Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Tiểu Hắc C·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Tiểu Hắc C·h·ế·t


"Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy sao. Con nghiệt s·ú·c này đã làm cánh tay ta b·ị t·hương nên ta phải g·iết nó để rửa nhục."

Chương 18: Tiểu Hắc C·h·ế·t (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi cũng đừng có trách bọn ta, bọn ta cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi. Nếu ngay từ đầu ngươi ngoan ngoãn giao chiếc nhẫn không gian ra thì sự việc đâu tới nỗi như thế này."

Từ thúc là người quen của phụ thân, cả quảng đường cũng đối xử với hắn rất tốt. Làm sao Từ thúc có thể là một người như tên áo nâu vừa nói.

Họ không muốn gây thù với một vị hồn sư. Không nói đến việc bọn họ chỉ là người thường, kể cả có là hồn sư trong số đó cũng sẽ chọn cách không muốn nhúng chân vào chỗ nước đục này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy là không có ai chịu tới giúp mình.” Hắn nhìn hàng người với đôi mắt thất thần và sự thất vọng.

Phá Thiên c·hết lặng khi nghe thấy những lời tên áo nâu vừa nói. Làm sao mà hắn có thể giao ra chiếc chiếc nhẫn không gian này được vì nó chứa rất nhiều món quà mà người thân tặng cho trước khi ra đi.

Tên áo nâu nhếch miệng cười, tay phải huy động kiếm nhằm cổ Tiểu Hắc mà chém tới. Hắn là một gã hồn sư đã đạt tới cảnh giới hồn nguyên, tốc độ và sức mạnh của hắn không phải một con c·h·ó được nuôi dưỡng trong nhà có thể so sánh được.

Hắn nhớ lại chuyện hai nữ gia nhân nói chuyện với nhau khi đi qua cửa phòng hắn. Hắn không biết khi không có mặt hắn thì những người đấy còn bàn tán những chuyện gì về hắn nữa. Những lời hắn muốn nói lúc này như nghẹn lại ở trong cổ họng mà không thể phát ra thành lời.

Phá Thiên không lạ gì khi nhìn thấy cảnh này vì trước đây hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần Nguyễn Phong phụ thể với hồn thú. Trong lòng hắn lúc này dâng lên một cảm giác lo lắng, bất an.

Tên áo nâu nghe thấy Phá Thiên nói vậy liền phá lên cười diễu cợt:

Lúc này hắn liền cắn răng đưa ra quyết định mà hắn không hề muốn. Hắn sẽ đưa chiếc nhẫn cho tên áo nâu, chỉ mong hắn có thể bỏ qua sự việc này.

Phá Thiên nghe thấy tên áo nâu nói vậy thì đờ người ra như một kẻ mất hồn. Hắn không muốn tin những gì tên áo nâu vừa nói là sự thật. Làm sao Từ thúc lại là người như thế được cơ chứ.

Nói xong hắn bắt đầu tăng tốc lao về phía Tiểu Hắc, cánh tay cầm kiếm bắt đầu huy động chuẩn bị t·ấn c·ông.

"Nó chỉ là một con c·h·ó bẩn thỉu, ngươi làm gì mà phải khóc lóc thảm thương như vậy chứ."

Phá Thiên vội quay đầu nhìn về phía hàng người trước cổng thành với tia hi họng nhỏ nhoi, hắn mong sẽ có người có thể cứu hắn và Tiểu Hắc thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.

Chân b·ị đ·au làm Phá Thiên không thể đứng lên được nhưng không vì thế mà hắn từ bỏ. Hắn vội vàng dùng tay và đầu gối để bò tới chỗ cơ thể giờ đây đã không còn sự sống của Tiểu Hắc.

"Ngươi nói láo, Từ thúc là người quen của phụ thân ta, suốt cả chặng đường Từ thúc đối xử với ta rất tốt. Từ thúc không phải là người xấu như những lời ngươi nói." Phá Thiên gào lớn như muốn vớt vát lại chút niềm tin cuối cùng.

Phá Thiên lúc này không khác gì một kẻ điên, sự đau khổ vô cùng khi chứng kiến c·ái c·hết của Tiểu Hắc làm hắn trở nên như vậy. Dẫu sao hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, việc này đã quá giới hạn chịu đựng của hắn.

"Ngươi chỉ là một tên tiểu tử quanh năm ngày tháng sống trong sự bao bọc của phụ mẫu, ngày ngày được mọi người xung quanh đối xử thật tốt nhưng ngươi thử nghĩ xem có mấy ai là đối xử với ngươi thật lòng.”

