Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Thủy Nguyệt Thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Thủy Nguyệt Thành


Tên nam tử áo nâu đi tới chỗ Phá Thiên và Tiểu Hắc, vừa đi hắn vừa nói:

Hắn biết Tiểu Hắc đang cố gắng để bảo vệ hắn trước tên áo nâu kia. Trong mắt hắn lúc này Tiểu Hắc không hề hoang dã, hung dữ mà thật là mạnh mẽ và dũng cảm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thật là nực cười. Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn giao ra chiếc nhẫn không gian thì ngươi sẽ được yên ổn. Nếu không thì đừng trách bọn ta là ác.

Phá Thiên biết rõ điều đó nên hắn cố gắng gọi lớn để Tiểu Hắc quay lại bên hắn, hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Hắc phải c·hết để bảo vệ hắn:

Tiếng kêu cứu của Phá Thiên vang vọng không gian, truyền tới chỗ mấy người đang xếp hàng chuẩn bị vào thành. Có vài người cuối hàng gần chỗ Phá Thiên nhất cũng đã nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn. Có vài người quay lại nhìn về phía Phá Thiên.

Tên áo xám đứng từ xa nhìn thấy cảnh này cũng chỉ nhếch miệng cười khẩy và không có ý định can thiệp vào.

Phá Thiên mặc dù thấy Tiểu Hắc lúc này thật mạnh nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Hắn biết tên áo nâu kia là một gã hồn sư dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, có thể đơn độc g·iết c·hết một con yêu thú cấp hai khá dễ dàng.

Sau đó Từ Chân để Phá Thiên xuống ngựa. Hai tên kia cũng xuống ngựa theo.

Phá Thiên cũng bị bất ngờ trước hành động vừa rồi của Tiểu Hắc nên khi tên áo nâu bất ngờ thả tay ra đã làm Phá Thiên bị mất đà và ngã nhào ra đất.

Dòng máu yêu thú chảy xuôi trong người nó lúc này như đang dần thức tỉnh. Nó biết lúc này nó cần có sức mạnh hơn bao giờ hết để có thể bảo vệ Phá Thiên vượt qua sự nguy hiểm này.

Tên áo nâu bị bất ngờ trước cú cắn của Tiểu Hắc. Hắn kêu lên đau đớn, nhả bàn tay đang nắm lấy cổ tay Phá Thiên ra sau đó lùi lại mấy bước.

Ở trước cổng thành có mấy vị hồn sư đang làm công việc canh gác và ghi danh cho những người có nhu cầu muốn vào thành. Phía ngoài là một hàng người đang chờ được ghi danh vào thành.

Miệng nó lúc này dính đầy máu, máu theo những chiếc răng chảy xuống miệng hòa quyện cùng nước dãi tạo thành một thứ dịch màu đỏ nhỏ xuống mặt đất nhìn mà rợn người.

Hắn cắn chặt răng, nén đau đứng dậy và lao thật nhanh về phía hàng người trước cổng thành để cầu cứu. Hắn biết đây là một cơ hội hiếm hoi duy nhất để hắn có thể chạy thoát khỏi hai tên kia và hắn không thể bỏ lỡ cơ hội lần này được.

Trên tường thành có các hồn sư làm nhiệm vụ canh gác. Bên dưới là cổng lớn để người dân có thể ra vào thành. Phía trên cổng thành có một tấm biển gỗ khắc ba chữ "Thủy Nguyệt thành".

"Các ngươi đứng ở đây đợi, ta vào trước sắp xếp một chút. Ta có quen với mấy vị đang ghi danh kia nên có thể nhờ họ giúp chúng ta ghi danh mà không phải mất công đứng đợi."

Thủy Nguyệt thành được bảo vệ bởi một lớp tường thành cao tới mười mấy thước, được xây dựng từ các phiến đá lớn ghép lại với nhau vô cùng kiên cố. Bức tường thành này chính là lớp bảo vệ ngăn cản yêu thú t·ấn c·ông người dân trong mỗi lần yêu thú t·ấn c·ông.

"Tiểu Hắc, mau quay lại đây."

