Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Thanh Vân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Thanh Vân


"Tại huynh muốn hít khí trời nên mới đi ra ngoài này."

Hắn nhìn thấy bên cạnh chiếc giường có một cái gậy bằng tre nên đã lấy nó để làm gậy chống. Hắn dùng hai tay vịn vào cái gậy, lấy gậy làm điểm tựa để đứng dậy và di chuyển.

Sau một hồi Phá Thiên cũng dần trấn tĩnh lại. Hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Căn phòng tuy đơn sơ nhưng mọi đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Cả hai tộc đều kiêng kị điều đó và không tộc nào dám xuất ra chiến lực cấp đế tham gia vào các cuộc chiến như thế này và cả hai tộc đều ngầm hiểu với nhau như vậy.

"Ca ca, muội không biết."

Khi thấy bé gái đã rời khỏi phòng Phá Thiên liền thu hai chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối. Hắn gục mặt vào trong đó và khóc nức nở. Hắn muốn khóc để cho vơi đi một chút nỗi buồn trong lòng.

"Mà tại sao huynh lại khóc?”

“Ta thật sự là một tên vô dụng mà." Phá Thiên vừa khóc vừa trách cứ bản thân cho tới khi mệt quá mà chìm vào giấc ngủ.

Phá Thiên đảo mắt quanh căn phòng một lượt như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

“Rầm” Phá Thiên ngã sõng xoài trên nền nhà, mặt hắn nhăn lên vì đau. Hắn cố nén cơn đau, gắng gượng ngồi dậy, miệng vẫn không ngừng gọi lớn:

Phá Thiên tựu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, hắn không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu nhưng giờ đây hắn cảm thấy tinh thần đã tốt hơn trước một chút.

Đứa bé này chính là Phá Thiên, có lẽ hắn đã được một người tốt bụng nào đó cứu giúp và mang về nơi đây.

Không phải họ không sợ yêu thú tấn công mà tại họ quá nghèo nên mới phải cất những ngôi nhà đơn sơ ở ngoài thành để có nơi sinh sống.

"Vân nhi, tại sao mọi người ở đây không vào trong thành mà ở. Sống ở đây nhỡ may yêu thú tấn công thì phải làm sao. Lẽ nào mọi người ở đây không sợ bị yêu thú tấn công sao?" Phá Thiên thắc mắc.

Mặc cho Phá Thiên đã gọi rất nhiều lần nhưng Tiểu Hắc vẫn không chạy tới bên hắn như mọi khi.

"Huynh ngã có đau không?"

"Tại sao huynh không nằm trên giường nghỉ ngơi mà lại để bị ngã như này?"

"Ta không sao, cảm ơn muội nhé."

Sau đó hắn nhíu mày như cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước đây. Hắn nhớ mình đã theo nhóm Từ thúc rời khỏi Thiên Vận thành và đi tới Thủy Nguyệt thành.

"Có chứ, mọi người ở đây ai mà chả sợ bị yêu thú tấn công. Nhưng mọi người ở đây đều là những người nghèo, họ không có đủ tiền để mua đất, xây nhà ở trong thành nên mới phải sinh sống ở ngoài thành như hiện tại."

Cái c·h·ế·t của Tiểu Hắc làm hắn rất buồn và đau khổ nhưng hắn không thể cứ mãi chìm đắm trong sự đau buồn đó vì hắn cần phải tiếp tục sống. Hắn vẫn còn phụ thân, mẫu thân. Hắn cần phải tiếp tục sống để có thể gặp lại họ, hắn cần phải sống thật tốt để không phụ sự hi sinh của Tiểu Hắc.

"Sáng ra mọi người sẽ vào trong thành để làm việc, tối đến lại trở về nơi đây để nghỉ ngơi. Những người không có nhà ở trong thành sẽ tụ tập lại với nhau để cùng sinh sống và tạo thành một xóm nhỏ ở ngoài thành như hiện tại."