Tên áo nâu sau khi chém đầu Tiểu Hắc xong liền thu kiếm lại, giải trừ phụ thể với hồn thú và đi tới chỗ Phá Thiên cười lạnh:

Đầu tiên là họ không biết tên kia mạnh hay yếu, kể cả có yếu hơn thì bọn họ cũng không biết bối cảnh phía sau của tên kia mạnh hay yếu. Nếu yếu thì không sao nhưng nếu mà mạnh thì những người đó ắt hẳn sẽ tìm tới để trả thù.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành. Tên nhóc này tính sao giờ?" Tên áo nâu quay ra hỏi tên áo xám.

Hắn vẫn cố nghiến thật mạnh như muốn trút mọi sự giận dữ, đau đớn lên cánh tay tên áo nâu.

Từ Chân lúc này như tấm ván để hắn có thể bấu víu vào. Hắn mong hai tên này sẽ kiêng kị Từ Chân mà tha cho hắn và Tiểu Hắc.

Phá Thiên khi biết sẽ không có ai tới giúp hắn liền từ bỏ ý định có thể thoát khỏi tên áo nâu.

"Ngươi làm việc hơi lâu đấy." Tên áo xám phàn nàn.

"Chuyện này chỉ có thể trách ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn giao ra chiếc nhẫn ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không đi tới nước này."

"Tiểu Hắc, ta xin lỗi."

“ Họ đối xử tốt với ngươi vì ngươi là con trai của Nguyễn Phong nhưng khi không có mặt ngươi ở đấy thì sao. Chỉ có những tên tiểu tử chưa trải sự đời như ngươi mới nghĩ tất cả mọi người đều tốt đẹp mà thôi." Tên áo nâu vẫn giữ nụ cười giễu cợt trên môi.

Có lẽ đây chỉ là một kiện linh cấp bí bảo, nhưng nếu như kết hợp với sức mạnh của một vị hồn nguyên thì cũng tạo lên tác dụng rất lớn.

Tên áo nâu không để ý tới tâm trạng Phá Thiên lúc này, hắn cúi người xuống, một tay nắm lấy cổ tay có đeo chiếc nhẫn của Phá Thiên mà nhắc lên, một tay định lấy chiếc nhẫn từ ngón tay Phá Thiên ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta sẽ đưa nhẫn không gian cho ngươi, ngươi có thể bỏ qua chuyện này và thả ta và Tiểu Hắc đi được không?" Phá Thiên cố gắng đứng dậy cầu khẩn tên áo nâu nhưng khuôn mặt lại có chút không can tâm.

"Nếu hai ngươi nhận chiếc nhẫn này và bỏ qua cho Tiểu Hắc thì khi Từ thúc về ta sẽ không nói chuyện này cho Từ thúc nghe."

Nhưng Tiểu Hắc vẫn không hề lùi bước, vì để bảo vệ Phá Thiên nó đã hoàn toàn không biết sợ là gì. Nó vẫn đứng thủ thế trước mặt Phá Thiên quyết không lùi bước.

Hắn đưa hai tay ra từ từ ôm lấy cơ thể không đầu của Tiểu Hắc vào lòng, máu của Tiểu Hắc dính đầy lên y phục của hắn nhưng hắn không hề để ý tới điều đó.

Phá Thiên b·ị đ·ánh đột ngột vào gáy làm hai mắt hắn dần mờ đi, miệng cũng từ từ nhả ra. Cơ thể hắn như không còn một chút sức lực nào nữa mà ngã đè lên cái xác của Tiểu Hắc.

Cùng với đó cơ thể hồn sư cũng sẽ được tăng lên về mọi mặt như sức mạnh, tốc độ, các giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn. Tùy vào phẩm chất hồn thú, cảnh giới hồn sư cũng như sự luyện tập của hồn sư mà sự tăng cường về sức mạnh, tốc độ, giác quan cũng sẽ khác nhau.

Còn tên áo nâu kia thì khác, hắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến với yêu thú nên kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú.

Nhưng Phá Thiên mặc kệ những lời tên áo nâu nói, hắn vẫn cố cắn thật chặt lấy tay của tên áo nâu. Một vị mằn mặn hơi tanh mà hắn cảm nhận được từ đầu lưỡi, có lẽ nhát cắn của hắn cũng làm tên áo nâu phải chảy máu.

"Ta thật sự có lỗi với ngươi."

Cơ thể Tiểu Hắc theo đà lao tới mà bay về phía sau tên áo nâu một đoạn rồi rơi bịch xuống đất, máu từ chỗ chém phun ra tạo thành vũng nhỏ trên mặt đất. Còn cái đầu thì lăn lông lốc trên mặt đất cách cơ thể một đoạn.

Cái c·hết của Tiểu Hắc khiến Phá Thiên còn đau đớn hơn việc hắn khế ước với hạ phẩm hồn thú trước kia gấp bội.

"Tên nhóc này cứ để nằm đây đi. Đại ca chỉ bảo chúng ta lấy cái nhẫn không gian của hắn. Không cần thiết phải g·iết hắn. Cứ để hắn nằm ở đấy, sống c·hết tùy vào số phận của hắn. Chúng ta đi."

