Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: An Bài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: An Bài


“Dù không được sự đồng ý của tiền bối nhưng vãn bối vẫn sẽ là đồ đệ của người. Mong tiền bối có thể bỏ của sự ích kỷ của vẫn bối lần này.”

Hồn thú bọ ngựa như cảm thấy sự nguy hiểm từ vòng xoáy đen kia, nó liền rít lên và xòe đôi cánh sau lưng ra. Nó muốn bay thật xa khỏi vòng xoáy màu đen đó.

Lúc này Tiểu Bạch vẫn khoác lên mình một bộ y phục màu trắng, tóc trắng dài để xõa.

Phá Thiên bên cạnh thấy mọi thứ đã kết thúc liền khẩn trương hỏi:

“Ừ.”

Hai hôm sau, Lôi lão nằm trên tấm gỗ, hai mắt nhắm hờ, hơi thở yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Ngươi có định quay lại chỗ Thanh Vân không?” Tiểu Bạch muốn biết Phá Thiên có kế hoạch gì sau khi Lôi lão c·hết hay không.

“Là ngươi.”

“Ta cảm thấy rồi.”

Từ lòng bàn tay Tiểu Bạch xuất hiện một vòng xoáy đen. Vòng xoáy như một chiếc giếng không đáy chỉ muốn hút vạn vật vào bên trong.

“Vậy ngươi hãy trở lại không gian khế ước đi.” Phá Thiên vội vàng nói.

Phá Thiên vô cùng ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên trong suốt tám tháng qua Lôi lão gọi tên hắn. Hắn rất vui mừng vì điều đó.

“Vãn bối biết.” Phá Thiên trong lòng không hiểu sao Lôi lão lại nói chuyện đó vào lúc này. Nhưng việc chọn thời điểm này để nói chắc cũng có lý do gì đó nên hắn cũng không hề thắc mắc.

Lôi lão cũng không nói gì chỉ nhìn Phá Thiên cười nhẹ.

“ Có một nguồn năng lượng rất lớn đang dần xuất hiện trong cơ thể của ta.”

“Tiền bối, vật này quá quý giá, vãn bối không dám nhận.” Phá Thiên nhẹ nhàng từ chối. Hắn đã nhận quá nhiều thứ từ Lôi lão và hắn không muốn nhận thêm bất cứ thứ gì nữa.

“Ngươi thật sự thay đổi.” Phá Thiên kinh ngạc không dám tin vào những gì hắn đang thấy.

Ba năm sau hắn sẽ tới thăm hai người cũng không muộn.

“Ta biết.” Tiểu Bạch đáp lại, sau đó hắn nhanh chóng thi triển ra phệ hồn quyết.

Chương 34: An Bài

“Xin tiền bối nhận của Phá Thiên một lạy để cảm tạ những gì người đã làm cho vãn bối.” Phá Thiên quỳ xuống dập đầu lạy trước mặt Lôi lão.

Lôi lão lấy trong người ra một viên châu màu đen không có gì đặc biệt nói:

“Ta sẽ ở lại đây tu luyện.”

“Phệ hồn.” Tiểu Bạch hét lớn, một tay đưa về phía hồn thú bọ ngựa.

“Còn lâu.”

Chỉ cần nghĩ tới việc có thể thôn phệ đầu hồn thú đó và trở nên mạnh hơn đã làm Tiểu Bạch không thể bình tĩnh được nữa. Hắn mong Lỗi lão c·hết càng sớm càng tốt, khác hoàn toàn với tâm trạng của Phá Thiên lúc này.

“Chuyện này.” Phá Thiên ngập ngừng một lát nhưng cuối cùng hắn cũng đưa tay nhận lấy viên không gian châu từ tay Lôi lão.

“Trong đấy còn có một ít linh thạch và liệu thương đan để ngươi có thể sử dụng lúc cần thiết.”

“Được.” Tiểu Bạch đáp ứng.

Thứ Phá Thiên mong chờ chính là sức mạnh của Tiểu Bạch sau khi thôn phệ Hồn thú của Lôi lão.

“Đây là nhẫn không gian, ta đã để trong này một số lượng nội đan yêu thú nhất giai và nhị giai để ngươi có thể tiếp tục tu luyện hóa yêu.”

“Tiền bối đã giúp đỡ, dạy dỗ vẫn bối rất nhiều thứ.”

“Có lẽ ta cần một khoảng thời gian để có thể hấp thụ hết nguồn năng lượng này.” Tiểu Bạch cực kỳ hào hứng nói.

“Lão giả kia c·hết rồi à?”

“Ừ.” Phá Thiên có chút buồn đáp lại.

Sau đó cả hai đều rơi vào im lặng.

Chỉ một lúc sau hồn thú bọ ngựa liền bị hút vào trong. Sau khi nuốt xong hồn thú bọ ngựa thì vòng xoáy đen cũng dần tiêu tán.

Tiểu Bạch đã được Phá Thiên kể hết mọi chuyện. Khi Lôi lão c·hết thì hắn có thể sử dụng phệ hồn quyết để thôn phệ hồn thú của Lôi lão.

