Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Bắt rắn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Bắt rắn


Chương 12: Bắt rắn

Đưa đi chị gái nhà bên An Lạc lâm vào trong suy tư.

"Tại sao khi ở cùng nàng bản thân khác khác vậy nhỉ? Chẳng lẽ là yêu rồi. Vẫn là do cơ thể này tự mang theo bản năng phản ứng? ".

An Lạc nghĩ một hồi vẫn là không có kết quả đành từ bỏ, thông tin hơi ít để sau này kiểm chứng thêm đi.

Không nghĩ nhiều bây giờ hắn cần phải làm việc mưu sinh, ít nhất là không cần người khác cho khoai mà vẫn sống được.

Thế là hắn đi ra ngoài, hắn muốn ra ngoài thôn săn bắt gì đó.

Trước khi đi còn không quên đóng cửa nhà, mặc dù cánh cửa chỉ là mấy cái lá cây cọ xếp lại với nhau dùng cho che mưa che gió.

....

Phía tây làng khoảng cách hơn 2km có một rừng tre, ở đây tre mọc thành bụi.

Đi không cẩn thận rất có thể bị gai làm b·ị t·hương, côn trùng trong đây cũng rất nhiều.

Chỉ đi một đoạn mà An Lạc đã gặp phải số lớn độc trùng, rắn bò cạp, nhện .... Số lượng nhiều đến quá phận.

Tuy nhiên tất cả đều thành chiến lợi phẩm của hắn rồi.

Rắn bị hắn bắt nhốt lại dùng cho bữa tối, còn những côn trùng khác đều bị hắn g·iết c·hết sau đó lấy đi c·hất đ·ộc.

Những c·hất đ·ộc này có thể dùng để tẩm vào v·ũ k·hí hoặc mũi tên để săn g·iết những động vật cỡ lớn.

Đi một hồi có mấy lần An Lạc rừng lại đào măng rừng, bây giờ bên hông hắn đã đeo một xuyên nặng.

Có lúc An Lạc đang tự hỏi, "tại sao nguyên chủ nhân của thân thể này cứ phải đi săn hổ làm gì đây? Đi săn động vật nhỏ hoặc giống như hắn bây giờ, đi hái lượm cũng rất tốt chứ sao ".

"Cổ nhân a, nhiều khi suy nghĩ thật lạ lùng ". Hắn cũng không có ý trách móc cái gì, hắn đến từ thế giới mà khoa học kỹ thuật phát triển, cách vận dụng tri thức không phải người ở thế giới có thể so sánh.

Hắn cũng không vì thế mà coi thường người khác, ai mà biết được còn có những người khác trí thông minh bỏ xa hắn đây. Không gặp được coi như xong, nhưng nếu như hắn nắm thái độ coi thường người khác đi đối mặt với những người thông minh hơn hắn vậy gặp phải chuyện gì thì khó nói lắm.

Giống như kiếp trước, bình yên sinh hoạt mới là vương đạo.

Lại đào xong một gốc măng, hắn đã không có ý định đào tiếp nữa.

Đây là rừng tre hắn có thể lấy tre làm rất nhiều thứ.

Dùng con dao vẫn mang theo bên người hắn chặt một cây tre già.

Loay hoay một hồi hắn tự làm ra một cây cung bằng tre.

Dây là dùng dây leo rừng bện thành, độ bền khả năng không cao nhưng không quan trọng.

Hắn cũng chỉ là dùng quá độ mà thôi.

Dùng tre thừa làm thành mười mấy mũi tên treo sau lưng An Lạc đường cũ quay về làng.

Về đến làng trời còn chưa tối, hắn cũng không vội mà về nhà.

Về nhà cũng không có cơm ăn, thế là hắn ngoặt một cái thẳng sang nhà chị gái nhà bên.

Vừa bước vào sân liền thấy một người phụ nữ trung tuổi đang cho tằm ăn.

Nhìn cùng chị gái nhà bên đó sáu, bảy phần tương tự.

Đây là mẹ nàng, bà là người hòa ái dễ gần luôn coi An Lạc như là con mình.

Ưu điểm rất nhiều nhưng cũng có một cái nhược điểm đó là nói đặc biệt nhiều, trong làng chỉ cần có chuyện gì bất kể to nhỏ bà cũng rất nhanh liền biết được rõ ràng, giống như thấy tận mắt.

Thấy An Lạc đến bà nhìn một cái, trên miệng không vơi tươi cười.

"Nhóc con mấy hôm nay đi đâu sao giờ mới thấy mặt? " thực ra chuyện của An Lạc bà cũng thông qua phía chị gái biết được rồi, hỏi chỉ là tỏ ý quan tâm mà thôi.

"Dạ, con đi săn thú á, cũng tiện thể kích hoạt kỹ năng nghề nghiệp luôn ". An Lạc không nghĩ nhiều trả lời.

Không đợi bà tiếp tục đặt ra nghi vấn An Lạc tiếp tục hỏi.

