Phá Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Phệ Hồn Quyết
“Giờ ngươi hãy trở về mà tu luyện đi.” Phá Thiên ngao ngán nói.
“Rồi, rồi ta sẽ cố đợi đến ngày đấy để hưởng chút hào quang của ngươi.”
“Đâu, đâu đưa ta xem với.” Tiểu Bạch phấn khích bay tới trước tấm da thú.
Sau đó hắn tiếp tục luyện tập chém lá đang rơi. Càng ngày hắn càng chém chuẩn xác hơn và hắn cũng bắt đầu tập chém hai chiếc lá cùng lúc.
“Ngươi gặp ta, ngươi có thể sống sót và thành công tu luyện được hóa yêu, ngươi có thể đọc được công pháp này từ ta là cơ duyên của ngươi.”
“Ta cũng không biết.” Lôi lão vẫn nhàn nhạt trả lời như mọi khi.
“Không phải ngươi cũng là người duy nhất luyện thành phương pháp hóa yêu sao.”
“Hồn thú cũng có thể cắn nuốt hồn thú khác để trở nên mạnh hơn.” Phá Thiên vô cùng cả kinh khi đọc những gì được ghi trên tấm da thú. Trong lòng Phá Thiên lúc này dâng lên một cảm giác vô cùng khó tả.
“Tốt.”
Sau đó phân thân Tiểu Bạch dần dần biến mất, Phá Thiên lại tập trung vào việc tu luyện phệ hồn quyết. Hắn cảm thấy thật tuyệt khi không có Tiểu Bạch làm phiền.
Dù không thấy đói nhưng Phá Thiên vẫn lấy một miếng thịt nướng thật to và ăn ngon lành.
“Ta có thể sở hữu tấm da thú này là cơ duyên của ta nhưng không thể tu luyện nó cũng là cơ duyên của ta chỉ tới đấy.”
Hai mắt Phá Thiên giờ đây như hai mắt một con mãnh thú đang rình rập chờ cơ hội để có thể vồ tới con mồi mà nó đã cho vào tầm ngắm.
Bộ công pháp được ghi trên tấm da thú có tên là “Phệ hồn quyết.”
“Ngươi yên tâm, khi nào ta trở nên mạnh hơn thì ngươi cũng có thể hưởng chút hào quang của Bạch công tử ta.” Tiểu Bạch quay người lại, mặt hất lên cao tự đại nói.
Phá Thiên sau một hồi nghe Lôi lão nói cũng hiểu ra một số thứ.
“Chỉ còn một đao duy nhất.”
Phá Thiên không hề bị giật mình bởi hành động của Tiểu Bạch như lần đầu tiên Tiểu Bạch xuất hiện trong bộ dạng phân thân này vì hắn đã quá quen với điều đó. Thỉnh thoảng Tiểu Bạch lại xuất hiện bất thình lình như vậy mỗi khi cảm thấy buồn chán.
Sau khi chém ra một đao này Phá Thiên cảm thấy cả tinh thần và cơ thể hắn đều trở nên mệt mỏi. Nhưng sâu trong trong sự mệt mỏi đó là sự phấn khích, vui sướng tột cùng.
“Nếu ngươi nghĩ vậy thì ngươi cứ thử tu luyện đi.”
Lúc này Lôi lão đi từ đâu tới chỗ Phá Thiên đang ngồi nghỉ, trên tay lão cầm theo một tấm da thú cũ kỹ đưa cho Phá Thiên nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thành công.”
“Ngươi xem có thể tu luyện được nó hay không.”
Cùng với những lời giới thiệu về công pháp thì cách thức tu luyện cũng được ghi trên tấm da thú. Mặc dù không rõ ràng nhưng Phá Thiên vẫn có thể luận ra được.
“Yêu thú lấy việc cắn nuốt nội đan để trở nên mạnh hơn thì hồn thú cũng có thể cắn nuốt hồn thú khác để trở nên mạnh hơn.” Đây là câu mở đầu mà Phá Thiên phải mất một thời gian mới có thể dịch hoàn chỉnh được.
“Tập trung tất cả sức mạnh bản thân vào một đao.”