Phá Thiên thì ngồi cạnh Lôi lão, hai hôm nay hắn luôn túc trực ở đây, bên cạnh hắn là Tiểu Bạch.

“Tiền bối, những gì tiền bối làm cho Phá Thiên vô cùng lớn.”

“Sư phụ xin nhận của đồ nhi ba lạy.”

Tiểu Bạch rất là hào hứng về điều này. Hắn biết hồn thú của Lôi lão là một đầu thượng phẩm hồn thú, hơn nữa còn là thượng phẩm trong thượng phẩm hồn thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi một hồn sư sắp c·hết thì không gian khế ước sẽ sụp đổ trước, hồn thú trong không gian khế ước sẽ rời khỏi đó và xuất hiện ở thế giới bên ngoài.

“Ba năm sau ta sẽ tới Vân Sơn thành để tham gia tuyển chọn đệ tử ở đó.” Phá Thiên trầm ngâm nói. Mặc dù hắn cũng muốn trở lại thăm Thanh Vân và Hoàng di nhưng bây giờ chưa phải lúc.

“Ngươi hãy sử dụng phệ hồn quyết và thôn phệ nó để tăng lên phẩm cấp hồn thú của ngươi.”

Phá Thiên vô cùng trấn kinh khi nghe Lôi lão nói về sự hiếm có của không gian châu. Hắn càng kinh ngạc hơn khi Lôi lão lại đưa thứ quý hiếm như vậy cho hắn.

“Đây coi như là món quà ta có thể tặng cho ngươi sau khi ngươi tu luyện thành công phệ hồn quyết.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Còn nữa, ngươi hãy ở lại nơi này tập luyện.”

Khi mọi chuyện đã xong Phá Thiên quay lại nhìn về phía Lôi lão lúc này đã ngừng thở.

“Hình như ngươi có chút thay đổi.”

Nhưng vào lúc này cơ thể Tiểu Bạch bắt đầu xuất hiện lam quang. lam quang lan rộng và dần bao phủ hoàn toàn cơ thể Tiểu Bạch.

Vẻ đẹp của Tiểu Bạch trước kia là thanh thuần, đáng yêu như một tiên đồng thì nay đã biến thành anh tuấn, lãng tử như một vị trích tiên. Vẻ đẹp của hắn đủ để làm mọi cô gái đều gục ngã ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Hình như lớn hơn trước kia.” Tiểu Bạch sau khi xem xét cơ thể một lượt thì đưa ra đánh giá.

Phá Thiên bấm niệm pháp quyết. Pháp quyết thành, hư ảnh Tiểu Bạch dần hiện ra.

Bảy ngày sau, khi đang tập luyện thì trong đầu Phá Thiên vang lên tiếng nói:

“Ý ngươi là thứ này.”

Hồn thú bọ ngựa càng ngày càng gần vòng xoáy. Lúc này nó đang sợ hãi đến tột cùng. Đôi cánh của nó đập hết tốc lực nhưng vẫn không sao thoát khỏi số phận đã định trước của nó.

“Tiền bối, người ra đi thanh thản.” Phá Thiên nhìn linh hồn Lôi lão dần tan biến vào trong không gian, hai mắt hắn đã xuất hiện một tầng nước như chuẩn bị trào ra.

“Vâng.” Phá Thiên không nghĩ tới trước khi c·hết Lôi lão còn an bài hết mọi thứ cho hắn. Điều đó làm hắn vô cùng cảm động.

Đúng lúc này trên mi tâm của Lôi lão xuất hiện hư ảnh một con bọ ngựa màu đen đang từ từ bay ra. Càng rời xa mi tâm con bọ ngựa lại càng lớn hơn.

“Ngươi cứ yên tâm ta sẽ cho ngươi ké chút hào quang của ta.” Tiểu Bạch vênh mặt tự đắc nói.

Sau khi ra thế giới bên ngoài, hồn thú mới bắt đầu tan dần vào không gian và trở về Hồn địa.

Phá Thiên lấy tay lau đi nước mắt. Sau đó hắn đem t·hi t·hể Lôi lão chôn ở bên cạnh ngôi nhà gỗ mà hai người đang ở.

“Nó là một bí bảo không gian cực kì hiếm có, có lẽ khắp Thiên Lam tinh cũng chỉ có một viên này.”

“Ngươi cũng biết thọ nguyên của của ta sắp hết, có lẽ chỉ còn duy trì được một, hai hôm nữa.” Lôi lão ho lên vài tiếng yếu ớt nói.

Nhưng những cố gắng của nó đều trở nên vô vọng. Vòng xoáy màu đen như một con quái vật há chiếc miệng đen kịt ra để hút tất cả mọi thứ vào trong.

“Vâng.”

“Cơ thể ta đúng là đã thay đổi.”

Lúc này cả Phá Thiên và Tiểu Bạch đều nhìn thấy hồn thú bọ ngựa đang từ mi tâm Lôi lão bay ra ngoài.

“Tiểu Bạch ngươi thấy sao?”

“Ta thấy mọi thứ đều bình thường.”

