Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Ta Xin Lỗi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Ta Xin Lỗi


Câu nói đó làm cho Nguyễn Phong càng cảm thấy hổ thẹn và đau khổ vạn phần. Một đứa trẻ hiểu chuyện luôn làm người lớn đau khổ và khó khăn mỗi khi đưa ra một quyết định nào đó.

Phụ thân đã cố hết sức chuẩn bị mọi thứ trong khả năng để lo cho cuộc sống sau này của hắn đỡ phải khổ cực hơn. Hắn biết hết những điều đó nên hắn cũng không muốn làm khó, không muốn phụ thân phải suy nghĩ quá nhiều.

“Ta đã bảo Từ Chân thúc thúc tìm và sắp xếp cho con vào sống ở một gia đình bình thường nhưng tốt bụng ở đó. Con sẽ sống với họ như những người bình thường khác. Sau một thời gian ta sẽ tới thăm con." Nguyễn Phong nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn khi nói ra mấy lời này.

“Được ạ.”

"Không những ta mà đây là điều mà gia chủ mọi thế hệ Nguyễn gia phải làm." Nguyễn Phong không chút phân vân mặc dù hắn biết điều đó đồng nghĩa với việc Phá Thiên phải rời khỏi gia tộc.

Nguyễn Hải nhấn mạnh hai câu cuối để cho Nguyễn Phong biết tình hình hiện giờ của Nguyễn Phong đã không còn lựa chọn nào khác.

"Đệ xin cáo lui"

Hắn cũng nghe nói trước đây cũng từng có người của gia tộc khế ước với hạ phẩm hồn thú, sau đó cũng phải rời khỏi gia tộc, đến khi c·hết cũng không thể trở về. Đây chính là tiền lệ để hắn không thể không thực hiện được.

“Các đệ cũng biết vật đấy quan trọng đối với gia tộc ta như thế nào. Đây chính là thứ để chúng ta có thể trở lại Thiên Lam thành. Ta không thể đưa vật đó cho đệ được."

Phá Thiên biết những lời Nguyễn Phong muốn nói với hắn. Năm hắn chín tuổi, Nguyễn Phong có đưa cho hắn một quyển sách, trên quyển sách có ghi bốn chữ "Tộc quy Nguyễn gia".

"Thiên nhi, con còn thức không?" Nguyễn Phong hỏi vọng vào.

Phá Thiên đi sau cũng ngồi xuống cái ghế đối diện Nguyễn Phong.

Hắn biết đêm nay phụ thân tới chắc là để thông báo cho hắn về việc hắn chuẩn bị phải rời khỏi gia tộc. Hắn biết tính cách của phụ thân, bất kể là ai ở trong gia tộc nếu phạm vào tộc quy cũng đều phải chịu tội.

Căn phòng này chính là phòng riêng của Phá Thiên. Hắn cũng đã nhìn thấy có bóng người đứng ở trước cửa phòng từ lâu. Hình bóng đó rất quen thuộc, giống với phụ thân hắn nhưng hắn đợi mãi mà không thấy phụ thân đi vào.

"Đại ca, huynh hãy suy nghĩ thật kỹ đi. Nếu huynh vẫn khăng khăng như vậy thì Thiên nhi sẽ phải rời khỏi gia tộc và không nhận được sự giúp đỡ từ gia tộc."

Hắn muốn khóc hết đêm nay để tâm trạng cảm thấy tốt hơn, để từ mai có thể vui vẻ bên gia đình trong những ngày ngắn ngủi trước khi hắn phải rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thiên nhi, con đã thấy ổn hơn chưa?" Nguyễn Phong cất tiếng hỏi thăm.