“Lôi tiền bối bỏ ra nhiều năm để nghiên cứu nhưng vẫn chưa thể tìm ra phương pháp tu luyện thành công. Vậy Lôi tiền bối đưa công pháp cho hắn làm gì.” Phá Thiên thắc mắc trong lòng.
Khi trong cơ thể mãnh thú xuất hiện yêu đan thì mãnh thú đó mới được gọi là yêu thú, mà những yêu thú đó được nhân tộc phân là yêu thú nhất giai.
Hai mắt Phá Thiên chăm chú vào một chiếc lá đang rơi. Bên cạnh chiếc lá đó còn vài chiếc lá khác nhưng Phá Thiên coi như không hề nhìn thấy chúng. Trong mắt hắn giờ đây chỉ có hình ảnh một chiếc lá đang nhẹ nhàng rơi xuống giữa không trung kia.
“Phá Thiên, công pháp này có thể làm cho ta mạnh lên sao?”
“Ngươi xem cũng đâu thể tu luyện được đâu.” Phá Thiên đang nghiên cứu thì bị Tiểu Bạch che mất nên cằn nhằn vài câu.
“Cuối cùng cũng thành công.” Phá Thiên vui sướng reo lớn.
Một đêm nọ Phá Thiên đang ngồi nghiên cứu phệ hồn quyết thì một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
Mặc dù Lôi lão là hồn đế, kiến thức cũng rộng vô cùng nhưng sức người nói chung cũng có hạn mà kiến thức về thế giới này lại quá mênh mông. Nhân loại cũng đang không ngừng nghiên cứu, học hỏi và phát triển những thứ đang có.
“Theo những gì ghi trên tấm da thú thì công pháp này không có giới hạn.”
Chương 32: Phệ Hồn Quyết
“Tối rồi chúng ta về thôi.” Lôi lão xoay người rời đi.
“Ngươi cho ta xem cũng đâu có mất gì của ngươi.” Tiểu Bạch tức giận nói. Hắn cũng chỉ muốn xem thử công pháp của nhân tộc nhìn như thế nào thôi mà.
“Mặc dù sở hữu công pháp này từ lâu nhưng ta vẫn chưa thể thành công tu luyện nó.”
Hắn suốt ngày ở trong không gian khế ước nên cảm thấy rất buồn chán, mà mỗi khi buồn chán hắn lại dùng phân thân để ra bên ngoài tán gẫu vài câu với Phá Thiên.
Mặc dù không muốn nhưng Phá Thiên cũng đành theo Lôi lão trở về.
Tối đến Phá Thiên lại lôi tấm da thú ra để nghiên cứu xem có thể tìm ra phương pháp tu luyện phệ hồn quyết được không. Dù rất nỗ lực nhưng Phá Thiên vẫn không thể tìm ra cách tu luyện phệ hồn quyết.
“Vâng.” Phá Thiên lớn giọng đáp lại.
“Ngươi hãy tập trung tất cả sức mạnh của bản thân vào một đao duy nhất.”
Cứ cách hai ba hôm Phá Thiên lại ăn một viên nội đan cấp một. Hắn có thể cảm nhận rõ các giác quan, gân cốt, da thịt đều đang tăng lên từng ngày.
“Vậy là sao. Lôi tiền bối không biết ta có thể tu luyện hay không hay tiền bối cũng không biết cách thức tu luyện của phương pháp này.” Phá Thiên có chút hoang mang trong lòng.
Yêu thú nhất giai với mãnh thú có sức mạnh gần tương đương nhau nhưng yêu thú sẽ ngày càng mạnh hơn theo thời gian còn mãnh thú thì không. Sự khác biệt đó đến từ yêu đan mà ra.
“Ngươi đang đọc cái gì đấy?” Tiểu Bạch bay lơ lửng bên cánh Phá Thiên, sau đó hắn ngó mắt nhìn vào tấm da thú Phá Thiên đang cầm trên tay tò mò hỏi.
“Tiền bối phương pháp này cũng cần phải có điều kiện mới có thể tu luyện sao?”
“Tiền bối, vãn bối thành công rồi.” Phá Thiên chạy tới chỗ Lôi lão như muốn chia sẻ niềm vui đó.