"Không biết hai vị thúc thúc nói vậy là có ý gì? Thiên nhi không hiểu. Có lẽ phụ thân ta đã đưa tạ lễ cho Từ thúc. Hai vị thúc thúc có thể hỏi Từ thúc là sẽ rõ ngay thôi."

"Ngươi không phải lăn tăn về việc này. Ta có quen biết với phụ thân ngươi, hắn đã nhờ ta thì tất nhiên ta sẽ chiếu cố thật tốt tới ngươi. Ngươi cứ yên tâm." Từ Chân thản nhiên đáp lại.

Tên áo xám đứng từ xa cũng chỉ nhếch miệng cười mà không có ý định xen vào. Việc lấy chiếc nhẫn không gian từ tay một tên tiểu tử mới mười tuổi mà phải cần hai người bọn họ cùng ra tay thì thật quá là mất mặt nên hắn chỉ đứng im nhìn tên áo nâu lấy chiếc nhẫn không gian từ tay Phá Thiên.

Nó hạ thấp thân người xuống, vào tư thế chuẩn bị để có thể t·ấn c·ông tên áo nâu bất cứ lúc nào. Cổ họng nó liên tục phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa, cảnh cáo tên áo nâu nếu dám lại gần thì nó sẽ t·ấn c·ông.

Ở chỗ này chỉ có một mình hắn và hai tên kia. Hắn lại chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi nên cũng không thể đánh lại hai tên kia. Điều duy nhất lúc này hắn nghĩ tới là chạy, hắn phải chạy thật nhanh về hướng cửa thành, hắn phải đi tìm Từ thúc để nói chuyện này.

Phá Thiên đang ngồi vuốt ve bộ lông Tiểu Hắc nghe thấy hai tên kia nói vậy thì ngẩng đầu lên ngây thơ nói:

Lúc này Tiểu Hắc đang nằm dưới đất bỗng nhiên nhổm đầu dậy, nó nhìn thấy Phá Thiên đang cố vùng vẫy để thoát khỏi tay tên áo nâu. Linh cảm của loài vật cho nó biết Phá Thiên đang gặp nguy hiểm.

Lúc này trong lòng Phá Thiên cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng, hắn không biết bây giờ phải làm như thế nào mới phù hợp.

Nhưng khi hắn vừa đứng dậy chạy được mấy bước thì chân hắn lại truyền tới cảm giác đau đớn làm hắn ngã nhào xuống đất. Hắn nhăn mặt lên vì đau. Có lẽ lúc nãy bị ngã đã làm cho chân hắn b·ị t·hương, chỗ b·ị t·hương truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn không thể đứng dậy tiếp được.

Trong chiếc nhẫn không gian mà hắn đang đeo không chỉ có tiền mà phụ thân chuẩn bị cho hắn mà còn có cả những món quà, những vật kỷ niệm mà trước khi đi phụ thân, mẫu thân đã tặng cho hắn.

"Hai người các ngươi nhớ bảo vệ Phá Thiên cho tốt. Ta đi một lúc sẽ về, nếu có chuyện gì xảy ra thì ta sẽ xử lý hai ngươi." Từ Chân căn dặn hai tên đi cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn hắn là những hồn sư đã từng chinh chiến không biết bao nhiêu trận chiến, đánh g·iết không biết bao nhiêu yêu thú, mạnh có, yếu có, nhiều lần còn phải đối mặt với c·ái c·hết mà vẫn có thể vượt qua.

Chương 17: Thủy Nguyệt Thành

Những lời lúc trước tên áo nâu nói đã làm Phá Thiên cảm thấy có chút bất an trong lòng. Đến khi thấy hắn liếc nhìn chiếc nhẫn không gian đang đeo trên tay thì Phá Thiên như hiểu rõ mọi chuyện.

Không chần chừ nó nhảy chồm lên cắn một phát thật mạnh vào tay tên áo nâu. Những chiếc răng sắc nhọn của nó dễ dàng xuyên thủng lớp da của tên áo nâu và làm hắn chảy máu.