Phá Thiên nghe xong những lời Nguyễn Phong nói thì cơ thể hắn bất giác run lên, hắn có cảm giác như mình chuẩn bị mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Hai từ "vài hôm" như xoắn vào trong tâm can hắn:

Nguyễn Phong nở một nụ cười nhạt nhìn Nguyễn Hải. Nguyễn Hải đã quá coi thường hắn. Hắn lấy một tay đập mạnh xuống bàn tức giận quát lớn:

"Chỉ cần huynh đồng ý việc này thì Phá Thiên cũng sẽ không cần phải rời khỏi gia tộc. Huynh hãy suy nghĩ thật kỹ đi."

"Phụ thân, Thiên nhi chưa ngủ. Người có việc muốn nói với Thiên nhi sao?" Phá Thiên vội vàng đáp lại.

Sau này hắn có trở thành gia chủ của Nguyễn gia hay không cũng phải luôn ghi nhớ tộc quy, duy trì tộc quy và điều quan trọng nhất là không bao giờ được phạm vào.

Có cha mẹ nào đành lòng để cho đứa con của mình phải xa gia đình, phải sống bươn chải ngoài kia khi còn chưa trưởng thành cơ chứ. Nhưng lúc này đây hắn buộc phải làm điều đó với chính đứa con trai của mình.

Nguyễn Phong cất từng bước đi vào trong, căn phòng nhỏ nhắn nhưng được sắp xếp gọn gàng, nhất là cái kệ đựng sách nhỏ kia. Trên kệ là những quyển sách mà Phá Thiên đem về phòng đọc và đều được sắp xếp rất ngăn nắp.

Nguyễn Phong đi tới chỗ cái bàn, lấy tay kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.

Không gian xung quanh dần rơi vào tĩnh lặng sau câu nói của Nguyễn Phong.

Phá Thiên vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Hắn thấy hình dáng phụ thân đứng trước của, khuôn mặt hiện rõ sự ưu tư, suy nghĩ, phân vân, lo lắng. Hắn biết phụ thân vì chuyện của hắn mà phải suy nghĩ mấy ngày nay.

Phá Thiên ngồi lặng yên trên ghế nhìn bóng lưng Nguyễn Phong rời đi, sau khi thấy Nguyễn Phong đã đi xa hắn đứng dậy tiến về phía cửa phòng và đóng lại.

"Được, được. Nếu đại ca đã quyết như vậy thì đệ cũng không nhiều lời. Chỉ mong huynh thực hiện đúng những gì tộc quy đã ghi, mau chóng chuẩn bị để Phá Thiên rời khỏi gia tộc."

Đêm nay là một đêm không trăng, không sao, chỉ có những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời.

Tộc quy có ghi cả điều kiện để trở về gia tộc. Nhưng điều kiện đó có thể coi là có cũng như không.

"Vài hôm nữa con sẽ theo Từ Chân thúc thúc rời khỏi gia tộc và đi tới Thủy Nguyệt thành. Đây cũng là một tiểu thành trì gần với Thiên Vận thành.”

Lúc sau như đã lấy lại được bình tĩnh thì hắn nhẹ nhàng nói trong sự đau đớn tột cùng.

"Thiên nhi sẽ có cuộc sống rất khổ cực khi không còn ở trong gia tộc nữa. Lẽ nào huynh có thể đành lòng nhìn Thiên nhi chịu khổ cực sao." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mong rằng khi tới nơi ở mới con sẽ sống thật vui vẻ, hạnh phúc."

"Thiên nhi hiểu, không biết bao giờ Thiên nhi sẽ phải rời khỏi gia tộc?" Phá Thiên ngước mắt nhìn Nguyễn Phong, câu hỏi đó cũng phá vỡ sự tĩnh lặng đến đáng sợ này.

"Không thể được. Vật đó là thứ trước khi mất gia gia đã để lại và dặn dò con cháu đời sau rất rõ ràng "Con cháu đời sau Nguyễn gia dù là trai hay gái chỉ cần có thể khế ước được với thượng phẩm hồn thú thì vật đó sẽ thuộc về người ấy".”