“Có phải ngươi đang nghĩ tại sao ta lại đưa cho ngươi trong khi đến ta và nhiều người khác bỏ ra nhiều năm nghiên cứu vẫn không thể tìm ra phương pháp luyện thành công đúng không.” Lôi lão nhìn Phá Thiên bằng ánh mắt như thể nhìn thấu tất cả những gì mà hắn đang nghĩ.
Nhưng nhờ sự chỉ dạy tận tình của Lôi lão mà giờ đây hắn đã có thể né tránh và t·ấn c·ông ngược lại yêu thú. Trong lần chiến đấu gần nhất hắn đã có thể g·iết c·hết một con yêu lang nhất giai. Mặc dù thắng rất chật vật nhưng đây chính là những trái ngọt sau bao nhiêu ngày tập luyện gian khổ.
“Ngươi đừng đánh giá ta quá cao mà đánh giá thấp bản thân ngươi.”
“Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.” Phá Thiên cúi người cảm tạ Lôi lão rồi cầm tấm da thú lên tiếp tục nghiên cứu.
Sau khi ăn xong Phá Thiên đi tới chỗ tấm gỗ của hắn để ngồi nghỉ và nhớ lại những gì đã luyện tập trong hôm nay.
Khi thấy Phá Thiên bảo đang nghiên cứu công pháp làm hắn rất phấn khích. Hắn biết nhân tộc có thứ gọi là công pháp rất mạnh và huyền bí nên hắn muốn một lần nhìn xem cái thứ được gọi là công pháp đó nhìn như thế nào.
“Vẫn phải tập luyện thường xuyên để có thể chém được nhiều lá cùng một lúc.”
“Nếu ta luyện thành công pháp này thì ta lại có thể trở thành hồn sư.”
“Không tồi.” Lôi lão vuốt râu, trên gương mặt lão ánh lên sự tán thưởng.
“Tiểu tử, trong tấm da thú này có một bộ công pháp.”
“Tất nhiên ta phải thử tu luyện rồi. Đây là cơ hội ngàn năm để ta trở nên mạnh hơn mà.” Tiểu Bạch xoa xoa tay, đôi mắt hắn long lanh nhìn tấm da thú như nhìn một thứ rất quý giá vậy.
“Còn có thể tu luyện được phệ hồn quyết hay không cũng còn phụ thuộc vào cơ duyên của ngươi.”
“Rõ ràng công pháp ghi là hồn thú thôn phệ hồn thú để trở nên mạnh hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phá Thiên siết chặt chuôi đao, cùng với vai, cẳng tay, eo. Toàn bộ cơ thể Phá Thiên đều đang chuyển động để có thể chém ra một đao mạnh nhất từ trước tới nay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Bạch hồ hởi bay gần tới chỗ tấm da thú. Hắn từ từ đọc và luận từng chữ trên tấm da thú sau đó thốt lên:
Phá Thiên từ từ mở tấm da thú ra. Những chữ viết trên tấm da thú đã không còn quá rõ ràng. Phá Thiên phải vừa đọc vừa suy luận từng chữ một. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những ngày sau đó, ban ngày Phá Thiên vẫn đều đặn tập bơi ngược dòng thác vì nó giúp hắn tập luyện được toàn bộ cơ thể cùng lúc.
Phía xa Phá Thiên vẫn không ngừng tập luyện. Tần suất hắn xuất đao càng ngày càng nhiều, số lần chém trượt mục tiêu cũng ít dần đi nhưng hắn vẫn không thể chém đứt đôi chiếc lá.
Khi Phá Thiên nhập môn hóa yêu thì trong cơ thể hắn đã bắt đầu hình thành yêu đan. Lúc này yêu đan của Phá Thiên rất nhỏ nhưng theo thời gian trôi qua cùng với việc đều đặn ăn nội đan thì yêu đan của Phá Thiên cũng ngày càng to ra, năng lượng chứa trong đó cũng nhiều hơn và cô đọng hơn.
“Vâng.” Phá Thiên đáp lại thật lớn.