"Tiểu Hắc, cảm ơn ngươi. Ta hứa với ngươi sẽ cố gắng sống thật tốt để không phụ sự hy sinh của ngươi để bảo vệ ta." Phá Thiên tự nhủ trong lòng.

"Ca ca, huynh tỉnh rồi sao?"

Việc yêu thú tấn công các thành trì không phải là hiếm. Có thể vài năm hay lâu hơn là vài chục năm thì yêu thú sẽ tấn công một lần.

Hắn chống gậy bước từng bước khó khăn về phía bé gái.

"Không, không, đừng mà. Ta xin ngươi đừng làm vậy mà." Trong cơn mê man đứa bé bất giác nói ra mấy từ vô nghĩa.

Bé gái mặc một bộ đồ màu xanh đã cũ, trên áo còn có vài vết vá. Bé gái chạy tới chỗ Phá Thiên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phá Thiên sốt sắng hỏi:

Đúng lúc này cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một bé gái khoảng chín, mười tuổi vội vã chạy về phía Phá Thiên.

"Giờ ta muốn ở một mình. Muội có thể để cho ta ở một mình được không?"

Phá Thiên đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Hắn thấy xung quanh có rất nhiều ngôi nhà được dựng lên khá đơn sơ. Những ngôi nhà được làm cách khá xa nhau, xung quanh là các mảnh vườn nhỏ trồng rất nhiều các loại rau, bên cạnh đó là một số cây lớn có lẽ là cây ăn quả.

Phá Thiên ngồi bệt trên nền nhà, hắn vừa khóc vừa gọi trong vô vọng. Hắn biết mọi thứ vừa xảy ra không phải là một cơn ác mộng mà tất cả mọi thứ đều là sự thật, một sự thật mà hắn không muốn xảy ra.

Trước sân nhà có một bé gái đang chăm chỉ ngồi nhặt rau. Bé gái này chính là bé gái lúc trước khi Phá Thiên bị ngã đã vào đỡ hắn dậy.

"Chân huynh không sao, chỉ hơi đau một chút, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi thôi." Phá Thiên mỉm cười nhẹ nhàng đáp.

“Nhẫn Không gian đâu rồi.” Hắn không thấy chiếc nhẫn không gian mà phụ thân đã đưa cho hắn trước khi rời đi. Hắn nhớ là mình đã đeo chiếc nhẫn đó vào ngón giữa của bàn tay phải nhưng giờ đây chiếc nhẫn đã không còn nữa.

Không những thế những cuộc tấn công của yêu thú vào các thành trì đều sẽ sử dụng chiến lực tương đương mà không hề dùng chiến lực mạnh hơn. Một phần vì sự kiêu ngạo của một cường giả sẽ không muốn giao chiến với những đối thủ thực lực yếu hơn.

Trên gương mặt non nớt của Phá Thiên bất giác chảy ra hai hàng lệ. Hắn vội quay người ra thành giường, đặt hai bàn chân xuống đất. Hắn muốn chạy ra ngoài để tìm Tiểu Hắc.

Chương 19: Thanh Vân

Mỗi lần yêu thú tấn công thành trì thì đều có quy mô lớn nhỏ khác nhau. Tùy thuộc vào số lượng cũng như cấp bậc yêu thú mỗi lần tấn công mà có lần yêu thú thành công phá được thành trì, có lần thì thất bại phải rút lui trở lại.

Mỗi lần tấn công thì đều có yêu thú cấp bậc yêu vương, hay yêu hoàng lãnh đạo. Việc yêu thú cấp bậc nào lãnh đạo còn tùy thuộc vào thành trì đấy có cấp bậc ra sao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điều Thanh Vân vừa nói làm Phá Thiên có chút suy tư. Nơi này ở bên ngoài Thủy Nguyệt thành vậy là hắn chưa có vào trong thành. Mà sao lại có một xóm nhỏ ở bên ngoài thành. Sao họ không vào trong thành mà sống cho an toàn.