Sau đó Nguyễn Phong quay người dứt khoát rời đi mà không hề nhìn lại.

Bên dưới có một bóng hình nam tử đang đứng trước cửa một căn phòng vẫn còn đang sáng đèn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thái độ của Nguyễn Phong làm Nguyễn Hải biết kế hoạch của hắn đã thất bại hoàn toàn. Nhưng hắn vẫn lớn tiếng uy h·iếp:

"Đúng, ta có chuyện muốn nói với con. Ta có thể vào trong nói chuyện được không?" Nguyễn Phong hỏi lại.

Nam tử đó chính là Nguyễn Phong, hắn đứng trước cửa căn phòng này đã được một lúc. Trên khuôn mặt hắn hiện rõ sự phân vân, chần chừ. Mỗi lần hắn đưa tay lên định gõ cửa là lại một lần hắn dừng lại và hạ tay xuống.

"Đệ không cần phải nói nữa. Ta đã quyết, nếu không còn việc gì nữa thì mời hai đệ về cho." Nguyễn Phong đưa tay hướng ra cửa phòng như muốn tiễn khách.

Nguyễn Phong có bảo với hắn đây là tộc quy gia tộc, hắn hãy đọc và nhớ lấy những điều được ghi bên trong tộc quy.

Khi cửa phòng đóng lại hoàn toàn là lúc cảm xúc của hắn vỡ òa ra.

"Ta nói không được là không được. Ta không bao giờ đồng ý với điều kiện của đệ, cho dù Thiên nhi có phải rời khỏi gia tộc đi chăng nữa thì ta cũng phải thực hiện di nguyện trước khi mất của gia gia giao lại cho con cháu Nguyễn gia."

Nguyễn Phong lúc này như không kiềm chế được cảm xúc nên vội vàng đứng dậy nói:

Ai mà chẳng biết người sở hữu hạ phẩm hồn thú nếu có tu luyện thì cũng chỉ dừng lại ở hồn giả, phải may mắn lắm hoặc có cơ duyên to lớn mới có thể đột phá hồn nguyên và cả đời này cũng không thể đột phá lên hồn vương được.

"Ta đã chọn gia tộc thay vì chọn con. Ta chỉ mong con có thể hiểu cho ta. Những điều ta có thể làm được ta đã làm rồi."

Chương 14: Ta Xin Lỗi

Nguyễn Phong đưa mắt nhìn Phá Thiên, Phá Thiên lúc này như không còn là một đứa trẻ mới mười tuổi nữa. Hắn biết Phá Thiên là đứa trẻ rất hiểu chuyện, suy nghĩ già dặn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng chính điều đó lại làm cho hắn vô cùng khó xử.

"Lão tam, chúng ta đi." Nguyễn Hải phất tay áo tức tối rời đi.

Nghe tới đây Nguyễn Phong cũng đã biết mục đích thật sự của Nguyễn Hải. Hóa ra Nguyễn Hải vẫn luôn nhăm nhe tới vật mà gia gia để lại. Nguyễn Hải muốn dựa vào chuyện của Phá Thiên để chèn ép buộc Nguyễn Phong phải lựa chọn giữa giao vật đó cho Nguyễn Hải hoặc Phá Thiên phải rời khỏi gia tộc.

Sau đó hắn hơi ngửa mặt nên trời, đôi mắt hơi đỏ nháy lên vài cái sau đó nhắm hờ như muốn ngăn cản dòng lệ trực trào ra ngoài.

Cuối cùng Nguyễn Phong cũng đưa tay lên gõ vào cánh cửa căn phòng. Tiếng "Cốc cốc" vang lên như thông báo cho người trong phòng biết có người đang ở bên ngoài.

Hắn tựa lưng vào cửa phòng sau đó dần ngồi xuống, nước mắt lúc này cứ thế mà tuôn ra, chảy dài trên mặt hắn. Hắn lại khóc, có lẽ khóc sẽ làm tâm trạng hắn cảm thấy tốt hơn trong lúc này.