Không biết có phải do ăn viên nội đan kia hay không mà Phá Thiên dù tập luyện cả ngày nhưng hắn vẫn cảm thấy sung sức và không hề mệt mỏi như mọi khi.
Phá Thiên chột dạ gãi đầu không biết nói gì.
“Phải thật nhanh, mạnh, dứt khoát.”
Phá Thiên không biết nói gì với suy nghĩ ngây thơ của tên Tiểu Bạch này. Công pháp rõ ràng là của nhân tộc tạo ra thì chỉ nhân tộc mới có thể tu luyện được. Từ trước tới nay hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy có công pháp dành cho hồn thú cả.
“Hãy coi đó là đao cuối cùng ngươi có thể chém ra khi bị dồn vào đường cùng.” Lôi lão đứng từ xa chỉ điểm cho Phá Thiên.
Đây là thời khắc yêu thú yếu nhất và dễ dàng cắn nuốt nhất. Việc cắn nuốt hồn thú cũng giúp hồn sư nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân.
“Ta có thể tu luyện nó không?” Tiểu Bạch vui mừng quay người lại hỏi Phá Thiên.
“Ta cũng cho một số người quen biết cùng nghiên cứu về công pháp này nhưng bọn họ cũng đều lắc đầu và không thể tu luyện thành công.” Lôi lão thật lòng đáp lại.
“Chứng tỏ công pháp này là dành cho ta mới đúng.” Tiểu Bạch không chịu thua phản bác lại.
“Vậy thì ta chỉ cần cắn nuốt thật nhiều hồn thú thì sẽ có ngày hồn thú của ta có thể trở thành tuyệt phẩm hồn thú.”
“Ta đang tìm cách tu luyện công pháp.” Phá Thiên không để ý đến Tiểu Bạch mà vẫn mải mê nghiên cứu.
“Ta cũng không rõ.”
Lưỡi đao lấp loáng như ánh chớp bổ vào không trung.
“Lẽ nào ngươi không muốn thử xem mình có cơ duyên với công pháp này không hay sao.” Lôi lão giảng giải tận tình xong nghiêm nghị hỏi.
“Chính là lúc này.” Hai mắt Phá Thiên sáng lên.
Bàn tay Phá Thiên siết chặt chuôi đao, miệng lẩm bẩm những lời Lôi lão vừa nói.
“Ta đâu có cấm ngươi.”
Hai tháng nhanh chóng trôi qua. Trong hai tháng này Phá Thiên vẫn không ngừng tập luyện. Lôi lão còn dạy hắn cách chiến đấu và cho hắn tập chiến đấu với yêu thú nhất gia.
“Ngươi bị ngu sao. Ngươi là hồn thú làm sao có thể tu luyện được công pháp của nhân tộc.” Phá Thiên cười khinh bỉ nói.
Chiếc lá đang rơi rất nhẹ nhàng thì đột nhiên chia ra làm hai nửa rồi mới tiếp tục nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Đã tối rồi sao.” Lúc này Phá Thiên mới để ý tới thời gian. Vì quá mải mê tập luyện mà hắn không biết trời đã bắt đầu tối dần. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phải thật nhanh, mạnh, dứt khoát.”
“Mặc dù đã thành công nhưng ngươi không được tự phụ.”
“Vâng.” Phá Thiên đưa tay đỡ lấy tấm da thú từ tay Lôi lão. Tấm da thú có màu đen, nhìn trông rất xa xưa, như thế nó đã xuất hiện từ rất rất lâu rồi.
Trên tấm da thú còn ghi nếu ai luyện thành công thì người đó có thể nhìn thấy linh hồn của yêu thú rời khỏi thân xác yêu thú khi c·hết cũng như hồn thú rời khỏi không gian khế ước khi nhân tộc c·hết đi.
“Đây, ngươi xem đi.” Phá Thiên không biết nói gì đành phải trải tấm da thú lên mặt tấm gỗ để Tiểu Bạch cùng xem.
Lúc đầu khi chiến đấu với yêu thú Phá Thiên còn khá bỡ ngỡ và sợ hãi, hắn chỉ biết chạy và tránh né mọi đợt t·ấn c·ông của yêu thú.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.