Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: Ba Năm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Ba Năm


“Sư phụ bảo một năm sau tới nhờ Lâm thành chủ đưa tới Vân Sơn Thành.”

Con lợn rừng to lớn nặng gần trăm cân đang nằm giãy c·hết trên một vũng máu. Ở cổ nó có một vết chém rất sâu, cắt đứt cuống họng và tĩnh mạch. Trên thân thể nó còn có vô số những v·ết t·hương khác cũng đang không ngừng chảy máu.

Phá Thiên nhìn con lợn rừng với đôi mắt thèm thuồng. Chỉ cần đến nghĩ đến việc tối nay có món lợn rừng nướng giòn bì đã làm cho hắn chảy nước miếng.

Sau khi đóng cửa lại, Phá Thiên quay người thẳng hướng Thủy Nguyệt thành mà đi với tâm trạng vui vẻ và háo hức.

Phá Thiên dập đầu trước mộ của Lôi lão và nói lời từ biệt.

“Hóa ra là Nguyễn tiểu hữu.”

“Gần bốn năm không gặp mà ngươi thay đổi nhiều quá làm ta xuýt không nhận ra.” Lâm Xuyên cười khà nói.

“Thật sự là ngươi sao?” Hoàng Quyên như không tin vào mắt mình, nàng không ngờ đứa nhỏ mà nàng vô tình cứu giúp bốn năm về trước giờ đây đã trở nên cao lớn khôi ngô như thế này.

“Ngày mai con sẽ quay trở về Thủy Nguyệt thành để nhờ Lâm thành chủ đưa con tới Vân Sơn thành.”

Sau đó Phá Thiên có hỏi thăm mọi người xung quanh thì được biết Thanh Vân giờ đây cũng vào trong thành làm việc phụ giúp Hoàng Quyên. Hắn không lấy làm ngạc nhiên vì dù sao Thanh Vân cũng gần mười bốn tuổi rồi chứ không còn nhỏ như trước kia nữa.

“Việc này vô cùng nguy hiểm nên không thể dẫn ta đi theo được.”

“Cũng là ngày cuối cùng con ở lại nơi này.”

“Một nghìn không trăm tám mươi.”

Ba năm sau.

Tên lính gác đi vào bên trong một lúc thì có hai bóng người vội vàng đi ra. Một người là Lâm Xuyên còn người kia là tên lính gác vừa nãy.

Lâm Xuyên thấy Phá Thiên có ý muốn rời đi liền vội vàng ngăn cản. Hắn rất sợ nếu không làm theo những gì Lôi lão đã căn dặn thì khi lão trở lại đây sẽ trút cơn thịnh nộ lên đầu hắn.

“Phệ hồn.”

“Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đi tới Vân Sơn thành.”

Phá Thiên tới gần cổng thì bị chặn lại.

“Khách quan, ngài muốn dùng gì?”

Trong khi chờ thịt được nướng chín, Phá Thiên liền đi vào trong nhà và tới một tấm gỗ lớn, trên mặt tấm gỗ chằng chịt những vết gạch ngang dọc.

Hoàng Quyên ngước mắt lên nhìn Phá Thiên khi nghe thấy điều hắn vừa nói. Nàng thấy khuôn mặt của vị khách quan này đúng là có chút quen thuộc nhưng không dám chắc nên hỏi lại:

“Thời gian trôi qua thật nhanh mà.” Phá Thiên nằm ngửa ra tấm gỗ trầm tư tự nhủ một mình.

Khi tới Thủy Nguyệt thành, điều đầu tiên Phá Thiên làm là đi thăm Thanh Vân và Hoàng Quyên.

“Ngươi là Nguyễn Phá Thiên?” Lâm Xuyên nghi hoặc hỏi.

“Vậy tối nay Nguyễn tiểu hữu hãy ở lại phủ ta nghỉ ngơi.”

Hắn cũng muốn ở lại lâu hơn với mẫu tử Thanh Vân nhưng giờ hắn đã trưởng thành, không còn là trẻ con như trước kia nên việc ở lại qua đêm trong nhà hai mẫu tử Hoàng Quyên sẽ không còn tự nhiên như trước.

Bữa cơm tuy rất đạm bạc nhưng Phá Thiên cảm thấy rất vui và ấm áp. Lâu rồi hắn cũng không có ăn chung với người khác mà chỉ lủi thủi ăn một mình nên hắn rất nhớ cái cảm giác này.

Tên gác cửa nhận được linh thạch thì cười híp mắt nói.

