụ thân, mẫu thân, Thiên nhi đi đây." Phá Thiên nhận lấy chiếc nhẫn không gian từ tay Nguyễn Phong buồn bã nói.

Phá Thiên ngước mắt nhìn Bạch Tố Chinh, hắn thấy đôi mắt mẫu thân lúc này đã đỏ lên, nước mắt như có thể trào ra bất cứ lúc nào. Hắn biết mẫu thân rất lo lắng cho hắn nên hắn nói với giọng mạnh mẽ như để chấn an mẫu thân:

"Tiểu Hắc nếu ngươi muốn đi cùng ta thì ngươi phải ở trong cái túi này. Khi nào nghỉ ngơi thì ta sẽ thả ngươi ra ngoài."

"Nô tài đã rõ. Chuyện này vô cùng dễ dàng, đại nhân chỉ cần chờ tin tốt của nô tài." Người ở dưới chắp hai tay cung kính đáp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này có một con c·h·ó đen từ trong phủ chạy ra. Nó chạy tới chỗ Phá Thiên và sủa lên vài tiếng.

"Thiên nhi, trên đường đi con phải luôn nghe lời của Từ thúc biết chưa." Nguyễn Phong đứng bên cạnh nhắc nhở Phá Thiên một lần nữa.

"Đúng vậy, người đi cùng chúng ta lần này chính là con trai của Nguyễn Phong, người vừa mới khế ước với một đầu hạ phẩm hồn thú và giờ hắn phải rời khỏi gia tộc.”

"Mau tới bái kiến Từ thúc." Nguyễn Phong gọi Phá Thiên tới để làm quen với Từ Chân. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẫu Thân con nói đúng đấy. Con hãy mang Tiểu Hắc theo, có nó bên cạnh cũng sẽ đỡ buồn hơn.” Nguyễn Phong cắt ngang lời Phá Thiên.

"Nguyễn huynh cứ yên tâm, ta đã hứa với huynh thì chắc chắn sẽ thực hiện được. Chúng ta đi đây." Từ Chân đáp lại.

"Thiên nhi biết, đa tạ phụ thân đã chuẩn bị mọi thứ cho Thiên nhi."

"Nô tài chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng. Nếu đại nhân không còn việc gì căn dặn thì nô tài xin phép cáo lui."

Thú nang là một cái túi có không gian rộng lớn ở bên trong giống như nhẫn không gian nhưng được chế tạo phù hợp để có thể chứa vật sống bên trong mà không ảnh hưởng tới vật sống đó.

Hắn không muốn rời xa nơi đây, không muốn rời xa gia đình. Nhưng hắn không thể quyết định được điều đó. Hắn nhìn cha mẹ một lần cuối với đôi mắt lưu luyến không muốn rời xa.

“Nhưng mà.” Phá Thiên ngần ngại định từ chối.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Rời Đi