Nhưng khi Phá Thiên vừa đứng lên thì cảm giác đau nhói từ dưới chân truyền lên não làm hắn mất thăng bằng và ngã khuỵu xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây là nơi sản sinh cũng như hội tụ rất nhiều hồn sư mạnh nhất của nhân tộc. Thiên Lam thành chính là căn cơ cũng như là sức mạnh thật sự của nhân tộc.

"Ta tên là Phá Thiên, muội có thể gọi ta là Thiên ca ca."

"Tiểu Hắc, ta xin lỗi. Tất cả là lỗi của ta, nếu ta đưa chiếc nhẫn cho bọn họ nay từ đầu thì ngươi đã không phải c·h·ế·t."

Khi tới nơi bé gái đỡ lấy Phá Thiên, mặt lo lắng hỏi:

Những tiểu thành trì như Thiên Vận thành hay Thủy Nguyệt thành thì yêu thú dẫn đầu đều có cấp bậc yêu vương, đại thành trì thì sẽ có yêu hoàng lãnh đạo.

"Khi ngươi vì muốn bảo vệ ta mà c·h·ế·t thì ta lại không thể giữ được thân xác của ngươi, không thể chôn cất ngươi được tử tế.”

"Nơi này là một xóm nhỏ bên ngoài Thủy Nguyệt thành."

"Vậy muội đi ra ngoài, có việc gì cần muội giúp thì huynh cứ gọi, muội sẽ vào ngay." Bé gái gật đầu đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vết thương từ chân phải truyền tới cảm giác đau nhức làm mặt Phá Thiên hơi nhăn lại. Hắn chống gậy bước từng bước khó khăn đi tới cửa phòng. Hắn mở cửa phòng ra và nhìn ra bên ngoài.

Trong căn phòng đơn sơ có một bé trai đang nằm trên chiếc giường tre đã cũ, trên trán hắn lấm tấm những giọt mồ hôi, hơi thở gấp gáp, sự sợ hãi xen lẫn nỗi thống khổ đang hiện hữu rõ ràng trên khuôn mặt hắn.

"Tiểu Hắc, ngươi đang ở đâu. Mau về với ta đi."

Chỉ cần một trong hai bên xuất hiện đế cấp tham gia vào cuộc chiến thì điều đó có thể khơi mào cho một cuộc đại chiến giữa nhân tộc và yêu tộc. Vì sức mạnh cấp đế quá lớn, có thể dễ dàng hủy hoại một vùng đất rộng lớn chỉ trong thời gian ngắn.

Yêu thú mỗi lần công phá được thành trì cùng không ở lại quá lâu. Bọn chúng chủ yếu là tàn sát nhân tộc và cướp bóc những vật có giá trị sau đó liền rời đi vì bọn chúng cũng biết sau khi thành trì bị công phá thì nhân tộc cũng sẽ dẫn một lượng lớn hồn sư tới để chiếm lại thành trì vừa bị mất.

"Không biết muội tên là gì? Nơi này là nơi nào?" Phá Thiên nhìn xung quanh hỏi.

Khuôn mặt bé gái toát lên sự hoạt bát, lanh lợi.

Phá Thiên lúc này dường như đã hiểu tại sao mình lại có mặt ở đây. Hắn đã được một nữ nhân qua đường cứu giúp và đưa về đây.

Nhân tộc chỉ có một siêu cấp thành trì đó chính là Thiên Lam thành. Thiên Lam thành ở trung tâm lãnh địa nhân tộc được bao quanh bởi rất nhiều tiểu thành trì và đại thành trì.

Sau đó bé gái đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi phòng bé gái còn không quên đóng cửa lại.

Bé gái lúc này đang quay lưng về phía cửa ngôi nhà nên không hề biết Phá Thiên đang đi tới. Chỉ khi nghe thấy có tiếng bước chân phát ra từ đằng sau thì bé gái mới giật mình quay đầu lại.

Gương mặt Phá Thiên bỗng trở nên hoảng hốt và sợ hãi. Hắn vội đưa tay phải lên nhìn như tìm kiếm thứ gì đó.

Ở Thiên Lam thành có rất nhiều đại gia tộc lâu đời có nội tình sâu không lường được, hơn nữa lục phủ và Hồn Điện cũng đều được đặt tại đây.