Tên áo nâu toàn thân được bao phủ bởi hồn lực, tay cầm kiếm, mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc như muốn chém nó thành muôn mảnh để rửa đi nỗi sỉ nhục mà nó vừa gây ra với hắn.

Tên áo nâu cố gắng đẩy Phá Thiên ra nhưng không được. Lúc này hắn liền lấy tay còn lại đánh mạnh vào sau gáy của Phá Thiên.

Nhưng khi hắn quay đầu lại thì chỉ thấy một dòng người đang xếp hàng chờ vào thành. Hắn không thấy mấy người khi nãy định ra giúp hắn đâu.

Tên áo nâu sau khi bị Tiểu Hắc t·ấn c·ông bất ngờ thì cũng dần lấy lại được sự bình tĩnh. Hắn cúi xuống nhìn v·ết t·hương ở tay sau đó nhìn về phía Tiểu Hắc cười gằn nói:

Nó vẫn nhe hàm răng đầy máu tươi ra, miệng gầm gừ lớn hơn, cơ thể đã hơi trùng xuống như đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào đều có thể vồ lên t·ấn c·ông kẻ thù trước mặt.

"Còn bây giờ thì đưa chiếc nhẫn không gian của ngươi ra đây. Ta không có nhiều thời gian để xem ngươi khóc lóc cho một con c·h·ó như vậy đâu."

"Tiểu Hắc, ngươi đừng có c·hết. Đừng bỏ ta lại một mình."

Khi tên áo nâu đang chăm chú lấy chiếc nhẫn ra thì thì đột nhiên Phá Thiên ôm lấy tay tên áo nâu. Hắn lấy hết sức bình sinh mà cắn thật mạnh lên tay tên áo nâu đang nắm lấy cổ tay hắn.

Tên áo nâu thấy Phá Thiên ngất đi liền lấy chiếc nhẫn từ tay Phá Thiên ra và nói:

"Biết rồi, biết rồi. Đợi ta xử lý con s·ú·c· ·v·ậ·t này trước rồi sẽ lấy chiếc nhẫn không gian sau." Tên áo nâu tỏ thái độ không vui đáp lại.

"Từ thúc, ngươi nghĩ Từ thúc của ngươi tốt lắm sao. Ngươi có biết tại sao hắn đi vào cổng thành một mình và bảo chúng ta ở đây đợi không? Chẳng qua là hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này mà thôi."

Hắn ôm Tiểu Hắc vào lòng như khi xưa, một tay thì vuốt lên bộ lông đen mượt, nước mắt hắn rơi lã chã trên lông của Tiểu Hắc. Hắn vừa khóc vừa lẩm bẩm:

Phá Thiên thấy tên áo nâu đã phụ thể với hồn thú và vào trạng thái chiến đấu thì sự lo lắng, bất an đó dần biến thành sự sợ hãi. Hắn sợ phải nhìn thấy Tiểu Hắc phải c·hết trong tay tên áo nâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phập" máu tươi vẩy ra, đầu Tiểu Hắc bị tên áo nâu dùng một nhát kiếm chém lìa khỏi cơ thể.

Nhưng chính vào lúc này hắn chợt nhớ tới Từ Chân. Hắn vội vàng nói lớn với tên áo nâu: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tại ta mà ngươi mới ra nông nỗi này."

Phá Thiên vội vàng lao tới chỗ cơ thể Tiểu Hắc đang nằm co giật trên mặt đất. Nhưng khi hắn lao đi thì cơn đau từ v·ết t·hương ở chân lại làm hắn ngã nhào ra đất.

Phá Thiên bò tới chỗ cơ thể Tiểu Hắc. Lúc này cơ thể Tiểu Hắc vẫn còn đang co giật nhưng đã không còn mạnh như trước và dần dần dừng lại. Máu từ cổ chỉ còn rỉ ra từng ít, mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc.

"Dừng lại"

Hồn sư sau khi phụ thể với hồn thú thì cơ thể sẽ được bao phủ bởi một lớp hồn lực, lớp hồn lực này như một lớp giáp bảo vệ hồn sư giúp cho hồn sư giảm thiểu phần nào sát thương tới từ các đòn t·ấn c·ông.

"Mẹ kiếp, ngươi cũng là c·h·ó sao. Mau nhả ra."

Sau khi phụ thể với hồn thú xong tên áo nâu còn biến ra một thanh kiếm cầm ở trên tay. Thanh kiếm này là một kiện bí bảo của hắn, nhìn rất bình thường, không có gì quá nổi bật.

"Nếu ngươi g·iết Tiểu Hắc khi Từ Thúc trở về ta sẽ nói việc này với Từ thúc. Ngươi không sợ khi Từ thúc biết được chuyện này thì sẽ hỏi tội hai ngươi sao?"