Phá Thiên bước vào trong quán, Hoàng Quyên thấy có khách vào quán liền bỏ việc lau bàn lại mà bước tới nở một nụ cười thân thiện hỏi:

Một hắc động xuất hiện từ bàn tay Tiểu Bạch và hút linh hồn con lợn rừng vào trong. Việc này hắn đã làm vô số lần trong suốt ba năm qua nên cực kỳ quen thuộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau một hồi giãy giụa, con lợn rừng cũng dần tiếp nhận lấy c·ái c·hết. Phá Thiên đứng bên cạnh con lợn hô lớn:

Sau đó Phá Thiên cùng với Lâm Xuyên đi vào trong phủ.

“Được. Tất nhiên là được.”

“Vậy sao. Trưa nay ngươi ở lại đây ăn cơm với ta và Thanh Vân đi.”

Lâm Xuyên đi tới cửa lớn thì chỉ thấy một nam thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi thì tâm trạng hắn có chút thả lỏng. Hắn lấy lại phong thái thường ngày, điềm đạm đi tới chỗ Phá Thiên.

“Tiểu Bạch.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Phá Thiên không hề nghe thấy tiếng đáp lại.

“Mới một thời gian không gặp mà muội đã trở nên xinh đẹp như này rồi.”

“Đúng vậy. Ta là Phá Thiên, là đứa nhỏ được Hoàng di cứu cách đây bốn năm.”

May mắn bên cạnh Phá Thiên còn có Tiểu Bạch, cũng coi như là có người bầu bạn ở nơi rừng rậm hoang vu này, mặc dù hắn và Tiểu Bạch không có hợp nhau lắm.

“Được.”

“Không biết bao giờ chúng ta sẽ xuất phát?”

Chỉ cần nhớ lại chuyện mấy năm trước đã làm Lâm Xuyên lạnh hết cả sống lưng.

“Được được. Vậy ngươi ở đây chờ ta một lát. Ta vào trong bẩm báo với thành chủ.”

“Thiên ca ca, huynh trở về rồi sao?”

“Chắc một thời gian sau sư phụ thấy ta chưa tới Vân Sơn thành chắc cũng sẽ bảo người tới đón ta.”

“Ngươi tới phủ thành chủ có chuyện gì?” Một tên cất tiếng hỏi.

“Hôm nay là tròn ba năm kể từ ngày người mất.”

Thanh Vân rất mong Phá Thiên trở về. Hôm nay thấy Phá Thiên trở về nàng cảm thấy rất vui. Nhưng khi nghe Phá Thiên rất nhanh sẽ lại rời đi thì trong lòng nàng lại cảm thấy có chút buồn.

“Hơn ba năm trước ta có đi theo một vị tiền bối rời khỏi nơi đây.”

“Vậy sao. Vậy là huynh lại phải đi sao?” Thanh Vân xìu mặt xuống, cảm thấy có phần hụt hẫng.

Trước khi rời đi, Thiên muốn ngắm nhìn mọi thứ ở nơi đây một lần cuối. Những thứ ở đây đã gắn bó với hắn gần bốn năm, hôm nay phải rời xa nơi đây cũng làm hắn có chút xao xuyến.

Phá Thiên không mạnh như Lôi lão nên hắn không thể làm giống như Lôi lão ngày xưa được. Cách nhanh nhất để có thể gặp được Lâm Xuyên chính là dùng mấy viên linh thạch nhờ tên gác cửa đưa tin. Hắn tin chắc Lâm Xuyên sau khi nghe thấy tên hắn chắc chắn sẽ ra gặp mặt.

“Hai vị có thể vào trong thông báo với thành chủ một tiếng là có người tên Nguyễn Phá Thiên muốn gặp.”

Người nam tử chính là Phá Thiên còn bóng trắng kia chính là Tiểu Bạch.

“Sư phụ một năm trước có việc quấn thân nên đã rời đi.”

Sau khi Tiểu Bạch hấp thụ linh hồn con lợn rừng xong Phá Thiên liền đi tới chỗ xác con lợn rừng. Hắn cúi người xuống kê vai vào xác con lợn rừng rồi nhẹ nhàng nhắc lên. Hắn vác xác con lợn rừng trên vai và trở về căn nhà gỗ.

Sau đó Phá Thiên không nằm nữa mà đứng dậy và đi ra chỗ mộ của Lôi lão. Khi tới nơi hắn liền quỳ xuống trước mộ của Lôi lão nói:

Tới nơi, Phá Thiên đứng từ xa đưa mắt nhìn vào bên trong, hắn thấy Hoàng Quyên đang lau bàn cho khách, gần đó là một tiểu thiếu nữ đang bê món ăn bày ra bàn. Hắn thấy gương mặt tiểu thiếu nữ này có vài phần giống Thanh Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đã chắc chắn người kia chính là Phá Thiên, Thanh Vân liền bỏ dở công việc vui mừng chạy tới chỗ Phá Thiên. Khi đã tới gần Phá Thiên nàng liền dừng lại và hỏi:

“Sư phụ bảo có việc quan trọng đột xuất nên cần đi ngay.”