"Sao lại chỉ có U một mình? Chị cùng với thầy đâu sao không thấy?"

Nghe An Lạc hỏi trên tay bà cũng không ngừng cho tằm ăn mà vừa một bên đút lá dâu một bên trả lời.

"Con ranh con đang ở trong bếp nấu cơm còn thầy nó thì đi ra đồng xem lúa chưa có về".

An Lạc gật đầu còn định nói gì, đúng lúc này chị gái nhà bên giống như nghe được tiếng An Lạc liền từ trong bếp nhảy từng bước một giống như con cào cào nhảy ra ngoài.

"Mới gặp bao nhiêu lâu đã nhớ ta rồi à? Hử". Nói xong còn nhoẻn miệng cười.

"Không"

An Lạc ngắn gọn trả lời, hắn thực tế là đi ăn ké bữa cơm đây nhưng ngại ngùng không nói ra.

Giống như đoán được An Lạc ý nghĩ, mẹ của chị gái nói với nàng.

"Nấu thêm cơm đi, hôm nay nó ở lại đây ăn cùng nhà chúng ta".

Chị gái gật đầu một cái sau đó lại chạy vào trong bếp.

"Hôm nay con bắt được mấy con rắn, rất to, thịt cũng nhiều. Để con làm thịt tụi nó tăng thêm chút vị mặn".

Nói xong còn giơ lên trong tay gần chục con rắn.

Mẹ của chị gái sớm đã thấy An Lạc mang theo một đống măng cùng với một đống rắn, mới đầu còn không biết An Lạc định làm gì nhưng vừa rồi nghe xong khóe miệng bà giật một cái.

Thấy An Lạc đem rắn ra vị trí giếng nước bà vội vàng kêu lên.

"Ây ây, này này dừng lại "

Bà vội vàng hô, An Lạc cũng rất phối hợp mà quay đầu nhìn lại.

"Không được, rắn này không ăn được nha". Bà vội vàng nói tiếp, " rắn là có độc, ăn vào là c·hết người đấy".

Lúc này chị gái cũng lại lần nữa chạy ra nói.

"U U nói là thật, ngươi là thợ săn sao lại không biết những thứ này "?

Thấy đây An Lạc lắc đầu nói.

"Không sao, con biết cách chế biến, đảm bảo không còn lại độc, ăn sẽ không c·hết được ".

Mẹ chị gái nhìn hắn đầy nghi ngờ nói.

"Có thật không? trước giờ ta chưa thấy có ai chưa đạt đến cấp độ hoán huyết đi ăn rắn mà sống được cả".

"Đúng, đến cấp độ hoán huyết ăn vào đều t·ê l·iệt mấy ngày, ngươi dựa vào cái gì nói mình làm ăn sẽ không sao"? Chị gái nhà bên cũng đưa ra chất vấn.

An Lạc nghe chị gái nói không khỏi hít một hơi khí lạnh.

"Người ở thế giới này thật hung mãnh a, ăn rắn liền độc rắn đều không loại bỏ mà còn có thể sống tiếp được, bị độc cũng chỉ t·ê l·iệt mấy ngày ". An Lạc nội tâm tự mình suy nghĩ.

Loại bỏ những suy nghĩ này An Lạc cười một cái trả lời câu hỏi của chị gái nhà bên.

"Đương nhiên là dùng năng lực nghề nghiệp rồi, ta có thể dùng giác quan thợ săn đi phát hiện trong rắn có ẩn chứa c·hất đ·ộc hay không ".

An Lạc một bên đi đến bên giếng nước một bên làm ra giải thích.

"Trên thực tế năng lực của ta không cách nào chính xác phát hiện vị trí có ẩn chứa c·hất đ·ộc, nhưng nếu như chặt nhỏ ra có thể từng miếng một loại bỏ nha".

Vừa nói An Lạc cũng bỏ đống măng rừng qua một bên, sau đó bắt đầu tiến hành g·iết thịt rắn.

Đứng một bên chị gái nhà bên tỏa sáng hai mắt, mẹ chị gái đang ở trong sân cho tằm ăn cũng ngỡ ngàng, sau đó hai người đồng thời toát ra một suy nghĩ.

"Vậy cũng được hả".

Không quan tâm hai người nghĩ gì, An Lạc lúc này đang dùng con dao nhỏ của mình cắt bỏ đầu rắn.

Trong đầu rắn đặc biệt là 2 cái răng nanh chắc chắn ẩn chứa độc tố.

Cắt bỏ đầu rắn An Lạc cũng không vứt bỏ mà là để gọn một bên.

Da rắn An Lạc cũng không định vứt bỏ, sau khi lột ra cũng bị hắn để gọn.

Da rắn tuy không ăn được nhưng hắn có thể dùng được vào rất nhiều việc, tỉ như túi đeo bên hông của hắn đều là làm bằng da rắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Bắt rắn