"Cảm ơn Từ thúc đã chiếu cố Thiên nhi suốt cả chặng đường vừa qua." Suốt cả chặng đường mặc dù Phá Thiên và Từ Chân chỉ nói với nhau vài câu nhưng những hành động của Từ Chân làm Phá Thiên vô cùng cảm kích.

Tiểu Hắc sau khi cắn một phát vào cánh tay của tên áo nâu liền lùi lại và đứng chắn trước người Phá Thiên khoảng hai thước.

Hắn nhìn thấy Tiểu Hắc lúc này trông thật hoang dã và hung dữ. Hắn đã nuôi Tiểu Hắc từ nhỏ đến giờ nhưng chưa một lần nào nhìn thấy Tiểu Hắc trong tình trạng như thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối thủ của tên áo nâu lúc này chỉ là một con c·h·ó nhỏ mà hắn còn không g·iết được thì thật là uổng phí mấy chục năm sống trên đời này.

"Bỏ tay ra" Phá Thiên vừa vùng vẫy vừa nói lớn trong sự bất lực.

Sau khi được thả ra ngoài Tiểu Hắc tỏ ra vô cùng mừng rỡ, nó vẫy tít cái đuôi, sủa lên vài tiếng và nằm phục xuống đất như muốn được Phá Thiên vuốt ve.

Phá Thiên lúc này khá sững sờ vì đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc không nghe lời hắn. Hắn cũng không biết tại sao Tiểu Hắc lại không nghe lời và hắn bắt đầu gọi lớn hơn với hi vọng Tiểu Hắc sẽ tới bên hắn:

Sau vài ngày đi đường vất vả cuối cùng Phá Thiên đã có thể nhìn thấy hình ảnh Thủy Nguyệt thành từ xa.

Tiểu Hắc thì chỉ là một con c·h·ó bình thường được nuôi ở quanh nhà, từ nhỏ cũng không phải chiến đấu bao giờ thì làm sao có thể đánh lại được tên áo nâu kia chứ.

"Việc phụ thân ngươi có đưa tạ lễ hay không làm sao mà ta biết được. Ta chỉ biết là bọn ta đã đưa ngươi tới Thủy Nguyệt thành an toàn thì ngươi cũng nên có thứ gì đó gọi là cảm tạ bọn ta."

Nhóm người Phá Thiên cưỡi ngựa từ từ đi về phía cổng thành, khi còn cách cổng thành vài trăm thước Từ Chân kéo dây cương để ngựa dừng lại. Hai tên kia cũng dừng lại theo.

Tên nam tử mặc y phục màu xám đứng cách Phá Thiên một khoảng cũng thêm lời vào, trên môi còn nhếch lên một nụ cười âm hiểm:

Khi hình bóng Từ Chân đã khuất dần vào cổng thành thì một trong hai tên nam tử tiến gần đến chỗ Phá Thiên. Tên này mặc trên người một bộ y phục màu nâu, khi tới chỗ Phá Thiên thì hắn cất cao giọng nói:

Bộ lông đen nhánh của nó dựng đứng lên, đôi mắt vằn lên từng tia máu đỏ au long lên sòng sọc khóa chặt vào tên áo nâu.

"Ngươi nghĩ là ngươi có thể chạy thoát được khỏi bàn tay của ta sao?"

Phá Thiên nằm dưới đất, hướng ánh mắt cầu cứu, van xin về phía hàng người đang đứng. Hắn cố gắng hết sức gào lên thật to, hi vọng sẽ có người nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn mà đến giúp hắn thoát khỏi hai tên kia:

"Có người nhìn về hướng này. Đúng vậy, chỉ cần nhiều người tới đây thì nhất định mình sẽ được cứu." Phá thiên mừng thầm trong lòng khi thấy có mấy người quay lại nhìn về phía hắn và chuẩn bị tiến tới đây.

"Cứu tôi với, cứu tôi với."

"Mẹ kiếp, con c·h·ó khốn kiếp kia mày muốn c·hết phải không?" Hắn nhìn Tiểu Hắc với đôi mắt tràn đầy giận dữ.