“Vậy là ba năm đã trôi qua.”

“Vâng. Vãn bối chính là Nguyễn Phá Thiên, gần bốn năm trước đi theo sư phụ tới đây nên có cơ hội gặp mặt Lâm thành chủ.” Phá Thiên nói rất từ tốn nhưng những thông tin quan trọng đều được hắn nhấn mạnh.

“Vâng.” Phá Thiên đáp lại.

“Trước khi đi người có dặn ta một năm sau hãy tới gặp Lâm thành chủ và nhờ ngài đưa ta tới Vân Sơn thành.” Phá Thiên bình tĩnh nói.

“Lâu rồi chúng ta cũng chưa dùng bữa cùng nhau.” Hoang Quyên nhẹ nhàng mời.

“Người đã sắp xếp mọi thứ cho ta ở đấy.” Phá Thiên giải đáp thắc mắc cho Lâm Xuyên.

Thanh Vân bên cạnh nghe thấy hai từ Phá Thiên cũng dừng công việc lại mà hướng ánh mắt nhìn về phía Hoàng Quyên và Phá Thiên.

“Mong huynh đài có thể giúp đỡ.” Phá Thiên nở một nụ cười tươi nói.

“Huynh cứ trêu muội.” Khuôn mặt Thanh Vân hơi ửng hồng, tay để sau lưng, đầu hơi cúi xuống ngại ngùng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gần bốn năm không gặp Thanh Vân cũng thay đổi quá nhiều. Từ một bé gái dễ thương nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Trên vai nam tử là một hình bóng trắng toát từ trên xuống dưới trông giống như một linh hồn nơi trần gian.

“Biết rồi.” Tiểu Bạch cằn nhằn có chút khó chịu nhưng vẫn bay tới chỗ linh hồn con lợn rừng đang bay lên và thi triển phệ hồn quyết.

Phá Thiên quanh năm luyện tập trong rừng, ăn thịt yêu thú qua ngày nên dù mới hơn mười bốn tuổi nhưng cơ thể hắn nhìn như một người thanh niên mười bảy mười tám tuổi.

Do đã có kinh nghiệm từ lần trước nên Phá Thiên rất nhanh nhạy lấy trong nhẫn không gian ra mấy viên linh thạch dúi vào tay tên gác cửa.

“Nhưng người yên tâm, sau khi trở thành hồn sư con sẽ quay trở lại đây để thăm người.”

“Hoàng di, là ta Phá Thiên đây.” Phá Thiên vui mừng đi tới chỗ Hoàng Quyên.

“Vậy xin đa tạ thành chủ đỡ giúp đỡ.” Phá Thiên cúi người cảm tạ.

Phá Thiên đã ở đây đúng ba năm theo lời Lôi lão nói trước khi mất. Nhiều lúc hắn cũng cảm thấy buồn chán nhưng hắn vẫn cố gắng thực hiện lời hứa với Lôi lão.

Thanh Vân biết ý cũng không nhắc đến chuyện đó nữa.

Căn nhà giờ đây đã được sửa lại đôi chút, có vẻ kiên cố hơn trước kia. Phá Thiên đi tới trước cửa căn nhà và gọi lớn:

Phá Thiên là đệ tử của Lôi lão, đáng lẽ khi rời đi Lôi lão phải đưa hắn đi theo. Việc để hắn ở lại đây chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao.

“Đa tạ huynh đài đã giúp đỡ.” Phá Thiên cúi người cảm tạ.

“Không. Ta chỉ ghé qua thăm hai người rồi lại đi ngay.” Phá Thiên có chút ái ngại đáp.

Phá Thiên cũng không để ý tới chuyện đó lắm. Hắn cứ thế một mạch đi tới căn nhà của Hoàng Quyên và Thanh Vân ở khi xưa.

Chương 35: Ba Năm

“Hai vị huynh đài, ta tới gặp thành chủ có chút chuyện.”

Cái tên Nguyễn Phá Thiên làm hắn nhớ tới vụ việc hơn ba năm trước mà đổ mồ hôi lạnh. Hắn liền đứng phắt dậy vội vàng đi ra cửa tiếp đón trước sự ngỡ ngàng của tên lính canh.

“Chuyện này là chuyện nhỏ. Lôi tiền bối đã nhờ vả chính là coi trọng Lâm Xuyên ta.”

“Từ mai sẽ không còn ai chăm lo mộ phần của người nữa.”

Việc trở thành hồn sư là ước mơ từ nhỏ của Phá Thiên. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là hắn có thể trở thành hồn sư thì làm sao mà hắn không háo hức, vui mừng được cơ chứ.

“Không có gì. Nguyễn tiểu hữu, mời.” Lâm Xuyên nghiêng người sang một bên sau đó đưa tay hướng vào trong phủ.