Tên áo xám đứng từ xa thấy tên áo nâu nói quá nhiều bèn cất tiếng nhắc nhở:

Nhưng giờ đây hắn bất đắc dĩ phải giao ra để có thể cứu mạng Tiểu Hắc nhưng lại là quá muộn. Tâm trạng hắn lúc này rối bời lên, hắn không biết bây giờ mình phải làm sao để có thể cứu được Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc không phải là yêu thú và được nuôi dưỡng từ nhỏ. Nó cũng không trải qua các cuộc chiến sinh tử để sống sót nên khả năng chiến đấu của nó gần như là con số không. Những hành động lúc này của nó hoàn toàn là theo bản năng tới từ trong huyết mạch.

Đúng là lúc nãy có vài người định ra giúp hắn nhưng khi họ thấy quanh người tên áo nâu dần được bao phủ bởi một lớp hồng quang thì họ biết tên này chính là một hồn sư nên họ liền quay trở lại hàng và tiếp tục chờ đợi. Mặc dù họ rất muốn giúp Phá Thiên thoát khỏi nguy hiểm nhưng mà lực bất tòng tâm.

Phá Thiên bò từng chút một trên đất, hắn bò qua chỗ tên áo nâu đang đứng, nước mắt hắn cứ thế mà chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt, hắn vừa bò vừa lẩm bẩm như một kẻ điên:

Phá Thiên sững người khi nghe những lời tên áo nâu vừa nói. Đúng là từ nhỏ hắn luôn được sự bao bọc của phụ mẫu và không tiếp xúc với người ngoài quá nhiều. Xung quanh hắn cũng chỉ có mấy gia nhân và người thân trong gia đình.

Dù có Từ Chân làm cứu cánh nhưng hắn vẫn nguyện giao ra chiếc nhẫn không gian để tên áo nâu bỏ qua chuyện Tiểu Hắc. Hắn biết nếu không làm như vậy thì tên áo nâu sẽ khó lòng bỏ qua chuyện này.

Sau đó hai tên này cùng nhau tiến về phía cổng thành rồi hòa vào dòng người đi vào trong thành và để lại Phá Thiên nằm ngất trên xác của Tiểu Hắc.

Khi thấy tên áo nâu lao về phía mình, Tiểu Hắc cũng co hai chân sau lại lấy thế. Khi tên áo nâu tới gần tầm t·ấn c·ông thì Tiểu Hắc liền nhảy vồ tới.

"Tiểu Hắc, không." Mọi thứ xảy ra qua nhanh khiến Phá Thiên chỉ kịp kêu lên một cách thống khổ.

Lưỡi kiếm sáng loáng nhằm ngay cổ Tiểu Hắc mà chém tới.

Nói xong quanh người tên áo nâu dần được bao phủ bởi một lớp hào quang màu đỏ.

"Xúc vật, giờ c·hết của ngươi đã tới." Tên áo nâu nhìn Tiểu Hắc, tay phải cầm chặt chuôi kiếm.

Mặc dù hắn không hề muốn đưa ra chiếc nhẫn nhưng giờ đây hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Hắc vì hắn mà phải c·hết ở chỗ này.

"Ngươi giải quyết việc này nhanh lên kẻo đêm dài lắm mộng. Xong việc chúng ta còn phải đi gặp đại ca nữa."

"Nếu như hôm nay ngươi không cắn lão tử thì có lẽ ngươi có thể sống thêm vài năm. Nhưng rất tiếc trên thế gian này không tồn tại hai từ nếu như."

"Tiểu tử, ngươi không còn lời nào để nói nữa sao" Tên áo nâu khoái chí cười lớn.

Họ không muốn vì một người xa lạ mà gây thù chuốc oán dẫn tới mạng sống bị đe dọa nên cách tốt nhất là bỏ qua coi như không nghe không nhìn thấy gì cả.

Khi thấy Tiểu Hắc chỉ biết nhằm thẳng mà vồ tới thì hắn biết con s·ú·c· ·v·ậ·t này hoàn toàn không biết chiến đấu là gì. Những hành động của nó lúc này chỉ là theo bản năng. Những con thú như thế sẽ không thể sống sót trong thế giới tàn khốc của giới yêu thú.

Nhưng Phá Thiên đã nhầm, sau khi Phá Thiên nói ra những lời đó thì tên áo nâu càng cười lớn hơn.

Tên áo nâu bị cắn bất ngờ đau đớn kêu lên:

Lúc này hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn Tiểu Hắc vì bảo vệ hắn mà bị g·iết. Hắn kêu lên đau đớn, tiếng kêu như xé nát ruột gan, làm cho người nghe cũng có thể cảm nhận được nỗi đau từ trong đấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Tiểu Hắc C·h·ế·t