Thanh Vân sau khi nghe Phá Thiên hỏi vậy thì mặt hơi trùng xuống và đáp lại với giọng hơi buồn:

"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, mau lại đây." Phá Thiên bất giác gọi lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Còn huynh, huynh tên là gì vậy?" Thanh Vân hỏi ngược lại.

"Tiểu muội, khi muội đem ta về đây có thấy xác một con c·h·ó đen nằm bên cạnh ta đâu không?" Phá Thiên cầm tay bé gái gấp gáp hỏi.

Khi nghe những lời Thanh Vân vừa nói thì Phá Thiên mới biết được hoàn cảnh của những người dân đang sống ở nơi này cực khổ như thế nào.

"Hôm qua mẫu thân muội đã cõng huynh về đây. Lúc ấy trên người huynh dính rất nhiều vết máu.”

Phá Thiên ngồi bật dậy, khuôn mặt hắn tái mét vì sợ hãi. Có lẽ hắn vừa gặp phải một cơn ác mộng.

"Ca ca, để muội dìu huynh lên giường nhé." Bé gái dùng hai tay đỡ lấy một bên tay Phá Thiên và dìu hắn trở lại giường.

Phá Thiên lúc này mới để ý kĩ bé gái. Bé gái thấp hơn hắn một chút, nước da không được trắng mà còn lem một ít bụi đất. Bé gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen được buộc gọn gàng, đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ xinh cùng hàm răng trắng sứ đều như bắp.

Hai là những yêu thú cấp bậc cao như yêu hoàng sẽ tập trung tấn công những đại thành trì thay vì tấn công vào các tiểu thành trì vì một khi công phá được đại thành trì thì tổn thất nhân tộc phải chịu lớn gấp nhiều lần việc công phá tiểu thành trì.

Phá Thiên dê người ra thành giường, sau đó để hai bàn chân chạm xuống đất. Chân phải của hắn chỉ bị thương nhẹ nên đi lại có chút khó khăn, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là có thể đi lại bình thường.

"Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?" Phá Thiên tự hỏi trong vô thức.

Bé gái thấy Phá Thiên đang chống gậy bước từng bước khó khăn về phía mình liền bỏ lại chỗ rau đang nhặt dở mà chạy tới đỡ Phá Thiên.

Sau khi đã trở lại giường, Phá Thiên quay sang ái ngại nói với bé gái:

"Muội tên là Thanh Vân, huynh cứ gọi muội là Vân nhi cũng được." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Còn về xác một con c·h·ó đen thì muội không biết."

Những yêu thú cấp bậc yêu đế cũng như những hồn đế đều không được tham gia vào những trận chiến như vậy.

Mục đích chính của những cuộc tấn công này là để kiềm chế không cho nhân tộc phát triển quá mạnh.

Bé gái nhìn vào đôi mắt chất chứa nỗi buồn của Phá Thiên ngập ngừng đáp:

Chính vì điều đó đã tạo nên thế cân bằng giữa nhân tộc và yêu tộc cho tới tận bây giờ.

"Cảm ơn muội."

Trời lúc này đã chuyển về chiều. Mặt trời cũng chuẩn bị lặn sau những dãy núi xa xa kia.

Đây là điều mà cả nhân tộc và yêu tộc đều không muốn xảy ra vào lúc này khi một trong hai bên chưa thể chắc chắn nếu đại chiến xảy ra thì bên nào sẽ là bên giành được chiến thắng cuối cùng.

“Mẫu thân có bảo với muội là thấy huynh nằm trên một vũng máu, tưởng huynh đã c·h·ế·t nên có ý tốt muốn đem xác huynh đi chôn. Nhưng khi mẫu thân muội tới gần thì mới phát hiện ra huynh vẫn còn sống nên đã đưa huynh về đây."

Họ phải đánh đổi sự an toàn của bản thân, phải đối mặt với việc bị yêu thú tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng vì cuộc sống mưu sinh mà họ bắt buộc phải làm như vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Thanh Vân