Phá Thiên không ngờ Hoàng di cũng không nhận ra hắn. Nhưng ngẫm lại cũng phải, giờ đây ngoại hình của hắn đã thay đổi quá nhiều so với trước kia.

“Tất nhiên ta phải làm rồi.” lâm Xuyên vội vàng đáp ứng.

“Vân nhi.” Hoàng Quyên mắng nhẹ Thanh Vân. Nàng biết giờ Phá Thiên đã không còn giống như Phá Thiên của ngày xưa vẫn sống cùng hai mẫu tử nàng nữa.

Đến chiều Phá Thiên tạm biệt hai mẫu tử Hoàng Quyên và đi tới phủ thành chủ. Trước khi đi hắn còn để lại chút tiền cho hai người rồi mới rời đi.

“Sư phụ.”

Hôm sau Phá Thiên mặc trên người một bộ y phục màu đen, có lẽ việc ở cùng với Lôi lão đã làm thay đổi cách ăn mặc của hắn. Sau khi mặc thêm y phục thì trông hắn lúc này càng thêm phần khôi ngô, tuấn tú.

Sau khi trở về nhà gỗ, Phá Thiên nhanh chóng xếp củi lại, nổi lửa lên và bắt đầu nướng thịt.

“Lần này huynh trở về có ở lại đây luôn không?” Sau một hồi ngại ngùng thì Thanh Vân cũng ngẩng mặt lên hỏi với vẻ mong chờ.

Lâm Xuyên đang ngồi thưởng trà thì thấy tên lính gác đi vào bẩm báo có người tên Nguyễn Phá Thiên muốn gặp thành chủ làm hắn có chút thất kinh mà đánh rơi chén trà trên tay xuống đất.

Bên cạnh con lợn rừng là một nam tử tóc đen dài buộc gọn, khuôn mặt khôi ngô. Nam tử ở trần nên có thể thấy rõ thân hình hắn rất rắn chắc và cân đối, những khối cơ hiện lên rõ ràng. Trên tay nam tử là một thanh đoản đao vẫn còn dính máu, phong thái hoang dã có chút bụi bặm.

“Có thể là chiều nay ta sẽ rời đi.” Phá Thiên đáp lại.

“Ừ, ta trở về thăm hai người đây.”

“Một năm sau mới để ngươi tới nhờ ta đưa tới Vân Sơn thành?” Lâm Xuyên nghi hoặc hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không biết Lâm thành chủ có thể giúp được chuyện này hay không?”

“Sao Lôi tiền bối không đưa ngươi đi theo mà lại để ngươi ở lại đây?”

“Làm ta suýt nữa là không nhận ra muội.” Phá Thiên cười tươi, lấy tay xoa lên đầu Thanh Vân như hồi xưa hắn hay làm.

“Không biết Lôi tiền bối đứng ở đâu sao ta không thấy.” Lâm Xuyên đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng mặc nhiên không thấy Lôi lão đâu. Hắn không hiểu sao Lôi lão lại để Phá Thiên một mình tới đây gặp hắn.

Sau khi hỏi được địa chỉ hai người làm việc Phá Thiên liền quay người thẳng tiến vào trong Thủy Nguyệt thành.

“Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành.” Phá Thiên suy nghĩ một lúc mới đáp lại.

Lâu lắm rồi Phá Thiên không trở lại nơi đây, mọi thứ nơi đây vẫn vậy, không có quá nhiều thay đổi so với gần bốn năm trước. Chỉ là mọi người ở đây không còn nhận ra hắn nữa.

“Vâng.” Phá Thiên gật đầu đồng ý. Lâu rồi hắn cũng không ăn cơm chung cùng Hoàng Quyên và Thanh Vân.

Phá Thiên cầm thanh đoản đao lên và gạch một vết lên tấm gỗ.

Phá Thiên ngữ khí có chút mạnh mẽ như muốn cảnh cáo Lâm Xuyên đang hỏi hơi nhiều. Nếu Lâm Xuyên không giúp thì hắn cũng không cần.

“Thanh Vân, ta trở về thăm muội đây.”

“Nếu không ta sẽ trở về nơi trước đây.”

“Ngươi là Phá Thiên. Là đứa nhỏ ta cứu cách đây hơn bốn năm trước.”

“Nay ta trở lại thăm di đây.” Phá Thiên hồ hởi có chút bồi hồi nói.

“Vậy bao giờ ngươi phải rời đi?” Hoàng Quyên quay ra hỏi Phá Thiên.

Phá Thiên phải đi mất một lúc mới tới phủ thành chủ. Mọi thứ vẫn như cũ, không có sự thay đổi gì so với trước kia, thứ thay đổi duy nhất chính là hai người gác cửa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Ba Năm