"Nếu con đã hiểu thì tốt. Thôi muộn rồi, con hãy đi nghỉ sớm đi."

"Đại ca, Gia gia mất cũng đã gần trăm năm, cuộc sống hiện tại của chúng ta tại Thiên Vận thành cũng rất tốt, việc gì phải trở lại Thiên Lam thành làm gì cơ chứ."

"Chuyện ta muốn nói với con có liên quan tới tộc quy. Ta cũng đã cho con xem qua tộc quy của gia tộc ta, chắc con cũng hiểu ý ta muốn nói là gì." (đọc tại Qidian-VP.com)

Điều khiến nam nhân có thể rơi lệ chính là điều làm cho hắn cảm thấy bất lực và đau khổ nhất. Hắn không thể làm gì để có thể thay đổi điều đó mà chỉ có thể chịu đựng và chôn giấu ở sâu tận đáy lòng. Nỗi đau đó sẽ theo hắn, gặm nhấm tâm can hắn mỗi ngày cho tới khi hắn nhắm mắt xuôi tay.

"Cảm ơn phụ thân đã quan tâm, con cảm thấy tốt hơn rồi. Không biết đêm khuya phụ thân có chuyện gì muốn nói với Thiên nhi?" Phá Thiên đáp lại.

Nguyễn Phong đi ra khỏi phòng được một đoạn thì dừng lại. Hắn quay người nhìn về phía căn phòng, căn phòng giờ đã đóng kín cửa.

Hắn đã đọc rất nhiều lần và nhớ tất cả những điều được viết ở trong quyển tộc quy đó. Trong quyển tộc quy có điều là "Con cháu dòng chính của Nguyễn gia, nếu không khế ước được với hồn thú hoặc khế ước với hạ phẩm hồn thú thì sẽ phải rời khỏi gia tộc, không được nhận sự giúp đỡ của gia tộc. Khi nào có thể tu luyện tới cảnh giới hồn vương thì mới được quay trở về gia tộc".

Hắn đã rất đau đớn khi đưa ra quyết định này nhưng hắn không thể nào làm trái di nguyện của gia gia để lại được. Hắn nhìn ra khoảng không ngoài sân thở dài một cách mệt mỏi.

"Vậy là mình chỉ còn được ở bên cạnh phụ mẫu vài hôm nữa thôi sao. Sau đó mình sẽ phải đi tới một nơi thật xa, ở với một gia đình xa lạ."

"Thiên nhi, ta xin lỗi. Ta là một người phụ thân tồi, ta đã không thể thực hiện được lời hứa với mẫu thân của con khi con mới trào đời."

Nguyễn Kim từ nãy ngồi trên ghế nghe hai người nói chuyện cũng không tham gia vào. Khi thấy Nguyễn Hải rời đi thì hắn cũng vội vàng đứng dậy đi theo. Hai người cùng nhau rời khỏi căn phòng.

Nguyễn Phong ngập ngừng một lúc mới thở dài nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thiên nhi hiểu. Cảm ơn phụ thân đã luôn lo lắng cho Thiên nhi." Phá Thiên đáp lại, giọng lúc này cũng đã khác đi.

Căn phòng lúc này chỉ còn lại một mình Nguyễn Phong. Mặc dù lúc nãy hắn mạnh mẽ nói là vậy nhưng đây là một quyết định rất khó khăn đối với hắn.

Phá Thiên vô cùng đau đớn khi phải rời xa gia đình. Nước mắt lúc này như trực trào ra nhưng hắn vẫn cố ngăn những chúng lại để chúng không chảy ra ngoài vì hắn biết phụ thân cũng đau khổ vạn phần khi đưa ra quyết định này.

"Phụ thân, mời người vào trong phòng." Phá Thiên đứng sang một bên cửa nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Ta Xin Lỗi