"Thỉ dụ như là chiếc nhẫn không gian kia chẳng hạn." Tên nam tử áo nâu đánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn không gian mà Phá Thiên đang đeo trên tay.

"Mọi người nhìn hướng kia, có một đứa trẻ đang nằm dưới đất, bên cạnh nó là hai nam nhân. Có lẽ chính nó đã kêu cứu."

"Hình như có tiếng trẻ con kêu cứu"

Tên áo nâu không để ý tới sự vùng vẫy của Phá Thiên. Hắn nắm lấy cổ tay có đeo nhẫn của Phá Thiên, tay còn lại thì gỡ chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay Phá Thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù biết là vậy nhưng Phá Thiên vẫn cố vùng vẫy để thoát khỏi tên áo nâu vì hắn không muốn đưa chiếc nhẫn không gian cho hai tên kia.

Phá Thiên thấy vậy thì mỉm cười ngồi xuống vuốt lên bộ lông đen mượt của Tiểu Hắc một cách thích thú.

"Tiểu Hắc, mau tới bên ta." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ là làm Phá Thiên lập tức đứng dậy và chạy thật nhanh về hướng cổng thành. Nhưng khi hắn vừa đứng dậy định bỏ chạy thì có một bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay hắn và kéo hắn lại cùng với nụ cười mỉa mai:

Phá Thiên sau khi xuống ngựa liền dùng thần niệm truyền vào trong thú nang và thả Tiểu Hắc ra ngoài.

Làm sao một đứa trẻ mười tuổi có thể thoát khỏi tay một người đã trưởng thành, hơn thế nữa tên áo nâu còn là một hồn sư thì việc đó còn khó hơn gấp bội.

Phá Thiên sau một hồi mừng thầm thì chợt nhớ ra còn Tiểu Hắc. Hắn quay đầu lại thì thấy Tiểu Hắc đang đứng chắn trước mặt hắn, đối diện với nó là tên áo nâu.

"Đúng vậy, bọn ta mất công mất sức đưa ngươi tới đây, lẽ nào ngươi lại không lấy ra thứ gì để cảm tạ bọn ta sao?"

Nhưng Phá Thiên cũng không chịu để cho tên áo nâu có thể lấy được chiếc nhẫn một cách dễ dàng. Hắn cố nắm thật chặt bàn tay lại để cho tên áo nâu không thể lấy được chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay của hắn.

"Tiểu tử ngươi muốn chạy sao?"

"Tiểu tử, chúng ta đã đưa ngươi tới Thủy Nguyệt thành an toàn thế mà ngươi không định lấy thứ gì ra để cảm tạ bọn ta sao?"

Sau cú ngã, Phá Thiên cảm thấy một bên chân nhói đau nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về điều đó.

"Đại ca cứ yên tâm, bọn đệ sẽ bảo vệ thật tốt cho tên tiểu tử này." Một tên cười cười đáp lại.

Trước đây mỗi lần Phá Thiên gọi Tiểu Hắc đều rất nhanh sẽ chạy tới bên hắn nhưng lần này thì khác. Mặc dù Phá Thiên đã gọi rất lớn đủ để Tiểu Hắc nghe thấy nhưng Tiểu Hắc vẫn không chạy tới bên hắn mà vẫn đứng nguyên tại chỗ nhe nanh, miệng gầm gừ đe dọa và luôn sẵn sàng t·ấn c·ông nếu tên áo nâu dám tiến lại gần.

"Mau tới đó xem có chuyện gì xảy ra."

"Được rồi ta đi đây." Nói xong Từ Chân thúc ngựa đi về phía cổng thành.

Một số người bắt đầu rời hàng đi về phía Phá Thiên. Những người này muốn tới để xem có thể giúp được gì không.

Dù bị tên áo nâu nắm lấy cổ tay nhưng Phá Thiên vẫn dùng hết sức bình sinh cố gắng thoát khỏi tên áo nâu mặc dù hắn biết những điều hắn đang làm gần như là vô nghĩa.

Hai tên này muốn c·ướp chiếc nhẫn không gian mà phụ thân đã đưa cho hắn trước lúc đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Thủy Nguyệt Thành