“Ngươi còn thấy có điều gì khác không?” Phá Thiên như đang mong chờ một sự thay đổi nào đó từ Tiểu Bạch.

“Sao ta không cảm thấy điều đó.” Tiểu Bạch nhìn đi nhìn lại cơ thể nói.

“Phá Thiên, ta hấp thụ xong hồn thú kia rồi.” Phân thân Tiểu Bạch hiện ra trước mắt Phá Thiên.

“Không.”

“Tiểu Bạch mau sử dụng phệ hồn quyết.” Phá Thiên thúc giục. Mặc dù rất đau lòng trước c·ái c·hết của Lôi lão nhưng Phá Thiên vẫn không thể bỏ qua cơ hội này được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn Tiểu Bạch lúc này như một nam tử đang độ hai mươi chứ không còn là hình dáng của một đứa trẻ mười tuổi như trước kia.

“Là ngươi.”

Phá Thiên quỳ gối trước mộ của Lôi lão mà nói ra hết tất cả những điều hắn đã giữ kín ở trong lòng bấy lâu nay: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi thật là một người may mắn khi có thể khế ước với một hồn thú hoàn mỹ như ta.”

“Viên châu này là của một cố nhân tặng cho ta trước khi c·hết, nay ta tặng lại ngươi.”

“Khi ta c·hết hồn thú của ta cũng sẽ rời đi để trở về Hồn địa.”

“Khi ngươi đạt tới hồn giả là có thể luyện hóa và sử dụng được nó.”

“Chính là nó.” Phá Thiên hưng phấn hét lớn khi nhìn thấy những lôi điện chạy xung quanh thân thể Tiểu Bạch. Điều đó chứng tỏ Tiểu Bạch đã không còn là hồn thú hạ phẩm nữa.

Tiểu Bạch thúc giục sức mạnh mà hắn thu được từ việc thôn phệ hồn thú của Lôi lão. Mấy dòng lôi điện dần xuất hiện xung quanh cơ thể Tiểu Bạch.

Phá Thiên cực kỳ đau buồn khi khi thấy Lôi lão ngày một yếu và có thể ra đi bất cứ lúc nào. Hắn biết ai rồi cũng tới lúc phải c·hết nhưng hắn vẫn không thể kìm chế được nỗi đau buồn này.

Sau khi chôn xong Phá Thiên lấy một tấm gỗ làm bài vị. Hắn lấy dao khắc lên bài vị dòng chữ “Lôi lão chi mộ”.

Sau đó Phá Thiên bấm niệm pháp quyết thu Tiểu Bạch vào không gian khế ước. Sau khi Tiểu Bạch trở về không gian khế ước thì Phá Thiên cũng cảm thấy như có thứ gì đang thay đổi nhưng hắn lại không thể nói ra được là thứ gì đang thay đổi.

“Ba năm sau ngươi hãy trở lại Thủy Nguyệt thành và nhờ Lâm thành chủ đưa ngươi tới Vân Sơn thành để thanh gia tuyển chọn đệ tử ở đó.”

Phá Thiên ngước mắt nhìn theo linh hồn Lôi lão. Hắn thấy linh hồn Lôi lão cũng đang nhìn hắn mà nở một nụ cười rất mãn nguyện.

“Vậy sao.”

“Lẽ nào công pháp này không hiệu nghiệm sao.” Phá Thiên nghi hoặc nói.

“Đây là không gian châu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong Phá Thiên dập đầu trước mộ của Lôi lão ba lạy.

“Nhưng phụ thân vãn bối có dạy “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”.”

Phá Thiên nheo mắt nhìn Tiểu Bạch, hắn thấy hình như hình dáng của Tiểu Bạch có chút thay đổi:

“Để ta triệu hồi ngươi ra sẽ biết ngay thôi.”

“Ngươi phải giữ nó thật cẩn thận.”

“Cả đời này có lẽ Phá Thiên cũng không còn cơ hội để báo đáp.”

Phá Thiên thấy linh hồn Lôi lão từ từ rời khỏi cơ thể và bay lên không trung.

“Tiếp theo ngươi định làm gì?”

Đôi co mất một lúc thì Tiểu Bạch chuyển chủ đề hỏi:

“Phá Thiên ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Lôi lão tỏ ra nghiêm trọng nói với Phá Thiên.

“Vậy sao.”

“Có mà ngươi đi theo ta mới có được như ngày hôm nay thì có.” Phá Thiên cũng không vừa mà phản bác lại.

“Tiền bối, người có gì cần căn dặn.” Khuôn mặt Phá Thiên hiện lên sự căng thẳng và tập trung. Hắn sợ nếu không tập trung sẽ bỏ lỡ những điều Lôi lão căn dặn.

“Vãn bối biết mình không có tài cán gì, không xứng đáng làm đồ đệ của người.”

“Được.” Tiểu Bạch đáp ứng luôn.

“Tiền bối, vãn bối có được những thứ như ngày hôm nay đều là nhờ ơn của tiền bối.”

“Ngươi hãy nhận lấy nó đi. Ta không có con cái, c·hết cũng đâu có mang theo được.” Lôi lão đưa không gian châu về phí Phá Thiên nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: An Bài